Về nhà trong mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tô Vạn ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng nói không hay rồi.

Buổi chiều trên đường trở lại tứ hợp viện, bầu trời vốn trong vắt bỗng nhiên tối sầm, giữa những đám mây có tiếng sấm lăn tăn yếu ớt, lúc này cậu mới nhớ ra cái ô bình thường cậu hay mang theo bên người đã bị để quên ở lớp học.

Như là muốn cho cậu một bài học không quên được, mấy trăm mét cuối cùng này, vừa chạy được vài bước thì mưa to liền đổ xuống, dầm cậu thành canh gà. Cậu vọt vào trong sân, còn không quên dùng tốc độ nhanh nhất thu hết đống quần áo trên dây phơi đồ vào trong nhà, nhìn thấy Hắc Nhãn Kính đang khoanh tay dựa vào cửa xem mưa, khi cậu vừa bước vào cửa liền ném một cái khăn lớn phủ lên đầu cậu.

Bước chân cậu không ngừng, vừa đi vừa lẩm bẩm dưới lớp khăn: "Sư phụ anh thỉnh thoảng giúp em thu quần áo vào đi chứ... Nếu bị ướt thì em phải giặt lại một lần nữa, lỡ bị bẩn thì lại phải vứt đi, sớm muộn gì anh cũng không có quần áo mà mặc, lần sau đặt cho anh một ít đồ khác..."



Hắc Nhãn Kính quay đầu nhìn cậu, thiếu niên ném quần áo vào giỏ, hắt hơi hai cái rồi chui vào phòng tắm tắm rửa, để lại hai hàng dấu chân ướt trên sàn nhà. Những giọt nước nhỏ ra từ quần áo chảy xuống một đường, như một dòng suối nhỏ trong vắt, làm cho hắn nhớ lại đêm mưa trước đó.

Khi đó hắn một thân phong trần mệt mỏi trở lại Bắc Kinh, dưới mưa to và ánh trăng, hắn trèo vào viện để vào nhà, vừa lúc đối mặt với Tô Vạn nghe tiếng đi ra kiểm tra.

Hắn không nghĩ đồ đệ ngày đó lại chạy tới tứ hợp viện qua đêm, sững sờ một chút lại nhanh chóng khôi phục như thường, nói: "Sớm nói một tiếng cậu qua đây, còn có thể mua bún ốc Liễu Châu, hai chúng ta cùng ăn."

Tô Vạn đưa khăn mặt được treo trên lưng ghế cho hắn, "Sư phụ, nếu anh đói thì trong nhà chỉ còn lại mì và đồ hộp, bún ốc Liễu Châu thì thôi đi, hôm qua em mới ăn một chén, mùi măng chua quá nặng."

Chỉ là mùi thức ăn có nặng đến đâu, cũng không bằng mùi rỉ sét khiến người ta khó chịu, tóc tai ướt sũng và quần áo đen đều dính vào da, nước mưa quanh chân hắn bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Hắn cởi áo khoác để sang một bên, đi đến bàn ăn rót một cốc nước để uống, phát hiện nước trong ấm vẫn còn ấm.

Tô Vạn đẩy người vào phòng tắm, đem quần áo của hắn ném vào chậu lớn để ngâm, chờ Hắc Nhãn Kính tắm rửa xong đi ra, vết máu trên sàn phòng khách đã được lau sạch sẽ, hộp thuốc trong tủ đã được chuyển lên bàn. Ngoài cửa vẫn mưa to như trút xuống, so với lúc hắn trở về còn lớn hơn, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng sấm ầm ầm, gió giống như roi quất vào cửa sổ.

Trong nhà vậy mà yên tĩnh hơn nhiều, nhưng không phải là sự im lặng. Đồng hồ dạ quang treo dưới "Thanh Bạch Gia Truyền", kim đồng hồ vẫn đều đặn di chuyển về phía trước; ánh sáng duy nhất được thắp sáng là trong nhà bếp, hướng đó tràn ngập tiếng nồi niêu xoong chảo, hắn dường như có thể nghe thấy tiếng nước sôi trong nồi canh.

Tô Vạn vừa nấu mì vừa mở lon, từ trong tủ lạnh lấy ra một bịch rau đã héo gần hết, phần rau chưa nát nấu xong chỉ ngót lại còn một nắm nhỏ, toàn bộ vào một tô, lúc đưa lên bàn còn đang bốc hơi nóng.

Tô Vạn là người khôn ngoan, Hắc Nhãn Kính từ bên ngoài trở về, có đôi khi nếu hắn không nhắc tới, Tô Vạn cũng sẽ không hỏi. Mưa to như một tấm màn dày bao phủ toàn bộ tứ hợp viện, ngăn cách với tất cả mọi thứ bên ngoài, không gian rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người ngồi đối diện ăn mì, dưới một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp tán gẫu chuyện đầu đường cuối ngõ.



Mùa hè này, mưa ở Bắc Kinh đặc biệt dồi dào, buổi sáng trời còn nắng nhưng buổi chiều lại nổi cơn giông, mưa rơi sấm sét ầm ầm, Hắc Nhãn Kính đột nhiên nhớ tới Tô Vạn sáng nay hình như có phơi quần áo.

Mới đi tới cửa, đã thấy Tô Vạn từ cửa lớn chạy vào, cuốn quần áo trên dây phơi xuống như một cơn gió. Hắn cầm một cái khăn, treo trên tay vui vẻ dựa vào bên cửa nhìn Tô Vạn bận rộn, đồ đệ bị ướt đến có chút chật vật chạy qua bên cạnh hắn, mang theo không khí ẩm ướt vào trong nhà, những lời phàn nàn càng ngày càng nhỏ không bị tiếng mưa át đi, ngược lại lọt vào tai hắn không sót một từ.

Có lẽ đây không phải là khung cảnh mà hắn "nên" quen thuộc, nhưng trong tứ hợp viện này đã vô tình có thêm một bầu không khí khác —— một loại tiếng ồn ào ấm áp.


---------------

Tác giả: Muốn ngủ dưới trời quang

Nguồn: https://qingkongxiajw.lofter.com/post/1f6be08e_1ccf33866

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro