Chương 1: Phong sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakata Gintoki phờ phạc đi lang thang ở một nơi chẳng khác gì bãi tha ma, hoang tàn chết chóc. Gintoki thở dài gãi đầu, chuyện này là thế nào hắn cũng không biết, chỉ nhớ hắn bị một tên ăn mặc như đạo sĩ lừa gạt.

Lúc ấy Sakata Gintoki vừa trở về từ sòng bạc, thua táng gia bại sản đến mức chỉ còn một cái quần lót dâu tây mặc trên người. Đã là nửa đêm, hắn lết thân xác tồi tàn đi trên đường, đi ngang qua một tên mặc áo choàng đen trùm kín người thì nhịn không được liếc nhìn hắn ta một cái.

... Bốn mắt nhìn nhau.

Gintoki sờ sờ mũi, đi quang qua đời nhau là hữu duyên, còn đưa mắt nhìn nhau thì chắc nợ nần gì ở kiếp trước rồi. Hắn kiếp này đủ nghèo, trả nợ nữa thì thôi đi. Tái kiến huynh đệ!

Gintoki bình tĩnh quay đầu nhìn về phía trước, đang muốn cất bước tiếp tục hành trình về nhà của mình thì hắn thấy tên quái dị đó đi tới trước mặt, chặn đường, nhìn hắn không nói lời nào.

Gì đây?! Xin tiền?!

Nghĩ vậy, Gintoki chân thành tha thiết nhìn hắn, nói: "Gin không có tiền! Ngươi tìm người khác đi! Chúc ngươi một đời bình an mạnh khỏe! Tạm biệt!"

"..." Kẻ đó: Ta rất giống ăn xin sao?

Không nói lời nào, kẻ đó vươn tay móc trong tay áo ra một lệnh bài đặc biệt cũ kỹ giơ lên trước mặt hắn, mở miệng: "Vật quy nguyên chủ."

"..." Gintoki: Ta phảng phất đánh hơi được âm mưu.

Kẻ đó thấy hắn lùi lại không chịu nhận, tiến về phía trước một bước, giọng nói khàn khàn của hắn cất lên, trong đêm khuya thanh vắng phá lệ quỷ dị: "Thỉnh ngài nhận lấy nó, nó sẽ giúp ngài tìm lại được thứ ngài mất đi."

Mất đi sao?! Gintoki lười nhác nghĩ: Thứ ta mất đi, vốn đã không thể vọng tưởng tìm lại a.

Kẻ đó lại nói: "Thỉnh tin ta, ta sẽ không làm hại ngài!"

Gintoki nhỏ giọng: "Thật sao?! Trên đời lại có thứ tốt như vậy rơi trúng đầu Gin sao?!"

Kẻ đó kiên nhẫn nói: "Tất nhiên, ngài xứng đáng có được nó."

Gintoki không tin: "Ta lần đầu tiên nghe được lời khen này! Chắc chắn là giả!"

"... Phải làm sao thì ngươi mới chịu tin?!" Kẻ đó hít sâu một hơi, phát điên gầm nhẹ.

"Ngươi thật dữ! Được rồi, muốn ta tin ngươi cũng không khó, ngươi làm phép cho đầu ta hết quăn đi! Thẳng mượt mới được nga!" Gintoki tràn đầy hy vọng nói.

"..." Kẻ đó: Chuyện này là chuyện khó nhất trên đời ngươi biết không?! Đầu ngươi quăn là do nhân thiết rồi! Ta sửa cách nào được!

Không khí xung quanh kẻ đó bỗng nhiên u ám, có một luồn khí đen từ trên người hắn toát ra ngoài, hắn mở miệng: "Ta chỉ có thể làm đầu ngươi càng quăn."

...

"... Gin nhận!" Gintoki lòng còn sợ hãi xoa xoa tóc, xém tý nữa, xém tý nữa hắn mất đi mái tóc quăn tự nhiên này mà biến thành tóc quăn bờm xờm xấu xí rồi! Trời ạ!

Kẻ đó thở ra, đưa lệnh bài cho hắn, sợ hắn không tin mà giới thiệu lần nữa: "Nó thật sự có thể giúp ngươi tìm lại được thứ đó."

Gintoki trịnh trọng nhận lấy lệnh bài, cúi đầu: "Cảm ơn ngươi! Nếu ta thật sự lấy lại được số tiền đã thua mất, ta nguyện ý hậu tạ ngươi một hộp sữa bò!"

"..." Kẻ đó.

...

"Lừa gạt Gin khốn nạn!!!" Gintoki bi phẫn ném lệnh bài ra thật xa cho hả giận.

"Ai ui!"

...

Sakata Gintoki hoảng loạn quỳ rạp xuống đất ôm đầu.

Thỉnh nói cho Gin biết, nạn nhân là người sao?! Là người đúng không? 

Chỗ hoang tàn này cũng có người sao?! Không phải quỷ chứ?!

Không không không... Quỷ có thể biết đau sao?! Đúng vậy! Chắc chắn! Chắc chắn không phải quỷ!

Gintoki lấy hết dũng khí nhìn lại, ánh vào mắt hắn là một thằng nhóc bảy tám tuổi, mặt quá dơ nên không thấy diện mạo ra sao, quần áo trên người vừa rách vừa cũ, giờ phút này nó không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt ngây thơ tò mò, không hề biết sợ là vật gì.

Cùng Gin hồi nhỏ kém xa.

Gintoki bình tĩnh so đo một phen, trong lòng lại có chút thổn thức.

Tình cảnh này...

Đã trưởng thành Gintoki, quá khứ đã trải qua vô số đau thương cùng mất mát. Tuổi nhỏ hắn sống trên chiến trường, trở thành quỷ ăn xác thiên hạ đồn đại. Cho đến khi người đó xuất hiện, dạy hắn vung đao, người cõng hắn sau lưng, từng bước từng bước đưa hắn ra khỏi u uất, cô tịch.

Nhìn thằng nhóc trước mặt, Gintoki thầm nghĩ, ngày xưa lão sư cũng có cảm giác giống hắn sao? Muốn đem thằng nhóc này về... bán.

"Ngươi là ai?" Thằng nhóc nhìn đầu tóc màu bạc của hắn, tò mò hỏi.

Gintoki tỏ vẻ thân thiện cười nói: "Tiểu quỷ, đại ca tên là Sakata Gintoki, là người lương thiện hàng thật giá thật!"

"Ngươi nói xạo! Ngươi là quỷ đúng không?! Nghe nói dung mạo của quỷ rất dữ tợn!" Tiểu quỷ lắc đầu không chịu tin.

"..." Gintoki sắc mặt nháy mắt vặn vẹo.

Con mẹ nó ngươi nói ai là quỷ?! Ai dữ tợn?! Gin chỗ nào dữ tợn?! 

Gintoki phẫn nộ nắm cổ áo hắn lắc lắc, quát lên: "Nói rõ cho Gin nghe!!! Gin đáng yêu này có chỗ nào dữ tợn?! Phía dưới sao?! Thì ra là vậy, quả thật rất dữ tợn... Nhưng hiện tại nó đã thu nhỏ nha! Siêu đáng yêu!"

"... Không hiểu." Thằng nhóc thẳng thắng nói.

Gintoki thả hắn ra, hừ lạnh nói: "Thằng nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi thì hiểu cái gì?!"

Thằng nhóc này đại khái là lâu lắm chưa gặp người chịu để ý đến hắn nên đặc biệt hưng phấn giơ tay bóp bóp mặt Gintoki, vui vẻ nói: "Quỷ mặt thật mềm, ta thích quỷ! Ta muốn cùng quỷ chơi với nhau!"

Gintoki lười biếng trừng hắn, mong muốn dọa sợ thằng nhóc láo lếu này, nhưng nó chẳng những không sợ, mà còn cười càng vui vẻ, ra tay cũng mạnh bạo hơn, nhào mặt hắn biến hình.

"..." Gintoki than thở, đi đến đâu bên cạnh hắn đều xuất hiện một đống của nợ.

"Được rồi, mau buông Gin ra, cho Gin biết tên của ngươi!" Gintoki khó khăn lắm mới tránh khỏi ma trảo của hắn.

"Tên ta có một chữ Anh!" Tiểu quỷ vui vẻ cười nói.

"A Anh, ngươi đi theo Gin sao? Gin tuy nghèo nhưng sẽ cố nuôi ngươi vài ngày, thấy không ổn mới bỏ ngươi lại!" Gintoki sờ đầu hắn nói.

"... Đừng bỏ ta. Ta rất thích ngươi. Ngươi đừng bỏ ta có được không?" Hắn khóc sụt sùi.

Gintoki hoảng sợ xua tay: "Được rồi! Đó là nói đùa! Gin dù có nghèo xơ nghèo xác cũng sẽ không dám bỏ ngươi lại! Nói dối tóc ta sẽ thẳng mượt mềm mại!" Gintoki thề độc.

"Thật sao?! Ngươi thật tốt! Ta đi theo ngươi! Từ giờ ta đã có thân nhân rồi! Ca ca! Ca ca!" A Anh nín khóc, vui vẻ hoan hô, liên tục gọi bậy.

"Ai là ca ca ngươi?! Gánh nặng này Gin không gánh!"

"Đệ đệ! Từ nay Anh có đệ đệ!"

"Đệ cái đầu ngươi! Gọi ca!"

"Ân ân, ca ca!"

"Được rồi, nói ít thôi, nói nhiều ta sẽ bỏ ngươi lại."

"... Người xấu! Gin xấu!"

"Nói thêm tiếng nữa thì ta sẽ bỏ ngươi lại!"

"..."

Ráng chiều nhuộm lên sắc màu ấm, bóng dáng hai người bọn họ ở trên bãi tha ma kéo thật dài, tương giao, trùng điệp.

Sakata Gintoki nhìn thoáng qua thằng nhãi ranh bên cạnh, tròng mắt đỏ sậm lười nhác lướt qua một lát ôn hòa.

—— Lão sư, Gin rốt cuộc hiểu tâm trạng của ngươi nga, nhặt được vật báu đúng không?








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro