Chương 2. Uchiha Giyuu (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời người edit:

Do chương Uchiha Giyuu dài quá nên mình tách ra làm hai nhé.

------------

Anh nhìn chằm chằm Hyuga Hinata thật sâu, liếc mắt một cái, cũng không để ý tới lời cảm ơn của đối phương, nhấc bao nhựa bên cạnh rồi rời đi.

Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nói những lời đạo lý cũng sẽ không hiểu. Người bình thường, cũng sẽ không giác ngộ được như Tanjiro, rốt cuộc bọn họ không mất đi người thân, cũng không sẽ không có người mà mình thành thật muốn bảo vệ

" Người vừa mới tới, là ai vậy?"

Nghe được tiếng bước chân đi xa, Uzumaki Naruto khẩn trương hỏi, "Không phải tới đây làm phiền sao?"

"Không phải."

Sắc mặt Hyuga Hinata tái nhợt mà lắc lắc đầu, đem nắp hộp thuốc mỡ vặn ra, "Là người tốt, hắn tặng một hộp thuốc bôi cho cậu. Tớ liền, liền giúp cậu bôi lên....."

Cho đến lúc này, mặt cô mới ửng đỏ một ít.

Uzumaki Naruto sửng sốt trong chốc lát, nói: "Phiền cho cậu rồi, đỡ tớ lên đi."

"Nhưng cậu......"

"Tớ có vấn đề muốn hỏi hắn."

Giọng nói Naruto có chút run, khẩn cầu nói, "Làm ơn."

Ở bên kia.

Uchiha Giyuu đi đến cái cây bị đánh gãy lúc nãy, anh nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Đây rồi."

Thân thể khẽ cuối xuống, từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá so với móng tay cái, lớn hơn không được bao nhiêu, anh dùng tay sờ sờ, cảm nhận được trên thân nó cực nóng, sau đó tiện tay ném ra xa.

Nếu cẩn thận quan sát, liền phát hiện có một vết lõm nhỏ ở giữa viên đá do Uzumaki Naruto ném ra trước đó, nó vừa với kích thước của khối đá mà Giyuu vừa nhặt được.

Trên thực tế, Giyuu đã ném một viên đá từ xa, trúng vào hòn đá do Uzumaki Naruto ném, và sau đó chúng đập vào thân cây, gây ra vết tích doạ người như vậy. Trên viên đá kia có độ ấm, đó là do hai cục đá va chạm với nhau dữ dội mà tạo thành.

"Liệu ném nó với Hơi thở của nước: Thứ thứ bảy sẽ có sức mạnh lớn như vậy không...... Thằng nhóc đó rõ ràng vẫn là cơ thể của một đứa trẻ."

Uchiha Giyuu nhìn chằm chằm thân cây một lúc, rồi tiếp tục đi tiếp. Anh vẫn còn có việc phải làm.

Nhưng Uzumaki Naruto ngăn anh lại.

"Đợi một chút!" 

Uchiha Giyuu quay đầu.

Khác với người có sức mạnh nhưng lại không cách nào bảo vệ chính mình - Hyuga Hinata, thằng nhóc tóc vàng suy dinh dưỡng này, mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn không quên bảo vệ "Người yếu đuối", thật phù hợp với giá trị mà anh hướng tới.

Cho nên anh sẵn sàng lãng phí thêm một chút thời gian.

"Có chuyện gì?"

Uchiha Giyuu lạnh như băng hỏi, đó cũng là cách nói thường ngày của anh.

"Tại sao anh lại giúp tôi?"

Trạng thái của Naruto có chút không ổn.

Cảm xúc ẩn chứa trong giọng nói của cậu không phải hoàn toàn biết ơn, mà là sự nghi hoặc sâu sắc và nỗi bất an mạnh mẽ.

【Được ai đó giúp đỡ lại không cảm ơn, thay vào đó lại mang dáng vẻ nghi ngờ, đây là đạo lý gì vậy? Đây có phải con của ninja không? Có phải tên Uzui Tengen kia, từ nhỏ cũng đa nghi như vậy sao? 】

Giyuu trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng anh không nói ra.

Thấy Uchiha Giyuu không có ý trả lời, Uzumaki Naruto cắn chặt răng lớn tiếng nói: "Tôi chính là hồ yêu trong mắt mọi người, chẳng lẽ anh không sợ tôi sao?"

Yêu hồ?

Tomioka Giyuu lắc đầu, đột nhiên nhớ tới con cáo đỏ mà anh nhìn thấy trong vòng tay của anh Itachi ngay sau khi anh mới sinh ra.

Cha gọi nó là cửu vĩ hồ, và ông có vẻ rất sợ. Mà chỉ sau ngày hôm đó, gia tộc đã chuyển đến một nơi xa hơn so với tộc Hyuga.

Tuy nhiên, nó cùng thằng nhóc này có liên quan gì.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Uzumaki Naruto trong chốc lát, ánh mắt đảo quanh sáu sợi râu của cậu, như thể vừa hiểu gì đó.

Uzumaki Naruto cũng cảm nhận được ánh mắt đối phương đang đặt ở đâu, có chút buồn bã mà cúi đầu.

【 Anh ấy sẵn lòng giúp đỡ như vậy nhất định vì anh ấy không biết mình là ai 】

【 Nếu sau này phát hiện người mình giúp đỡ là quái vật, nhất định sẽ rất tức giận, có khi còn có cảm giác bị lừa. 】

【 Thay vì để đến lúc đó anh ấy hối hận, mình có thể thừa nhận trực tiếp điều đó......】

Không thể nhìn rõ phản ứng của đối phương, tâm trạng Uzumaki Naruto càng thêm trầm xuống. Để người khác thích mình sau đó lại ghét bỏ, không bằng trực tiếp chán ghét anh một chút. Ít nhất sau này, anh ta sẽ quen với nó.

Chẳng mấy chốc, một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn của cậu

Naruto kinh ngạc mà ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cậu bé tóc đen kia đã đứng trước mặt cậu. Chỉ là tầm nhìn của cậu thực sự rất mờ, chỉ có thể thấy rõ đại khái hình dáng của đối phương.

"Nếu cậu cảm thấy mình là con hồ yêu gì đó......"

Cậu bé kia vừa nói, một bên cúi xuống lục lọi trong túi đựng củ cải.

Vài giây sau, anh liền lấy ra một chiếc mặt nạ cáo bằng gỗ, đưa nó cho Naruto.

"Cái này tặng cho cậu."

Uchiha Giyuu đã làm năm cái mặt nạ hồ ly để cứu trợ thảm họa, nhưng không ngờ bây giờ lại đem nó tặng cho Naruto.

Dù sao, theo một khía cạnh nào đó, anh cũng không có gia đình thật sự hay anh em gì, chỉ là một linh hồn lạ đi chiếm đoạt xác của người khác. Anh - Uchiha Giyuu, và Sasuke không giống nhau.

Đứa trẻ đó đáng lẽ sẽ lớn lên một cách vô tư, nhưng đã bị anh sớm cướp đi cơ hội sinh tồn.

Đem mặt nạ cho cậu vào lúc này bởi vì bề ngoài thằng nhóc khá giống con cáo, anh vô cùng đồng cảm với điều này

Uzumaki Naruto tiếp nhận chiếc mặt nạ một cách khó hiểu, tâm trạng phức tạp rất nhiều so với tuổi của cậu.

Đây là người duy nhất tặng quà cho cậu ngoài ông già, chủ tiệm bán Mì Ramnen Ichiraku và con gái ông

Vẫn là một người hoàn toàn xa lạ.

Rõ ràng đã nói cho anh thân phận của mình, nhưng đối phương vẫn sẵn lòng tặng quà cho cậu. Điều này đối với Naruto mà nói, quả là mới mẻ nên cậu không biết làm thế nào để đáp lại.

Chờ Naruto phục hồi tinh thần, cậu nhóc tóc đen đã đi xa.

Naruto muốn lớn tiếng cảm ơn anh, nhưng nước mắt lại chảy đầy mặt và miệng, vị mặn chặn lại lời nói của cậu. Lúc này, cậu chợt nhớ tới, mình thậm chí còn không biết tên người nọ.

...

Cậu quay đầu nhìn về phía Hyuga Hinata. Trước đó cậu dường như đã nghe thấy người khác nói "Uchiha" gì đó, liền vội vàng hỏi:

"Cậu có biết tên người lúc nãy——"

"Đại tiểu thư Hinata!"

Một giọng nói hoảng sợ ngắt lời Naruto.

Một thiếu niên nhà Byakugan, trên đầu đội huy hiệu của Konoha xuất hiện trước mặt hai người với một túi đồ ăn nhẹ.

"Toku." Khuôn mặt Hinata lộ ra một chút xấu hổ

Nếu không phải cô đưa Toku đi mua đồ, Naruto sẽ không bị thương.

Mà Hyuga Toku phát hiện ra tiểu thư nhà mình thực sự lại ở chung với tên nhóc tóc vàng này, lông mày hắn đột nhiên nhăn lại.

Dù không thể nhìn rõ, nhưng Naruto vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ác ý quen thuộc của người kia, trong vô thức liền cúi đầu xuống.

"Đại tiểu thư, chúng ta liền trở về đi, đừng làm gia chủ sốt ruột."

Hyuga Toku không để ý đến Naruto, liền kéo Hyuga Hinata rời đi mà không có lý do gì, như thể Naruto là một loại thảm hoạ. Bất kể có phải cậu hay không, gia chủ đã đặc biệt nhấn mạnh hắn nên rời xa nhân vật nguy hiểm là được.

Trực tiếp làm lơ đối phương là biện pháp tốt nhất.

"Xin lỗi vì sự thô lỗ của thần."

"Này...... Chờ một chút......"

Sự việc xảy ra đột ngột, Hinata đã bị hắn mạnh mẽ mang đi, ngay cả hũ thuốc trên tay còn chưa kịp đưa cho Naruto.

Sau khi nhìn hai người đã đi xa, tia cô đơn hiện rõ dưới mí mắt sưng to của cậu. Nhưng khi cúi đầu và thấy chiếc mặt nạ trên tay, một nụ cười nhanh chóng hiện lên trên khoé miệng.

"Sau này phải tặng quà lại mới được."

Uzumaki Naruto lấy lại tinh thần, làm một cử chỉ "Tuyệt" với cái cây nứt nẻ vởi vẻ hài lòng, khập khiễng rời đi, bắt đầu xem thử buổi tối hôm nay nên ăn loại mì hương vị nào.

Một phút sau.

Một ninja đeo mặt nạ động vật bỗng xuất hiện trước cây đại thụ.

Hắn chỉ chạm nhẹ vào viên đá nằm chặt trên thân cây, cái cây liền nghiêng về phía trước với một tiếng "răng rắc" và đổ xuống cùng tiếng nổ lớn

Bàn tay của ninja Anbu dừng lại giữa không trung, bị kích thích mà run lên mạnh mẽ.

"Về bẩm báo với Hokage đệ tam, phải kiềm chế dân làng, tuyệt đối không thể làm Jinchuuriki bị kích thích, nếu không với sức mạnh của cậu ấy có thể sẽ mất kiếm soát bất cứ lúc nào, tuyệt không có thể lại làm jinchuuriki chịu kích thích......"

Nói xong, hắn trong nháy mắt liền biến mắt không thấy

Kể từ ngày đó về sau, Naruto chưa bao giờ bị những người trong làng cố tình đánh đập. Tuy nhiên, chuyện này để sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro