Chương 38: Thập ác bất xá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu chân giới chấn động.

Ôn thị tông chủ, thân tu tà đạo, vận dùng tà thuật hiến tế để chết mà sống lại.

Lời đồn này vừa ra, tiên giới vô số gia tộc nhỏ đứng lên đòi thanh trừng Ôn thị, lời khó nghe truyền khắp nơi, nói Ôn thị tà ma ngoại đạo, thu dưỡng lệ quỷ có oán khí nặng nề để tu luyện tà thuật, âm thầm giết hại bao nhiêu người, khiến bọn họ chết oan chết uổng, oán khí vô pháp hóa giải mà tồn tại trên đời, vì hắn sở dụng.

Tiết Dương cùng Kim Quang Dao trở về Kỳ Sơn Ôn thị. Không vài ngày sau, Ôn thị thiếu chủ Ôn Dương cùng Ôn thị đoạn tuyệt quan hệ.

"Ngươi đã chắc chưa? Đừng làm chuyện gì ta cứu không nổi ngươi." Kim Quang Dao nhìn Tiết Dương ôm Giáng Tai đứng ở cạnh cửa, thiếu niên mới trưởng thành độc hữu kiêu căng ngạo mạn, cố chấp ngông cuồng giọng nói văng vẳng bên tai: "Ta từ lâu đã không cần làm Ôn thị thiếu chủ, tiểu chú lùn cứ yên tâm sai xử ta đi! Ta đóng vai ác, ngươi đóng vai thiện."

"Nếu vậy, thanh trừ sạch sẽ phe cánh của Kim Quang Thiện đi, Thành Mỹ."

"Vốn nên như vậy."

Tiết Dương liếm liếm răng nanh, cười.

...

Hai gia tộc dưới trướng Kim Quang Thiện, trong một đêm diệt môn, chết không còn một mống.

Thủ đoạn tàn độc này kết hợp với tác phong trừng trị kẻ ác của hắn những năm gần đây, khiến nhân tâm phẫn nộ lại sợ hãi, nhắc tới hắn, mọi người đều oán hận kinh thán—— Thập Ác Bất Xá Tiết Thành Mỹ, Tiết Dương.

Các gia tộc khác đang có ý đồ ngo ngoe rục rịch trong lòng run sợ, co đầu rụt cổ không dám hó hé lời nào. Nhưng toàn bộ tu chân giới lại nổi lên gợn sóng, vì tác phong này làm bọn họ nhớ tới Ôn thị khi xưa đòi giáo hóa tiên môn.

Nhiếp Minh Quyết phẫn nộ đập bàn rống lên: "Ôn thị! Lại là Ôn thị!!! Hắn ta đâu! Sakata Gintoki đâu?! Hắn hứa với ta như thế nào?! Hiện tại giữ lời sao?!"

Nhiếp Hoài Tang nhỏ giọng chửi thầm: "Tám chín phần là có uẩn khúc. Huống chi Tiết Dương đã cùng Ôn thị đoạn tuyệt quan hệ, chuyện hắn làm sao có thể đổ lên đầu Gin?!"

Nhiếp Minh Quyết trợn hai mắt lên trừng hắn, cười dữ tợn nói: "Uẩn khúc gì? Nói thử ta nghe."

Nhiếp Hoài Tang cắn răng, kiên định nói: "Đại ca, ta đi Vân Mộng Giang thị tìm hiểu rõ tình hình."

"Ai cho ngươi đi?! Ngươi có tài cán gì mà đi?! Muốn chịu chết sao?!" Nhiếp Minh Quyết nắm đầu hắn nhấc lên.

"Thả ta xuống! Đau quá! Ta không đi! Ta không đi nữa!" Nhiếp Hoài Tang hét ầm lên, vung tay vung chân đánh vào tay Nhiếp Minh Quyết.

Nhiếp Minh Quyết thả hắn xuống, vỗ đầu hắn nói: "Ở nhà đi, ta đi."

Nhiếp Hoài Tang bĩu môi, giận dỗi mắng nhỏ: "Lúc nào cũng coi ta là con nít! Ngươi không biết ta cũng rất có tài sao?!"

Nhiếp Minh Quyết nghe được, cười gằn: "Tài gì? Bắt gà rừng hay bắt cá nướng thỏ? Cùng Ôn thị Ôn Ngân kẻ tung người hứng?!"

"..." Nhiếp Hoài Tang không phản bác được, câm miệng không phục.

...

Kim Quang Thiện nghe hai gia tộc hắn nuôi dưỡng tu sĩ đều bị tàn sát, tức giận đạp một nữ nhân dưới đất, trút giận lên người nàng.

Hảo ngươi Kim Quang Dao, phản bội ta triệt để như vậy! Nhi tử của kỹ nữ quả nhiên là thứ bất trung bất hiếu! 

Bất quá, Tiết Dương muốn làm vai ác, vậy thì ác tới cùng đi.

Kim Quang Thiện hạ lệnh truy sát Tiết Dương, bằng mọi cách lấy lại công đạo cho hai gia tộc trong một đêm bị án diệt môn.

Kim Quang Dao cùng Giang Trừng mượn danh nghĩa truy sát, âm thầm yểm trợ Tiết Dương trốn thoát hết lần này tới lần khác.

Lam Hi Thần cùng Nhiếp Minh Quyết đồng hành tiến tới Kỳ Sơn Ôn thị, muốn gặp Liễm Phương Tôn.

Kim Quang Dao vẫn như lệ thường mỉm cười nói: "Các ngươi muốn hỏi gì? Ta nhất định sẽ trả lời."

"Hắn đâu? Gia chủ của các ngươi đâu rồi?" Nhiếp Minh Quyết gầm nhẹ.

"Gia chủ của chúng ta đã là một cái xác không hồn, ở Vân Mộng nghe Hàm Quang Quân vấn linh tìm về ba hồn bảy phách." Kim Quang Dao mỉm cười nói.

Hai người kia trầm mặc.

Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao, đau xót mở miệng: "A Dao, ngươi..."

"Nếu các ngươi tới đây chất vấn ta, chất vấn Kỳ Sơn Ôn thị, vậy xin thứ cho ta nói thẳng, ta sẽ không nhường một bước."

Tàn sát cũng vậy, đều là phải làm.

Nhiếp Minh Quyết thất vọng phẩy tay áo rời đi.

Lam Hi Thần trầm mặc nhìn Kim Quang Dao, hy vọng hắn giải thích.

Kim Quang Dao thở dài, rót cho hắn một chén trà đưa qua nói: "Nhị ca, ta không có tâm trạng phân bua với ngươi, tin hay không tin, trong lòng ngươi rõ ràng."

Chính nghĩa trong lòng ngươi quá nặng, chỉ một chút đã nghi ngờ ta, thật đáng buồn.

Kim Quang Dao cảm thấy may mắn, hắn lựa chọn Kỳ Sơn Ôn thị, lựa chọn thiếu niên kia. Nên cho dù hiện tại cùng toàn thể tiên môn là địch, hắn vẫn có thể ung dung đón nhận ác ý chỉ trích nghi kỵ của bách gia.

Chính nghĩa trong lòng hắn, chưa bao giờ sáng ngời hơn lúc này.

...

Vân Mộng Giang thị.

Ngụy Vô Tiện mấy ngày không ngủ, sắc mặt tái nhợt nhìn Gintoki vẫn một thân chú ấn không cách nào cởi bỏ, hồn phách chẳng biết đang ở nơi nào ăn chơi hưởng lạc để lại mọi chuyện rối rắm cho bọn hắn.

"Giang Trừng, ta đem hắn đi Loạn Táng Cương, nơi đó tà khí sung túc, thích hợp nuôi dưỡng thân xác là vật chứa của hắn." Ngụy Vô Tiện mệt mỏi cúi đầu, Gintoki đi rồi, tâm ma không người khống chế, ngày đêm quấy nhiễu hắn không được an bình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả hắn cũng ngã xuống.

Lam Vong Cơ vẫn như cũ chuyên tâm vấn linh, vì hắn biết Ngụy Vô Tiện cũng đang gặp phải nguy cơ tứ phía.

Giang Trừng trầm mặc đi ra khỏi phòng, đi đến gốc cây hắn thường chờ đợi người kia, ngẩng đầu nhìn lên tán cây than nhẹ: "Lạc đường cũng có chừng mực một chút, Gintoki."

Ánh trăng le lói xuyên qua tán cây, Giang Trừng như nhìn thấy hắn cười tươi rói nói: "A Trừng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro