Từ biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đời này có một số người không thích hợp để nói lời từ biệt.





6h30 sáng, trời hừng sáng, mây cuộn viền vàng, bầu trời xa nổi lên một lớp màu xám xanh.

Vào mùa đông, giọt nước trên đường cũng đông thành băng, người đi đường thưa thớt, ông chủ quán ăn vặt ở đầu hẻm chậm rãi xoa xoa tay. Trước khi lau mồ hôi nóng trên trán, ngước lên nhìn thì thấy một chiếc xe đạp đang lao đi như một cơn gió, chuông xe rung lên, phá vỡ buổi sáng yên tĩnh.

"Lại tới đưa bữa sáng cho sư phụ à?"

Tô Vạn đáp một tiếng, cười phất tay chào hỏi, hai túi lớn đựng bánh bao và sữa đậu nành treo trên tay xe phát ra mùi thức ăn nóng hổi trong không khí lạnh lẽo.



Cậu dựng xe dưới gốc cây trơ trụi đã rụng sạch lá bên đường, miệng ngậm một cái bánh nướng đập cửa tứ hợp viện. Đợi một lúc, cánh cửa gỗ sơn đỏ nặng nề mở ra từ bên trong, bay ra là một lớp sương trắng, sau đó mới là gương mặt Hắc Hạt Tử đeo kính râm.

"Sư phụ, hôm nay lại muộn như vậy?"

Tô Vạn hàm hồ nói chuyện không đầu không đuôi, xách theo hai túi đồ ăn sáng nặng trịch nghiêng người từ khe hở mở ra chui vào cửa, "Vừa mới tỉnh ngủ? "

Cậu không chờ sư phụ trả lời mình đã quen thuộc rẽ vào sân, đặt bữa sáng vẫn còn nóng hổi lên bàn trong phòng chính, lại như đánh giặc lao vào nhà bếp ôm ra một xấp bát đũa, từ trong túi nilon bày đồ ăn ra, giống như mỗi buổi sáng trước đó.

Tô Vạn từ trung học học lên đại học đã năm sáu năm, trong nhà không ai quản cậu, nên cậu ở đây năm sáu năm. Sau khi tốt nghiệp, Hắc Hạt Tử gửi cậu đến chỗ Giải Vũ Thần để đào tạo rồi mới dọn ra ngoài, sống một cuộc sống hai mặt.

Cậu cắm sữa đậu nành vào ống hút đưa cho Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử vừa nhận lấy, cảm nhận được hơi ấm trong tay, biểu cảm trên mặt hơi thay đổi, nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, dưới ánh mắt lo lắng của đồ đệ cuối cùng nở nụ cười một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.

"Tô Vạn."

Không phải là 'tiểu tử' hay 'tiểu đồ đệ', hiếm khi Hắc Hạt Tử gọi thẳng tên cậu như vậy.

Động tác lột giấy bánh bao của Tô Vạn dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn chờ câu tiếp theo.

"Ngày mai không cần tới."

Đồng hồ con lắc trong nhà vang lên mấy tiếng khiến màng nhĩ người nghe đau nhức.

"Được."

Sau hai ba lần cố lột ra tờ giấy mỏng dính ở bên dưới bánh bao, cậu cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong chén cho Hắc Hạt Tử, cầm đũa gắp cho hắn một quả trứng luộc, lại sợ không đủ chia thêm nửa miếng bánh nướng.

Hắc Hạt Tử cầm sữa đậu nành, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đồ trong chén ăn, "Tôi không còn gì có thể dạy cậu, coi như cậu xuất sư đi. Kế tiếp có thể sống thành cái dạng gì hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính cậu. Tôi hy vọng..."

Hắc Hạt Tử cười một tiếng, ngón tay gõ một cái trên đầu gối, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ.

"Tôi không mong mọi thứ sẽ suôn sẻ với cậu. Trong những năm tới, tôi hy vọng cậu sẽ bị phản bội, để cậu biết lòng người khó lường, tôi hy vọng cậu gắng sức không thể đạt được mong muốn, để hiểu cái gì gọi là chấp niệm trong lòng, tôi hy vọng cậu trải qua thời điểm sinh tử, để biết cái gì gọi là thế sự vô thường, tôi hy vọng cậu gặp phải tất cả những thất bại cần phải gặp, để biết thành công không bao giờ là kết quả cuối cùng và sai lầm của người khác không phải là không thể tha thứ. Cậu sẽ leo lên đỉnh núi, cũng sẽ chìm sâu xuống vực thẳm, sẽ bị khinh miệt, bị chà đạp, nhưng cũng sẽ gặp được những người bạn sẵn sàng tin tưởng cậu suốt cuộc đời này."

"Cho dù cậu và tôi muốn hay không, những chuyện này đều sẽ xảy ra trong tương lai của cậu, tôi hy vọng... cậu có thể sống tốt."

Tô Vạn múc từng muỗng cháo Bát Bảo trong chén, cậu húp rất chậm, mãi đến khi trong chén không còn gì mới lau miệng, chậm rãi mở miệng.

"Đồ đệ nào anh cũng nói như vậy à?"

Tô Vạn nhìn sư phụ cậu không chớp mắt.

"Lát nữa giúp anh quét sân rồi đi."

Hắc Hạt Tử không trả lời, hai tròng mắt giấu sau tròng kính màu đen, không nhìn ra được cảm xúc.

Hắn nghe thấy Tô Vạn kéo ghế ra, nghe thấy tiếng chuông leng keng và tiếng thu dọn bát đũa, nghe thấy tiếng chổi đuổi theo lá vàng xào xạc trong gió bắc, nghe thấy một tiếng đóng cửa nhẹ đến không thể nhận ra được.

"Ngoại trừ câu cuối."

Sữa đậu nành trong tay đã không còn hơi nóng. Mãi đến khi trước mắt không còn một mảnh tối đen nữa, Hắc Hạt Tử mới nhẹ nhàng đặt xuống mép bàn, ăn từng miếng bánh bao đã nguội lạnh.

Mùa đông năm nay rất lạnh, hắn nghĩ, không biết ranh con có nhớ mặc quần áo mùa thu không.

Điện thoại của người già trên bàn hiếm khi rung hai cái, nhận được một tin nhắn, Hắc Hạt Tử cắn nửa cái bánh bao rồi đưa tay một tay ra, nhìn tin nhắn, tên người gửi tin là đồ đệ bảo bối

"Em vẫn còn ở đây. Năm nay chúng ta ăn tối tất niên cùng nhau đi."

"Chậc"

Hắc Hạt Tử ném nửa miếng bánh bao kia, ngửa đầu về phía sau nằm xuống.

"Không nghe lời gì cả..."


---------------------

Tác giả: Cột cờ lớn không có gì kỳ lạ

Nguồn: https://dqnulijinbu.lofter.com/post/1eb37457_1c73374be

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro