Phiên ngoại: Khi Gin xuyên qua thế giới nguyên tác (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Giang Trừng' sáng sớm tinh mơ liền tỉnh, vươn tay nâng đầu của Gintoki đang chôn trong hõm vai mình nhẹ nhàng đẩy ra, ngồi dậy chỉnh sửa lại tư thế ngủ cho hắn mới bước xuống giường rửa mặt chải đầu. Đợi hắn mặc xong y phục, vấn tóc chỉnh tề, liếc mắt nhìn về phía giường, quả nhiên tên kia vẫn còn ngủ, đã vậy còn đem chăn hắn vừa đắp đá qua một bên, ngủ mê man bất tỉnh. 'Giang Trừng' đã không thèm trách, thở dài đi qua, vươn tay đẩy tóc mái trên trán hắn sang một bên, để lộ cái trán trơn bóng, cúi đầu ở phía trên khẽ hôn, lại thay hắn đắp chăn một lần nữa mới bước ra ngoài.

Hắn vừa mở cửa ra, phòng bên tay phải bên cạnh cũng kẽo kẹt một tiếng, có một người từ bên trong đi ra, cùng hắn hai mắt nhìn nhau.

'Giang Trừng' ngây ngẩn cả người. 

'Sakata Gintoki' sắc mặt xanh đen, quần thâm dưới đáy mắt rõ mồn một, thấy hung thủ làm hắn ra nông nỗi này bước ra thì bóp cổ tay răng rắc, cười dữ tợn nói: "Ta nói, hàng xóm tiên sinh, ngươi cùng huynh đệ của ta làm gì cũng phải chú ý hoàn cảnh một chút! Gin này cả đêm chưa ngủ a uy!!! Cách một bức tường cũ nát, ta đều đã nghe hết, đã nghe hết! Ngươi một đêm bao nhiêu lần ta cũng biết! Một thiếu niên mới lớn như ta sao có thể chịu nổi a uy!!! Quá thất đức! Rốt cuộc là ai bố trí?! Tại sao Gin phải thừa nhận loại tổn thương tinh thần lẫn thể xác này?! Tại sao?!" 

'Giang Trừng' phục hồi lại tinh thần, bĩnh tĩnh hỏi: "Bao nhiêu lần? Ta đúng là không chú ý điểm này."

"... CMN nãy giờ ngươi chỉ chú ý điểm này sao?! Ngươi không phải Giang Vãn Ngâm vạn năm lão xử nam ta từng biết!!!"

... Kẽo kẹt.

Một Giang Trừng khác cũng mở cửa bước ra, đi ra từ... căn phòng bên tay trái.

Quả nhiên, sắc mặt hắn ta cũng vô cùng không tốt, phải nói là tồi tệ.

"..." 'Giang Trừng': Ai bố trí?

"..." 'Sakata Gintoki': Hóa ra Gin không đơn độc.

Giang Trừng cau mày, còn chưa kịp chửi, căn phòng kế bên phòng hắn cũng có người bước ra...

Là Lam Vong Cơ.

"..." Mọi người.

"..." 'Sakata Gintoki' đi qua vỗ vai Giang Trừng, thở dài: "Ngươi cực khổ."

Trên đời này sao lại có người xui xẻo đến mức độ này?! Hai bên vách tường đều là XXOO, bản thân lại là một con độc thân cẩu, lão xử nam... Sakata Gintoki cảm thấy tâm trạng tốt hơn phần nào, bởi vì tính ra, hắn tổn thương một thì người này tổn thương mười...

Hắn, lựa chọn tha thứ cho thế giới này.

Sakata Gintoki thoải mái vươn người làm động tác hít thở, giọng điệu cảm thán nói: "Không khí thật trong lành."

"..." Giang Trừng.

Tử Điện trên tay hắn lóe sáng, sắc mặt cực kỳ khó coi, tầm mắt đảo qua ba người này, cuối cùng định lại trên người 'Giang Trừng', cười gằn: "Ngươi... lần trước dám đạp ta?"

'Giang Trừng' nghéo môi, đáy mắt cũng lướt qua một tia hằn học, mặt mày tuấn lãng trở nên hà khắc, cay độc, giọng nói lãnh đạm, "Hừ, hóa ra kim đan của Ngụy Vô Tiện cũng chỉ như vậy. Mà cũng có thể là do ngươi vô dụng."

Giang Trừng sắc mặt tối đen, siết chặt Tử Điện trong tay đến mức gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi, nghiến răng nghiến lợi hộc ra từng chữ, "... Ngươi, nói, lại, lần, nữa."

Hắn ghét nhất ai đề cập đến hai chữ 'Kim đan' cùng thua sút Ngụy Vô Tiện, hiện tại cả hai thứ đều dính, còn dùng thái độ này nói chuyện với hắn...

"..." Lam Vong Cơ, Sakata Gintoki: Đáng đời, giờ thì hắn biết ngữ khí hằng ngày của hắn có bao nhiêu chọc người căm thù đến tận xương tủy rồi. 

Nhìn Giang Trừng bị một cái khác 'chính mình' chọc điên, không biết sao làm bọn họ có chút hả lòng hả dạ. Lam Vong Cơ bỗng nhiên muốn kêu Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy coi một màn này, với tính cách của Ngụy Vô Tiện, có thể cười suốt một tháng, vui vẻ quên trời quên đất.

"Điếc sao?! Vậy để ta dùng hành động cho ngươi biết, bản thân ngươi vô dụng đến mức nào." 'Giang Trừng' cười lạnh một tiếng, Tử Điện quấn quanh ngón tay cũng hóa thành roi dài, 'ca ca ca' phát ra tiếng kêu chói tai.

Làm cho tên kia buồn bực không vui.

Động tay động chân. (Kim Tử Hiên nói)

Trong lòng có quỷ. (Tiết Dương nói)

Muốn cướp người của hắn. (Kim Quang Dao nói)

Dùng khuôn mặt của hắn mê hoặc người. (Ngụy Vô Tiện nói)

...

Mắt thấy hai kẻ này sắp đánh nhau rồi, Sakata Gintoki cùng Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị ngăn cản.

Lúc này, cửa phòng 'Giang Trừng' mở ra, Gintoki ăn bận đồ ngủ, một tay ôm lấy gối đầu, một tay để ở bên miệng ngáp một cái xuất hiện, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn quát lớn: "Sáng sớm mà ồn ào cái gì?! Không để cho người khác ngủ sao?! Lương tri của các ngươi đều cho chó ăn sao! Mau cút đi! Thật là vô ý thức..." 

Dứt lời, hắn gãi gãi đầu, đóng cửa lại tiếp tục đi ngủ bù.

"..."

'Sakata Gintoki' trước tiên phản ứng lại, giơ tay nói: "Hay là chúng ta đi ăn sáng đi? Đừng cãi nhau nữa! Là nam nhân thì giải quyết bằng cách so lớn nhỏ, nếu giống nhau như đúc thì chơi kéo búa bao là được rồi."

"..."

Kim Lăng và đám tiếu bối Lam gia cũng đi tới, thấy tình cảnh hiện tại, vẻ mặt kinh ngạc há to miệng đến mức cho thể nhét một cái trứng gà vào.

—— Một cái Giang tông chủ/cữu cữu đã đủ mệt rồi a uy!

'Giang Trừng' cũng thấy Kim Lăng, bỗng nhiên ánh mắt trở nên thật sắc bén, âm trầm hỏi: "Dây buộc tóc ta tặng ngươi đâu?!"

"... Ta ném!" Kim Lăng theo bản năng cãi lại.

"Hừ, thiếu dạy dỗ. Ở đây 'ta' không nỡ đánh chết ngươi đúng không?!"

'Giang Trừng' từng bước tiến lại gần Kim Lăng, lại bị Giang Trừng ngăn lại, "Đó là cháu ta, ngươi cút ngay! Dạy dỗ hắn còn không tới phiên ngươi! Ngươi cho rằng mình là cái thứ gì?!"

'Giang Trừng' không cho là đúng hừ nhẹ, sắc mặt bất biến nói, "Lúc đụng tới người của ta, ngươi cũng nghĩ được như vậy thì tốt quá, vô liêm sỉ."

"..." Mọi người: Chửi mình như vậy thật sự là đại trượng phu sao?

Sakata Gintoki ngồi lên lan can vẻ mặt hóng hớt, vẫy tay kêu lũ hậu bối lại đây xem kịch vui. 

Ngụy Vô Tiện cũng bị đánh thức, hé cửa lú đầu ra nói: "Chuyện gì đang... Ồ..."

Trời ạ đây là đánh ghen sao?! 

Một buổi sáng quá tuyệt vời!

Lam Khải Nhân cùng đám tiên môn cũng nghe thấy động tĩnh, kéo tới nhìn chuyện gì đang xảy ra. Lam Khải Nhân mặt đã đen đến độ có thể vắt ra mực nước, râu dài vì phẫn nộ mà run lên, trầm giọng quát lạnh: 

"Chẳng ra thể thống gì! Các ngươi tụ tập gây náo loạn ở đây làm gì?!"

Gintoki cũng mở cửa bước ra, "Tự sát hết đi! Cả một đám chen chúc ở trước cửa phòng của Gin làm ầm ĩ! Cả ngươi nữa ông già! Đừng nghĩ lấy danh nghĩa dẹp loạn là có thể được Gin tha thứ! Cái giọng của ngươi là chát nhất, đau đầu tới mức Gin này ngủ không được!!!"

"..." Lam Khải Nhân.

"..." Mọi người.

'Sakata Gintoki' thấy Lam Khải Nhân tới, lập tức lại xoay chuyển 180 độ, nhảy xuống lan can chỉnh sửa bản thân một chút, phong độ nhẹ nhàng tiến lại đem Gintoki chế phục, "Ca! Ngươi lại hỗn hào! Lam lão tiền bối không cố ý, hắn không biết đêm qua, ngươi, cực, nhọc, quá, độ, như thế nào." 

'Sakata Gintoki' mắt đỏ hiện lên ánh sáng lạnh.

Gintoki nghe ra được uy hiếp ở bên trong, tằng hắng giọng nói: "Đệ đệ Gin đã nói như vậy, Gin tha thứ ngươi, lão già thúi! Dù sao cũng là lão xử nam, không biết không có tội."

"..." Lam Khải Nhân run run rút kiếm được phân nửa thì bị 'Sakata Gintoki' chặn lại, đẩy bàn tay đang rút kiếm của hắn lại lần nữa tra vào vỏ, lắc đầu buồn rầu nói: "Ngài đừng nóng vội, đối với ca ta, nóng vội chỉ làm ngài bực bội thêm mà thôi, ra tay ở đây chẳng phải thành gây náo loạn như ngài nói sao?! Rồi sẽ có cách trị hắn."

Cặp mắt màu máu của hắn chứa ba phần ôn hòa, bảy phần nghiêm túc đanh lại.

"Ta đảm bảo với ngài!"

"..." Lam Khải Nhân hảo cảm up up up.

"..." Mọi người.

"..." 'Giang Trừng': Cảm thấy, ở thế giới này 'ta' sẽ còn đội nón xanh vượt trội hơn cả chính mình.

Chẳng lẽ... Thay thế một cái Ôn Nhược Hàn bằng một cái Lam Khải Nhân?! Lịch sử tương tự kinh người.

"..." Giang Trừng: Luôn cảm thấy phong bình bị hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro