8 - Hỉ Tang (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào những năm này vẫn rất chú tâm cái gọi là 'hiếu đạo', đặc biệt người mất là một người có tuổi, trong nhà có con cháu chống đỡ, đúng là người trong cuộc có quyền lên tiếng.

Người nhà trên dưới lại giết bà còn giấu giếm chuyện này.

Bà chết rất vội vàng, để lại nhiều dấu vết.

Có thể xác thực là cố ý giết người, nhưng không phải mưu kế lâu dài, nhất định có một nguyên nhân bất ngờ nào đó.

"Trên người bà đã xảy ra chuyện mất hết danh dự, thậm chí chuyện này có thể phá hủy những công cao 'cần kiệm giản gia' và' vất vả đầy công lao' trước đó."

Bị siết chết sẽ dẫn đến mặt tái xanh, mắt xuất huyết, ngẫu nhiên sẽ thè lưỡi, còn đại tiểu tiện mất khống chết, là một cách chết cực kỳ mất thể diện.

Người nhà lựa chọn cách chết khó coi như vậy để giết bà, tất nhiên phải có lợi ích khác, để ép xuống sự kính sợ với mẹ và chút tình thân còn sót lại.

Lễ pháp lớn hơn trời, bà bị mất danh dự, là lễ, hay vẫn là pháp?

Nhậm Dật Phi không cho rằng bà Xuân Chi chết là vì trong nhà bị mất vật quý giá, không đến mức đó.

"Bà ấy vì điều gì mà bị giết?"

Thi thể chuyển động mắt, tròng mắt xám đục như đang nhìn cậu, phảng phất muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ rơi xuống một giọt huyết lệ.

A Kiệt cùng Nhậm Dật Phi trở lại bàn bài, bên kia vẫn chưa đánh xong.

Trong âm thanh mọi người tiếp đón, A Kiệt lần nữa nhảy vào.

Nhậm Dật Phi nhìn linh đường.

Đèn trường minh trước quan tài vẫn cháy, làn khói uốn lượn bay lên, hiếu tử hiền tôn quỳ dưới đất không ngừng đốt tiền giấy, còn dùng giá cao mời cao tăng không ngừng tụng kinh.

Tang sự làm vô cùng tốt, không tiếc tiền tài. Mặc cho ai nhìn thấy, cũng sẽ nói, là một người con có hiếu.

Ai ngờ sau lưng xấu xa như thế?

Nếu 'quỷ' chính là người chết, bà cam lòng sao?

Nhậm Dật Phi bỗng nhiên cười một cái: Nếu bà cam lòng, sao lại biến thành quỷ?

Cậu vốn dĩ chỉ nghĩ làm cá mặn, chờ đến khi kết thúc.

Nhưng giờ khắc này, Nhậm Dật Phi chỉ muốn tìm ra manh mối, vạch trần tất cả sự thật.

Bởi vì hắn là 'A Phi', thiếu niên được bà thiên vị.

Cậu không quan tâm quỷ ma gì đó, không quan tâm phó bản gì đó.

Bà Xuân Chi không thể chết không rõ ràng, một bà lão yêu thương con cháu như vậy, không nên mang theo khuất nhục, yên lặng bị lễ pháp cắn nuốt.

Hung thủ càng không thể cứ công khai tiếp nhận các lời khen ngợi.

'Nhậm Dật Phi' sẽ không lo chuyện bao đồng, còn 'A Phi' thì không giống thế.

Diễn viên phái thực nghiệm thường có di chứng nhập diễn quá sâu. Nhậm Dật Phi lại đặc biệt nghiêm trọng, cậu sẽ bị tâm tính của nhân vật ảnh hưởng, giống như biến thành người đó, cách tư duy, hành vi cũng bị ảnh hưởng theo.

Lúc này đã không phân rõ cậu là Nhậm Dật Phi, hay là A Phi.

Đêm càng khuya, trên bàn bài không lúc nào thiếu người, linh đường cũng không thiếu tiếng khóc.

Nhậm Dật Phi đi mượn ba cái ghế, nằm ở trên, nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Chỉ còn lại sáu người, đã loại trừ được nhóm ba người chơi lão luyện về đầu tiên, sót lại chính là tiểu Mỹ, A Tùng, và ông lão quét dọn. Trong số họ ai là quỷ?

Trong lòng cậu đã có đối tượng, nhưng cần phải nghiệm chứng đã. Ngẫm nghĩ, cậu nhắm mắt lại.

Làm một 'A Phi' cao ngạo có gia cảnh không phải khá giả, nhưng đãi ngộ nhất định là tốt nhất, ngẫu nhiên sẽ có chút hành động chịu không nổi cực khổ, sẽ không làm người khác cảm thấy kỳ lạ, Nhậm Dật Phi cũng cố gắng làm cho bản thân thoải mái hơn chút.

Giấc ngủ khẩn cấp ba tiếng trước đó không đủ, cậu cần ngủ nhiều hơn.

Khi cậu chìm vào giấc ngủ, một người gác đêm đi qua bên cạnh cậu: "Lớn đầu vẫn không biết tự lo cho bản thân." Nói rồi lấy một chiếc áo ngoài khoác lên người cậu.

Tiểu Mỹ đi ngang qua, phát ra tiếng hâm mộ không thôi.

"Giờ tý canh ba, bình an không có việc gì."

Không biết đã bao lâu, giọng nói khàn đặc của người gõ mõ xuyên vào tai cậu, cậu tỉnh giấc, thế giới lại đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thẻ bài thay đổi thông tin: Đêm thứ hai: Bí mật của quỷ bị chuột kiến gặm nhắm, như trái tim của nó.

Lông mi Nhậm Dật Phi như mặt nước có gió thổi qua, hơi run động rồi trở lại như thường: Địch ở trong tối, ta cũng ở trong tối.

Lại là thời gian tự do hoạt động của người chơi

"Tiên sinh, tôi có thể đi theo anh không? Bảo tôi làm gì cũng được!" Tiểu Mỹ đã nhận ra, đi theo người chơi lão luyện sẽ có được nhiều manh mối, cơ hội sống sót càng cao.

Nhìn tới nhìn lui, trong số người chơi lâu năm thì người thêm dầu thân thiện với người mới nhất.

Giọng nói của tiểu Mỹ hơi run rẩy, vì sống sót, cô có thể không cần tôn nghiêm, quỳ xuống lôi kéo cầu xin hắn.

"Tuỳ cô." Người thêm dầu liếc cô một cái, ra khỏi cửa, không nói gì, cũng không đuổi đi. Trước đó tiểu Mỹ mạo hiểm lấy thẻ bài cho hắn, bây giờ xem như là báo đáp.

Tiểu Mỹ nhanh chóng hiểu ý, cô vui mừng như điên đuổi theo.

Hai người đi ra ngoài, chỉ còn lại người quét dọn, như có được linh cảm, hắn đang định đi tìm người chơi lão luyện, nhưng trưởng tôn và vợ trưởng tôn đã một trước một sau rời khỏi linh đường, hiển nhiên bọn họ không muốn dẫn theo người mới.

Người quét dọn nhìn hoà thượng rơi vào trạng trái tự nhốt mình, hắn rụt cổ nói với A Tùng: "Chúng ta cùng nhau hành động?"

A Tùng cười: "Được."

Tiểu Mỹ đi theo người thêm dầu, cô chạy trước chạy sau, nâng giá nến chiếu sáng cho người thêm dầu.

Người thêm dầu lại kiểm tra phòng bà Xuân Chi một lần, biết nơi này là phòng của người chết, hắn có suy đoán khác.

Ôm cây cột nhanh nhẹn leo lên trên, quả nhiên người thêm dầu nhìn thấy trên xà nhà có hai dấu vết. Bà Xuân Chi và thứ tôn giống nhau, bị siết cổ chết rồi ngụy tạo thành treo cổ, trung gian cách một ngày.

Hắn lại quỳ xuống, chậm rãi kiểm tra từng ngóc ngách mà mình có thể bỏ sót.

Người thêm dầu từ một góc chết nào đó tìm ra một đôi dép, mặt giày được khâu từ vải vụn, để giày một dày một mỏng.

"Đôi giày này có vấn đề gì sao?" Tiểu Mỹ cẩn thận hỏi.

Người thêm dầu nhìn đôi giày, khóe miệng hơi nhếch lên: "Cô còn nhớ trong số người chơi có một người đi cà nhắc không?"

"Người gác đêm kia?" Tiểu Mỹ hô nhỏ.

Người thêm dầu giấu dép đi, manh mối thế này hắn sẽ không để lại cho hai tên kia. Cùng là người chơi, cũng là đối thủ cạnh tranh.

"Tuy không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng có thể là đối tượng đáng nghi nhất."

Bên kia, hai người chơi lão luyện khác từ phòng chủ nhà đến phòng hai đứa cháu ra ngoài, nhìn qua như không tìm được manh mối gì quan trọng.

Vợ trưởng tôn ôm bụng thở phì phò: "Cái thứ quỷ này sao nặng thế nhỉ? Mang thai đều như vậy sao? "

Cái bụng bầu quá lớn làm ảnh hưởng đến vợ trưởng tôn, hai chân thân thể này còn sưng to, dễ đói dễ buồn ngủ. Đói khát và mệt mỏi dẫn đến đầu óc trì độn, đối với tình cảnh khó khăn hiện tại, cô không còn đường xoay xở.

Biểu hiện của trưởng tôn cũng không tốt hơn chút nào.

Trước giờ hắn hoàn toàn không nghĩ đến, bản thân ở một phó bản người mới gặp khó khăn lớn nhất chính là đồ ăn và giấc ngủ? Áp lực ban ngày làm tinh thần của hắn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, cố tình còn không được nghỉ ngơi.

NPC phó bản này đối với 'dị thường' cực kỳ khắc nghiệt, đã có thể xem như ngược đãi.

Người thêm dầu mang theo tiểu Mỹ ra ngoài, bọn họ đi thẳng về linh đường, trên đường gặp vợ trưởng tôn và trưởng tôn đang nghỉ chân.

Vợ trưởng tôn đang ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, nhìn thấy họ nhíu mày hỏi: "Hai người đi đâu vậy?"

"Linh đường, ngủ." Người thêm dầu nhìn nàng một cái.

"Ngủ?"

Người thêm dầu duỗi tay xoa mũi: "Không ngủ cô chịu nổi không? Mấy NPC đó vốn không cho chúng ta cơ hội nghỉ ngơi."

Vợ trưởng tôn cũng im lặng, cô thậm chí lợi dụng thân phận thai phụ, muốn tranh thủ chút đãi ngộ, nhưng mấy tên NPC đó thật sự bệnh thần kinh, cô ăn vụn một chút cũng bị mắng.

Cô là phụ nữ có thai được chứ? Có thai đó!

"Được rồi, làm vẻ mặt đó làm gì? Chỉ cần bị NPC phát hiện có dị thường đều sẽ như vậy, trò chơi nào mà không thế." Người thêm dầu lười nói với vợ trưởng tôn, nhấc chân đi về phía linh đường.

Tiểu Mỹ theo sau, cô phát hiện hòa thượng càng nhích vào trong góc, đưa lưng về phía họ.

"Hòa thượng." Cô gọi một tiếng, bên kia không đáp.

Người thêm dầu đã dùng ghế làm thành cái giường nhỏ, thấy thế cười lạnh một tiếng: "Bỏ cuộc đi, hắn ta đã vô dụng rồi. Ngay cả NPC cũng không thèm chú ý đến, chứng minh hắn đang từ từ dung hợp vào phó bản này."

"Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Tiểu Mỹ quay đầu.

"Trở thành một phần của phó bản, theo phó bản sinh, theo phó bản diệt, trở thành NPC." Người thêm dầu lắc đầu "Về sau cô thấy nhiều sẽ quen thôi, mỗi lần đều có những người như vậy."

Tiểu Mỹ thấy hắn đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, mà bản thân cũng đau đầu như muốn nứt toạt, cô cười khổ hỏi người thêm dầu: "Tiên sinh, nếu chúng ta cứ không ăn không uống, không ngủ không nghỉ thế này, có khi nào sẽ đột tử không?"

Người thêm dầu hé mắt: "Đột tử? Cô hiện tại có thể chết nữa sao? Từ khi đi vào trò chơi, cô đã là người chết rồi."

"Chết, người đã chết?"

Đôi mắt tiểu Mỹ mở lớn, đỏ như con thỏ, nhưng người thêm dầu đã nhắm mắt ngủ, cô không dám hỏi tiếp.

Người chơi lão luyện này dễ nói chuyện hơn hai người khác, nhưng giận lên cũng cực kỳ đáng sợ.

Cũng may tiểu Mỹ là một người khá thông thấu, cô nghĩ nghĩ, chỉ cần bản thân nghĩ mình còn tồn tại, thì mình đang tồn tại, vì thế dựa vào cây cột nhắm mắt ngủ.

Trước việc mất ngủ, cái chết cũng vậy mà thôi.

Trong sân nhỏ im ắng, vợ trưởng tôn ngồi dưới đất, dựa vào cột nhà nhắm mắt.

Cô vốn đang định ôm đầu gối dựa đầu ngủ một chút, hoàn cảnh không có ánh sáng càng yên tâm. Nhưng bụng to khiến cô không làm được động tác đó.

Người chơi sẽ chẳng vì không ăn không uống, không ngủ không nghỉ mà chết, nhưng sẽ vì vậy mà sống không bằng chết.

Chỉ có trưởng tôn còn chưa từ bỏ ý định, hắn cau mày đi qua đi lại khắp các phòng.

Nếu không thể nhanh chóng nắm được dấu vết của quỷ, vậy thì chỉ có thể chờ người chơi giảm bớt, gia tăng xác suất chính xác.

Đây không phải là cách hay, quỷ sẽ càng khó đối phó.

Trưởng tôn vì không khống chế được thế cục mà tâm phiền ý loạn.

Người chơi có ý định đến đây thu thập thẻ quỷ không ít, vợ trưởng tôn và người thêm dầu cũng vì thứ đó đến đây.

Nếu giờ không thành công, hắn không biết trong khoảng thời gian quy định mình có tìm được phó bản thích hợp tiếp theo hay không.

Tưởng tượng đến cái này, trưởng tôn không ngồi yên được.

Hắn đứng lên, còn tưởng muốn tiếp tục, nhưng cơ thể như con cá phơi khô, không nghe lời.

Đôi chân một nhẹ một nặng, trưởng tôn mệt mỏi vô cùng, cứ như đang đi lạc giữa sa mạc, chân nặng như chì, tim phổi nóng đến đau đớn, lúc nào cũng có thể ngã quỵ.

Hắn đi ngang qua lều trúc, nhìn thấy người gác đêm đang ngủ ở bên góc. Tay chân tên NPC ăn ngon uống tốt này thả lỏng, gương mặt khi ngủ yên bình, trên người còn đắp một chiếc áo khoác nhìn qua rất thoải mái.

Các loại cảm xúc trong lòng nhất thời trỗi dậy.

"Tốt thật đấy, còn có thể nằm ngủ." Hắn hung hăng đá vào chiếc ghế dài.

Cũng không biết hắn đá chỗ nào, ba chiếc ghế dài đặt song song rung lên, chiếc bên ngoài lệch đi, ngã xuống đất, NPC bên trên vẫn không nhúc nhích, một nửa người lơ lửng ở trên không.

Trưởng tôn phỉ nhổ, vòng đi nơi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro