9. Một món quà, hay kết thúc? {Gi}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Albedo.

Thật hiếm có khi chàng trai uyên bác này chịu bỏ ra chút thời gian nào ngoài thí nghiệm và nghiên cứu. Từ cô bé Klee mà anh thương yêu như em gái, Albedo biết được bạn gần đây đã trở về từ tàn tích Sumeru cùng nhà lữ hành.

Một thoáng nào đó, dường như nỗi lòng nôn nao giấu kín dưới lớp vỏ ngoài điềm đạm của anh vỡ tan, bằng cách nhanh nhất mà anh có thể. Albedo tạm gác thí nghiệm của mình lại, rời khỏi núi tuyết lạnh giá để trở về thành.

Mọi người trong đội kỵ sĩ Tây Phong đều có mặt chúc mừng bạn vẫn an toàn, đồng thời Lisa cũng dịu dàng mắng bạn một trận.

Kaeya búng đồng xu, anh ta giả vờ than thở nói nếu bạn có chuyện gì thì nhà giả kim của họ sẽ xới tung tàn tích Sumeru lên bằng mọi thứ. Lúc đó họ sẽ là đám người phá hoại lịch sử ghi danh luôn.

Đội trưởng cũng nghiêm khắc mà cưỡng chế bạn phải nghỉ ngơi một thời gian, chị ấy lúc nào cũng thế, quan tâm mọi người hơn cả bản thân mình.

Và rồi, bạn không rõ từ lúc nào, có lẽ là khi bạn mê man tỉnh dậy sau chuyến đi mệt mỏi. Mọi người đã rời đi, hoặc nên nói họ đã rất ăn ý "làm việc" cùng nhau khi nhìn thấy ai đó trở về từ Long Tuyết Tích Sơn.

Không lúc nào bạn không thể cảm thán sức hút của đối phương với bản thân mình, dù ở nơi tuyết tan giá lạnh hay thành thị phồn hoa, anh luôn là sự nổi bật rực rỡ nhất trong mắt bạn.

Albedo luôn là linh hồn của bức hoạ mà bạn tha thiết yêu.

Anh đứng cạnh đầu giường, đầu tiên là kiểm tra nhiệt độ và tình trạng cơ thể bạn, chắc chắn rằng bạn ổn.

"Em đã hạ sốt nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt, cơ thể em vẫn còn yếu. Tạm thời không thể đụng đến công việc được." Albedo nói, vẫn điềm đạm khi trách móc bạn, "Anh thật sự khó mà hiểu được tại sao em lại đưa ra quyết định mạo hiểm khi chọn tiến vào tàn tích mà không biết bên trong có gì."

Bạn chột dạ, chỉ đành ủ rũ cụp đuôi nghe chàng trai liệt kê ra tội lỗi. Không lâu lắm, dù sao anh cũng đau lòng bạn, mặc dù không thể hiện ra.

Chàng giả kim kết thúc bằng lời tổng kết, "Thật may mắn vì em không sao."

Anh rất lo lắng, và suy nghĩ này khiến anh sững lại, kì quặc nhưng... nó không tệ.

Bởi vì đó là bạn, người quan trọng với anh.

Albedo phớt lờ khái niệm bạn bè phải giữ khoảng cách, sau tất cả, anh không thích đặt danh từ "bạn bè" lên mối quan hệ giữa mình và bạn.

Bàn tay anh nắm nhẹ tay bạn, dường như sự điềm đạm khách sáo của anh với người khác trở nên dị thường đối với một người.

Khẩn trương, hồi hộp, rối bời.

Anh chàng tốn rất nhiều công sức để bàn tay mình không run rẩy khi chạm vào bạn, kiềm chế hơi thở biến đổi của mình. Albedo tạo ra một chiếc vòng tay cho bạn, chiếc vòng kim loại dưới ánh sáng giả kim chói loá lấp lánh, những đoá hoa điểm xuyết lên nhau tạo thành vòng tròn như những cánh hoa cuốn lấy cổ tay bạn.

Đẹp đẽ, thanh tao và một chút... chiếm hữu.

"Anh đã dành thời gian để tạo ra nó khi nghĩ về em." Albedo nhìn bạn, có sự xao động nhỏ dưới đáy mắt.

"Hi vọng em... sẽ không tháo nó ra."

Bởi vì có nó, anh mới an tâm khi chắc chắn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được bạn.

2. Aether/ Hoàng tử vực sâu.

Thời gian là một thanh đao giết người trong vô hình.

Đã quá lâu kể từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, bạn không rõ đối phương là ai nhưng không trở ngại bạn dao động.

Chàng thiếu niên tóc vàng, có chút nhu mỹ giống con gái nhưng lại kiên định hơn bao người đàn ông, chàng dịu dàng, ấm áp và tốt bụng với bất cứ ai. Hệt như vì sao sáng trong hàng nghìn bài thơ tình hoa lệ tồn tại ở thế giới cổ tích.

Bạn tự chế giễu bản thân giống như bao người khác, tham lam và xấu xí đến nhường nào khi mong ước chiếm hữu một ngôi sao.

Bạn khát khao chàng, càng nhiều hơn là cảm tình nặng trĩu nơi linh hồn.

Tương tư như độc dược.

Trong những khắc khoải mê ly, bạn không tưởng được bản thân lại quỵ luỵ hơi ấm của chàng bao nhiêu, say mê ánh sáng của chàng bao nhiêu.

Chàng thiếu niên ấy u buồn vì người em gái mất tích, lại đau khổ bởi lịch sử tàn nhẫn. Thứ duy nhất bạn có thể làm là ở lại phía sau, canh giữ chiếc lăng kính kí ức từng tốt đẹp của chàng.

Đợi chờ đến ngày đó, một ngày có thể là diệt vong hay sáng thế.

Dưới ánh trăng cô quạnh, bạn tự đốt cho mình pháo hoa, con ngươi chìm đắm vào ánh sáng loe lói, dường như tìm kiếm bóng hình khác từ ánh lửa rực rỡ.

Thật lâu, lâu đến mức cơn gió cũng đóng băng. Tiếng cười khúc khích của lũ pháp sư quanh tai, bạn hoảng hốt nhìn nó, pháp sư vực sâu cẩn thận cầm lấy một chiếc hộp kính tinh xảo đưa cho bạn.

Lồng kính pha lê phát sáng, càng nổi bật hơn dưới màn đêm. Ngón tay bạn có chút lạnh, mặc cho trái tim nơi lồng ngực nhảy liên hồi, nóng bỏng đến đau rát.

Bên trong chiếc hộp kính pha lê, tồn tại rất nhiều sinh vật nhỏ phát sáng, là tinh điệp xanh biếc, là những bông hoa nơi núi tuyết, là bồ công anh bằng băng phách.

Cuối cùng... là một bông hoa hồng bằng băng.

•••

Tình cảm này của họ như một mảnh băng tan vỡ, vĩnh viễn không thể tồn tại dưới ánh sáng mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro