Chap 5: Howgarts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đến nơi, các anh là năm 4 nên đi hướng khác. Vừa bước xuống, thì sân ga rất nhộn nhịp.

    "Ôi là bạn sao Audrey không ngờ bạn cũng học ở Hogwarts đấy" Ai đó khều vai cô nói

   "A ra là cậu Potter" Cô quay lại nhìn cậu ấy. Hình như đằng sau còn ai đấy nhỉ
     
   "Ô mai gót, là tiểu thư Audrey sao" Người đứng đằng sau Harry bỗng bất ngờ lên tiếng, cảm thấy mình thật thất lễ cậu liền đỏ mặt rồi sau đó trở mặt  nghiêm túc hơn.
    
    "Mình là Ron Weasley, mình chỉ mới quen với Harry lúc trên toa tàu" cậu bạn nói.
  
    "Ồ chào cậu Weasley" Jenni vui vẻ trả lời
   
    "Cứ gọi mình là Jenni, được không Ron Harry"

     "Ồ đó là vinh hạnh của mình" Ron vui vẻ đáp, Harry thì cứ nhìn cô mãi thôi.

   "Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?"

   Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở trên biển đầu người.

    "Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta."

     Mò mẫm, loạng choạn, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối đến đến nỗi Harry nghĩ là mình đang đi giữa những hàng cây dày đặc. Cả đám im thin thít. Neville thằng nhỏ làm mất cóc, chi dám thút thít một hai lần.

   "Cậu quen bác ấy sao Harry?" Cô vừa đi vừa hỏi Cậu.

    "À là bác Hagrid đó hả mình quen bác ấy" Harry trả lời

    Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:

  "Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay."

Một tiếng Ô rất to đồng thanh vang lên.

    Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

Lão Hagrid chĩ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:

" Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!"

   Jenni cùng Hermione theo Harry và Ron lên thuyền. Harry, một mình một thuyền, kêu to lần nữa:

  " Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì… tiến lên!"

   Ồ..lên thuyền thì cô lại quen thêm nột bạn nữa rồi nè

    "Cứ gọi mình Hermione nhé Jenni!?" Cô nàng vui vẻ nói

     Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi.

      Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không. Lão kêu lên:

  " À, ra mày! Có phải con cóc của cháu đây không?"

  Neville mừng rỡ giơ tay ra:

- Trevor!

    Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo anh đèn của bác Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.

     Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

"Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?"

Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.

  

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro