Chương 22: Đom đóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra khỏi doanh trại, Gintoki kéo Ngụy Vô Tiện vào một góc gần đó hỏi chuyện.

"Tiện Tiện, ngươi có nghe lời Gin dặn không sử dụng Trần Tình không?!" Gintoki giựt lấy Trần Tình trong tay hắn ngắm nghía. 

"Không sử dụng." Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nói dối.

Gintoki không tin hắn, chỉ tay lên trời nói: "Ngươi thề đi!"

Ngụy Vô Tiện hắc tuyến đầy đầu, "Gin! Ta quả thực có dùng, nhưng ta dùng Trần Tình để cùng ngươi trao đổi thư từ qua lại!" 

"..." Gintoki: Cái gì! Là Gin sai sao?! Gin giàu như vậy sao có thể sai được!

Gintoki hoài nghi nhân sinh trong chốc lát bắt đầu ngóc đầu lại, chỉ trích:  "Ngươi quả nhiên gạt ta!"

Ngụy Vô Tiện cầm lại Trần Tình từ trong tay hắn: "Được rồi được rồi! Là ta sai! Ta biết ngươi lo lắng ta bị tà khí khống chế. Ngươi yên tâm đi, không có việc gì." 

"... Tiện Tiện, nhân vật chính thường gặp chuyện sau mấy câu này! Ngươi xong đời!" Gintoki giọng điệu chắc nịch, sắc mặt nghiêm trọng phán Ngụy Vô Tiện tử hình!

"..." Ngụy Vô Tiện: Ta hoài nghi ngươi vốn không có tình người!

Bên kia, Giang Trừng và Lam Vong Cơ lại thấy hai người bọn họ chạy đi nói chuyện riêng, trong lòng bất bình. Giang Trừng hướng Gintoki ngoắc tay, ý bảo hắn qua đây nói chuyện.

—— Ý thức giai cấp trong Gintoki được đốt cháy lên mạnh liệt! Hắn lòng đầy căm phẫn giựt lấy Trần Tình trong tay Ngụy Vô Tiện giơ lên trước mặt Giang Trừng, răng rắc một tiếng, bẻ thành đôi vứt xuống đất! 

"..." Mọi người.

Gintoki chỉ Trần Tình dưới đất, nhếch môi: "Nó đại biểu cho quá khứ của ta, từ nay các ngươi hãy gọi ta một tiếng Gin đại nhân là vừa!  Đừng để bản đại nhân tức giận, hậu quả không phải các ngươi có thể lường được!"

"..." Ngụy Vô Tiện.

"..." Giang Trừng.

"..." Lam Vong Cơ.

Giang Trừng hắc tuyến hỏi: "Ôn Nhược Hàn rốt ruộc cho ngươi ăn thứ quỷ gì để đầu óc ngươi thành ra như vậy?! Ở Vân Mộng ngươi vẫn bình thường!" 

"Hắn cho ta một đời vinh sủng!" Gintoki khen ngợi gật gật đầu: "Nhưng mà gặp được ta cũng là may mắn của hắn! Nhìn Ôn Triều đi, loại người này sao có thể làm nên chuyện lớn! Bất tài vô dụng không làm việc đàng hoàng!"

"... Ngươi đang nói chính mình sao?" Giang Trừng thay lòng mọi người nói ra chân tướng.

"Đó là ta ngày xưa rồi!" Gintoki trịnh trọng sửa đúng.

"... Cút đi!" Giang Trừng vô lực lấy tay che trán.

Gintoki cười, đi ngang qua Giang Trừng cùng hắn kề tai nói nhỏ: "Cẩn thận lời ăn tiếng nói đi, nể tình ngươi là ta sư đệ, ta tha ngươi lần này. Không có lần sau!" Nói xong hắn bước vào doanh trại tìm Mạnh Dao.

Lam Vong Cơ đồng tình nhìn Giang Trừng sắc mặt đờ đẫn tuyệt vọng xen kẽ hắc khí, khó được mở miệng an ủi: "Hắn sẽ nhanh trở lại bình thường." 

Giang Trừng liếc hắn: "Ngươi và ngươi ca ca thật tài tình! Ta nhìn không ra hắn sẽ trở lại bình thường được, hắn ta rõ ràng đã bị quyền lực mê hoặc mất hết ý chí! Trầm mê vinh hoa phú quý không biết đường về! Ta xem như phục hắn rồi!" 

Giang Trừng lại đưa mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, sau đó cùng Lam Vong Cơ hai mặt nhìn nhau trầm mặc.

Lúc này Gintoki đã cùng Mạnh Dao đi ra, hắn thấy Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi chồm hổm dưới đất nhìn Trần Tình, chạy qua vỗ vai Ngụy Vô Tiện: "Uy! Đứng lên! Nó gãy rồi thì vứt đi, Gin mua cho ngươi cái khác giá trị hơn nó gấp trăm lần được chưa!"

"..." Ngụy Vô Tiện.

"..." Mọi người.

—— Mua cái đầu ngươi! 

Mạnh Dao cúi người nhặt Trần Tình đặt trong tay ngắm vài cái, đỡ Ngụy Vô Tiện đứng lên trả lại cho hắn, "Ngụy công tử, cây sáo này là ngươi làm sao? Rất tinh xảo!"

Gintoki gật đầu, tự hào nói: "Tiện Tiện từ nhỏ đi theo ta, tất nhiên có chỗ hơn người!"

Mọi người đồng loạt làm lơ hắn, nói thật, bây giờ nhìn hắn giống Ôn Triều đến tám chín phần! Không cần quan tâm hắn cho đỡ ngứa mắt!

Ngụy Vô Tiện phủi phủi quần áo, nhận lấy Trần Tình từ tay Mạnh Dao, im lặng đánh giá người trước mắt. Hắn ta có giao tình với Lam Hi Thần, lại có thể ở bên Ôn Nhược Hàn lấy được sự tín nhiệm của hắn, vậy thì không phải hạng người đơn giản. 

Mạnh Dao mỉm cười tự nhiên mặc hắn đánh giá. Gintoki lại không an phận như vậy, hắn lải nhải nói: "Tiện Tiện, ngươi cũng chú ý tới rồi sao?! A Dao quả thực quá lùn nhưng ngươi đừng khinh thị hắn aaaaa..." Gintoki bị Mạnh Dao dẫm nát ngón chân cái.

"..." Mọi người: Hắn ta đáng đời!

Lều trại Vân Mộng.

Ngụy Vô Tiện kéo Gintoki vào trong, miệng nói: "Gin, mau kể chúng ta nghe cả tháng nay ngươi làm gì! Ngươi còn không thèm viết thư thăm hỏi chúng ta! Sư tỷ rất lo lắng cho ngươi!"

Gintoki gãi đầu, chột dạ lia mắt qua lại, "Ta mang trọng trách trong người, đâu dám tùy tiện cùng ngươi giao lưu! Lộ tẩy thì ta khó giữ được cái mạng này, không khéo lại liên lụy các ngươi!" Nói tới đây ngay cả hắn cũng thấy có lý, gật gù.

Giang Trừng đi theo phía sau bọn họ, châm chọc: "Ngươi lừa ai? Nhìn ngươi thỏa thê đắc ý như vậy, cuộc sống ở Ôn thị chắc chắn qua không tồi. Còn trọng trách! Ngươi xác thực trọng!"

Gintoki sờ sờ eo, sờ ra một đống thịt... Gintoki lập tức hóp bụng, giả bộ không có chuyện gì xảy ra.

Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lại thấy được động tác của hắn, hắc tuyến quát: "Ngươi béo!"

Gintoki giơ tay ý bảo bọn họ câm miệng: "Các ngươi thì biết gì?! Đây là phúc tướng! Chỉ có kẻ ngủ say trên đống tiền mới có được!"

Ngụy Vô Tiện trấn an vỗ vai hắn: "Gin ngươi nói gì cũng đúng cả!"

Giang Trừng thở dài vỗ đầu hắn: "Đừng béo quá, kiềm chế một chút đừng để mất mặt Giang gia."

"..." Gintoki.

Bọn họ nhấc mành lều trại lên, bên trong Giang Yếm Ly đang pha trà, trên bàn còn có canh sườn!

Gintoki lập tức bất chấp tất cả, nhanh nhẹn ngồi vào ghế lấy một chén canh sườn tính ăn. Giang Trừng nhướng mày, tát một phát rõ đau lên mu bàn tay hắn, nhăn mày mắng: "Vô phép tắc!"

"... Ha?!" Gintoki bị đánh ngu người.

—— Phép tắc?! Phép tắc còn không phải là ta sao?! Ngươi đang cùng phép tắc nói chuyện đó A Trừng!

Gintoki đang tính phản bác thì thấy Giang Yếm Ly ngồi một bên mỉm cười nhìn bọn họ, hắn đành đem cơn tức nuốt xuống bụng, âm thầm vẽ cho Giang Trừng một cái dấu X màu đỏ giữa mặt.

Giang Yếm Ly thấy Gintoki cay đắng buông chén, buồn bã ỉu xìu nhìn chén canh sườn sững sờ, nàng lo lắng sờ trán hắn: "Gin, sư tỷ làm không ngon sao?! Hay là canh đã nguội? Ta đi hâm lại cho ngươi a!"

Gintoiki nói bóng nói gió: "Không phải lỗi của ngươi đâu sư tỷ, là do tâm trạng Gin này không tốt, Gin ăn không vô! Ở đây quá bí bách, ăn cũng không được tự do." Nói xong còn dùng muỗng chọt chọt cục sườn trong chén, lại bỏ muỗng xuống.

Giang Yếm Ly buồn cười che miệng, Gin thật đáng yêu, hôm nay còn biết giận dỗi làm kiêu!

Giang Trừng không nói hai lời bưng chén canh của hắn lên, múc một muỗng đem lên miệng thổi thổi lại đưa đến bên miệng hắn: "Há mồm! Lão tử hầu hạ ngươi!"

...

Gintoki bình tĩnh đứng dậy, nói: "Gin no rồi, các ngươi ăn đi!" Nói xong muốn chạy đi ói.

—— Kết quả hắn bị Giang Trừng ngoài cười nhưng trong không cười níu cổ áo lại, nói: "Ngồi xuống! Ăn! Ta chính tay đút chết ngươi!"

Giang Trừng: Lão tử còn không trị được ngươi sao?!

"..." Ngụy Vô Tiện/Giang Yếm Ly: Thật muốn cười!

Giang Trừng đẩy hắn ngồi xuống, bóp miệng hắn đem muỗng canh bỏ vào: "Hảo! Hảo! Ăn!"

Gintoki sặc canh quát: "Ta tự ăn! Ta tự ăn!"

Giang Trừng sắc mặt âm trầm cười nói: "Chậm! Lão tử quyết định đút ngươi ăn cả đời!"

"..." Gintoki: Ta trịnh trọng cự tuyệt!

...

Ngụy Vô Tiện và Giang Yếm Ly cười to nhìn Gintoki bị Giang Trừng dùng Tử Điện trói lại ngồi một bên, nhiệm vụ của hắn là há mồm cho Giang Trừng nhét muỗng vào. Bỗng Giang Yếm Ly nhớ ra cái gì, mỉm cười đứng lên nói: "Các ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi lát lại về!"

Giang Trừng thúi mặt nói: "Ngươi lại lén đi đưa canh cho tên Kim Tử Hiên đó à?!"

Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Sư tỷ hà tất gì phải lén lút tặng canh cho hắn?! Hắn biết là ngươi đưa, nhất định vui vẻ nhảy dựng!"

Giang Yếm Ly tất nhiên không biết Kim Tử Hiên đã lặng lẽ theo dõi mình, nàng còn nghĩ bản thân đơn phương thích hắn. Giang Yếm Ly đỏ mặt: "Ta chỉ thuận tiện đưa cho hắn mà thôi!"

Gintoki 'nga' một tiếng, sắc mặt bình tĩnh: "Nếu vậy thì sư tỷ ngài nhanh thuận tiện đi đưa canh đi, chúng ta ở đây chờ ngươi! Yên tâm đi, ngươi nói gì Gin cũng tin sái cổ!"

"..." Giang Yếm Ly.

...

Bọn họ đợi nửa ngày cũng không thấy Giang Yếm Ly trở lại, ba mặt nhìn nhau quyết định đi tìm nàng. Kết quả nhìn thấy Giang Yếm Ly ở trước cửa lều trại của Kim Tử Hiên ngẩn người, nước mắt rơi như mưa!

Ngụy Vô Tiện quát khẽ: "Sư tỷ!"

Gintoki càng đau lòng, "Ai dám làm ngươi khóc! Ta cho hắn táng gia bại sản!"

Giang Trừng đi qua nhìn vào bên trong, thấy Kim Tử Hiên đang cầm một chén canh sườn quen mắt, bên cạnh hắn còn đứng một vị nữ tu sĩ, nàng ta ôn nhu hỏi: "Canh hôm nay vừa miệng ngài sao?"

"Cảm tạ!" Kim Tử Hiên mặc dù cảm thấy canh này rất vừa miệng hắn, nhưng người đưa canh thì không phải người hắn mong chờ, hắn đành có lệ đáp nàng một tiếng. Đúng lúc này hắn nhận thấy có người đang nói chuyện bên ngoài, còn có tiếng nức nở. Kim Tử Hiên quát: "Ai?!"

Ngụy Vô Tiện xông vào đấm cho hắn một phát vào mặt, Gintoki cũng xông qua đá bi của hắn, may mắn Kim Tử Hiên tránh thoát được một cú kia của Gintoki.

Ngụy Vô Tiện mắt sáng lên, cùng Gintoki song kiếm hợp bích nhắm ngay bi của Kim Tử Hiên mà đá!

"..." Giang Trừng đen mặt đỡ Giang Yếm Ly tiến vào.

Nữ tu kia thấy Giang Yếm Ly, lập tức sắc mặt trắng bệch lui về phía sau một bước, cánh tay không cẩn thận đụng phải chén canh trên bàn làm nó rơi xuống đất, văng tung tóe.

Kim Tử Hiên cũng thấy Giang Yếm Ly khóc, lập tức nghĩ rằng nàng đang ghen! Vô cùng hấp tấp chạy lại nắm tay nàng nói: "Không phải, ngươi nghe ta giải thích!"

Giang Yếm Ly kinh ngạc nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn tay hắn đang nắm lấy tay mình, mặt bá một cái đỏ bừng, nín khóc mím môi.

Kim Tử Hiên hai mắt nóng rực, cũng lặng lẽ đỏ vành tai, lẩm bẩm: "Ta cùng nàng ta không có quan hệ gì, chỉ là nàng ta có tâm tặng canh, ta lại không cự tuyệt! Là ta sai! A Ly yên tâm, sẽ không có lần sau!"

"..." Ngụy Vô Tiện/Gintoki: Ta nói, chúng ta tới đây đánh ngươi! Không phải cho ngươi mượn cơ hội thổ lộ!

Giang Yếm Ly nghe hắn gọi một tiếng 'A Ly', rốt cuộc chịu hết nổi dùng tay bưng kín mặt, thẹn thùng trốn tránh.

Kim Tử Hiên hai mắt càng sáng ngời, ôn hòa nói: "A Ly! Ngươi tha thứ cho ta sao?!"

Giang Trừng ở phía sau đỡ Giang Yếm Ly âm trắc trắc nói: "Ngươi nghĩ ta đã chết sao?!"

"... Cậu em vợ, hiềm khích giữa chúng ta đừng để A Ly liên lụy vào!" Kim Tử Hiên cau mày, than nhẹ khuyên nhủ.

Giang Trừng sắc mặt vặn vẹo: "CMN ai là ngươi cậu em vợ! Ta nói cho ngươi, hôn ước của các ngươi đã hủy bỏ rồi!"

Kim Tử Hiên mỉm cười, nốt chu sa giữa trán điểm tô cho hắn thêm kiêu ngạo đắc ý: "Yên tâm, ta đã cùng mẫu thân bàn bạc qua, không lâu sẽ đi cầu hôn A Ly! Đem nàng cưới về làm vợ ta!"

"Ngươi mơ tưởng!" Giang Trừng mắt trái co giật.

"... Tiện Tiện, ngươi có nghe Tử Kim huynh nói gì không?! Hắn đang nói tiếng người sao Tiện Tiện?!" Gintoki quát tháo.

Ngụy Vô Tiện toát ra hắc khí, "Hắn đang nằm mơ giữa ban ngày thôi!"

Giang Yếm Ly choáng váng, mở to hai mắt nhìn bọn họ. Nữ tu sĩ thấy mọi chuyện không liên quan đến mình, đang tính trốn thì bị Ngụy Vô Tiện bắt lại hỏi: "Vị cô nương này, ngươi không giải thích cho chúng ta biết tại sao canh của sư tỷ nhà chúng ta lại lấy danh nghĩa của ngươi tặng người sao?"

Kim Tử Hiên kinh ngạc, sau đó nhíu mày hỏi nàng ta: "Là thật sao?!"

Nữ tu sĩ đang muốn trả lời, Kim Tử Hiên đã quay đầu cùng Giang Yếm Ly hỏi: "A Ly, ta không tin nàng ta, ta chỉ tin ngươi! Ngươi nói đi, canh này là canh ngươi tặng cho ta sao?"

Nữ tu sĩ: "..."

Giang Yếm Ly rốt cuộc hiểu ra mọi chuyện, cúi đầu bắt lấy tay áo nhéo nhéo, "Là ta tặng ngươi."

Kim Tử Hiên lại muốn đi lên nắm tay nàng, nửa đường bị ba tôn đại phật chắn kín mít.

"..." Kim Tử Hiên: Uy! Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị lừa đá! Mau cút!

Ba người bọn họ cũng đồng dạng trừng lại: Người cút là ngươi! Sư tỷ là của chúng ta!

Kim Tử Hiên nhìn thấy nữ tu sĩ đang quỳ một bên, bắt lấy cánh tay nàng ta kéo lên, mặt lạnh lẽo mắng: "Ngươi xuất thân nghèo hèn, ta vốn tưởng ngươi tấm lòng thiện lương mới giữ ngươi ở lại hầu hạ, ai ngờ ngươi không biết xấu hổ làm ra chuyện như vậy! Ăn cắp giẫm đạp tâm ý của người khác, ngươi khiến ta quá thất vọng. Ngươi đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa." Kim Tử Hiên phất phất tay.

Nữ tu sĩ rơi lệ đầy mặt, đang tính chạy ra khỏi đây thì bị hắn kêu lại: "Khoan đã, ngươi trở lại đây xin lỗi nàng!"

"..." Nữ tu sĩ.

"..." Mọi người: Không thể không nói, Kim Tử Hiên tra lên tra không ai bằng! Hắn không hổ là con của Kim Quang Thiện!

...

Một tên môn sinh Ôn gia chạy lại bẩm báo cho Gintoki là Mạnh Dao đang ở bên ngoài chờ hắn, đã tới lúc trở về Kỳ Sơn. Kim Tử Hiên nghe hai chữ 'Mạnh Dao' thì quyết định đi ra tiễn biệt bọn họ, sẵn hắn cũng có vài lời muốn nói với Mạnh Dao.

Gintoki vừa ra khỏi lều trại đã thấy Mạnh Dao đứng cách đó không xa chờ đợi. Mạnh Dao cũng nhìn thấy bọn họ, gật đầu chào hỏi.

Kim Tử Hiên đi đến trước mặt Mạnh Dao chấp tay, ánh mắt kiên định cho hắn một lời hứa hẹn: "Chuyện của ngươi ta sẽ giải quyết."

Kim Quang Thiện đã quá làm lòng người thất vọng, Kim Tử Hiên cũng không quyết định giúp hắn biện minh, nếu Mạnh Dao trên người thực sự mang huyết thống Lan Lăng Kim thị, dù thế nào cũng phải cho hắn một công đạo.

Mạnh Dao mỉm cười ôn hòa: "Ta chờ."

Gintoki xoa cằm, "A Dao, ngươi nếu mặc y phục của Kim gia, giữa trán lại vẽ một nốt chu sa, nhất định rất đẹp!"

Các vị tiên gia khác cũng lục đục đi ra, vừa lúc nghe được lời này. Lam Hi Thần hoảng thần trong chốc lát, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh này, thất thần nhìn thân ảnh của Mạnh Dao thật lâu.

Mạnh Dao như cảm nhận được gì, nghiêng đầu cùng Lam Hi Thần hai mắt nhìn nhau, mỉm cười trời trong nắng ấm, đôi mắt sáng ngời sa hoa lộng lẫy. Lam Hi Thần lại thấy, thân ảnh của hắn cùng người trong tưởng tượng trùng điệp, nốt chu sa giữa mày, một nụ cười thiên thành.

Lam Hi Thần cười nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Xác thật rất đẹp."

"..." Nhiếp Minh Quyết đứng bên cạnh hắn: Ngươi tỉnh tỉnh! Đừng để địch nhân mê hoặc!!!

Mạnh Dao thấy mọi người tụ tập đông đủ, lập tức chấp tay khom người cáo biệt: "Tái kiến các vị!" 

Gintoki cũng quay đầu vẫy vẫy tay, từng bước đi tới trước kiệu, bàn tay đang muốn nhấc lên màn kiệu chui vào thì nghe một tiếng kêu gọi.

"Gintoki!" Giang Trừng gọi lại hắn.

Gintoki kinh ngạc quay đầu nhìn lại. 

Giang Trừng rút trong người một miếng ngọc bội vứt cho hắn. Gintoki theo bản năng bắt được, cầm trên tay ngắm vài lần, miếng ngọc này... rất giống cái Giang Phong Miên đưa cho Ngu phu nhân.

Giang Trừng nở nụ cười, Gintoki lại không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hình dáng của hắn mơ hồ giữa đám người: "Ta không biết ngươi phải đi đâu làm gì, nhưng nhớ trở về. Ta chờ ngươi."

"..." Gintoki tươi cười cứng đờ, nhìn trong tay ngọc bội muốn ném xuống lại không đành lòng. Dù gì đây cũng là tâm ý của cậu ấm nhà hắn a. 

Giang Trừng ánh mắt một mảnh nhu hòa, hắn muốn cố chấp một lần vì một người đánh cược cả đời mình, khuynh tẫn sở hữu ôn nhu chỉ mong cuộc đời này cùng hắn tả hữu làm bạn. Hắn nguyện ý chờ đợi, vì kẻ nhát gan kia vốn không dám thẳng thắn đối mặt, hắn chỉ có thể từng bước từng bước đem đường lui của hắn phá bỏ, bao vây hắn không đường trốn thoát.

Ngụy Vô Tiện cũng vẫy tay, la lớn: "Gin! Ôn gia có rượu nào ngon nhất định phải đem về! Ta sẽ thay ngươi ở đây chăm sóc Giang Trừng và sư tỷ!"

Lần này Gintoki cũng cười, nắm tay thành nắm đấm đưa ra trước người.

Ngụy Vô Tiện hiểu ý, cũng đưa nắm đấm cùng hắn cách không trung hai nắm tay giao điệp.

—— Thành giao! 

Bầu trời xanh thẳm, chim bay lượn tự do tự tại, thiếu niên tóc bạc thân ảnh bị ánh mặt trời dần che phủ, quay lưng về phía bọn họ rời đi, càng ngày càng xa. 

Nhiếp Minh Quyết hét: "Nhớ giữ lời!"

Gintoki nheo mắt nhìn mặt trời chói lọi trước mặt, thở dài phất phất tay trên không trung hét: "Biết rồi! Biết rồi! Nhân phẩm của ta ngươi còn không tin sao!"

"..." Mọi người: Nhìn không ra ngươi có thứ đó.

Nhiếp Hoài Tang hít hít mũi, cũng học ca ca hắn hét: "Gin!!! Ta muốn cùng ngươi đi bắt gà rừng, bắt cá! Nhanh trở về!"

Vài người còn lại cùng Gintoki cũng có giao tình đồng loạt chấp tay từ biệt hắn.

Gintoki mặc dù không thấy rõ bóng dáng ai là ai, vẫn nghe thấy tiếng bọn họ bái biệt, hắn khó hiểu gãi đầu hỏi Mạnh Dao: "Không lẽ Gin sắp đi chết sao? Bọn họ làm gì tình cảm mãnh liệt vậy?! Làm Gin có chút cảm động rồi đó!"

"... Như vậy mà chỉ khiến ngươi chỉ có chút cảm động, ngươi đúng là cái bạch nhãn lang." Mạnh Dao bình luận.

"Uy! Ngươi quá kiêu ngạo rồi đó A Dao!"

Mạnh Dao mỉm cười, "Im miệng lại và chui vào đi!"

"... Biết rồi!" Gintoki vẫn kiêu căng nghe lời.

Mạnh Dao thở dài, người có bản lĩnh này xác thực chỉ có ngươi. Mạnh Dao leo lên ngựa, quay đầu lại nhìn những người kia lần cuối, cười trong lòng: Có lẽ cũng chẳng có gì lạ, vì khi ngươi quay đầu đưa lưng về phía người khác nói cáo biệt, hình ảnh đó quá mức làm người tưởng rơi lệ. 

...

Gintoki ngồi lên kiệu đã nghe Độ Hồn trong đầu hắn hỏi: "Ngươi cố ý bẻ gãy Trần Tình đúng không? Vô ích thôi, trên người Ngụy Vô Tiện có một mảnh Âm Thiết giống Ôn Nhược Hàn, với thiên tư của hắn, không có sáo Trần Tình này thì lại có một sáo Trần Tình khác, con đường này hắn phải tiếp tục đi."

Gintoki cũng ở trong lòng cùng Độ Hồn giao lưu: "Ngươi không phải nói ta có thể khống chế tà khí sao? Sao tà khí của Tiện Tiện ta lại không lấy đi được?! Hàng dỏm sao?!"

Độ Hồn: "Ta khi nào nói ngươi có thể khống chế tà khí?! Ngươi chỉ là vật chứa của nó thôi, khống linh độ hồn, duy độc không thể khống chế chính mình."

"... Cuối cùng ta cũng hiểu ra một chút rồi, lẽ ra ngươi nên nói dễ hiểu như vậy sớm hơn! Vậy không lẽ, Tiện Tiện là người có thể khống chế ta sao?"

"Ngươi thân xác là hung thi, bị Trần Tình khống chế."

"Vậy nếu Tiện Tiện không tự chủ được, mất lý trí khống chế ta đâu?" Gintoki kinh hãi.

"Đó là điều hắn phải đối mặt hiện tại. Tâm ma một khi sinh ra, không phải ai cũng vượt qua được."

"Hắn thì có thể sinh tâm ma sao?"

"Ngươi không bị tà khí ảnh hưởng nữa, tất nhiên không biết nó có bao nhiêu khiến lòng người khó chịu. Chỉ cần cảm xúc không ổn định, nó sẽ đem mặt tối phóng đại gấp trăm gấp nghìn lần."

"Dừng kiệu!" Gintoki quát, hắn duỗi tay xốc màn kiệu, như một cơn gió chạy ra ngoài. 

Ở ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Gintoki góc áo bay phất phới, thân ảnh màu trắng của hắn như từ trong ánh mặt trời từng bước từng bước chạy chậm tiến lại gần, đem hết thảy ánh sáng hấp thu. Gintoki đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, không một chút thở dốc đem trán của mình dán lên trán của hắn.

"Tiện Tiện, ngươi học hư, nói dối không chớp mắt." Gintoki nghiêm túc trách mắng.

Ngụy Vô Tiện hốc mắt đỏ ngầu, lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, để ngươi lo lắng."

Gintoki ánh mắt ôn nhu, dùng tay xoa đầu hắn: "Ngươi trưởng thành, biết tự cho mình là đúng rồi. Thiếu niên lông bông ngươi không biết tầm mắt của mình hiện tại quá rộng lớn, con đường ngươi lựa chọn quá gian nan, chỉ biết hăng hái nhiệt huyết nhận lấy trách nhiệm lên mình. Thiếu niên, ngươi còn có ta, ta đã từng đi qua đoạn lộ trình này, quen cửa quen nẻo rồi, đi một lần nữa cũng không sao. Để ngươi đi, ta luyến tiếc."

Ngụy Vô Tiện rơi lệ: "Để Gin đi, ta cũng luyến tiếc!"

Như một tia ánh sáng le lói trong bóng đêm, chỉ cần đi theo nó ngươi sẽ không sợ chính mình vì bất cẩn mà lạc mất phương hướng, tìm không thấy con đường phía trước. 

Nhiếp Hoài Tang nắm lấy tay áo Nhiếp Minh Quyết nhỏ giọng nói: "Ca ca, ngươi cũng phải bảo hộ ta!"

Nhiếp Minh Quyết trong mắt tràn ngập ý cười vỗ đầu hắn, kiên định nói: "Tất nhiên!"

"Tiện Tiện, đi theo ta đi." Gintoki nói.

"Không được!" Lam Vong Cơ mở miệng, mọi người quay đầu nhìn hắn. Chỉ thấy Lam Vong Cơ ánh mắt không rời khỏi Ngụy Vô Tiện, lặp lại: "Không được!"

"Ngụy Anh, theo ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Vong Cơ cố chấp nhìn Ngụy Vô Tiện, tiếp tục nói.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc: "Lam Trạm, ta theo ngươi về Vân Thâm làm gì?!" Nơi đó quy củ siêu nhiều! Đi nơi đó hắn không phải bị tâm ma khống chế mà chết, mà là chán chết!

"Canh chừng ngươi, đàn cho ngươi nghe."  Lam Vong Cơ nói.

Lam Vong Cơ luôn im lặng quan sát nhất cử nhất động của hắn, đã đoán ra chuyện bọn hắn tu tà đạo không có mặt ngoài thoải mái như vậy. Hắn chỉ có thể vì Ngụy Anh làm điều này, đàn cho hắn nghe một khúc Tẩy Hoa, gắt gao canh chừng hắn.

Lời này nghe vào tai mọi người như thổ lộ tình cảm, lập tức nhìn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện qua lại.

Ngụy Vô Tiện mím môi do dự, kết quả bị Gintoki một cái tát ngay ót: "Ngươi chần chừ cái mao! Ngươi coi hắn là huynh đệ, hắn lại muốn thượng ngươi! Quá lắm rồi! Ta vất vả nuôi ngươi lớn đến chừng này không phải để ngươi vì hắn vài câu nói năng ngọt sớt mà bỏ cha bỏ mẹ cùng hắn tư bôn!" Gintoki nhướng mày hỏi Giang Trừng: "Đúng không cha đứa nhỏ! Ngươi mau thuyết phục con ngươi từ bỏ tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu này!" giơ ngón tay chỉ chỉ Lam Vong Cơ.

"..." Giang Trừng.

"..." Mọi người.

—— Hắn có thể đáng tin lâu hơn chút nữa sao! 

Lam Hi Thần thay đệ đệ hắn bất bình: "Thật ra chúng ta không nghèo!"

Lam Vong Cơ gật đầu.

"..." Mọi người: Ai không biết các ngươi không nghèo! 

Gintoki không chấp nhận, vẫn như cũ chanh chua nói: "Ngươi giàu có cũng không giàu có bằng ta! Nói đi, các ngươi muốn bao nhiêu mới chịu rời xa hắn?!" 

"..." Mọi người: Cách xài tiền này, chúng ta phục.

Giang Trừng  thở dài đi qua bắt lấy tay Gintoki: "Ngươi bớt gây chuyện lại, Lam Vong Cơ hắn có ý tốt thôi. Ngươi dẫn theo Ngụy Vô Tiện về Ôn gia, không cẩn thận lại bị Ôn Nhược Hàn nắm thóp." 

"Lão công! Ngươi mắng ta! Ngươi chê ta gây chuyện thị phi, già rồi xấu rồi không thỏa mãn được ngươi đúng không?! Ngươi ngày xưa không phải như vậy!" Gintoki đẩy hắn ra, đau đớn không thôi bụm mặt khóc.

"... Ngươi gọi ta là gì? Gọi lại lần nữa." Giang Trừng ngơ ngẩn nói.

"..." Mọi người.

—— Ngươi trọng điểm sai rồi!!! 

Ngụy Vô Tiện hắc tuyến nhìn tình thế phát triển khôn lường này, đang muốn nói gì thì nghe Giang Trừng đem hắn ra đấu giá: "Gọi lại, Ngụy Vô Tiện sẽ đi theo ngươi."

"... Uy! Ta chưa đồng ý!" Ngụy Vô Tiện phẫn nộ.

Lam Vong Cơ cũng phẫn nộ, cảm thấy Giang Trừng không hợp tác lâu dài được. Quá nhu nhược!

Gintoki tay lòn vào áo trong gãi ngực, khinh thường nhìn lại: "Ai cần ai lấy! Ta sẽ không vì hắn mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình! Trả ngươi!" Gintoki nhanh nhẹn đem ngọc bội trả lại cho Giang Trừng.

"..." Ngụy Vô Tiện: Ngươi vì nhiều thứ mà vứt bỏ tôn nghiêm, lại không thể vì ta lần này sao!

Giang Trừng cười lạnh, "Ngươi không nhận thì đừng hòng bước vào Giang gia một bước! A tỷ cũng đừng hòng nhìn! Ngụy Vô Tiện càng không được đi đâu hết!"

"..." Mọi người: Vân Mộng Giang thị không có một kẻ là vật trong ao!

Gintoki quát: "Ngươi uy hiếp ta! Sư tỷ nhất định không đồng ý! Sư tỷ thương Gin nhất!"

Ngụy Vô Tiện không đồng ý: "Nói bậy! Sư tỷ thương ta nhất!"

Giang Trừng lắc đầu: "Ta còn là đệ đệ ruột đâu! Nàng nhất định nghe ta nhất! Thương nhất cũng là ta!"

...

"..." Mọi người.

Kim Tử Hiên đứng lặng một bên, âm thầm nói: Nàng thích ta nhất mới đúng! Các ngươi lầm!

Mạnh Dao nhìn một đoàn quân Ôn thị chiếm đóng ở đây nghe bọn họ nói cả một buổi chiều không đâu ra đâu, đứng ra dẹp loạn.

"Gintoki!" Mạnh Dao nhỏ giọng gọi tên hắn.

Gintoki tỉnh người, nhanh chóng nắm lấy Ngụy Vô Tiện kéo đi! Không quên quay đầu cùng Giang Trừng cò kè: "Ngọc bội ta mua! Bao nhiêu?!"

"..." Giang Trừng giơ Tử Điện đem đuôi tóc của hắn đốt cháy xém!

Ngụy Vô Tiện trước khi đi nhịn không được quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, mấp máy môi, cuối cùng không nói lời nào theo Gintoki đi rồi.

Lam Vong Cơ không vui, Lam Hi Thần thấy đệ đệ hắn ngơ ngác nhìn bóng dáng Ngụy Vô Tiện, mở miệng an ủi: "Sẽ có cơ hội."

—— Nói xong cùng Mạnh Dao cười nói hẹn thề.

"..." Lam Vong Cơ: Gintoki là ca ca không tệ lắm.






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro