Chương 14: Người quen của anh cả Akira

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi ôm nhau khóc, Etsuko bình tĩnh ngồi xuống. Cô nhận lấy khăn tay từ Kanroji Mitsuri để lau đi nước mắt và nước mũi lem nhem trên mặt.

"Em đã ổn hơn chưa?" Kanroji dịu dàng xoa đầu Etsuko.

"Ổn rồi ạ. Em xin lỗi vì đã khóc ướt áo chị nhé." Etsuko ngượng ngùng nói, trên khuôn mặt cô hiện lên vài vết đỏ.

"Không sao"

Kanroji Mitsuri lúc này mới dời tầm mắt lên nhìn hai anh em song sinh. Cô vừa thấy quen thuộc, vừa thấy lạ lùng. Bởi vì Kanroji chỉ biết mỗi Muichirou, nên khi thấy hai người giống hệt nhau như đúc, cô ấy cảm thấy vô cùng bối rối.

"Đây là...?" Mitsuri ghé sát tai Etsuko, hỏi nhỏ.

"Đây là Yuichirou, anh trai song sinh của Muichirou"

Etsuko chỉ vào cậu nhóc có vẻ ngoài lạnh lùng, hai hàng lông mày luôn cau có.

"Hoá ra đây là anh trai song sinh của Muichirou sao? Đáng yêu quá đi mất"

Kanroji Mitsuri reo lên đầy phấn khích, xung quanh cô như bừng lên một màu hồng phấn ngọt ngào, những hình trái tim bay lượn khắp nơi.

"Chị là Iguro Mitsuri, rất vui được gặp em"

Kanroji thân thiết nắm lấy hai bàn tay của Yuichirou, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai nở trên gương mặt cô.

"Dạ vâng, em là Tokitou Yuichirou. Rất vui được gặp chị" Yuichirou được một cô gái nắm tay nên có hơi xấu hổ.

Bên này là bầu không khí ngọt ngào, rạng rỡ, còn bên kia, một luồng sát khí âm u bao trùm, một giọng nói lạnh lùng vang lên, lầm bầm những lời đe dọa: "Bỏ cái tay ra khỏi Mitsuri nhanh.", "Đừng có dùng bàn tay đó chạm vào Mitsuri"

Yuichirou rùng mình, vội vàng rút tay lại. Cậu cảm nhận được sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ Obanai Iguro, nếu không rút tay, cậu e rằng sẽ bị thanh kiếm sắc bén của anh ta chém thành trăm mảnh.

Mitsuri ngồi trò chuyện với Etsuko một lúc rồi đứng dậy chuẩn bị đồ ăn. Lúc này, Yuichirou lên tiếng hỏi:: "Sao mấy người quen nhau được vậy?"

Muichirou và Etsuko nhìn nhau, bối rối không biết giải thích sao cho Yuichirou hiểu. Liệu có nên nói rằng họ quen biết nhau từ kiếp trước? Nhưng làm vậy, Yuichirou sẽ nghĩ hai người họ bị điên mất.

"Chị và Muichirou đi làm nhiệm vụ, tình cờ gặp hai người họ nên quen biết đến giờ. Chỉ vậy thôi," Etsuko bình tĩnh uống trà, nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng.

Cô chỉ mong Yuichirou đừng nghi ngờ, nhất định phải như vậy.

"Vậy sao em không biết nhỉ?"

"Anh lúc nào cũng nhốt mình trong phòng hoài. Có chịu ra ngoài đâu mà biết"

"Ờ nhỉ"

Cả hai thở phào nhẹ nhõm, coi như là đã qua được cửa ải này rồi đi.

Đúng lúc Kanroji và Iguro bước vào, trên tay cô ấy là những món ăn yêu thích của Etsuko. Cô đặt mọi thứ xuống trước mặt cả ba, hớn hở nói:

"Đã lâu không gặp nên chị sẽ miễn phí chỗ này cho các em. Đừng khách sáo nhé"

Vẻ mặt Etsuko khó xử, cô hỏi: "Vậy có được không ạ?"

"Không sao không sao"

Etsuko và Mitsuri trò chuyện rôm rả, hai người chủ yếu ôn lại chuyện xưa, hoàn toàn bỏ quên ba người đàn ông đang ngồi lặng lẽ một góc.

Khác hẳn với sự náo nhiệt bên này, bên kia lại im lặng đến đáng sợ. Iguro cứ hằm hè suốt, Yuichirou ngồi kế bên cũng đổ mồ hôi hột, cậu ngồi ngay ngắn không dám động đũa. Muichirou thì có vẻ vô tư hơn anh trai, chỉ lo ăn uống.

"Phải rồi. Hai anh chị đã cưới nhau rồi à?"

Vì lúc nãy do quá xúc động khi gặp lại đồng đội cũ nên Etsuko không để ý lúc Kanroji giới thiệu với Yuichirou, cô ấy có nói họ của mình là Iguro. Trong lúc trò chuyện, cô mới chú ý đến ngón áp út của Kanroji có nhẫn cưới.

"Ừm. Khi mà bọn chị mới tới đây thì không có quen ai nên chỉ mới đi mua nhẫn và đăng ký kết hôn thôi."

Ngừng một lúc rồi Kanroji nói tiếp: "Chị muốn mọi người tề tựu đầy đủ rồi mới tổ chức đám cưới thật lớn."

Mân mê chiếc nhẫn ở ngón áp út, ánh mắt Kanroji bỗng chốc thay đổi, tràn đầy niềm hạnh phúc khi cô ấy đã có thể kết hôn với người mình yêu. Iguro nhìn thấy niềm hạnh phúc của Kanroji, anh mỉm cười ôn nhu, ánh mắt dành cho cô càng dịu dàng hơn.

"Chúc mừng anh chị"

Kanroji kể cho Etsuko nghe về cuộc sống của cô và Iguro ở đây. Ban đầu, mọi thứ rất lạ lẫm với họ vì thời đại này khác xa với thời đại mà họ từng sống. Ở đây, mọi người có siêu năng lực, có anh hùng, có tội phạm và đương nhiên là không có quỷ.

Kanroji và Iguro gặp được một người tốt bụng, họ được người đó cho ở nhờ một thời gian. Để bày tỏ lòng biết ơn, cả hai quyết định trở thành anh hùng. Con đường làm anh hùng đầy rắc rối, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng diễn ra thuận lợi.

Sau ba năm làm anh hùng, Kanroji và Iguro tích lũy được kha khá tiền. Họ quyết định từ bỏ nghiệp anh hùng, mở một quán ăn kết hợp quán đồ ngọt. Khách hàng ngày càng đông, trong đó có cả những fan hâm mộ đến ủng hộ, giúp quán ngày càng phát triển.

"Vậy người đã giúp anh chị bây giờ đâu rồi?"

"Người đó là nạn nhân của một vụ ẩu đã giữa hai băng nhóm, vô tình bị những kẻ đó giết chết"

Kanroji cúi mặt xuống, cô buồn bã trả lời. Etsuko im lặng, cô đặt tay lên vai Mitsuri, nhẹ nhàng vỗ về.

"Hôm qua trường em bị tấn công bởi liên minh tội phạm. Chuyện sẽ không có gì nếu như em không bắt gặp một con quỷ đi dưới ánh nắng mặt trời"

Lượng thông tin được thốt ra từ Etsuko khiến biểu tình trên gương mặt Kanroji và Iguro thay đổi. Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

"Là thật sao Etsuko?"

Kanroji Mitsuri lo lắng hỏi.

"Đúng vậy"

"Em định hôm nay nói chuyện này cho chú Gyomei."

Nghe thấy cái tên của quen thuộc, Kanroji lập tức trở nên vui vẻ. Cô hỏi:

"Em đã gặp anh Himejima rồi sao?"

"Vâng. Chú ấy là giáo viên mầm non của trường em"

Iguro Obanai nói: "Khi nào có mặt anh Himejima thì chúng ta sẽ bàn tiếp"

Lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Yuichirou bối rối nhìn mọi người trong giây lát rồi mở điện thoại lên.

"Alo"

[Tụi con đang ở đâu thế?]

Thì ra là mẹ gọi. Những ai người còn lại cũng rất biết điều mà giữ im lặng.

[Tụi con đang ở tiệm bánh. Có gì sao mẹ?]

[À, lát nữa có khách của Akira đến nên mẹ muốn mấy con về sớm. Nếu ở tiệm bánh thì sẵn mua dùm mẹ mấy cái bánh để đãi khách nhé]

[Vâng, con biết rồi]

Nhận ra giờ này cũng trễ rồi, ba chị em Tokitou đứng dậy chuẩn bị về. Kanroji Mitsuri cùng Iguro Obanai ra tận cửa tiễn ba người họ về.

"Tụi em về nhé. Khi nào có thời gian em sẽ ghé chơi"

"Đi đường cẩn thận"

—————

"Tụi con về rồi đây"

"Ara~ về rồi đấy à? Lên lầu tắm rửa rồi xuống ăn nào"

Giọng mẹ Aoi từ trong bếp vọng ra, cả ba đồng thanh đáp "Dạ" rồi quay về phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, Etsuko bước xuống, diện chiếc đầm trắng dài qua đầu gối. Mái tóc cô vẫn còn ướt, chưa kịp sấy khô vì cô lười.

Etsuko vào giúp mẹ bưng đồ ăn lên bàn, sau đó cô ra ghế sofa nằm xuống, định chợp mắt một lát. Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã chìm vào giấc ngủ.

"Ôi trời, con bé đã ngủ rồi đấy à? Chắc đi chơi về mệt lắm"

Mẹ Aoi từ trong bếp bước ra, nhìn thấy con gái nằm ngủ, bà phì cười. Rồi bà nhẹ nhàng lấy một cái chăn đắp lên người Etsuko.

Đồng hồ điểm 7 giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Mẹ Aoi vội chạy ra mở cửa. Bà tươi cười chào đón vị khách mới đến.

"Cháu là bạn của Akira nhà cô sao? Nào, vào nhà nhanh đi"

"Cô là mẹ của tiền bối Akira ạ? Trông cô trẻ thật đó" Anh ta nở nụ cười, không ngần ngại khen ngợi mẹ Aoi.

"Ôi cảm ơn lời khen của cháu"

Bà ấy ôm má cười rạng rỡ. Phụ nữ ai mà chẳng thích được khen trẻ trung, huống chi mẹ Aoi năm nay mới 40 tuổi nhưng trông bà trẻ hơn cả tuổi thật.

"Cháu tên gì thế?"

"Cháu tên là Takami Keigo, tên anh hùng là Hawks"

"Ồ cháu chính là anh hùng đồng hạng 3 với Akira đúng không?"

"Dạ vâng"

"Ara, còn trẻ mà đã giỏi thế à"

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến phòng khách. Lúc này, Takami Keigo mới để ý đến người đang ngủ ngon lành trên sofa. Hắn tò mò tiến lại gần, định quan sát rõ hơn.

Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài, điểm xuyết những lọn màu xanh da trời ở đuôi tóc. Từng sợi tóc mềm mại rơi xuống cái cổ thon gọn của cô. Cô ngủ rất ngon lành, tiếng hít thở đều đặn vang lên, như một bản nhạc du dương.

Takami Keigo càng nhìn càng không thể rời mắt, hắn vô thức đưa tay về phía trước, định chạm vào Etsuko. Nhưng một bàn tay khác đã chặn lại, ngăn cản hành động của hắn.

"Anh định làm gì?"

Muichirou vừa tắm xong, định xuống nhà gặp chị gái để tiếp tục bàn về chuyện con quỷ. Nhưng khi vừa đặt chân vào phòng khách, cậu đã bắt gặp một kẻ tóc vàng đang có ý đồ xấu với chị mình.

Muichirou nhanh chân bước tới, nắm chặt lấy cổ tay Takami, giọng lạnh như băng. Takami giật mình vì bị bắt gặp, hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Muichirou, ánh mắt ấy đầy sự chối bỏ, sắc bén đến mức khiến hắn rùng mình. Hàm ý đe dọa rõ ràng: buông tay khỏi người chị gái yêu quý của cậu.

"Cậu hiểu lầm rồi. Tôi không làm gì cả" Takami đưa hai tay lên đầu hàng, lắc đầu phủ nhận.

Etsuko bị tiếng ồn của hai người đánh thức, cô mơ màng ngồi dậy, dụi dụi mắt. Dáng vẻ ngủ dậy của Etsuko vô cùng quyến rũ, Takami Keigo vô tình liếc nhìn, lập tức bị vẻ đẹp ấy làm khắp người hắn rạo rực.

Muichirou nhìn thấy ánh mắt không đứng đắn của Takami liền lườm hắn một cái sắc bén, khiến Takami chột dạ, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

"Có chuyện gì sao Mui?" Etsuko nghiêng đầu, giọng ngái ngủ hỏi.

"Ông chú này định chạm vào chị" Nói xong, Muichirou không quên liếc xéo Takami Keigo khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười.

"Ông chú cái gì chứ? Tôi mới có 22 tuổi thôi nhé. Với lại tôi đã chạm vào cô ấy đâu" Takami Keigo vội vàng phản bác lời nói của Muichirou.

Etsuko nhìn người đàn ông đang tranh cãi với em trai mình, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn. Keigo bị ánh mắt ấy nhìn đến nỗi lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra như mưa.

Bầu không khí ngượng ngùng ấy chỉ kết thúc khi Akira về nhà.

"Đến rồi đó hả Takami?"

"Chào anh, tiền bối"

Thấy tiền bối kiêm vị cứu tinh đã về, Takami mừng rỡ chào đón. Thoát khỏi bầu không khí kì quặc ấy, hắn vui hơn bao giờ hết.

"Ara, con về rồi à Akira?"

"Vâng. Bố về chưa vậy mẹ?"

"Lát nữa bố con sẽ về"

Akira gật đầu như đã hiểu, cùng Takami ra ghế sô pha ngồi xuống. Yuichirou lúc này mới bước xuống, nhìn thấy tóc Etsuko vẫn còn ướt, cậu thở dài, chạy lên lầu lấy khăn sạch rồi xuống dưới nhà.

"Chị lại đây để em sấy tóc. Để tóc ướt mà đi lung tung thế này thì có mà cảm mất"

Yuichirou kéo Etsuko ngồi trên ghế sô pha đối diện Akira và Takami Keigo, Muichirou cũng ngồi theo. Vừa sấy tóc cho Etsuko, Yuichirou vừa càm ràm, hành động sấy tóc vô cùng thành thục, hệt như đây là công việc mà cậu luôn phải làm vậy.

"Chút nữa thì quên giới thiệu. Đây là Takami Keigo, tên anh hùng là Hawks. Cậu ta và anh quen nhau trong lúc làm nhiệm vụ"

"Ồ"

Ba đứa em chỉ thể hiện sự thờ ơ trên gương mặt. Akira đã quá quen với điều này, nên anh không nói gì nhiều và chuyển sang trò chuyện với Takami Keigo.

Akira nói chuyện rất nhiều, trong khi Takami chỉ ậm ừ đáp lại. Thỉnh thoảng, hắn lại liếc nhìn Etsuko, người đang nhắm mắt tận hưởng khi được Yuichirou sấy tóc.

"Bố về rồi đây" Ba Fuji từ ngoài cửa kêu lên một tiếng.

"Anh về rồi đấy à? Nhanh lại đây ăn cơm nào, mấy đứa cũng vào ăn cơm đi"

"Vâng"

Mẹ Aoi bày chén đũa lên bàn rồi gọi ba Fuji và các con vào ăn cơm. Bảy người ngồi quây quần, như mọi khi, Etsuko ngồi giữa Yuichirou và Muichirou, Keigo ngồi đối diện, bên cạnh là Akira. Mẹ Aoi và ba Fuji ngồi cạnh nhau.

"Akira nhà cô không bao giờ nghiêm túc trong công việc cả, toàn đẩy cho hai đứa em làm hết mọi việc" Mẹ Aoi nhân cơ hội nói xấu thằng con trai cưng của mình.

"Kìa mẹ"

"Không ngờ có thể thấy một mặt khác của tiền bối Akira" Takami Keigo bật cười.

Bố mẹ và anh cả đang trò chuyện vui vẻ với khách, trong khi ba chị em vẫn ngồi ăn cơm. Không khí giữa hai bên hoàn toàn khác nhau.

Sau khi ăn no, Etsuko xin phép ra nhà kính vì cô có một số việc cần làm ở đó.

"Tụi con xin phép đi lên phòng ạ"

Yuichirou nói xong rồi cùng Muichirou rời đi, để lại cha mẹ và anh trai cùng với Takami.

"Ba đứa con của cô ít khi giao tiếp với người lạ. Cháu thông cảm nhé" mẹ Aoi cười trừ nói.

"Không sao đâu ạ"

Dù miệng nói như vậy, trong lòng Takami lại cảm thấy chút tiếc nuối.

Thật muốn nói chuyện với cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro