Chương 17: Hội thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn bạc mọi chuyện xong, Etsuko và Shinso chào tạm biệt Himejima, Mitsuri và Obanai. Suốt dọc đường, cả hai không nói một lời nào.

"Xin lỗi vì khi nãy đã lơ cậu nhé"

Etsuko bỗng lên tiếng. Cô cảm thấy có lỗi vì đã mãi trò chuyện với ba vị trụ cột mà quên mất Shinso.

"À không sao đâu. Dù sao cũng là chuyện quan trọng"

Shinso Hitoshi không quá để tâm. Hắn quan sát biểu cảm nghiêm trọng của mọi người khi nhắc đến quỷ và hiểu cho họ. Và điều này khiến Shinso cảm thấy vui vì Etsuko đã quan tâm đến tâm trạng của hắn.

"Tớ có thể hỏi cậu về cái gọi là quỷ được không?"

"Có phiền cậu không?"

Etsuko lắc đầu, tỏ ý không sao: "Chuyện này cũng không hẳn là bí mật đâu. Cậu cũng cần được biết"

Sau đó, cô đã kể cho Shinso nghe chi tiết về loài quỷ. Càng nghe, sắc mặt hắn càng tái đi. Shin cảm thấy hoảng sợ, không ngờ trên thế giới lại tồn tại những sinh vật giết người tàn nhẫn như vậy.

Cảm nhận được sự run rẩy vì sợ hãi của Shinso, Etsuko lặng lẽ nhìn hắn. Cô nắm bàn tay đang run của hắn và nhẹ nhàng trấn an.

"Không sao đâu. Tớ sẽ không để bọn chúng làm hại ai đâu"

Hơi ấm từ lòng bàn tay của thiếu nữ truyền đến, giúp Shinso dần bình tĩnh lại. Hắn cụp mắt, mỉm cười và nói.: "Nếu là Etsuko...thì tớ an tâm rồi"

Shinso đưa Etsuko về tới nhà.

"Vậy tớ vào nhé"

"Cậu về cẩn thận"

Shinso nhìn Etsuko, do dự muốn nói gì đó. Nhận thấy Etsuko sắp đi vào nhà, hắn mới lấy hết dũng khí, nắm lấy cổ tay cô.

Etsuko giật mình quay lại, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã nằm gọn trong vòng tay của thiếu niên.

"Sao thế?"

Shinso im lặng một lúc, cánh tay ôm Etsuko siết chặt thêm một lần nữa. Etsuko không phản kháng, để yên cho hắn ôm chặt.

Một lát sau, giọng nói dịu dàng của hắn vang lên.

"Cảm ơn cậu vì lúc nãy đã trấn an tớ"

Nói xong, Shinso nhẹ nhàng thả cô gái nhỏ ra, rồi đưa tay xoa đầu Etsuko một cách trìu mến.

"Vậy tớ về nhé"

Etsuko nhìn theo bóng lưng Shinso dần khuất sau ánh hoàng hôn, rồi quay lưng bước vào nhà.

Trong hai tuần nghỉ ở nhà, Etsuko nỗ lực luyện tập cho Hội thao. Cô cũng đến nhà Himejima, Mitsuri và Obanai để nhờ họ hỗ trợ.

Cuộc huấn luyện rất khắc nghiệt, với các tân binh thường phải chịu đựng khổ sở đến kiệt sức. Tuy nhiên, đối với một trụ cột như Etsuko, điều này lại quá dễ dàng. Cô dễ dàng vượt qua các bài huấn luyện dành của các trụ cột.

Tại tư dinh nhà Tokitou

"Hai đứa nó đang làm gì vậy?"

Khi Akira vừa về đến nhà, anh đã nghe thấy tiếng kiếm gỗ va chạm. Anh bước ra vườn để xem chuyện gì đang diễn ra và thấy hai đứa em đang đấu kiếm với nhau.

Tốc độ của hai người quá nhanh khiến Akira không thể theo kịp. Anh quay sang hỏi Yuichirou, người đang thản nhiên ngồi ăn bánh và uống trà, chờ xem diễn biến.

"Huấn luyện phản xạ. Tuần sau trường chị có Hội thao nên phải luyện tập"

"Con bé đó mạnh như vậy vẫn lao đầu vào luyện tập à?"

Akira biết em gái mình rất mạnh, nhưng anh nghĩ cô sẽ chỉ ngồi im một chỗ cho đến khi Hội thao bắt đầu.

"Có mạnh cũng không được chủ quan đâu"

Akira gật đầu như đã hiểu, rồi ngồi bên cạnh Yuichirou, cùng cậu ăn bánh, uống trà và quan sát hai đứa em.

Sau vài chục phút vẫn không thấy có dấu hiệu dừng lại, Akira đành gọi vài tiếng. Chỉ thấy Etsuko và Muichirou từ từ lùi lại, cả người thấm đẫm mồ hôi.

Yuichirou bước tới, trên tay cầm hai chiếc khăn sạch, rồi đưa cho Etsuko và Muichirou mỗi người một cái.

Sau khi tập luyện xong, họ vào nhà, lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn cơm. Etsuko mở TV để xem tin tức, và thấy các bản tin về tội phạm ngày càng lộng hành, trong khi các anh hùng thì rất bận rộn với công việc.

Cảm thấy quá nhàm chán, cô tắt TV. Anh cả Akira vừa mới tắm xong, thấy em gái ngồi một mình mơ màng, liền tiến lại gần.

"Mấy ngày nay em luyện tập cái gì vậy Etsuko? Anh thấy em có vẻ khác"

"Hừm...huấn luyện làm cơ thể dẻo dai hơn, cách sử dụng kiếm thuật điêu luyện hơn, huấn luyện cơ bắp, huấn luyện phản xạ. Chỉ nhiêu đó thôi"

"Sao nghe khắc nghiệt quá vậy?!!"

Akira la lên, sau đó quan sát Etsuko một lượt. Anh nhận ra bộ dạng của cô không có gì thay đổi, hay nói đúng hơn là không giống như những gì Akira đã tưởng tượng.

Anh ngờ vực nhìn Etsuko, tự hỏi sao cơ thể cô chẳng khác gì trước. Huấn luyện cơ bắp mà sao vẫn mảnh mai như vậy?

"Làm gì nhìn em dữ vậy?" Etsuko tròn mắt hỏi

"Này Etsuko"

"Vâng?"

"Chúng ta chơi trò vật tay đi"

Etsuko nhìn Akira bằng ánh mắt kì thị, tự hỏi anh trai mình có uống nhầm thuốc không? Tự dưng lại đòi chơi trò vật tay với cô? Thật là kỳ quặc.

"Anh muốn thử xem em luyện tập như nào thôi mà. Nói trước là anh đây sẽ không thua em đâu"

Akira khịt mũi, cất giọng đầy tự tin. Dạo gần đây, anh rất chăm chỉ tập gym, sức lực cũng tăng lên không

"Sao cũng được"

Akira liền đi lấy một cái bàn gỗ nhỏ và đặt nó giữa phòng khách. Mẹ Aoi ở trong bếp cũng không kém phần tò mò, bà lấy điện thoại ra gọi video cho ba Fuji để ông cùng hóng hớt.

Khi Yuichirou và Muichirou vừa xuống, họ bắt gặp cảnh tượng này. Cả hai cũng tham gia hóng hớt cùng bố mẹ, còn tiện thể quay video để ghi lại kỷ niệm.

"Sẵn sàng chưa?" Akira hỏi

Etsuko gật đầu.

"Để mẹ ra hiệu lệnh bắt đầu cho" Mẹ Aoi hào hứng nói.

"Vậy nhờ mẹ"

"1,2,3. Bắt đầu"

Vừa dứt lời, cả hai nắm chặt tay nhau. Akira gồng hết sức để vật ngã tay Etsuko nhưng vẫn không lay chuyển được. Etsuko bình tĩnh, cô nhìn Akira và mỉm cười.

Không cần gồng mình, Etsuko nhẹ nhàng vật ngã tay Akira với lực mạnh đến nỗi cái bàn gỗ cũng bị hư hại.

Cả nhà (trừ Muichirou): "...."

Mẹ Aoi: Kết thúc nhanh vậy sao?!

Ba Fuji: Hic...cái bàn gỗ của ta

Yuichirou: Chị gái mạnh mẽ quá

Muichirou: Chị tuyệt nhất

"Em thắng"

Buổi tối hôm đó, Akira đã ngồi một góc vẽ vòng tròn mà tự kỉ.

Đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say. Chỉ có Etsuko thì không như vậy. Không rõ cô đã mơ thấy điều gì mà sắc mặt trông rất khó coi, lông mày khẽ nhíu lại, mồ hôi túa ra như mưa.

"Sao chị lại để em một mình vậy chứ?

Tại sao chị lại có thể sống vui vẻ, còn em thì phải bỏ mạng chứ?

Chị ơi, em đau lắm, em sợ lắm"

"Chị xin lỗi em, Yuichirou

Chị sai rồi.

Làm ơn, hãy quay lại với chị đi!!!!"

Etsuko khóc lóc cầu xin, đưa tay muốn với lấy Yuichirou. Bóng dáng của cậu nhóc dần mờ đi rồi biến mất. Etsuko giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt ngồi dậy.

Nhận ra mình vừa trải qua một cơn ác mộng, Etsuko dần lấy lại tỉnh táo. Tuy nhiên, trong thâm tâm cô vẫn ẩn chứa nỗi sợ hãi mà không thể diễn tả thành lời.

Etsuko rất sợ, sợ rằng cuộc sống bình yên hiện tại chỉ là một giấc mơ. Nếu cô tỉnh dậy, có thể sẽ trở lại hiện thực, mất cha mẹ và Yuichirou. Muichirou vẫn sẽ như trước, nhìn cô bằng đôi mắt vô hồn.

Không, cô không muốn!!!

Etsuko ôm đầu ảo não.

Hai tuần trôi qua nhanh chóng, và Hội thao đã sắp diễn ra. Mỗi học sinh được sắp xếp vào phòng chờ do nhà trường chuẩn bị.

Phòng chờ lớp 1-A

Etsuko mặc đồ thể dục của trường, bên ngoài khoác một chiếc haori cánh bướm. Mái tóc bình thường buông xõa giờ được cột cao, và cô còn gắn thêm một cái kẹp bướm.

"Hôm nay cậu buộc tóc à Etsuko-chan?" Ochaco tiến lại gần hỏi.

"Ừm, cho thoải mái"

Etsuko đi đến ngồi bên cạnh Yaoyorozu Momo, thần sắc có chút mệt mỏi, có lẽ là do ảnh hưởng của cơn ác mộng hôm trước.

Yaoyorozu ngồi bên cạnh, lòng đầy lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Etsuko có vẻ mặt tệ đến vậy, ai nói gì cũng không đáp lại. Đến cả lời tuyên chiến của Todoroki Shoto, Etsuko cũng không để ý, khẽ ừ một tiếng.

Todoroki mặc ngoài vẻ lạnh lùng, nhưng bên trong lại lo lắng không thôi. Hắn tự hỏi tại sao hôm nay sắc mặt cô lại kém đến vậy. Liệu cô có gặp phải chuyện gì không?

Mãi cho đến khi thông báo ra sân vang lên, Etsuko mới lấy lại tinh thần.

.

.

.

.

"Đại hội thể thao Yuuei! Nơi những mầm non của thế giới anh hùng nhằm vào cổ nhau - ý tôi là vị trị dẫn đầu!! Trong trận đấu thường niên!!!"

Giọng thầy Mic vẫn to như ngày nào

"Mọi người đều đến để xem chúng phải không?? Những mầm non tương lai đã vượt qua cuộc đột kích của tội phạm với một ý chí sắt đá! Khoa anh hùng, lớp 1-A!!"

Cả lớp bước ra, những người ngồi trên khán đài vô cùng thích thú mà hú hét.

"Nhiều người quá" Midoriya run rẩy

"Và tiếp đến là lớp B. Lớp C, D, E từ khoa phổ thông và các lớp F, G, H từ khoa hỗ trợ..."

Những học sinh xuất hiện sau cùng rất bất mãn vì họ chỉ làm màu cho lớp 1-A.

Cô Midnight xuất hiện vì cô là trọng tài chính của năm nhất.

"Mời đại diện các thí sinh phát biểu. Bakugou Katsuki lớp 1-A"

"Ể Kacchan làm đại diện sao?" Midoriya bất ngờ

"Cậu ấy là thủ khoa trong bài kiểm tra đầu vào mà, nhớ không?" Sero đứng bên cạnh nhắc nhở.

Bakugou vẻ mặt bất cần đời bước lên bục, hắn nghiêm túc tuyên bố

"Sensei, em sẽ đứng nhất"

"Ôi trời, biết ngay mà..." Kirishima vô cùng bất lực trước phát ngôn để đời của Bakugou.

"Đừng có quá đà, lớp A"

"Thằng khốn nạn"

Học sinh các lớp khác bắt đầu ồn ào, họ lên tiếng phản đối cách nói của Bakugou.

"Đừng lo, bọn mày chắc chắn sẽ trở thành những đá lót đường tốt nhất." Hắn đưa ngón cái xẹt ngang cổ, giọng điệu thách thức.

Etsuko đứng dưới, ngước lên đài quan sát để tìm người nhà. Akira như có sự kết nối đặc biệt với em gái, khi bắt gặp ánh mắt của Etsuko, anh lập tức hưng phấn hét lên:

"Etsuko àaa, cố lên nha em. Hãy đè bẹp thằng nhóc đầu sầu riêng kia mà giành giải nhất đi!!!!"

Anh cả Akira của cô ồn ào đến mức thu hút sự chú ý của mọi người, khiến tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Etsuko.

Cô nhìn Akira và mỉm cười, nhưng người bình thường có thể nghĩ rằng cô em gái sẽ rất vui khi được anh trai cổ vũ. Thực tế lại không phải như vậy.

Akira run rẩy, biết rằng lần này mình chắc chắn gặp rắc rối. Anh quay sang nhìn hai em trai song sinh, cầu cứu.

"Đừng nhìn em. Họa anh tự gây ra thì chịu đi" Yuichirou không thèm liếc Akira, ánh mắt cậu chỉ chăm chú vào chị gái mà thôi.

Đừng mong đợi gì từ Muichirou, cậu bé còn chẳng thèm để ý đến ông anh của mình..

Mẹ Aoi lắc đầu, cảm thương cho số phận của con trai. Bà lấy khăn chấm nhẹ vào nước mắt không biết từ đâu ra. Ba Fuji vỗ vai, tỏ ý rằng hãy cố gắng lên.

"Mọi người không thể nào đối xử với con như thế!!!" Akira khóc thét.

.

.

.

.

.

ý là tui có chỉnh sửa 1 chút về ngoại hình của Etsuko á. ngta thường nói con gái giống cha, con trai giống mẹ mà nhà có ba chị em, hết 3 đứa giống mẹ rồi thì cũng kì. cho nên tui sửa lại nha.

tóc màu đen, đồng tử màu đỏ. tui sửa lại mấy chương trước rùi, cũm mệc đồ đi 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro