Phá án ký (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng trong lòng cười lạnh liên tục, lần này hắn giả bộ mất trí nhớ là đúng, để xem tên này muốn làm trò gì!

Trượng phu? Lão tử xem ngươi làm bằng cách nào!

Giang Trừng trầm tĩnh liếc mắt nhìn thoáng qua một đầu bạch mao nhếch loạn đứng bên cạnh, thua hắn nửa cái đầu. Giống như nghĩ tới chuyện gì buồn cười, trên môi kéo lên độ cong nhàn nhạt.

Thiếu đòn, vừa lười vừa ngu, vừa ẻo ọt vừa không chín chắn, làm được cái gì?

"Uy uy! Không biết tại sao nhưng Gin cảm thấy ngươi đang coi thường Gin! Mau thu hồi đi! Đừng để Gin này nổi giận! Cực kỳ đáng sợ đó!" Gintoki mắt cá chết nhìn Giang Trừng, thầm nghĩ A Trừng mất trí nhớ chính là cơ hội tốt để hắn uốn nắn lại, cho hắn biết phân biệt tôn ti trật tự trong cái nhà này!

"Ừ, tùy ngươi. Ta chẳng coi thường ngươi lúc nào." Giang Trừng lạnh nhạt đáp lại hắn.

Gì mà coi thường, hắn có bao giờ đặt hy vọng lên tên này cơ chứ.

Gintoki gật đầu, "Ngoan lắm, nghe lời như vậy mới tốt! Ngươi mất trí nên ngu muội không biết, trước đây Gin đánh đập ngươi dã man đều là bởi vì tính tình của ngươi quá khó ngửi! Hiện giờ có cơ hội làm lại từ đầu, ngươi nên biết cách cư xử hơn. Thứ nhất, những lời Gin nói, ngươi phải răm rắp nghe theo! Thứ hai, đặt trượng phu lên hàng đầu, Gin sẽ đặt ra một khuôn phép mẫu mực để trói buộc ngươi, tránh ngươi có những tư tưởng không thuần phục. Thứ ba, ngươi có thể gọi Gin này là honey, không được hung dữ gọi cả tên lẫn họ của Gin này nữa! Như vậy chẳng ai yêu nổi!"

"... Đó là cái gì?" Giang Trừng mặt vô biểu tình hỏi hắn.

"À... Đại khái là bảo bối." Gintoki sờ sờ mũi.

Giang Trừng mặt lạnh tanh, cười gằn, đang tính nói hắn cũng hay gọi hắn như vậy lúc trên giường, nhưng nghĩ lại thì không thể, dù gì thì hắn đang mất trí nhớ.

Gintoki chỉ vào mặt hắn, nghiêm túc nói: "Không được trưng ra vẻ mặt cau có này, lông mày giãn ra... đúng đúng, chính là như vậy! Khóe môi không được nhếch lên, trông rất cọc cằn, giống như là đang trào phúng Gin này! Cẩn thận Gin đập ngươi nga."

"..." Giang Trừng trên trán nhảy lên gân xanh, nhưng vẫn cắn răng chiều, theo, ý, hắn!

Gintoki nhìn lại thành quả, vui mừng gật đầu, "Nếu từ nhỏ ta đã có quyền hành như vậy, ngươi đã sớm không sa cơ lỡ bước đi thích nam nhân! Nữ nhân xếp hàng từ Liên Hoa Ổ tới Kim Lân Đài mà không phải chỉ chơi với chó và Ngụy Vô Tiện."

"..."

Hết lời để nói.

Giang Trừng bị tức mà bật cười, âm trầm hỏi: "Vậy ngươi là từ đâu ra? Trong đám chó đó à?"

"..." Gintoki sờ cằm, "Gì? Dám bắt chẹt Gin sao?! Ai cho ngươi vượt qua giới hạn như vậy! Xem ra ngươi còn chưa hiểu nguyên tắc. Phải trừng phạt để ngươi không nhờn." 

Gintoki ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn lại gần đây.

Giang Trừng không có gì phải sợ hắn, ngược lại còn muốn xem hắn muốn làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo gì, từ từ tính sổ một lần.

Giang Trừng mặt mày vừa lạnh như băng vừa đông cứng khô khan, cúi đầu gần sát vào mặt hắn, nhìn huyết đồng gần trong gang tất, ra vẻ kiên nhẫn chờ đợi.

Gintoki bành trướng cảm giác ưu việt, tâm hư vinh được thỏa mãn.

Đúng là nói gì nghe nấy, không chửi lại, rất ngoan.

Gintoki tròng mắt ôn hòa, vươn tay xoa đầu Giang Trừng.

"Cậu ấm, bé ngoan, gả cho Gin đi, cho Gin chăm sóc ngươi cả đời, từ từ dạy dỗ ngươi."

"..."

...

Gintoki bị đè lên cây hôn đến thất thần, không thể hiểu được, thơ thẩn nhếch môi cho Giang Trừng dùng sức buộc chặt, ấn ở trên người hắn, ngửa đầu tiếp thu môi lưỡi của hắn đụng chạm thân thiết.

Nụ hôn này mê loạn, như nôn nóng muốn cho hắn biết câu trả lời. Môi lưỡi hai người kề sát, chưa chịu đình chỉ liếm láp nghiền nuốt, ướt nóng mà gấp gáp.

Không có dục vọng từ thể xác, chỉ có lý trí không thể nắm giữ, dùng lời lẽ từ môi lưỡi để yêu thương.

Mạc Huyền Vũ lượn lờ chạy đến, kỳ thật là để nói cho Gintoki biết giờ lành tới rồi. Không thể ngờ được chứng kiến cảnh tượng nồng cháy này, hai mắt mở lớn vì kinh hãi, vô thức giơ tay che lại miệng.

Tử Hiên ca, ta cảm thấy đoạn tụ rất mỹ.

Gintoki đẩy Giang Trừng ra, khóe miệng còn vương lại nước bọt trong suốt, xuề xòa dùng mu bàn tay lau quệt vài cái, giơ tay cản trước ngực hắn, từ chối rõ ràng, "Làm gì vậy? Là Gin chủ động trước! Ngươi có lộn không? Chuyện gì cũng đừng có gấp, nam nhân phải có tiến trình, không thể quá nhanh được!"

Giang Trừng cười nói: "Lúc trước nhất định là ngươi chủ động câu dẫn ta."

"..." Gintoki: Đừng nói oan Gin này.

Mạc Huyền Vũ thấy bọn họ dừng lại, đỏ mặt nói: "Cái kia... tới giờ rồi."

Gintoki vỗ đầu, than thở nói: "Gì chứ, nửa đường lại quên mất chuyện quan trọng."

Mạc Huyền Vũ nhìn Giang Trừng, thử hỏi: "Giang công tử..."

Giang Trừng vẫn không quên hắn đang mất trí nhớ, lạnh lẽo đáp: "Ngươi lại là ai?"

Gintoki chắn ở giữa bọn họ, xen miệng: "Hồ ly tinh, yêu diễm đồ đê tiện, tên rác rưởi ăn hại mà thôi. Quên hắn đi A Trừng! Ngươi mà có biểu hiện gì không đúng thì đừng trách Gin từ chối cưới ngươi!"

"Ha, vậy sao, ngươi nói không sai." Giang Trừng tâm trạng rất tốt, hắn muốn nói gì mặc hắn, nghe vào tai đều rất dễ thương.

"..." Mạc Huyền Vũ.

Gintoki cũng hài lòng thái độ này, gật đầu, kêu Mạc Huyền Vũ lại đây, đợi hắn tới trước mặt mới nói: "Ngươi đã tới thì đi theo Gin, đi vòng vo, lỡ bị ai phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, lại cho ngươi hồn phi phách tán thì khổ."

Mạc Huyền Vũ ngoan ngoãn gật đầu, biểu hiện này làm máu S trong người Gintoki thoáng sôi sục, ngứa ngáy tay chân.

Nếu có Độ Hồn lệnh ở đây, Gin nhất định sẽ đeo cho tên này một cái xích chó dắt đi!

Giang Trừng khoanh tay nhìn, không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Thế ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

"Cũng gần tới rồi." Gintoki chỉ vào căn phòng cách đó không xa, kéo hắn tiến lên.

Bước vào trong, đập vào mắt Giang Trừng và Mạc Huyền Vũ là bộ hỉ phục tân lang tinh mỹ lộng lẫy ở giữa phòng, nghe Gintoki nói: "Mấy tháng lương của Gin đó A Trừng! Cảm động cam chịu gả cho Gin đi."

...

Hôn lễ của tiểu nữ Hoàng thị tổ chức thật ngoài ý muốn, dân Thải Hà đến giờ mới biết, Thải Hà Hoàng thị ngoài đại tiểu thư Hoàng Dung đã mất, còn nhận nuôi thêm một tiểu nữ nhi. Hôm nay cũng đã tới lúc nàng gả chồng.

Tân nương mặc hỉ phục đỏ thẫm, váy dài phết đất ba thước, khăn voan bằng gấm thêu chỉ vàng, đứng song song cùng tân lang tuấn mỹ. Tóc ngân bạch, trong mắt đỏ sậm, đặc điểm này khiến dân chúng vây xem kinh hồn bạt vía.

Thế mà lại là Bạch Quỷ!

Trấn Vô Thường tiếp đón Ôn thị tông chủ, liệu có diễn ra đại sự gì không?

Đại hôn Xạ Nhật đã là truyền thuyết, hiện giờ tới nữa, trong lòng ai cũng hồi hộp, căn bản không tin chuyện này là bình thường.

Huống chi Ôn Ngân và Giang thị tông chủ là đạo lữ, cả tu chân giới đều biết, hiện tại một người cưới mỹ kiều nương, người kia chết rồi sao?

Chết rồi cũng không để yên.

Cách một tầng áo gấm đỏ rực, tân nương đứng trên hỉ đài, phía sau có nam nhân tóc đen như mực, đầu đội vấn tóc kim quan, mặt mày thâm trầm lãnh tĩnh, trên người đeo phục sức quý giá, chân váy cát phục thêu sen, ống tay áo rộng thùng thình ẩn hiện bàn tay cốt cảm cân xứng, giữ chặt lấy tay lang quân đứng bên cạnh.

Hoàng viên ngoại cười nở hoa.

Nữ nhi của hắn, rốt cuộc gả cho người tốt.

Bạch Quỷ tuy danh tiếng không tốt, nhưng chỉ là chuyện hắn tu tà đạo, còn lại, tu chân giới hiếm có ai vượt qua được nam nhân này.

Bảng xếp hạng công tử thế gia đáng được gả nhất, huy hoàng đứng đầu, không thể sai được.

Di Lăng Lão Tổ, miệng ngọt, tuấn tú phi phàm, thích hợp làm bạn trai hơn là gả cho hắn.

Trạch Vu Quân, phu thê tôn trọng nhau như khách, còn không bằng không cưới.

Hàm Quang Quân, không thể hiểu được hắn nghĩ gì, không dám đụng vào.

Liễm Phương Tôn, phu thê nhất thể, phu thê mẫu mực ân ái, nhưng không có tình thú, không chân thật.

Xích Phong Tôn, quá dữ, quá cố chấp, sẽ bị hắn bạo hành hoặc là nghiêm khắc quản giáo.

Thập Ác Bất Xá, quá trẻ con, làm đệ đệ thích hợp hơn.

... Giang tông chủ, tiêu chuẩn quá cao, không lọt được vào mắt xanh của hắn, cũng không ai muốn lọt vào.

Nằm ngoài ngũ đại gia tộc, tính tình có tốt cũng không ổn.

Kỳ thực còn có tiểu công tử Kim gia, Ôn thị Ôn Ninh, Ôn Tư Truy... nhưng đều không thể sánh được với bậc tiền bối đi trước, vẫn còn chưa thành gia.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro