Chap 8:Những Tiết Học Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    - Kìa thấy nó không, Harry Potter đó

    -Vết sẹo kìa

    - Tiểu thư Audrey xinh đẹp quá

    - Ừm..ừm đẹp thiệt

    Những tiếng thì thào nổi lên khắp nơi ngay từ lúc Harry và Jenni đi ra khỏi ký túc xá vào ngày hôm sau. Bọn học trò đứng chen nhau bên ngoài lớp học, kiễng chân nhòm cho được Harry và Jenni một cái, hoặc quay lại đi ngang qua mặt Harry một lần nữa, nhìn nó chòng chọc. Harry cầu mong sao cho chúng đừng làm vậy nữa, vì nó cần tập trung tư tưởng kiếm cho ra đường tới mấy phòng học.

    - Cậu không cảm thấy kì hả_ Harry nhìn qua Jenni, cô bạn có vẻ là không quan tâm lắm. Ron cũng thắc mắc

    - Thường thôi, tui biết là tui đẹp mà_ Jenni hất tóc nột cái.

     -...._ Harry và Ron cạn lời.

     Có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang ở Hogwarts. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại biến mất nửa chừng và người ta đi tới đó phải biết mà nhảy qua.

     Lại có những cánh của không chịu mở ra nếu không nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không gõ đúng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn trông như cửa. Cũng rất khó mà nhớ nổi vị trí của các đồ vật, vì hình như chúng tự do di chuyển lung tung.

       Mấy người trong tranh treo tường thì cứ bỏ cái khung mà đi thăm viếng lẫn nhau, còn mấy bộ áo giáp chiến binh thì Jenni tin chắc là chúng có đi lang thang trong lâu đài.

    Mấy con ma cũng chẳng được tích sự gì. Chỉ giỏi làm người ta giật cả mình, nhất là khi đang loay hoay mở cửa thì chúng vèo vèo bay xuyên qua.

    -Chúng ta sẽ học nhiều lắm đây_ Jenni chán nản nói

    Harry nhanh chóng hiểu ra rằng pháp thuật còn có rất nhiều điều hay ho khác, chứ không phải chỉ có vẩy đũa thần và lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú tức cười.

         Vào lúc nữa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh. Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt và chán ngắt gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

     Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric quỉ sứ với Uric ghớm ghiếc.

    - Chán phèo_ Ron và Jenni cùng chung một ý. Rồi quay qua Harry cậu bạn có vẻ là chăm chỉ đây.

   - Mình có với cậu là Harry chẳng tập chung đâu, ai nghe lại thấm nổi chứ!_ Ron thì thầm với Jenni. Cậu bạn có vẻ thân với Cô hơn là Harry rồi .
 
    - Ừm hứm.._ Jenni gật đầu

    -Hai cậu thôi ngay cho mình, đừng coa mà xì xầm nói xấu mình_ Harry tuy không nghe hai người nói gì nhưng cậu lại nhột.
   
  Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông rít lên kích động và té lăn đùng xuống.

   -Ổng ổn không?

   - Mình không biết_ Jenni nhúng vai

    - Mai mốt mình sẽ như ổng_ Cô nói rồi sau đó giả bộ xỉu.

    -Cậu thôi giỡn giùm mình_ Harry nhìn cô bạn mình nói.

    Giáo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Jenni hoàn toàn đúng khi nghĩ là không nên lôi thôi với bà. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay vào cái phút đầu tiên của buổi đầu tiên. Bà nói:

- Thật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó.

    Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến no trở lại thành cái bàn. Bọn trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến từ đồ vật thành thú vật thì thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất những nhiều công thức rối rắm, bọn trẻ được phát cho mấy que diêm để học cách biến diêm thành kim.

   Cuối buổi học chỉ có hai người biến được diêm thành một cái không phải là diêm, đó là Hermione và Jenni . Giáo sư giơ cái que của Jenni cho cả lớp xem: nó có màu bạc và hơi nhọn ở một đầu, rồi bà nở một nụ cười hiếm hoi với Hermione và Jenni.
   
   

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro