Chap 7: Gryffindor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Để xem nào..thông minh có, thuần huyết.... để ta xem...

  Cả đại sảnh mong chờ nhìn vào Mũ Phân Loại. Mũ Phân Loại nhúc nhích một hồi rồi ngừng lại nhưng vẫn không nói gì cả. Cô đứng hình lại liếc mắt qua Brian, thấy anh cũng rất mong chờ vào cô thấy ánh mắt của cô Anh lại trấn an.

   - Gryffindor!!!

   - Hú hú chúng ta có đại tiểu thư Audrey rồi!

   - Harry Potter và tiểu thư Audrey ở nhà chúng ta đó.

   -Yeah yeah

    Cô vui vẻ bước xuống phía dãy bàn Gryffindor, mọi người cũng vui vẻ chào đón cô
   
   - Xời...gia tộc Audrey mà cũng có người vô Gryffindor sao?

  Một Slytherin nào đó không biết điều nói, chẳng phải nói ý đó là muốn nói cô chỉ là con nuôi thôi sao.

   - À quên..cũng chỉ là con n–

   Nó định nói tiếp thì bị ánh mắt sát khí của đám Brian nhìn vào mình, chợt nhận ra gia thế của bó không bằng họ nên câm miệng lại.

   Con nuôi thì sao...? Tôi rất được papa cưng chiều nha!!

    Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

- Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Harry không biết có nên cười hay không. Cậu ngờ ngợ hỏi Percy:

- Cụ… cụ… cụ ấy… có… mát không vậy?

- Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tí tẹo. Ăn khoai tây không Harry?

   Jenni trả lời cậu bạn chưa hiểu biết nhiều lắm của mình.  Ai ngờ Harry lại há hốc miệng ra, cậu bất ngờ.

       Những cái dĩa trống trước mặt nó giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Nó chưa từng thấy nhiều đồ ăn nó ưa thích ại chất đầy trên bàn ghế đến thế: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và… chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

  - Nào ăn nhiều vô

Cô vừa nói vừa gắp đồ ăn vào dĩa của Harry, trông cậu ốm quá!

- C..cảm ơn!

  Harry đỏ mặt cảm ơn cô,ngại ngùng đưa lên ăn một miếng. Cô nháy mắt với cậu

     "( ˶ ❛ ꁞ ❛ ˶ )"

    - Không chịu, tớ cũng muốn được cậu gắp

   Ron ngồi kế bên Harry nói, cậu cũng muốn nhaaa

   - Đây đây

  Cô cũng đành phải gắp cho Ron. Sau đó bản thân mình cũng động vào dĩa thức ăn.

  - Ồ chào tiểu thư, anh là Fred và đây là George bọn anh là sinh đôi nhà Weasley.

  Người tên Fred vui vẻ chào hỏi cô,người bên kia cũng vậy.

   - À chào hai anh

  Cô cười nhẹ. Cô trò chuyện cùng với hai người, thật sự họ rất vui tính và tốt bụng.  Nhưng ai biết được một hội 3 người quậy quá đã được ra đời.

   - Ahaha thiệt sao ạ, chừng nào chơi thì cho em thử với

   Jenni nghe câu chuyện của cả hai khi chọc giám thị Flich.

   - Được thôi đó là hân hạnh của hai anh

  Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

- E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nen biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.

  Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

- Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.

   - Không lẽ hai anh quậy lắm sao?

Jenni thầm thì với hai người bọn họ.

   - Bọn anh hay quậy ở Rừng Cấm lắm nên là chuyện bình thường thôi

    Cụ Dumbledore lại nói:

- Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.

     Jenni chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

        Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

- Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu:

Và cả trường gào lên:

Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

   Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê, còn cô đứng bên cạnh cười phì. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

- Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!

   - ....

    Ồ thầy lẹnh lùnk qué

      Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương.

        Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp.

   - Caput Draconis.

       Búc chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

       Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn bạn na sinh về một phòng ngủ khác. Lên hết cầu thang ốc trên cùng – có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghệu của lâu đài – cuối cùng bọn con trai cũng mò ra được giường ngủ. Năm tấm áp phích treo lẫn với những tấm màng nhung đỏ sậm. Rương của chúng đã được mang lên sẵn. Chúng quá mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ thay quần áo rồi lăn ra ngủ.

  




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro