Chương 57: Ái hoa (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phi Tiên điện, một ngày trước.

Trên giường lớn, Đế Quân nằm trên đùi ngọc trắng muốt, chơi đùa lọn tóc mềm trượt rũ xuống trước ngực, từ góc độ này, nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh trầm lặng của Quế Tiểu Thái Lang đã hơi nghiêng, gục xuống, hai hàng lông mi dài đổ bóng, che đi hai mắt. Y tựa lưng lên cửa sổ bên giường, màn lụa trắng mỏng manh hơi lay động, ánh trăng lớn treo cao trên đỉnh đầu, không biết bao giờ đã ngủ.

... Ừ, ngủ chảy cả nước miếng.

Đế Quân nắm lấy bàn tay đang dần trượt xuống từ bên má, ngón tay hai người đan xen, một chuỗi ngân quang lấp lánh từ cổ tay y thuận thế trượt xuống dưới, theo động tác của hắn, linh linh tĩnh vang, rất là êm tai.

"A Quế..." Đế Quân thử gọi.

Quế Tiểu Thái Lang hầm hừ mở mắt.

Hai mắt sâu thẳm, thâm thúy, giọng nói leng keng hữu lực: "Có chuyện gì? Ngươi lại thế nào? Chẳng lẽ còn thấy chưa đủ thỏa mãn? Ngươi là ngựa sao? Ta không có sức, liệu hồn mà nín đi."

"..."

Đế Quân thoáng siết chặt bàn tay y, vững vàng hỏi: "Trước kia, vì sao ngươi rời đi? Vì ta thay đổi sao?"

Bây giờ, có phải hay không cũng vậy, ngươi sớm hay muộn cũng chịu không nổi ta.

Quế Tiểu Thái Lang cúi đầu, tóc dài đen nhánh tùng tùng từ bên vành tai chảy xuống, chạm đến bên mặt hắn, tóc sau lưng trượt xuống lồng ngực trần trụi của Đế Quân, mềm lạnh phân tán ở bên trên, từ đỉnh đầu hắn hạ xuống một mảnh bóng ma nhu hòa, không tiếng động chiếu cố cảm xúc nôn nóng bất an của hắn.

Đế Quân tâm viên ý mãn, nghe y lạnh lẽo nói: "Ngươi nghe ai nói bậy? Lúc ta gặp ngươi, chính là lúc ngươi đã thay đổi, thay đổi của ngươi trong mắt ta, chẳng qua là bộ dáng ban đầu. Ngươi đã rất hư rồi."

Nghe như vậy, Đế Quân đặt bàn tay mềm mại của y đến bên môi, hôn nhẹ.

Quế Tiểu Thái Lang muốn rụt lại, lại bị hắn nắm thật chặt, nghe hắn tiếp tục hỏi: "Thế sao ngươi không chịu ở lại? Ngươi ở lại là tốt rồi."

Lúc đó ta đã hư rồi, chúng sinh cùng ngươi, ta đã sớm chọn một mình ngươi thôi.

Quế Tiểu Thái Lang nhíu mày, "Không phải ngươi thấy ta liền chạy sao? Ta còn tưởng ngươi có bạn khác rồi, thương tâm biết bao nhiêu. Giờ còn trách ta chắc?"

"..." Đế Quân.

Đế Quân vẫn không chịu thua, "Ngươi phản bội ta!"

"Phản bội cái gì? Ta là chó của ngươi chắc?! Đó là do ngươi yếu kém. Nam nhân ai không từng thất bại một hai lần, ngươi động chút đã tự sát. Ta cũng là nam nhân, cũng có trách nhiệm của mình, đâu thể kè kè bên ngươi an ủi mãi. Hiện giờ mấy ngàn năm, ngươi vẫn như cũ, yếu đuối kỳ cục." Quế Tiểu Thái Lang lạnh lùng vạch trần sự vô dụng của hắn.

"..." Quân Ngô.

Cả đời chưa ai dám mắng hắn thậm tệ đến thế, nhưng mà nghe thế nào cũng không chói tai... lại có một phen phong tình.

Không hổ là Quế Tiểu Thái Lang.

Y luôn biết cách khiến hắn cam nguyện.

"... Ngươi nói ta yếu đuối hửm?" Đế Quân cười, vươn tay tóm lấy đầu tóc của y kéo xuống, bốn cánh môi hung hăng va chạm, Đế quân giữ chặt lấy đầu y, ép chặt môi mình lên hai cánh môi y, ngậm lấy, mút đôi môi lạnh lùng khiến hắn mê luyến vô bờ.

Quế Tiểu Thái Lang đẩy được hắn ra, thở phì phò, phun ra khí nóng thơm ngát, hai tay giữ lấy hai bên má hắn, lại cúi đầu thật sâu, chậm rãi đáp lại người đàn ông này, cũng mãnh liệt không kém.

Đế Quân không chờ gì hơn thế.

Giận? Một chút cũng không giận.

Hắn càng thưởng thức người hắn mến mộ.

Nếu những lời này là người khác nói cho hắn, hắn chẳng cần để ý, nhưng là A Quế... hắn chỉ cần y an ủi là được hết. Một cái hôn không đủ, còn có thể làm thứ khác.

Nhắm nghiền mắt hôn nhau, hắn và y hổn hển hổn hển, hắn dứt môi, kéo ra một sợi chỉ bạc.

Trong ngực bốc cháy lên một ngọn lửa, hừng hực nóng phát điên, nơi nào cũng nóng, cũng cần phát tiết.

Chẳng mấy chốc, chăn gối lại hỗn loạn, hai thân thể trần trụi quấn lên triền miên.

"A Quế, nói xem, ta yếu hay không? Hửm?"

Hắn cắn lên bờ ngực nhô cao, ở đầu vú săn cứng để lại dấu răng cùng một vòng nước.

Đế Quân bất ngờ thay đổi tư thế, tách rộng hai chân của y ra, đặt lên đùi hắn, một cái nhấc tay liền nâng mông của y đến trên người mình, mạnh mẽ nắc sâu vào bên trong y, đưa đẩy hông cho y khóc nấc lên, lay động thân thể để cùng hắn hòa hợp.

Thân mật cực kỳ.

"A a a... ân, a... chậm, chậm lại... thật sự không thể tiếp tục... không thể, không thể mà!"

Đế Quân nắm lấy cẳng chân của y nhấc lên, cho đôi chân thon dài này đặt lên vai, càng mãnh liệt dập hông, dương khí nặng trịch thịt gân vỗ ầng ậng lên mông, "Không, A Quế có thể, A Quế rất giỏi. Ừm, nơi này của A Quế giỏi nhất, khiến ta thua tâm phục khẩu phục, ân ha... a..."

"Ách... Ngươi, a, câm miệng! Khốn nạn!" Quế Tiểu Thái Lang muốn nhổm dậy tát cho hắn một bạt tai, lại bị hắn thuận theo nắm lấy eo kéo lên, hai người vị trí xoay chuyển, y lập tức đã ngồi thẳng trên bụng hắn, cảm thụ vật cứng cực nóng của hắn dựng đứng trong cơ thể, đâm vào sâu tận cùng, đang chống đỡ y, khiến y căng chặt, mềm mại vô lực lại không dám ngã xuống, tùy ý cho hắn cường bạo xâm nhập, cố sức thừa nhận hắn ra vào, chiều theo ý hắn phun nuốt dương căn.

Đến cuối cùng, Đế Quân thở mạnh một tiếng nặng nề, tóm lấy mông y căng ra, tận tình đút sâu vào bên trong, từng trận phun trào.

Dòng tinh dịch nóng hổi ở trong cơ thể dâng lên, Quế Tiểu Thái Lang khó mà chịu được, nức nở một tiếng, mồ hôi mỏng chảy dài trên tấm lưng trần tinh tế, hai mắt tối sầm, mím môi ngã nằm lên lồng ngực hắn thở dốc, dịch trắng rỉ ra giữa hai chân, theo vật đó rút ra chảy ra ngoài, ướt đẫm hai bắp đùi.

Đế Quân vuốt ve cơ thể này, đắm chìm trong khoái lạc nhục dục, trong chốc lát hắn cũng cảm thấy mê man, tương tư tận cốt tuỷ.

Y không như nữ nhân, lại so với nam nhân quá mức mềm mại, đụng tới nơi nào cũng mượt mà đến thế.

Khiến hắn tình rễ đâm sâu, thần hồn điên đảo.

Đế Quân nâng cằm y lên, một phen hôn say đắm.

"A Quế, ái phi à, vợ chồng chúng ta ra mắt chư tiên đi, ngươi có đồng ý hay không?" Đế Quân đặt tay còn lại lên lưng hắn, từng chút vuốt ve.

Quế Tiểu Thái Lang nhăn mày, "Ngươi tính làm gì?"

Đế Quân hỏi ngược lại, "Ta tính làm gì, ngươi sẽ không đồng ý, không chịu bên ta, lại ép ta chết phải không?"

Hỏi lời này, lồng ngực hắn phập phồng, giọng nói cũng mát lạnh, tựa hồ đã biết trước kết quả này.

Sẽ y như cũ.

Cuối cùng, người hắn thầm thương, hắn quý trọng, yêu nhất, cũng sẽ không đồng tình hắn.

Đế Quân thừa nhận, hắn quả thật yếu đuối.

Chỉ cần nghĩ đến y sẽ rời đi, sẽ nâng kiếm lên đối kháng với chính mình, ở bên cạnh những người khác nói cười, cùng bọn chúng lên kế hoạch giết hắn, hắn liền muốn khóc.

Thật sự, hắn chỉ cần A Quế thôi, hắn đã có đủ dũng khí rồi.

Sai cũng được, đúng cũng được, đều không quan trọng.

Thế nhân này không ai hiểu cũng không quan trọng, một mình y... đã có thể thay thế thế gian này.

Nhưng hắn biết, Quế Tiểu Thái Lang từng đứng bên Thái tử Ô Dung, không phải hắn bây giờ.

Quế im lặng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực hắn, vang rất chậm, rất nặng nề, thở trầm trọng, như tiếng khóc thút thít. Quá khứ tang thương lại ập tới, như mưa máu đang từng giọt rơi trên đỉnh đầu.

Y thở dài, cố sức ôm lấy hắn, "Không sao, ta đã hứa với chính mình, sẽ không để cho ngươi rời đi mình một lần nào nữa, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau. Mất đi ngươi, ta đã thua trắng tay."

"..."

Tim đập rộn ràng, Đế Quân xoay người đè Quế xuống giường đệm mát rượi, hai mắt đen láy sâu thăm thẳm có ánh sáng ngọc lướt qua, giọng nói mang theo âm rung, vui mừng khôn xiết, "Lời A Quế nói là thật?"

"Thật mà! Ta sẽ thay đổi sách lược của mình." Quế Tiểu Thái Lang gật nhẹ đầu, thần tình rất đáng tin cậy.

Đế Quân vẫn không tin, Quế Tiểu Thái Lang cứng đầu không chỉ ngày một ngày hai, muốn y thuận theo ý mình, gần như vọng tưởng.

Nhưng... có thể bây giờ hắn là đặc biệt.

Đế Quân đỏ ửng vành tai, chôn đầu ở trên cần cổ xinh đẹp thở gấp.

Thật sự là... chết mất thôi.

"Thế... Vợ chồng chúng ta là một đúng hay không? Ngươi đứng về phía ta, đúng hay không?" Đế Quân hôn hít cổ y, để lại dấu vết nhàn nhạt, tươi đẹp.

Chết mê chết mệt y rồi.

Quế Tiểu Thái Lang cảm giác nhồn nhột, rất muốn cho hắn một bạt tai, nhưng chịu đựng không làm đau hắn, nhắm mắt lại nói: "Ngươi muốn sao thì làm vậy, nghe ngươi một lần, thua cũng đừng khóc."

"Hừ, ta sẽ không thua, có ngươi rồi càng sẽ không thua." Đế Quân không cho là đúng.

Thắng hắn? Trên trời dưới đất, ai?!

Chỉ có một mình người này, hiện giờ y đã yêu hắn.

Giữa bọn họ không có thắng thua, vì nhau mà bại trận.

...

Sáng hôm sau, Đế Quân bế ngang Quế dậy, chăm sóc tận tình, thanh khiết, mặc quần áo, thắt đai lưng, mang tất trắng cho y, mọi thứ chu toàn.

Làm xong, Đế Quân vỗ vỗ khuôn mặt mê ngủ chảy nước miếng của y, ôn thanh nói: "Đi thôi A Quế, chúng ta đi nhìn xem, bọn chúng làm cách nào ngăn cản tai ương diệt thế."

Nghe như đi chơi vậy.

Quế Tiểu Thái Lang xoa xoa hốc mắt, mờ mịt, "Ha? Diệt thế gì?"

Đế Quân cầm lược, nhẹ nhàng chải tóc cho y, một tay còn lại vuốt khẽ theo, cho tóc y chảy trên từng ngón tay hắn, lòng yêu thích không thôi, giúp y buộc gọn trước ngực, giản dị xinh đẹp, làm xong rồi hắn đè y xuống giường, môi hồng bị bờ môi ướt nóng của hắn hôn không thở nổi, sưng mềm lên mới dừng lại.

Quế bị hôn mãi mới hơi nhăn mày.

Đế Quân còn đưa cho y một cái đấu lạp có bạch sa dài tới gối, bế ngang y lên, đi ra ngoài.

Hắn cũng cải trang thành thanh niên tài tuấn nào, bộ dạng chân chất, mở ra rút đất ngàn dặm, trực tiếp tới được Hoàng thành đang hỗn loạn.

Quế Tiểu Thái Lang nhấc lên bạch sa nhìn lên bầu trời vạn linh gào thét, những gương mặt chen chúc trong mây đen...

"Cái đm gì vậy!" Quế Tiểu Thái Lang ném đấu lạp xuống đất, đỡ tường ôm cổ họng, hai mắt hiện lên tơ máu.

"..." Đế Quân trầm mặc vuốt lưng cho y.

Quế Tiểu Thái Lang nhìn thấy nhóm người Tạ Liên cách đó không xa, Đế Quân cũng thấy, cười nói: "A Quế, muốn tiếp cận bọn chúng à? Vậy thì làm theo lời ta, ta dạy ngươi ẩn thân."

Quế Tiểu Thái Lang nói: "Ta không có pháp lực."

Đế Quân cười khẽ, ánh mắt ái muội, ung dung nói: "Tối qua, ta đã cho ngươi rất nhiều, thử lại xem."

"Phải không...?"

Dứt lời, Quế Tiểu Thái Lang ống tay áo run lên, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm bằng pháp lực tụ lại, không hề chần chừ quét một kiếm gió cuốn mấy tan, hung hăng chém lên eo Đế Quân.

Đế Quân sắc mặt hơi biến đổi một chút, nhưng đã có chuẩn bị trước, vẫn đứng lặng ở đó, hấp thu toàn bộ đòn đánh này, một dãy nhà lớn phía sau hắn thì bị một kiếm này quét ngang, ầm ầm ầm đổ sụp.

"..." Đám người Tạ Liên nhìn qua.

Xa xa, có thể là do cuồng phong quá lớn, một dãy nhà cửa đã nát bấy.

Đế Quân thản nhiên hỏi: "Ngươi thấy quá ít đúng không?"

Quế Tiểu Thái Lang lãnh đạm thu kiếm, "Không, đã đủ rồi."

'Keng' một tiếng vang giòn, đai lưng vải, kỳ thật dùng thuật che mắt, làm bằng vàng của Đế Quân đứt đôi rớt xuống đất.

"..." Đế Quân.

"Kéo quần lên, chúng ta đi xem xét tình hình trước." Quế bình tĩnh lú đầu ra khỏi bức tường đổ nát, hai mắt trầm tĩnh nhìn ngắm xung quanh, đã tìm được đường, nháy mắt thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh như chớp nhảy lên——

"..." Đế Quân: Không cần dạy cũng biết sao? Rốt cuộc ngươi làm bằng cách nào!

Vội vàng đuổi theo y, bọn họ rất nhanh đã ẩn núp, tới gần đám người Tạ Liên.

Có thể qua mắt được cả Hoa Thành và Hạ Huyền, kỹ thuật ẩn thân của Quế Tiểu Thái Lang không phải dạng vừa đâu.

"..." Đế Quân có lòng mà không có phận.

Thật sự, nếu có thể tự tay dạy dỗ Quế thì tốt biết mấy, tốt hơn Tiên Lạc nhiều, đặc biệt có cảm giác thành tựu.

...

Trên không trung oán linh bao trùm lấy toàn bộ hoàng thành, trừ phi tìm ra hàng ngàn, hàng vạn bùa chú cùng pháp bảo, bằng không nhất định sẽ chẳng thể chống đỡ. Đi tới đi lui, Tạ Liên cắn răng một cái, nói: "Tam Lang, ta có một biện pháp có thể gia cố tầng kết giới này, thế nhưng... Ta cần người."

Hoa Thành hỏi ngay: "Bao nhiêu?"

Tạ Liên đáp: "Rất nhiều. Càng nhiều càng tốt, chí ít khoảng năm trăm người."

Hoa Thành tiếp tục: "Chết hay sống?"

Hắn nghe đến chăm chú, hoàn toàn không phải đang đùa giỡn, Tạ Liên nói: "Người sống. Quỷ cũng không được. Cái ta cần là dương khí cùng nhuệ khí của người sống, mượn tới đẩy lùi những oán linh kia."

Hoa Thành nói: "Đã như vậy tức là, còn phải tự nguyện nữa."

Tạ Liên nói: "Chắc chắn phải là tự nguyện, hơn nữa cần có ý chí phản kích cùng bảo vệ. Nếu như mang trong lòng nỗi khiếp sợ hoặc là ý chí không đủ, có thể sẽ bị chúng lợi dụng sơ hở chui vào."

Hoa Thành khẽ vuốt cằm: "Giống như binh lính đi tiên phong giết địch trên chiến trường, nhất định phải có ý chí quyết thắng, có tín ngưỡng sâu đậm. Nếu như bị bức ép bất đắc dĩ hoặc là một lòng chạy trốn, không hề có sĩ khí, chắn chắn tuyệt đối không thể thắng, hẳn sẽ bị đánh tơi bời, thất bại thảm hại."

Tạ Liên nói: "Chính là cái đạo lý này. Tam Lang có thể tìm được chứ?"

Suy nghĩ chốc lát, Hoa Thành chậm rãi nói: "Ca ca, nếu như huynh muốn người chết, bao nhiêu ta cũng có thể tìm tới cho huynh. Muốn người sống không phải tự nguyện thì cũng dễ thôi. Nhưng cần tự nguyện, nhất định không dễ dàng."

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Nhân gian đích thực có không ít người bái quỷ vương, nhưng ta thì hiểu rõ, thứ nhất là bọn họ đối với ta sợ hãi, thứ hai là có mong muốn gì đó, vì lẽ đó sợ ta phục ta. Ta có thể uy bức dụ lợi, nhưng phương pháp này, e rằng không thể nào tìm được người như ca ca cần. Xin lỗi."

Tạ Liên nghe đến mê mẩn, xong đáp: "Đệ không cần phải xin lỗi. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp tìm kiếm là được rồi."

Hạ Huyền lạnh lùng nói: "Các ngươi, nói chuyện riêng đến khi nào?"

Sư Vô Độ cũng hơi bất mãn, phẩy quạt Thuỷ sư nói: "Hai vị cũng nhìn tình hình một chút đi."

Hoa Thành nhướng mày, cười nói: "Chẳng lẽ các ngươi có cách?"

Hạ Huyền nhìn hắn, "Năm trăm người đúng không? Ta có bảy trăm người phù hợp, xóa nợ."

"..." Sư Vô Độ.

"..." Sư Thanh Huyền.

"..." Tạ Liên.

"..." Hoa Thành

"..." Đế Quân.

"..." Quế.

Hoa Thành nhướng nhướng mày, cười nói: "Huyền Quỷ đúng là biết đầu cơ trục lợi, một nửa."

Hạ Huyền đang tính đồng ý mẹ cho rồi, thì cánh tay Sư Vô Độ vươn ra, quạt Thủy Sư chặn lại trước ngực hắn, gạt hắn xuống. Thủy Hoành Thiên nhìn Hoa Thành nói: "Thành chủ sẽ không cho rằng, bảy trăm người tự nguyện đi chịu chết, chỉ xứng đáng với chút tiền cỏn con ấy đi? Với ngươi thì bọn họ không đáng giá tiền, nhưng trong tình huống này, Thái tử điện hạ đang rất cần chút tiền cỏn con ấy đấy. Theo ý ta, ngươi ngược lại nên thêm vào một ít, phấn chấn nhân tâm cho cả đám dốc hết sức mình đi chịu chết."

"..." Mọi người.

"..." Tạ Liên: Chỉ có một mình ta chiến đấu vì thế nhân.

Sư Thanh Huyền phun tào: "Ca, chúng ta là Thần quan mà..."

Ép Quỷ Vương cứu thế, ngươi không thấy ngược đời sao? Ngươi có tâm không?

Hạ Huyền từng làm việc với Sư Vô Độ, tất nhiên biết đại công tử Sư gia ép dầu ép mỡ cỡ nào, vô nhân tính cỡ nào, hiếm khi cùng hắn là một đội, giả bộ lạnh lùng nhìn mây đen dày đặc trên cao, chờ thời tới cản không kịp.

Tạ Liên chảy mồ hôi lạnh, nhìn oán linh sắp phá tan kết giới, nghẹn họng nói: "Này..."

Hoa Thành cười lạnh, "Được thôi, làm được rồi hãy khua môi múa mép."

Bảy trăm người tự nguyện? Xác thật giá không cao.

Đế Quân cười nói: "Bảy trăm người? Người si nói mộng!"

Bọn họ đợi một lát, vẫn không có ai tới.

Hạ Huyền sắc mặt vẫn bình thản, kiên nhẫn chờ.

Oán linh nườm nượp tụ lại trên bầu trời, người Hoàng thành khiếp sợ chạy về nhà ẩn núp.

Đám người Tạ liên cũng có chút nôn nóng, nhưng quyết định tin Hạ Huyền.

Rốt cuộc, không biết từ lúc nào, một người, hai người, ba người, bốn người... cho tới hàng trăm người đã đứng trên mái nhà xung quanh! Bao vây bọn họ!

Số lượng càng lúc càng lúc càng nhiều! Lặng yên không một tiếng động hạ mình!

Tạ Liên kinh ngạc, "Bọn họ là... ai?"

Những người khác cũng kinh ngạc.

Bọn người này, không phải dân thường!

...

Đế Quân rút trừu khóe miệng nhìn trong đám người có một hai khuôn mặt quen thuộc, phụ nhân đã trêu ghẹo hắn và gã nông phu hỏi nhà hắn chết bao nhiêu người...

Quế trầm giọng nói, sắc mặt không đẹp, "Bọn họ... là nhẫn giả làng Lá. Ngươi nên cẩn thận với lũ người này, bọn chúng không đơn giản như ngươi nghĩ."

"..." Đế Quân: Ngươi đúng là đứng về phía ta quá trễ.

Sư Thanh Huyền đang đếm, Sư Vô Độ lại đếm nhanh hơn hắn nhiều, lẩm nhẩm một lát liền nói: "Dư ra bốn người."

Hạ Huyền nói: "Không dư đâu, đó là thủ lĩnh của chúng."

Tạ Liên thấy đủ rồi, hai mắt sáng ngời, hăng hái nói: "Chư vị! Ta nhất định phải nói rõ, tiếp theo, thứ chúng ta sắp đối phó, phi thường hung hiểm, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mà một khi nó xông vào, toàn bộ Hoàng Thành đều sẽ rơi vào trong nguy hiểm. Vì lẽ đó cần phải bảo đảm mỗi người đều là tự nguyện, không có hai lòng, có ai có hay không cảm thấy sợ hãi muốn lui ra?"

Không ai. Tạ Liên nói: "Được, vậy hiện tại thỉnh mọi người người này nối tiếp người kia, nắm tay nhau tạo thành một vòng."

Có người nghi ngờ nói: "Đây là trận pháp gì? Vì sao lại nghe giống như mấy đứa bé nắm tay nhau?"

Một người phun nước miếng nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, làm theo là được."

Cãi cọ đấm đá một hồi, mọi người cũng làm theo lời nói, hơn bảy trăm người tay cầm tay, trên đường cái Hoàng Thành rộng rãi bằng phẳng làm thành một vòng người rất lớn rất lớn rất lớn, chen chúc nhau.

Sư Thanh Huyền nói: "Cầm tay như vậy thì những thứ đó sẽ không xông vào Hoàng Thành hả?"

Tạ Liên nói: "Không phải. Chúng nó sớm muộn cũng sẽ lao xuống."

Sư Thanh Huyền bối rối nói: "Vậy trận pháp này này của ngươi dùng để làm gì?"

Tạ Liên nói: "Là cạm bẫy. Sau khi trận pháp này được thành lập, những thứ phá bỏ kết giới bảo vệ Hoàng Thành mà lao xuống sẽ không lẩn trốn tứ phương, mà toàn bộ đều sẽ bị hấp dẫn đến trong cái vòng này, rơi vào cạm bẫy."

Sư Thanh Huyền nói, "Vậy, rơi vào cạm bẫy xong thì làm thế nào?"

Tạ Liên đứng cùng Hoa Thành ở giữa trận pháp, đáp, "Xong giao cho chúng ta, chúng ta sẽ ở trong trận từ từ giải quyết chúng nó, một con cũng không cho lọt, cái cần chỉ là thời gian mà thôi. Việc cấp bách hiện giờ là không thể để chúng nó lan rộng. Nhưng bảy trăm người! Thật sự là ngoài dự đoán thuận lợi lắm!"

Có người hỏi, "Thế, nếu lao ra thì sao?"

Tạ Liên trả lời hắn, "Rất tồi tệ, sẽ bị oán linh bám lên người, sau đó nhiễm ôn dịch..."

"Ý ta là, chẳng hạn có người buông tay bỏ chạy, thì sẽ thế nào?"

"Vòng tròn bị phá, cũng có thể sẽ bị oán linh đeo bám."

"Kết quả cùng là một mà!"

Có người khá thông minh nghe liền hiểu, giải thích, "Không giống nhau, cái trước là ngươi mười phần mười sẽ nhiễm ôn dịch, nhưng cái sau chỉ là "có thể", nói đúng hơn là nếu buông tay chạy trốn còn có cơ hội sống sót."

Tạ Liên gật đầu, "Đúng là như thế. Hiện tại còn người nào muốn rời đi không? Một khi đã chính thức bắt đầu, tuyệt đối không thể lui ra, chi bằng nhân lúc trận pháp chưa khởi, ai rời đi cũng không có vấn đề gì. Cũng hi vọng những người ở lại đừng níu giữ họ, dù sao đây đích thực là chuyện rất nguy hiểm."

Những lời này nhất định phải nói cho bọn họ biết, bằng không sẽ lọc không ra người có nhuệ khí thật sự.

Bất ngờ là, không một người rời đi!

Tạ Liên mắt chữ O mồm chữ A.

—— Đây là lực lượng gì!!!

"Còn không phải dịch mặt người sao? Tổ tiên ta bị nhiễm rồi, gớm bỏ mẹ! Nếu thật sự bị nhiễm, làm ơn đốt ta! Làm ơn an táng ta ở nơi rộng rãi nhất Tân Quốc, có hoa có lá để vong linh ta siêu thoát."

"Chết cái gì mà chết, vợ con lão tử còn ở nhà xòe tay xin tiền! Không chết! Chúng ta nhất định phải thắng! Tất thắng!"

"Tất thắng! Tổ tiên phù hộ! Phi Tiên lão gia tử phù hộ!"

"Tất thắng! Tổ tiên phù hộ! Phi Tiên lão gia tử phù hộ!"

"Tất thắng! Tổ tiên phù hộ! Phi Tiên lão gia tử phù hộ!"

"Tất thắng! Tổ tiên phù hộ! Phi Tiên lão gia tử phù hộ!"

"Tất thắng! Tổ tiên phù hộ! Phi Tiên lão gia tử phù hộ!"

"Tất thắng! Tổ tiên phù hộ! Phi Tiên lão gia tử phù hộ!"

...

Bảy trăm người kêu gào, khí thế hừng hực, trong mắt cầu sinh mãnh liệt.

Tạ Liên nghe đến đây đã hiểu.

Đây là, lực lượng hộ quốc của một quốc gia vô Thần!

Từ trong bốn phía đi ra bốn người, Tạ Liên mở to mắt hô nhỏ: "Quốc sư?!"

Mai Niệm Khanh cùng ba vị quốc sư mỉm cười chào hỏi y, "Thái tử điện hạ, vẫn khỏe chứ?"

Tạ Liên khóe miệng giật giật, thật sự bị câu chào hỏi này làm nổi da gà.

Hoa Thành xoay mặt nói, "Ca ca, nhìn bầu trời."

Tạ Liên cùng hắn ngẩng đầu. Những bóng đen trước trăng tròn mỗi lúc một rõ ràng, dường như là đã đến gần hơn một chút.

Những thứ đó, cũng sắp rơi xuống!

Trong tâm Tạ Liên căng thẳng, lập tức nói, "Mọi người! Nắm chặt tay!"

Lòng bàn tay mỗi người đều thấm đầy mồ hôi, nét mặt căng thẳng tột độ. Một khắc sau khi tay mọi người nắm chặt lấy nhau, từ màn đêm âm u tĩnh mịch, đột nhiên vang lên vô số tiếng kêu khóc thảm thiết, mỗi lúc một gần, càng ngày càng nhanh!

Rơi xuống!

Xét đúng thời cơ, Tạ Liên hô, "Các vị, thổi hơi ra phía trước!"

Mọi người chẳng ai hiểu tại sao, nhưng vẫn nghe theo, những quai hàm nhô ra phía trước ra sức thổi phù phù. Trong đêm đông, một đám người a ra nhiệt khí trắng xóa, tuy không biết có thể truyền ra bao xa, nhưng nhiệt khí lẫn vào dương khí, đã có tính mê hoặc vô cùng rồi. Hơn nữa trong bóng tối Hoa Thành sử dụng thủ thuật che mắt, chúng nó không thể thấy rõ bên dưới xảy ra chuyện gì, vong linh tứ phía chỉ cảm thấy có nơi nào đó nhân khí cùng nhiệt khí rất nồng, lại không ngừng gợn sóng, vô cùng sinh động, hiển nhiên sẽ công kích phạm vi đó, chúng hưng phấn vọt tới, hội tụ thành cái trụ cao tận trời!

Chớp mắt, Tạ Liên cơ hồ nhận ra khói đen bao trùm, y nói, "Mọi người cẩn thận đừng buông tay, tiến vào bẫy rồi!"

Cùng lúc đó, Hoa Thành ở phía sau, xuất ra trăm nghìn ngân điệp!

Hạ Huyền ngón tay ở trên không trung liễm diễm ra một tầng trong suốt bóng mờ, Sư Thanh Huyền muốn góp sức, lại bị Sư Vô Độ kéo ra sau, quạt Thủy Sư khép lại đặt lên ấn đường, mở ra đã lập tức phất lên cho tầng phòng hộ của Hạ Huyền một tầng nước mỏng, lại kiên cố không gì phá nổi.

Bọn họ tụ họp đứng cùng nhau, ở phía sau Hạ Huyền.

Có Hạ Huyền và Sư Vô Độ hộ pháp, Hoa Thành tập trung cho ngân điệp bay lên cao càn quét oán linh, giống như gió tên mưa đao, đập cánh nhào bay, rít gào xông thẳng lên trời giết chết chúng nó!

Oán linh cuối cùng cũng phát giác mình bị vây hãm. Chúng nó rơi vào trong lồng ác thú như thiêu như đốt, mà hơn trăm người này, đâu phải người du ngoạn ngoài lồng như bình thường, rõ ràng chính là lồng sắt!

Phát giác xong chúng oán linh liền tức giận không thôi, điên cuồng nhào tới, bộ mặt hiểm ác rít gào, miệng lớn đến độ có thể nuốt lọt cái đầu người, phẫn nộ bay lên cao, khuôn mặt cùng thân hình đều vặn vẹo vạn phần. Có mấy người bị dọa đến rút lui vài bước, rất nhanh được người bên cạnh kéo lại, "Chớ lộn xộn!"

Tạ Liên cũng nhắc nhở, "Đừng nhúc nhích! Trận không rách chúng không thể đả thương được các ngươi!"

Lúc này, y bỗng nhiên phát giác, có một thứ khác thường.

Mọi người cũng đã nhận ra...

Lũ oán linh kia, đang từng chút từng chút, bị một thứ gì đó hấp dẫn!

Chúng nó bắt đầu rời khỏi đây! Đồng loạt nhào qua một hướng khác!

Cuồn cuộn không ngừng tràn về phía này!

Phía sau lưng bọn họ!

Trái tim Tạ Liên căng thẳng, những người khác cũng hơi kinh hãi, nhìn đầy trời tụ lại như một mũi tên khủng lồ, gào thét bắn lại đây!

Sư Vô Độ lại cho quạt dâng lên, Hạ Huyền nhíu mày, lại phất tay, gia cố thêm một tầng kết giới mờ!

Ngoài ý muốn xuất hiện!

Chúng nó, lướt qua đỉnh đầu bọn họ! Xông thẳng về phía sau!

Đế Quân nhìn oán linh xông qua đây, mặc dù hơi khó hiểu tại sao chúng dám tới, nhưng không nhiều lời, nhấc tay...

Mọi người sợ hãi quay đầu nhìn về phía đó, nhìn thấy——

Toàn bộ oán linh, đều bị một người mang đấu lạp hút vào bụng!

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

Không xi nhê gì!

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

"..."

—— Người này nuốt cmn vạn linh rồi!

Đế Quân hãi hùng nắm lấy hai vai Quế Tiểu Thái Lang lắc lắc, "A Quế!!! Mau phun ra!!! Mau——!!!"

"..." Đám người Tạ Liên hai mắt đen thui.

Trên bầu trời một đám lớn nữa đang ập tới.

Cuồng phong thổi quét khắp nơi, sấm vang chớp giật!

"Cái gì vậy?! Là cái gì đó!!!" Mọi người kinh hãi nhìn lên bầu trời đang quay cuồng.

Sư Thanh Huyền hét: "Là Phi Thăng sao——!!! Là thiên kiếp đúng không!!!"

Mai Niệm Khanh quát lên: "Tân Quỷ vương xuất thế! Là Tân Quỷ vương xuất thế!!! Là ai!!!"

Lúc này, gió lớn thổi bay đấu lạp rơi xuống đất, Quế Tiểu Thái Lang chậm rãi nói: "Bình tĩnh."

Đỉnh đầu y vạn linh gào thét, hóa thành trụ trời, ở bên trong quay cuồng.

Dưới ánh mắt kinh hãi thế tục của mọi người, y bay lên, đạp lên vạn linh đang gào khóc, bị chúng nó bao vây, trên mặt có thứ gì chậm rãi thành hình, 'rắc rắc' bám chặt lên nửa bên khuôn mặt...

—— Làm từ xương trắng, nửa chiếc mặt nạ cười!

Đế Quân hoảng sợ kêu: "A Quế!"

Tạ Liên và mọi người cũng đồng loạt kêu to, rất sợ hắn bị vạn linh cắn nuốt.

Quế Tiểu Thái Lang mở mắt, thanh thúy một tiếng, là thanh âm mặt nạ tan vỡ.

Thoáng chốc đó, vạn linh vây quanh hắn—— tan thành mây khói!

...

Tóc dài phần phật vũ động, Quế Tiểu Thái Lang mũi chân điểm nhẹ xuống nền đất, hạ cánh an toàn, ung dung nói: "Lo cái gì, dễ ẹc ấy mà."









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro