Chương 65: Đơn luyến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cữu cữu, mợ thật sự ở Lan Lăng sao? Hắn đến đó làm gì?" Kim Lăng ngự Tuế Hoa bay bên cạnh Giang Trừng hỏi.

Giang Trừng nhàn nhạt liếc qua Kim Lăng, "Chẳng qua là cản trở chuyện tốt của người khác làm vui, lần này đánh chủ ý lên đầu phụ thân ngươi. Hừ, chết 13 năm, vẫn không chịu tiến bộ."

Giang Trừng cười lạnh một tiếng, tên kia luôn tự tìm phiền toái hoặc là sẽ có phiền toái tới tìm hắn. Chiếm hữu dục cũng rất mạnh, luôn ghen tuông bậy bạ mà không chịu nhận.

Giang Trừng híp mắt, tên kia ghen với rất nhiều người, nhưng chưa từng vì hắn mà ghen...

Tiết Dương cũng ngự Giáng Tai đi tới bên cạnh bọn họ, bực bội nói: "Ca phu, lần này lại tha cho hắn sao?! Ngươi năm lần bảy lượt cho hắn chạy mất, lần này còn dẫn theo hai vị đạo trưởng của ta đi rồi. Để hai người kia học hư thì sao bây giờ?"

Tiết Dương nghiến răng, 13 năm trước thông đồng với hai vị đạo trưởng nhà hắn, hố hắn một phen, hiện giờ còn dám bắt cóc!

Ở một góc độ nào đó, Gintoki lo chuyện bao đồng cũng không kém hai vị đạo trưởng kia, cho nên ba người bọn họ mới trở thành bằng hữu nhanh như vậy.

Giang Trừng hai mắt cất giấu một tia trào phúng, người kia vẫn luôn không chịu lớn, hắn chính là ỷ vào lời hứa của ta mới lần lượt làm càn, hắn xem trọng rất nhiều thứ, rốt cuộc chẳng có cái nào có vẻ đặc biệt. Nhưng Sakata Gintoki, 13 năm trước, ta đã vứt bỏ lời hứa nhàm chán đó rồi. Ngươi hiện tại có về nhận lỗi, ta cũng không tha thứ.

Kim Lăng nhìn sắc mặt của cữu cữu, đột nhiên có chút sợ hãi. Hắn ngự kiếm chậm lại, cùng Ôn Tư Truy và Lam Cảnh Nghi hội họp.

"Này, các ngươi nói xem, cữu cữu và mợ ta, có khi nào sẽ cãi nhau không?" Kim Lăng hỏi.

Ôn Tư Truy thở dài, "Ta nghe qua sự tích của Tông chủ, hắn sinh thời làm rất nhiều chuyện, tính cách có vẻ thoải mái tùy tiện như Ngụy tiền bối, nhưng kỳ thực rất ôn nhu. Lại chính vì thế, người thích hắn nhất định rất mệt."

Ôn nhu kia, không phải độc thuộc về ai.

Có lúc, nó còn sẽ vô tình tổn thương người thật lòng với hắn.

Ngụy Vô Tiện giọng nói xuất hiện bên tai bọn họ: "Các ngươi nói không sai, đa tình tổng bị vô tình não. Ngay cả ta cũng từng giận hắn đó!" Ngụy Vô Tiện ngồi trên Tị Trần, cùng Lam Vong Cơ tới gần bọn họ nói chuyện, giơ tay chỉ chỉ Tiết Dương, "Thấy không? Từ nhỏ tới lớn là ca ca ta, thậm chí lúc nhỏ hắn còn không chịu nhận làm ca ca. Bỗng nhiên nửa đường lại ôm về một đệ đệ, còn khoe khoang khắp nơi. Chính là đáng giận cực kỳ!"

"..." Tiết Dương mặt đen: Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, người có tư cách giận là ta đây! Đừng tưởng ta không nhớ các ngươi đối xử với ta như thế nào!

"..." Đám tiểu bối: Tạo nghiệt sao?

Ngụy Vô Tiện vỗ vai Kim Lăng, cười nói: "Nhưng A Lăng yên tâm đi, nếu bọn họ cãi nhau, mợ ngươi nhất định thảm nhất. Ta chờ ngày này quá lâu rồi!"

Tiết Dương phảng phất cũng thấy được chuyện gì vui, cùng Ngụy Vô Tiện nhìn nhau, ôm bụng cười.

Lam Vong Cơ khóe miệng nhếch lên một chút, đồng dạng là đang cười.

"..." Đám tiểu bối: Nhìn các ngươi như vậy, nhất định là thấy lửa cháy mà còn đổ thêm dầu.

...

"Hắt xì!" Gintoki rợn tóc gáy, vẻ mặt mờ mịt nhìn lên đỉnh đầu.

Ba người bọn họ đang tiến thẳng tới tầng cao nhất của Kinh Hồng viện, bởi vì nơi đó chính là chỗ tụ tập một đoàn sương mù, đã bị người thi thuật che mắt. Người sống nhìn không ra bất thường, nhưng là một hồn phách, nơi đó thậm chí còn đang kêu gọi bọn họ tới gần.

Mấy oan hồn ở đây rốt cuộc là bị gì mà kêu khóc lớn tiếng như vậy?

Tầng cao nhất của Kinh Hồng viện là một căn phòng trống rộng lớn, nó bao phủ toàn bộ Kinh Hồng viện, treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, nối thành một mảnh bầu trời đêm thâm trầm, mông lung ái muội. Từ bên ngoài nhìn vào, bầu trời đỏ kiều diễm của Kinh Hồng viện chính là điểm nhấn khó quên cho nơi này.

Đợi bọn họ bước vào, phát hiện xung quanh không những giăng đèn lồng, bốn phía của căn phòng này còn đặt đầy nhạc cụ. Bước chân vừa tới, nhạc cụ như bị người đụng chạm, phát ra tiếng kêu chói tai.

"Có tà khí." Hiểu Tinh Trần và Tống Tử Sâm đồng thời rút ra Sương Hoa và Phất Tuyết.

Gintoki chạy.

"..." Hiểu Tinh Trần/Tống Tử Sâm.

...

Gintoki vẻ mặt sợ hãi bị bọn họ kéo đầu trở về.

"Gin, không phải chúng ta muốn ép ngươi. Nhưng nơi này hình như lợi dụng tà thuật để che mắt, Thành Mỹ không ở đây, chỉ còn ngươi am hiểu ma đạo. Ngươi cố chịu đựng một chút." Hiểu Tinh Trần ôn nhu an ủi hắn.

Gintoki hối hận, biết vậy hắn dẫn thêm A Dương hay Tiện Tiện tới đây chết thay.

"Các ngươi quá coi trọng Gin này rồi. Người tu ma thật sự chỉ có Tiện Tiện và A Dương, Gin chỉ là kẻ hèn ma pháp thiếu nữ, đọc thần chú đọc thần chú mà thôi a uy!!! Căn bản cái gì cũng không biết!!!"

Tống Tử Sâm lạnh nhạt nói: "Biết hay không biết, thêm người thêm sức."

Gintoki bại trận, phờ phạc nói: "Được rồi, thả ta ra đi, ta không chạy nữa."

Hiểu Tinh Trần và Tống Tử Sâm nhìn nhau, âm thầm thảo luận một phen, cuối cùng cho ra đáp án.

Hiểu Tinh Trần mỉm cười nói: "Thật xin lỗi Gin, chúng ta tạm thời không thể tin ngươi."

"..." Gintoki.

Lúc này, trong phòng đi ra một nữ tử, chỉ thấy nàng ôn nhu cười nói: "Các vị, mời vào."

"Nàng chính là con quỷ hư hỏng lúc nãy!" Gintoki quát.

Còn chưa kịp làm gì thì sương mù lấy mắt thường có thể nhìn thấy được, bao phủ tầm mắt, đợi nhìn thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh thì bọn họ đang ở trung tâm của căn phòng, tứ phương tám hướng nhạc cụ bắt đầu bị người điều động, tiếng ngâm sướng ai thán vang lên bên tai, thập diện mai phục.

Gintoki muốn ngất xỉu luôn cho xong.

"Chúng nó hiện lên." Hiểu Tinh Trần nói.

Bên cạnh nhạc cụ hiện lên bóng người. Đều là dáng người lả lướt vũ nữ, bọn họ ngón tay thoăn thoắt trên dây đàn, uyển chuyển ôm nhạc cụ đi vòng quanh bọn họ ca múa.

"Gin hiểu ra rồi! Đây không phải là một kỹ viện tầm thường! Nơi này còn phục vụ người đã chết! Thật là có đầu óc kinh doanh quá mà! Bội phục! Chúng ta về thôi! Hóa ra chỉ đơn thuần là một vụ tự sát!" Gintoki thở ra, cười nói.

Tống Tử Sâm chỉ chỉ xuống nền nhà. Gintoki theo hướng dẫn của hắn, nhìn xuống...

Là pháp trận.

Gintoki ôm đầu hét thảm thiết, "Má ơi, bọn họ muốn cúng tế chúng ta sao!!! Ta chưa chết!!!"

Hiểu Tinh Trần nói: "Ta nghĩ trận đồ này chính là để giam giữ oan hồn, không phải cúng tế đâu. Gin, ngươi bình tĩnh lại một chút."

Trận đồ dưới chân bắt đầu sáng lên, bọn họ bắt đầu chảy mồ hôi, hồn phách giống như đang bị thiêu đốt.

Gintoki giật mình, lập tức lấy ra Độ Hồn kêu lên: "Đại ca, ngươi có cách nào không?"

... Độ Hồn giả làm một tấm mộc bài tầm thường vô dụng rất thành công.

"..." Gintoki hai mắt đen thui.

Bên kia, Tống Tử Sâm đang cùng Hiểu Tinh Trần nghiên cứu pháp trận.

"Nếu ta đoán không lầm, trận đồ này là do Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện chế ra. Gọi là Khóa hồn trận." Hiểu Tinh Trần cười nói.

Tống Tử Sâm tán thưởng gật đầu, "Hắn không hổ là ma đạo tổ sư."

"..." Gintoki cả người đều chìm trong bóng tối.

Ta nói, Tiện Tiện ngươi ở Di Lăng không có chuyện gì làm thì cũng đừng chế bậy chế bạ!

Hiểu Tinh Trần mỉm cười, "Thành Mỹ cũng từng nghiên cứu thứ này, hắn nói đây là sư phụ hắn trước khi chết giao công khóa."

Gintoki lau mồ hôi lạnh phun tào: "Đủ rồi! Đừng rải cẩu lương nữa! Rốt cuộc thì A Dương phá giải được chưa?!"

Hiểu Tinh Trần nhìn hắn nói, "Khóa hồn trận này được chế ra khi ngươi bị Huyền môn bách gia đòi thảo phạt, thân xác chỉ còn một chút tàn hồn còn xót lại. Ngụy Vô Tiện vì giữ lại tàn hồn này mới tạo ra Khóa hồn trận."

"... Giờ thì ta hiểu, tại sao lúc đó ta mất trí nhớ rồi!" Gintoki suy sụp, đây gọi là tự hố lẫn nhau đây mà.

Thiếu mất ba hồn bảy phách, sẽ mất hết ký ức du đãng. Hắn một mảnh tàn hồn bị khóa lại trong thân thể, muốn lấy lại...

Muốn lấy lại...

Trận đánh vây diệt Loạn Táng Cương, giây phút cuối cùng, hắn lấy lại ký ức. Bất chấp tất cả hiện hồn để chắn kiếm.

Năm đó Kim Quang Thiện chém nát Độ Hồn lệnh, khiến thân xác của hắn tiêu tán, tàn hồn cuối cùng còn xót lại phá tan khỏi lồng giam, phiêu đãng, cuối cùng cùng hắn nhập lại làm một.

Là do hắn chấp niệm quá mãnh liệt, chấp niệm nhớ lại quá mức mãnh liệt.

Chấp niệm bảo vệ thiếu niên đó quá mức mãnh liệt, kêu gọi tàn hồn.

"Kim Quang Thiện chém nát Độ Hồn lệnh, phá giải Khóa hồn trận."

"Thành Mỹ nói, Khóa hồn trận này thật chất chỉ là một cái lồng giam hồn phách, nó khó giải quyết ở chỗ, là không tồn tại chìa khóa để mở ra. Chỉ có thể sử dụng cách đơn giản nhất, là trực tiếp phá bỏ."

"... Chúng ta đang ở bên trong, không thể tự phá. Phải nhờ người phá." Tống Tử Sâm nói tiếp.

Gintoki hiểu rồi, giơ Độ Hồn lên trước mặt một đám hồn phách đang ca múa, mở miệng: "Áo nghĩa—— Gương sáng ngăn thủy, anh!"

Độ Hồn trong tay hắn biến thành một chén yêu minh rượu, Gintoki cười cợt thổi nhẹ, yêu hỏa lan tràn, hoa anh đào bay múa, lấn át cả ánh đỏ thẫm của đèn lồng, xua đuổi đi mù sương.

Ca kỹ vũ nữ bị yêu hỏa đốt hét thảm thiết, tà khí tiết ra, hóa thành từng sợi khói đen biến mất.

"... Gin, đó là cái gì?" Hiểu Tinh Trần tò mò hỏi.

"À, không có gì, thực ra chỉ là độ hồn kiểu mới, càng thêm phong tao mà thôi." Nura Gintoki nhắm một bên mắt, nhe răng cười.

Yêu hỏa tan đi, xuất hiện trước mặt bọn họ là một đám oanh oanh yến yến nữ quỷ.

Gintoki thực nghiêm túc ngồi xổm xuống nhìn lên một đám nữ nhân đã chết trước mặt, bọn họ đã không đơn thuần là oán linh, đều là quỷ.

"Các ngươi, muốn gia nhập bách quỷ dạ hành của ta sao?" Gintoki hỏi.

...

"..." Hiểu Tinh Trần/Tống Tử Sâm: Thu gom quỷ sao?

Gintoki thở dài, sai khiến quỷ hồn chỉ có Ngụy Vô Tiện, hắn thì phải khuyên giải an ủi bọn họ tự nguyện nghe lời, thật không hiểu tại sao lại khổ như vậy.

Cầm đầu đám nữ quỷ chính là nữ nhân lúc nãy cười với hắn, nàng cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hàm sầu, "Thiếp thân, Linh Lung."

"Sakata Gintoki." Gintoki biết nghe lời phải mà tự giới thiệu.

"Các vị tới đây để cứu chúng ta sao?" Nàng hỏi, trăm nữ quỷ phía sau mắt sáng lên màu đỏ quỷ quyệt.

Hiểu Tinh Trần và Tống Tử Sâm gật đầu.

Phá giải oan khuất, bọn họ nhất định sẽ làm được.

Gintoki chấp tay vái, "Các ngươi có oan khuất gì cứ nói ra, tâm nguyện của các ngươi chúng ta sẽ hoàn thành. Nhưng trước tiên, các ngươi mau cứu chúng ta ra khỏi đây đã!"

Nữ quỷ nhìn nhau, tựa hồ không tin hắn.

Linh Lung nói: "Ta sao có thể tin ngài, nam nhân đều không đáng tin."

"Ngươi hiểu lầm, chúng ta là động vật thành tinh, không phải nam nhân!" Gintoki meo meo vài tiếng chứng minh.

Đám nữ quỷ quay qua nhìn Hiểu Tinh Trần và Tống Tử Sâm.

"... Meo ~" Hiểu Tinh Trần cong cong hai mắt, mỉm cười.

"..." Tống Tử Sâm: Ta cự tuyệt!

Thấy Tống Tử Sâm không chịu phối hợp, Gintoki nói: "Các ngươi tha hắn đi, hắn là một con chó bệnh hoạn. Sinh thời bị người đánh đập mà mắc phải chứng trầm cảm nặng, chán ghét nhân loại. Hắn không muốn tiếp xúc với người lạ, ngại nói chuyện. À, ghê tởm hơn là còn mắc bệnh sạch sẽ!"

"..." Tống Tử Sâm.

Hiểu Tinh Trần phối hợp dùng phất trần phủi phủi bụi trên người Tống Tử Sâm.

"..." Tống Tử Sâm.

Đám nữ quỷ tựa hồ đã tin. Linh Lung lại nói: "Làm cách nào để cứu các ngươi? Vô số oan hồn đều bị trận đồ này giam giữ, cuối cùng hóa thành lệ quỷ bị nhốt ở đây rất nhiều năm."

"Đơn giản thôi, các ngươi hiện tại phá nát nơi này là được."

Hiểu Tinh Trần nói: "Chú ý các loại nhạc cụ, nhờ các vị phá hủy chúng."

Tống Tử Sâm chỉ chỉ đèn lồng, "Cảm tạ."

Đám nữ quỷ gật đầu, đèn lồng chợt tắt. Bầu trời kiều diễm của Kinh Hồng viện chìm trong màn đêm, từng đôi đỏ thẫm tròng mắt sáng lên, quỷ dị âm tà.

Âm phong từng trận, đem đèn lồng thổi bay, phong nhận xé gió đem các nhạc cụ xung quanh đánh dập nát, trận đồ dưới chân bọn họ yếu bớt.

"Thổi bay nơi này!" Gintoki trực tiếp ra lệnh.

Cuồng phong hiện lên trên đỉnh đầu Kinh Hồng viện, khách nhân sợ hãi chạy tán loạn ra ngoài, náo loạn ầm ĩ.

Tú bà mặt tái mét, bỏ ra Tiêu Vẫn nhanh chân chạy lên tầng cao nhất.

Tiêu Vẫn và Tần Tố kinh hãi, Tiêu Vẫn hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tần Tố nhíu mày, "Chúng ta cũng chạy ra khỏi đây đi."

Vừa nói, Kinh Hồng viện lập tức gió êm sóng lặng, lại trở về như cũ. Khách nhân đang chạy cũng đứng lại, kêu gào chất vấn.

Tú bà ngừng lại cước bộ, chạy ra hòa giải, "Chỉ là một cơn gió lạ mà thôi, các vị công tử bình tĩnh! Đêm nay Kinh Hồng viện lại có thêm hai danh kỹ, các vị ở lại bình ổn tâm tình, được không nào?!"

"Ha? Lại có danh kỹ?! Ở đâu?! Mau đem ra!" Một vị công tử vui cười hớn hở nói, những người khác cũng hưởng ứng.

Tú bà quay qua nhìn Tiêu Vẫn cùng Tần Tố, lạnh giọng nói: "Còn không mau qua đây hầu hạ khách nhân?!"

Tiêu Vẫn và Tần Tố phẫn nộ.

Tú bà đi qua, ở bên tai bọn họ nói: "Hiến vũ là được, không cần các ngươi làm gì quá phận."

Tần Tố lạnh lùng nói: "Chúng ta đưa tiền cho ngươi, không phải để làm những chuyện phóng đãng này. A Vẫn, chúng ta đi."

"Đi? Đi đâu? Các ngươi là tiểu thư nhà nào ta còn không biết sao?! Đã tới đây rồi còn có thể đi đâu?" Tú bà cười, ánh mắt xuất hiện một tia âm độc tàn nhẫn.

Tiêu Vẫn và Tần Tố hoảng sợ, lùi về phía sau một bước.

"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt! Các ngươi nghĩ mình danh giá lắm sao? Qua đêm nay thì cái gì cũng không phải, an tâm mà làm kỹ nữ ở đây đi."

Tú bà nhanh tay đem hai viên thuốc nhét vào miệng hai người bọn họ, phất tay kêu người đem bọn họ kéo xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro