{Day 2} Mười tám bao lì xì đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nảy ra ý tưởng edit fanfic mừng sinh nhật Lộ thần trước 29/4 đúng 7 ngày.
Chúc Lộ Bá Nguyên sinh nhật vui vẻ và luôn hạnh phúc bên Giản Nhung 🥳🥳🥳
~~~~~~~~~~~~

Fiction: 十八个红包
Author: 天色有点晚
1.2k+
Raw: https://zhanganwuguli997.lofter.com/post/30c17a46_2b8c24c0b
============

Thời tiết ấm dần lên, những chiếc áo khoác mùa đông trong tủ không còn chỗ chứa. Giản Nhung vừa đánh xong trận đấu luyện, nhìn mặt trời bên ngoài vẫn chưa lặn xuống hẳn, cậu thừa dịp thời gian trống, đi thu dọn sửa sang lại tủ quần áo.

Cậu không ngừng leo lên leo xuống, mở ngăn tủ cất quần áo, cho đến khi dọn tới một đống quần áo của Lộ Bá Nguyên, cậu đã kiệt sức, run run rẩy rẩy cầm lấy cái áo khoác màu đen đính ngập tràn trang sức kim loại, từ trong đó tự nhiên rơi ra ào ào tận mười phong bao lì xì, chất thành ngọn núi nhỏ trên mặt đất.

Giản Nhung: ......

Được rồi, chỉ là ảnh giấu quỹ đen mà thôi.

Cậu đếm một chút, tổng cộng mười lăm bao lì xì. Giản Nhung chụp lại chứng cứ, gửi cho Lộ Bá Nguyên, người đang làm việc ở quận bên.

Mèo xanh nhỏ: [Ảnh chụp]

Mèo xanh nhỏ: Có ảnh có chân tướng, ở chỗ này phơi, phơi đủ một trăm tám mươi ngày.

Nhân viên chăn nuôi: ?

Nhân viên chăn nuôi: Làm sao em lại đột nhiên sắp xếp tủ quần áo?

Nhân viên chăn nuôi: Em có thể tìm thấy chúng?

Mèo xanh nhỏ: Mấy ngày nay quá nóng, em không mặc nổi áo dày nữa, bèn dọn dẹp một chút, không nghĩ tới lại có niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.

Nhân viên chăn nuôi: Đấy không phải niềm vui ngoài ý muốn... Chờ anh trở về từ từ sẽ nói cho em.

Lộ Bá Nguyên nhìn bạn nhỏ trong màn hình đã bắt đầu có xu thế hờn dỗi, liền nhanh chóng giải quyết xong chuyện bên này, lái xe trở về căn cứ, đi nửa đường còn xếp hàng mua Thanh Đoàn*.

"Anh về rồi." Lộ Bá Nguyên đứng ở tiền sảnh thay giày cất chìa khoá, dư quang bắt gặp một cái bóng màu xanh lén lút chạy từ phòng khách về phòng ngủ, cuộn mình trong chăn.

Còn có thể thấy điện thoại và Ipad bị bỏ quên trên ghế sofa.

Lộ Bá Nguyên: "......"

Ôm vào có chút dễ thương.

Lộ Bá Nguyên vừa đi về phía phòng ngủ vừa nói: "Anh mua Thanh Đoàn, lúc trước nhìn thấy em rất thích ăn Thanh Đoàn của quán này, liền mua thêm nhiều chút."

Cách một lớp chăn, nghe giọng nói của Lộ Bá Nguyên có chút mơ hồ, Giản Nhung dựng lỗ tai lên cẩn thận phân biệt.

Thời điểm cậu nghe thấy hai chữ Thanh Đoàn đã lập tức mềm lòng. Thanh Đoàn của nhà kia nổi danh với hương vị cực kỳ ngon, khuyết điểm duy nhất chính là phải xếp hàng siêu dài, có khi đợi hết hàng dài còn không mua nổi. Hôm nay có thể mua được vào cái giờ này cũng là kỳ tích, lại còn mua nhiều như vậy.

Bạn học Giản Nhung đã chuẩn bị ra khỏi ổ chăn vui vẻ nói chuyện cùng Lộ Bá Nguyên tiên sinh rồi.

Lộ Bá Nguyên trông thấy cục tròn bé nhỏ trong chăn cứng đờ liền biết Giản Nhung đã hết giận, càng chắc chắn hơn khi phát hiện một cái móng vuốt nhỏ nắm lấy mép chăn, một hơi vén chăn lên ôm lấy nhúm lông xanh, ra sức xoa xoa.

"Ai ui!" Giản Nhung mới từ trong chăn ra liền bị người ta ấn đầu sờ soạng, cảm giác sau đó so với khó chịu thì càng nhiều hơn là bị giật nảy mình.

Lộ Bá Nguyên buông cậu ra, xoa nắn gương mặt bị chọc tức đến đỏ bừng của cậu nói: "Em nói anh nghe, cái gì niềm vui ngoài ý muốn?"

"Ai đời không có chuyện gì lại giấu mười lăm bao lì xì trong tủ treo quần áo chứ, có phải anh đang vụng trộm tàng trữ tiền riêng đúng không?"

Lộ Bá Nguyên có thể bị tức cười, nhưng mạch não của bạn nhỏ thì anh thật là theo không kịp.

"Bé con, anh không cần thiết phải giấu quỹ đen. Những phong bao lì xì này mỗi cái em đều từng nhìn qua rồi."

Giản Nhung cau mày thật sâu: "Em từng thấy qua?"

"Phải." Lộ Bá Nguyên duỗi ngón trỏ, đẩy mi tâm của cậu ra xa chút xíu, "Mỗi cái em đều đã nhìn."

Lộ Bá Nguyên nhìn Giản Nhung suy tư nửa ngày, dáng vẻ cái gì cũng không nhớ đã cảm thấy đáng yêu đến muốn cười, cố nén ý cười thay cậu nhớ lại: "Đêm Tất niên."

Giản Nhung: "Tất niên?"

Giản Nhung: "Ỏ?"

Giản Nhung: "Ò!"

Cậu nhớ khi đó, đêm ba mươi tết Lộ Bá Nguyên đưa cho cậu mười tám bao lì xì, để cậu chọn ba cái trong số đó, số tiền có thể thay đổi, giá trị lớn nhất là một ngàn.

Đêm đó Giản Nhung rất may mắn, rút được ba cái lì xì đều là một ngàn.

Lộ Bá Nguyên nhìn ngữ khí của Giản Nhung biến hoá chút ít, biết Giản Nhung đã nhớ lại tất cả mọi chuyện. Ngay khi anh vừa định mở miệng nói, tiểu nhân trước mặt đã nhích cái mông nằm sấp đi.

Lần này Giản Nhung không phải là đồ đần, cậu đi mở mười lăm bao lì xì kia ra, mỗi cái đều đếm lặp lại ba lần.

Trong lòng Giản Nhung dần dần có đáp án.

Tính cả ba bao lì xì cậu đã lấy đi, hết thảy mười tám cái, mỗi cái đều nhét bên trong một ngàn tệ.

Cho nên đêm đó cậu mới có thể may mắn như vậy.

Lộ Bá Nguyên chưa bao giờ nghĩ đến việc để cậu trở thành một đứa trẻ không may mắn.

"Đêm hôm đó anh vốn là muốn đưa cả mười tám bao cho em, nhưng lại sợ nhiều quá nên em không muốn, cũng chỉ có thể đưa một chút xíu." Lộ Bá Nguyên giải thích: "Ăn Tất niên cho, sinh nhật em cho, lễ Tình nhân cho, có thể đưa lì xì vào ngày lễ anh đều cho."

Lộ Bá Nguyên cười cười: "Điều này liệu có thể đền bù quá khứ mười tám năm anh chưa từng bước chân vào cuộc đời em?"

Mười tám bao lì xì đỏ, anh bỏ lỡ mười tám năm mới của em.

Giản Nhung ngây ngẩn cả người. Mỗi khi cậu cho là Lộ Bá Nguyên đối với cậu đã đủ tốt, Lộ Bá Nguyên luôn luôn có thể đối với cậu tốt hơn nữa.

Giản Nhung chậm chậm chạp chạp bò qua, leo lên treo ở bả vai đối phương, vùi đầu vào trong cổ đối phương, tinh tế cảm nhận hương vị của đối phương.

Thật lâu sau, giọng Giản Nhung buồn buồn vang lên.

"Khó chống đỡ quá, càng ngày càng thích anh."

============
*Thanh Đoàn (青团): Bánh nếp ngải cứu, là loại bánh nếp trông hình dạng như bánh trôi nước, lớp da bánh được làm từ nếp, trộn cùng lá ngải cứu hoặc cỏ lúa mạch. Nhân được làm từ đậu đỏ, đậu đen. Bánh nếp ngải cứu thường được dùng trong Tết Hàn Thực ở Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro