Chương 72: Bàn lẩu phong ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nồi lẩu nóng hầm hập sôi ùng ục...

Vũ Sư Hoàng nhìn thấy hai người kia từ bên ngoài tiến vào, mỉm cười nói: "Đến đúng lúc, đã có thể ăn rồi."

Bạch Vô Tướng bình thản ngồi xuống, tiếp nhận đũa từ tay Vũ Sư đưa qua.

Quế Tiểu Thái Lang đặt nắm tay lên miệng ho nhẹ, nói: "Công chúa, ta để ngươi chuẩn bị bữa tối một mình..."

Vũ Sư Hoàng cười khẽ, "Ngươi đừng có khách sáo với ta, nào, ngồi xuống đi. Hôm nay đều là món ngươi thích." Nàng đứng dậy kéo hắn qua đây, đè tay lên vai hắn, nhẹ nhàng ép hắn ngồi xuống bên cạnh Bạch Vô Tướng, bản thân lại ngồi ở phía đối diện bàn tròn gỗ.

Quế Tiểu Thái Lang cũng không nói gì nữa, mà tự tay bới cơm đặt tới trước mặt Vũ Sư Hoàng.

"..." Bạch Vô Tướng im ắng lặng thinh nãy giờ, thần tình hơi cứng lại rồi.

Một con quỷ trắng bóc, im lặng không nói một lời, từ từ... chẳng còn chút xíu cảm giác tồn tại nào.

Quế Tiểu Thái Lang nhỏ giọng nói với hắn, "Bạch Bạch nè, ngươi hiện tại đang ở nhà người ta, hơn nữa cũng không còn là lãnh đạo của nàng nữa, không giúp được gì thì thôi, đừng có làm giá. Ta nhìn thật xấu hổ. Ta nghĩ ngươi nên lễ phép hơn mới đáng yêu."

"..." Bạch Vô Tướng.

Vũ Sư Hoàng đột nhiên thấy quỷ hiện hình, mấy chốc thành... tiền nhiệm Đế Quân, thần sắc không khỏi xấu hổ, không biết làm sao nhìn về phía Quế Tiểu Thái Lang.

Quế cũng giật con mẹ nó cả mình, nhịn xuống muốn thét chói tai, vẫn giữ được phong độ đàn ông nhưng hơi cay cú nói với Đế Quân: "Này!..."

Đế Quân nghiêng đầu cười hỏi: "Sao vậy? A Quế sợ sao?"

"... Éo hề nhé!"

Quế Tiểu Thái Lang quyết định không quan tâm tới hắn nữa, nhìn về phía Vũ Sư Hoàng nói: "Công chúa muốn ăn gì? Ta gắp cho ngươi, xem như vì hắn chuộc lỗi."

"..." Quân Ngô mỉm cười, ánh mắt lại cực kỳ nhạt nhẽo, tựa như không hờn giận.

Vũ Sư Hoàng ho nhẹ một tiếng, không phật hảo ý của Quế, nhìn quanh bàn một lượt, hai mắt dừng lại ở đĩa thịt cá gần Đế Quân nhất...

Nàng đang muốn đổi lại thành món khác, đã thấy Quế chấp tay áo mỉm cười hỏi: "Muốn ăn cá sao?"

... Quế Lang cũng quá sắc bén đi? Nhưng không phải lúc này.

Quả nhiên, không cần Quế vươn tay qua lấy, Đế Quân đã hòa nhã phục vụ nàng... động tác thong thả ung dung nhưng nhanh gọn—— cho hết thịt cá vào nổi lẩu đang sôi ùng ục, khiến cả nồi đều là cá!

"..." Quế Tiểu Thái Lang.

"..." Vũ Sư Hoàng.

Quân Ngô ôn thanh hỏi: "Sao vậy? Có gì không đúng sao?"

"... Ngồi xuống đi, ngươi muốn gì thì nói ta biết." Quế Tiểu Thái Lang kéo ống tay áo của hắn giật xuống, ý muốn hắn đừng làm loạn nữa.

Đế Quân nghe vậy, đưa mắt tỏ ý dò hỏi nhìn Vũ Sư Hoàng.

Vũ Sư Hoàng thấy cặp mắt như đầm băng sâu thẳm của hắn nhìn qua, quen thuộc, cứ như đây là ở Thần Võ điện, hắn là Thần Võ đại đế ngồi trên bảo tọa cao nhất, quanh thân bao phủ vầng sáng phước lành, từ ái nhìn xuống chúng sinh. Nàng hơi kinh sợ hắn, nhưng vẫn cảm thấy có chút buồn cười.

Nhìn không ra, người dường như cứng cỏi, không bao giờ thất bại lại cũng có chuyện không như ý mình.

Đế Quân, cũng có cố gắng.

Mặc dù... tệ hại.

Vũ Sư Hoàng trầm ngâm một lát, nhìn thoáng qua nồi lẩu thịt cá nổi lềnh bềnh, nhẹ nhàng nói: "Không có sai, chỉ là... quá nhiều cá. Chúng ta không thể ăn hết một lúc được."

"..." Đế Quân theo bản năng nhìn xem phản ứng của Quế, cảm thấy có chút mất mặt.

Trước mặt y, hắn chẳng bao giờ tuyệt vời.

Cũng may là y không nói gì, kéo hắn ngồi xuống rồi hăng hái nâng đũa lên, nói: "Không sao! Lẩu chỉ cần nóng là được! Tinh túy của lẩu chính là nóng! Chúng ta phải ăn ngay thôi!"

Vũ Sư Hoàng cũng nhanh chóng tiếp lời, "Quế Lang nói đúng! Phải ăn ngay!"

"..." Đế Quân: Chẳng lẽ ta lại giống Tạ Liên?

Hơi cảm thấy có chút không phục, Đế Quân thử múc một chút nước lẩu bỏ vào trong chén mình nếm thử, tuấn mi giãn ra, cười nói: "Ngon tuyệt."

"..."

"..."

—— Nước đó có phải ngươi nấu đâu! Đừng có tự thiếp vàng lên mặt mình!

Quế Tiểu Thái Lang thấy nhà mình tự hào như vậy, cũng không muốn để hắn tủi thân, dập tắt ước mơ đầu bếp của hắn, nên y ôn hòa vỗ tay 'bộp bộp' nói, "Quá giỏi! Hóa ra Huyền Nhất Lang có thiên phú nấu ăn cơ đấy! Tuyệt lắm luôn!"

"..." Vũ Sư Hoàng ăn ý vỗ tay theo Quế, thật tâm cổ vũ.

Hắc Ngưu ở ngoài cửa nhai cỏ: "..."

—— Chuyện gì vậy?

"..." Đế Quân.

Quân Ngô ngực bị chặn lại, nhìn Quế Tiểu Thái Lang ngồi ở bên cạnh chăm chỉ dẻ cá chọn xương cho Vũ Sư Hoàng, mặc dù biết là do Vũ Sư Hoàng cổ họng có vết thương cũ, nếu lỡ may nuốt xương cá sẽ rất đau, y chỉ vì lo lắng mà tự tay làm...

Càng nghĩ càng thấy không ưa, hắn cũng thử dẻ cá cho y.

Quế Tiểu Thái Lang nhận được một đĩa thịt... hình thù kỳ quái, cùng nụ cười điềm nhiên ấm áp của Quân Ngô điện hạ.

Vốn không khó, nhưng vì muốn tạo điểm nhấn, khiến cho Quế thán phục mình, Quân Ngô nghĩ ra cách dẻ cá thú vị hơn, bí ẩn dẻ theo hình trái tim, và thành phẩm thì theo hắn thấy là không tồi, có ý nghĩa.

Y trầm ngâm nhìn chúng nó, xoa cằm, "... Huyền Nhất Lang này, ngươi muốn ăn cá luôn sao? Vậy đợi ta một tý, ta gắp cho ngươi. Đừng có phá nữa."

"..." Đế Quân nụ cười cứng ở trên mặt.

"..." Vũ Sư Hoàng hơi biến sắc.

—— Nói ra rồi! Nói ra chân tướng rồi!

Ngay cả Hắc Ngưu cũng nhịn không được 'ụ' một tiếng rõ to.

Nó cảm thấy hôm nay thiên hạ sẽ thay trời đổi đất.

"Hả?!" Quế Tiểu Thái Lang sực nhớ ra, nhân thiết của Quân Ngô là vô song tuyệt thế! Hắn vừa nói vậy chẳng phải khiến Huyền Nhất Lang tự ti sao?! Trời ạ! Hắn thật là thất sách quá!

Quế Tiểu Thái Lang lại nghiêm túc vỗ tay nói: "Ta vừa nhầm lẫn một chút, ý ta là... còn có cách dẻ cá phi thường hơn, hợp với Võ Thần như Huyền Nhất Lang!"

"... Cách gì hửm?" Đế Quân nhướng mày, chờ xem y nói gì lừa gạt mình cho qua chuyện.

Nhưng thật lòng, y bao che hắn, cho nên hắn không thấy thất vọng, cũng không buồn lắm.

Quế Tiểu Thái Lang đoan chính đứng lên, sẵn tiện có con cá chưa dẻ ngay trước mắt... hắn gác tay lên chuôi kiếm Tẫn Hận...

"..." Đế Quân lại hơi đứng hình, trong lòng có dự cảm xấu tệ.

"..." Vũ Sư Hoàng cũng có cảm giác gì đó.

Không ai kịp nói ra tiếng nào, chỉ thấy tay y vừa chạm đến chuôi kiếm...

Chỉ trong nháy mắt! Vài đường sáng như trăng lưỡi liềm lóe lên, một tiếng 'cạch' vang rõ! Y như chưa hề có động tác gì, thong dong tao nhã đứng một chỗ—— Cá đã được dẻ thành trăm mảnh đẹp đẽ gọn ràng!

Quế Tiểu Thái Lang trầm ổn nói: "Kiếm tốt."

Hắn đã sớm muốn thử kiếm, đúng là cơ hội ngàn năm.

"..."

Đế Quân: Xin lỗi, ta làm không được.

Còn nữa, trả đây.


...

Note:

Không biết anh Đế dùng kiếm thế nào, nhưng tuyệt chiêu của anh Đế là nắm lấy đầu người ta đập vào đá, lôi đầu người ta đi rào rào rào—— đập xuống đất!

Kiếm thì đa số là anh sưu tầm để chơi thôi, ví dụ như Hồng Kính để ma quỷ hiện nguyên hình, Diễm Trinh để thử trinh tiết :)))

Hoặc bứng luôn cái Tiên Kinh chơi rượt đuổi.

Nhưng đó là với Tạ Liên, còn một tuyệt chiêu nữa, đó là bóp cổ Quốc sư, uy hiếp và quát mắng thuộc hạ, giận khùng lên còn ném người ta xuống Đồng Lô :)))

Nói anh điên anh lại nổi khùng bóp cổ.

(Ỷ mình cao nhất truyện đây mà)

Trích đoạn:

Thấy y sợ hãi như vậy, Hoa Thành càng nắm chặt tay hơn, kiên định nói: "Điện hạ, đừng sợ. Huynh có nhớ không? Phong quang vô hạn là huynh, rơi xuống bụi trần cũng là huynh. Quan trọng là "huynh", chứ không phải "huynh như thế nào". Cho dù việc gì xảy ra, ta cũng sẽ không rời đi. Bất cứ chuyện gì huynh cũng có thể nói cho ta biết."

Hắn đưa ánh mắt ôn nhu nhìn Tạ Liên: "Ta muốn chính huynh nói cho ta biết."

Cuối cùng Tạ Liên cũng lấy lại chút bình tĩnh.

Quân Ngô cười một tiếng, chậm rãi nói: ""Cho dù việc gì xảy ra, cũng sẽ không rời đi". Đã từng... Những tín đồ trung thành nhất, những bằng hữu tốt nhất cũng đã từng nói với ta như vậy."

Sắc mặt Quốc sư khẽ biến.

Quân Ngô liếc hắn một cái rồi nói tiếp: "Thế nhưng, ngươi xem. Cuối cùng, không có một ai thật sự làm được."

Quốc sư không đành lòng nhìn hắn, khẽ quay mặt đi.

Hoa Thành trầm giọng: "Điện hạ, tin ta... Không được sao?"

Không phải là Tạ Liên không tin...

Chỉ là... y không muốn thử.

Cuối cùng, Tạ Liên nuốt nước miếng, miễn cưỡng mỉm cười, lại cảm thấy chuyện thật sự không đáng cười chút nào. Y cúi đầu, giọng run run: "... Tam Lang, ta... Xin lỗi, ta... không thể..."

Hoa Thành lặng nhìn y: "Thật ra..."

Chưa dứt lời, một tia sát khí mãnh liệt phóng tới. Hai người lập tức né khỏi.

Tạ Liên vội lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng đỡ hơn một chút: "Hắn làm sao vậy? Tại sao càng..."

Càng nhanh hơn, mạnh hơn?

So với hình dáng Bạch Vô Tướng vừa rồi, hiện tại, cả tốc độ và sức mạnh của Quân Ngô đều tăng ít nhất là... gấp đôi, hơn nữa còn không ngừng tăng thêm! Mỗi đòn đánh hắn tung ra đều thể hiện rõ ràng sức mạnh kinh khủng ấy.

Mộ Tình cảm thấy không đúng, liền hô lớn: "Điện hạ! Hắn đổi kế hoạch rồi! Hắn không công kích Huyết Vũ Thám Hoa nữa... mà chuyển sang công kích ngươi!"

Trích đoạn nguyên tác (tiếp):

Không đến một phần giây, bất thình lình cổ y bị tóm lấy, cả người bị lôi đi xềnh xệch!

Y nghe được Hoa Thành kêu, "Điện hạ!" Chỉ là, thanh âm kia đột nhiên đã trở nên rất xa.

Giọng nói của Quân Ngô ngược lại gần trong gang tấc, hắn nói.

"Tiên Lạc, chẳng lẽ ngươi cảm thấy loại chuyện bị đao đâm trúng này, kinh nghiệm của ta sẽ ít hơn so với ngươi sao? Nhìn vào mắt ta xem ta có quan tâm không?"

Quốc sư xa xa kêu vọng tới: "Các ngươi có đâm hắn trên dưới một trăm linh tám đao cũng vô ích! Bởi vì... Hắn giống như... hoàn toàn đã không biết đau là gì nữa..."

Tạ Liên có thể bị trường kiếm xuyên tim mà sắc mặt không đổi, Quân Ngô, cũng giống vậy.

Phong Tín vốn đang giương cung nhắm tới Quân Ngô, nghe vậy lại buông tay, "Cái gì?! Thế chẳng phải là có đánh hay không cũng vô dụng?!"

Mộ Tình nói: "Nhân tiện nói cho các ngươi biết một tin rất xấu ta quan sát được. Ta hoài nghi, tốc độ tự hồi phục của hắn còn nhanh hơn so với tần suất hắn bị thương."

"Cái gì?!"

Bên kia Tạ Liên cũng có thể xác nhận, chuyện này chính xác là sự thật.

Thương thế của Quân Ngô doạ người như vậy, đổi lại là người khác khẳng định đã bị chém thành hai nửa, nhưng vết thương của hắn trong nháy mắt đã ngưng đổ máu.

Quân Ngô nói: "Sao phải kinh ngạc như vậy. Nếu ngươi thường xuyên bị người ta đâm sau lưng, không thể hồi phục nhanh hơn chẳng phải đã sớm chết hàng trăm nghìn lần rồi sao? Thế nhưng, hai người các ngươi cũng không tệ."

Hắn mỉm cười nói: "Hơn tám trăm năm nay, ta chỉ bị một đao một kiếm tổn thương qua, chính là do các ngươi. Huyết Vũ Thám Hoa, xê ra xa chút đi, ngươi sẽ không muốn thấy dáng vẻ Tiên Lạc bị ta bóp gãy cổ đâu."

"..."

Hoa Thành sắc mặt nặng nề, đáy mắt tàn khốc cuồn cuộn lửa giận, nhưng nhìn Quân Ngô tóm lấy Tạ Liên treo trên cầu Thông Thiên, chỉ cần hắn buông tay, Tạ Liên sẽ từ trăm trượng rơi xuống bể lửa.

Giây lát hắn nhẫn nhịn, buông tay vịn loan đao, chậm rãi lui về phía sau mấy bước.

Bề ngoài của Hoa Thành còn tạm trấn định, nhưng loan đao dưới tay đã bại lộ hết tâm tình của hắn. Ách Mệnh vô cùng nôn nóng, con mắt đảo loạn xạ, đau đáu không rời được Tạ Liên.

Đến khi Hoa Thành lui đến mép cầu Thông Thiên, Quân Ngô mới nói: "Được rồi."

Hắn nắm Tạ Liên trong tay. Hai người gườm gườm nhìn nhau, Quân Ngô túm lấy Tạ Liên, bất thình lình liệng thẳng người y vào tường nham thạch!

Chấn động này quá sức tàn bạo, đầu óc Tạ Liên toàn bộ ông ông choáng váng, miệng mũi đầy máu tươi tí tách chảy xuống. Phía đằng xa tựa hồ có rất nhiều người kêu lên kinh hãi, nhưng y không nghe rõ là ai với ai, chỉ nghe được Quân Ngô ghé vào lỗ tai y, nhàn nhạt nói.

"Tiên Lạc, đầu đụng tường, đau không?"

Tạ Liên nghe không được rõ, miệng vẫn im lặng mím chặt.

Cho nên, Quân Ngô lại nắm lấy y, liệng thêm phát nữa, hỏi.

"Đau không? Đau không? Đau không?"

Hỏi xong một câu là liệng Tạ Liên vào tường một phát, mạnh tay đến mức y phải kêu toáng lên, nhưng những gì y kêu lại là:

"Tam Lang đừng có qua đây! Không sao! Ta không sao! Nhất định không được qua đây!"

Chí ít bây giờ chưa phải là thời điểm. Thời cơ còn chưa tới!

Ngay lần đầu tiên Tạ Liên bị đánh, Hoa Thành đã lập tức xông tới. Thế nhưng chưa được hai bước đã nghe y kêu như vậy, hắn liền nhẫn nhịn đứng lại.

Có điều sắc mặt hắn đã trở nên dữ tợn, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên dữ tợn, như thể sắp nổ tung, toàn bộ cánh tay bóp chặt run rẩy.

Gương mặt Quân Ngô bình tĩnh không đổi, nhưng cánh tay lại điên cuồng nắm Tạ Liên liệng liên tiếp vào vách tường nham thạch, dồn dập lặp đi lặp lại.

"Đau không? Đau không?"

Quốc sư kinh hãi thốt lên: "Thái tử Điện hạ!!!" Không biết rốt cục đang gọi ai.

Tạ Liên máu me đầm đìa, hai tay chống đỡ lên vách nham thạch lởm chởm, nghiến răng quát: "... Đau!!!"

Quân Ngô lúc này mới thỏa mãn nở nụ cười, buông tha cho cái đầu đáng thương của Tạ Liên, vung tay quẳng y xuống nền đất.

Tạ Liên ngã quỵ, tay ôm cái đầu bị đánh đến kêu ong ong, nước mắt máu tươi không khống chế được rào rào đổ xuống.

Quân Ngô ngồi xổm bên cạnh y, ánh mắt chằm chằm dán vào mặt y, lại miên man quay đi đâu đó nhìn một hồi. Bất chợt hắn đưa tay lên xoa đầu y, sau đó nhẹ nhàng giúp y lau đi máu tươi trên mặt.

"..."

Cử động này ôn hòa lại từ ái, như thể như một người cha, ngồi xổm bên cạnh đứa con trai bị mình hành hung tím bầm mặt mũi, sau đó nhẹ nhàng an ủi nó.

Phong Tín cùng Mộ Tình thấy khung cảnh này, không nhịn nổi rùng mình.

"Hắn... Hắn... Hắn phát điên rồi sao?"

Hoa Thành vịn lên chuôi đao, xương tay siết chặt vang lên răng rắc, mà con ngươi Ách Mệnh nhanh chóng co lại, tơ máu trong lòng trắng thoáng chốc lan tràn.

Tạ Liên tuyệt nhiên không rên lên tiếng nào, để kệ Quân Ngô giúp mình lau.

Quân Ngô lại ôn tồn: "Ngươi đứa nhỏ ngốc nghếch này, đau thì phải nói, vì sao không quay đầu lại? Ngươi cho rằng ngươi đụng phải tường, tường sẽ vì ngươi mà đổ xuống hay sao? Vì sao lại không đổi hướng của ngươi?"

Tạ Liên nói: "Không quay đầu."

Quân Ngô tức khắc vung chưởng lực lên, "rầm" một tiếng đập y ngã cắm mặt xuống đất!

Tạ Liên đầu óc choáng váng, lại bị Quân Ngô xách lên. Hắn dùng một ngữ khí dồn dập mất kiên nhẫn nói.

"Ngươi nhất định cứ phải chọc ta nổi giận sao? Hỏi lại ngươi một lần nữa, đổi hay không đổi?"

Tạ Liên ho hai tiếng, hộc ra một ngụm máu.

"Không đổi."

Nét mặt ôn hòa của Quân Ngô rốt cuộc rách ra, thần sắc dữ tợn hiện lên.

Quốc sư mặt xanh như tàu lá, thấy tình thế không tốt vội vã hô: "Thái tử Điện hạ! Từ xưa đến nay ngươi đâu có muốn giết đứa nhỏ này, ngươi rất thích nó! Ngươi đã nói thế mà, ngươi quên rồi sao!"

Quân Ngô cười lạnh, "Nếu không phải như vậy, ta đã chẳng dùng tất cả kiên nhẫn cùng thứ tha của mình trên người y suốt tám trăm năm qua! Y sớm đã phải biến thành nền móng của Tiên Kinh, bị hàng ngàn hàng vạn người đạp lên."

Hắn lại nổi giận, đột nhiên chuyển hướng nhìn Tạ Liên: "Nhưng y lại là kẻ không biết tốt xấu như thế, ngang bướng, tùy hứng, như thế nào cũng không chịu nghe lời ta! Nhất định cứ phải đối nghịch với ta! Ngươi không thay đổi thật sao? Thế nha, vậy ngươi thử nhìn một chút, xem cái đầu của ngươi có thể phá vỡ được bức tường này không."

Quốc sư thấy hắn lại xách Tạ Liên lên, vội kêu: "Thái tử Điện hạ! Thái tử Điện hạ!!! Điện hạ... Tiểu Điện hạ y không hiểu chuyện, ngươi bỏ qua cho y lần này, quên đi thôi! Một ngày nào đó y nhất định sẽ hiểu ra..."

Quân Ngô nhìn ông một chút, cười càng lúc càng lạnh hơn.

"Ngươi cho rằng ta thật sự điên rồi sao? Ngươi đùa cợt ta đấy à? Thật tình trong lòng ngươi nghĩ kẻ không hiểu chuyện không phải là y, mà là ta, đúng không?"

Quốc sư ngây ngẩn cả người, Quân Ngô lại nói: "Ngươi một lòng vun trồng y, dạy dỗ y, đơn giản chính là mong y có thể thắng được ta, như vậy là đủ để chứng minh ta sai còn ngươi đúng. Các ngươi đã đúng rồi. Đã có thể ôm một ảo ảnh Thái tử Ô Dung hoàn mỹ đến, đối với Quân Ngô hiện tại mà bóp cổ tay thở dài rồi. Đó không phải là mục đích của ngươi sao? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi nghĩ gì sao?"

Quốc sư lắc đầu: "Không phải! Ngươi đừng lẩn quẩn mãi trong chuyện đúng sai thành bại như thế, ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!"

Thế nhưng Quân Ngô căn bản không nghe nổi nữa, nghiêm nghị quát.

"Hão huyền! Ta nói cho các ngươi biết, hão huyền! Không kẻ nào có thể chiến thắng được ta! Người như y lại càng không!"

Hắn điên cuồng cười vài tiếng, lại túm Tạ Liên liệng thẳng vào tường nham thạch, vừa liệng liên hồi vừa quát: "Ngươi đổi hay không đổi? Đổi hay không đổi? Đổi hay không đổi?!"

Tạ Liên cũng như bị hắn làm cho phát điên, nắm lấy cánh tay hắn gào lên: "Không đổi! Không đổi! Không đổi!!!"

Mặc dù bị liệng cho nổ đom đóm mắt, đau đớn kịch liệt khôn cùng, nhưng dù có bị ép đến chết, y cũng sẽ không cho Quân Ngô đáp án mà hắn mong muốn!

Ta không đổi đấy, ngươi làm gì được nào! Thật sự là vô cùng sảng khoái!

Y đã kìm nén quá lâu. Tựa như bao nhiêu năm rồi cuối cùng cũng đợi được ngày này, một bên y đầu rơi máu chảy, một bên lại khóc rống gào to.

"Ta cứ không đổi đó! Đau đớn cũng không đổi, chết cũng không đổi, vĩnh viễn không thay đổi!!!"

Hiện tại, không phải là Quân Ngô khiến y tức phát điên, mà là y làm cho Quân Ngô tức phát khùng!

Hai mắt Quân Ngô đỏ quạch, đang muốn lại cho y một bài học, động tác bất ngờ trì trệ, hắn cúi đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một thanh trường đao đã bổ lên vai hắn, tám cái nhánh cây thay trường tiễn, cũng đã chỉnh chỉnh tề tề cắm phập sau lưng hắn.

Cái này không tính là gì, bởi trường đao cùng trường tiễn đều không xuyên thủng được lớp bạch giáp.

Nhưng bàn tay phải của hắn, biến mất.

Chính bàn tay đang túm lấy Tạ Liên kia, đã biến mất. Toàn bộ từ cổ tay trở đi biến mất, chỉ còn lại vết cắt gọn gàng sắc bén. Tạ Liên cũng theo đó mất dạng.

Hắn lại quay đầu, lập tức nhận được một trận bão gió lao thẳng vào mặt. Tay trái hắn vung lên, bắt lấy vật kia, lập tức phát hiện đó chính là bàn tay phải của mình.

Đầu cầu Thông Thiên bên kia, Hoa Thành đã ôm Tạ Liên máu me đầm đìa, một tay nắm loan đao, nắm cả vai y, tay còn lại che lấy vết thương trên đầu y, âm âm u u nói: "Cái tay bẩn thỉu của ngươi, cầm về đi."

Tạ Liên chết cũng không nhận thua, rốt cuộc chọc giận Quân Ngô, để hắn lưu lại sơ hở!

Quân Ngô nắm lấy tay phải, gắn lại trên người mình, vung vẩy hai lần nhổ hết đám tiễn sau lưng. Bỗng nhiên sực nhớ tới điều gì, hắn quay đầu thoáng liếc, vừa hay nhìn thấy một bàn tay nắm trường đao, và Mộ Tình sắc mặt trắng bệch cầm trường đao đứng sau lưng hắn.

Mộ Tình vừa trực diện với ánh mắt kia, hơi kinh hãi, nhưng vẫn kiên trì, cưỡng ép trấn định. Không bao lâu sau, hắn đã hết trấn định nổi.

Quân Ngô liếc nhìn đầu vai một chút, nhàn nhạt nói: "Quả nhiên, so với Tiên Lạc, ngươi vẫn kém cỏi hơn một chút."

Nghe vậy, mặt Mộ Tình biến sắc, trường đao trong tay hắn đột nhiên rơi xuống, biểu tình lập tức trở nên khủng hoảng. Hắn kéo gấu tay áo lên quan sát. Chỉ thấy vòng chú gông nguyền rủa trên cổ tay mình đột ngột siết chặt, kinh mạch bốn phía nổi lên, máu tươi dường như cuồn cuộn không dứt, ào ạt chảy vào trong chú gông.

Phong Tín thấy Mộ Tình ngây dại không nhúc nhích, quát lên: "Còn đứng thất thần làm gì, chạy mau!"

Quốc sư không nhịn nổi: "Tên tiểu tử Phong Tín này, đùi hắn đang bị thương, chạy là chạy thế nào?"

Phong Tín giật mình: "Ta ***!" Hắn quên khuấy mất chuyện này!

Nếu là ngày trước, quá nửa Mộ Tình đã bị chọc tức đến trợn trắng mắt, nhưng bây giờ có chạy cũng chỉ phí sức. Gông nguyền rủa còn bám trên tay, chạy xa đến đâu cũng vô dụng!

Phong Tín mắng một tiếng xong muốn chạy tới đỡ. Chẳng ngờ sau khi Quân Ngô rút hết tiễn trên lưng ra, trở tay một phát đã quăng về phía hắn. Phong Tín chỉ cảm thấy trước ngực lạnh buốt, cúi đầu nhìn đã thấy tám mũi tên hắn dùng cung bắn ra kia, tất cả đều đã bị trả lại, chỉnh tề cắm thẳng lên ngực hắn!

Quân Ngô chậm rãi bước về phía Hoa Thành và Tạ Liên. Hoa Thành căn bản không nhìn hắn, chỉ một mực ôm Tạ Liên, gọi: "Ca ca? Ca ca?"

Tạ Liên vừa rồi bị đập cho tơi tả, mãi lúc sau mới mơ màng tỉnh dậy, đầu vẫn còn đau đến kịch liệt, hai mắt càng không mở ra nổi.

"... Tam Lang? Đệ không sao chứ?"

Hoa Thành nhìn y một hồi, đột nhiên lại dùng sức kéo y vào trong ngực, ôn nhu nói: "Đệ vẫn ổn. Sao huynh không nhìn lại chính mình đi?"

Tạ Liên nép trong ngực hắn, mặc dù bị ôm rất chặt, nhưng vết thương hoàn toàn không bị đụng đến. Y cố gắng mở mắt ra, khung cảnh bốn phía chao đảo nhập nhèm.

Mộ Tình đứng tại chỗ như đóng băng, ôm chặt lấy cổ tay, tựa hồ đang gắng sức chống chọi lại chú gông hút máu, nhưng dựa vào sắc mặt tái nhợt của hắn, rõ ràng sắp không chịu nổi nữa.

Phong Tín tuy không bị tám mũi tên kia xuyên thủng, nhưng vẫn tính là trọng thương, ngã huỵch lên trên cầu. Thai linh kia lại cực kỳ mừng rỡ không ngừng cười như điên, nhảy tới nhảy lui bay quanh hắn, còn lấy chân nhỏ đạp túi bụi vào mặt hắn. Phong Tín giận dữ, nhưng cố cách mấy cũng chẳng dám động đậy, bằng không thương thế nhất định sẽ tăng thêm.

Mà cả cây cầu Thông Thiên khổng lồ, từng đoạn từng đoạn đang sập xuống, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống theo!

Tạ Liên thấy rõ thế cục trước mắt, giật mình muốn đứng dậy, Hoa Thành đỡ y lên. Hai người đồng loạt nhìn về phía đối diện.

Thân ảnh Quân Ngô thong thả bước về phía bọn họ, dường như cao lớn lạ thường giữa bốn phương lửa cháy rừng rực, in hằn thành một bóng đen khổng lồ. Tạ Liên dùng sức lau máu tươi chảy ra từ khóe mắt, khóe miệng cùng hai lỗ mũi, chằm chặp nhìn vào thân ảnh kia không rời.

Quân Ngô nghiêng tay cầm lấy Tru Tâm. Thân kiếm Tru Tâm linh quang ngưng tụ, lưu chuyển không ngừng. Giờ phút này, Quân Ngô từ từ bình tĩnh mà tới, tựa như kẻ vừa điên cuồng liệng Tạ Liên vào tường nham thạch kia không phải là hắn.

"Tiên Lạc, ngươi tự biết rất rõ, ngươi hoàn toàn thua."

Quân Ngô hiểu rất rõ Tạ Liên. Đối với cách thức chiến đấu của y càng rõ từng chi tiết, riêng pháp lực thôi cũng đã hoàn toàn nghiền ép y. Hơn nữa, mặc dù bây giờ chưa giao thủ, Tạ Liên cũng có thể cảm giác được, chiến ý và pháp lực của Quân Ngô đều mạnh hơn y. Núi Đồng Lô là địa bàn của hắn, đối với y áp chế càng rõ ràng.

Tạ Liên thầm nghĩ, e rằng hắn nói không sai. Y thật sự không thắng được.

Nhưng mà, cho dù không thắng được, cũng nhất định phải đánh!

Hoa Thành lại chợt nói.

"Không. Điện hạ, thắng được."

Tạ Liên khẽ giật mình, nhìn về phía hắn.

Hoa Thành cũng chăm chú nhìn vào mắt y.

"Thắng được. Huynh mạnh hơn hắn."

Ánh mắt kia của hắn sáng như thiêu như đốt, chắc chắn mà nói: "Tin ta. Hắn sai, huynh mới đúng. Huynh mạnh hơn hắn. So với hắn huynh lợi hại hơn nhiều!"

Quân Ngô phát ra tiếng cười trầm thấp, có lẽ là cảm thấy Hoa Thành quá ngây thơ nực cười, cũng có lẽ là khoái trá bởi lực lượng nắm giữ trong lòng bàn tay.

Lực lượng của ngàn vạn tín đồ, đều ở trong tay một mình hắn!

Hoa Thành lại đặt tay lên vai y: "Thì sao chứ? Cũng chỉ là ngàn vạn con người ngu ngốc thôi, tất cả đều là phế vật! Mà huynh, chỉ cần một người là đủ rồi."

Một người là đủ rồi?

Tạ Liên còn chưa kịp phản ứng, Hoa Thành đã kéo y tới.

Tạ Liên trợn to mắt.

Linh lực bộc phát, cuộn trào thâm nhập.

Lần này, pháp lực Tạ Liên nhận được so với bao lần trước đều cường hãn hơn, ngay cả Tử Linh Điệp cùng đàn oán linh dung nham cũng cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ này, bùng nổ, bùng nổ, điên cuồng gào thét bốn phía xung quanh bọn họ.

Mười đầu ngón tay của Tạ Liên cơ hồ muốn co quắp, hai chân cũng phát run muốn khuỵu xuống nhưng vẫn khó khăn chống trụ. Trong lòng y điên cuồng gào thét muốn Hoa Thành dừng lại, bỏ đi. Thế nhưng hai tay Hoa Thành vẫn một mực chế trụ đầu y, không cho phép y tách ra, không chấp nhận y cự tuyệt.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên, sau cổ Tạ Liên buông lỏng. Cùng lúc đó, Hoa Thành rốt cục thả y ra. Trên đùi Tạ Liên mềm nhũn, đầu gối quỳ sụp xuống, hai tay miễn cưỡng chống đất mới không ngã ngồi ra.

Quân Ngô khựng lại, nhìn về hướng này, sắc mặt trầm trọng. Mà Phong Tín nằm bẹp ở đằng xa, không dám tin kêu.

"Điện, Điện hạ, huynh... Huynh?"

Tạ Liên duỗi hai cánh tay run bần bật ra, sờ lên cổ mình.

Cái gì cũng không có.

Hoa Thành truyền cho y quá nhiều pháp lực. Thật sự rất nhiều, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của chú gông nguyền rủa.

Tám trăm năm gông xiềng trói buộc y, hôm nay vỡ tung!

Tiếp nè:

Lúc này, y nghe được Hoa Thành lớn giọng: "Ca ca, không cần phải sợ! Huynh nhất định vẫn còn chiêu số hắn không biết, là chiêu đặc biệt chỉ huynh mới sử dụng, hắn không biết, cũng không dùng được!"

Bỗng nhiên, trong đầu Tạ Liên lóe lên một tia linh quang.

Y có sao?

Y có thật này!

Ừ thì không thể tránh tránh thoát đi, vậy dứt khoát đừng tránh nữa!

Y ở trong vòng tay kìm kẹp của Quân Ngô, xoay người một cái, ngay trước mặt hắn kẹp lấy hắn, gằn từng chữ: "Chiêu này, ngươi nhất định không biết!"

Y túm lấy Quân Ngô, dùng thân mình ấn dúi hắn về phía sau, cuối cùng huých toàn bộ người hắn, đánh rầm lên vách đá cực kỳ kiên cố kia!

Một đợt chấn động này, y vận hết mười phần lực đạo, trong âm thanh nham thạch ầm ầm sụp đổ, y mơ hồ nghe được những tạp âm, tiếng nói vỡ vụn.

Âm thanh quái đản ấy phát ra từ trên người Quân Ngô.

Bạch giáp của hắn, đã hoàn toàn vỡ tan!

Cùng lúc đó, Quân Ngô buông tay khỏi y, lại điên dại gào thét.

"Cút! Cút hết cho ta!!!"

Tạ Liên ngẩng đầu, không nhịn được rùng mình một cái. Đập vào mắt y chính là nguyên nhân khiến cho Quân Ngô phát điên... Khuôn mặt.

Ba bộ mặt người kia, lại tái phát nữa rồi!

Tạ Liên nhấc Phương Tâm lên, vung một đường đâm phập vào trái tim của Quân Ngô, ghim cả người hắn lên vách đá!

Trong miệng Quân Ngô ngậm đầy máu tươi trào ra.

Một kiếm này của Tạ Liên tập hợp lượng pháp lực cực đại y có thể đưa vào, sau khi đâm trúng Quân Ngô nháy mắt liền nổ tung. Năng lực tự hồi phục của hắn có mạnh hơn nữa cũng vô phương chữa trị!

Núi sập.

Quân Ngô vốn đang bị kiếm ghim trên vách đá, sau khi núi nham thạch sụp đổ, hắn rớt xuống, ngã rạp trên nền đất.

Nhưng đến thế rồi hắn vẫn không từ bỏ, còn trở tay với lấy chuôi kiếm Phương Tâm, hình như muốn viết gì đó lên lưỡi kiếm. Hiển nhiên là chú thuật, nhất định phải cắt ngang hắn. Nhưng Tạ Liên vừa vung tay, Quốc sư đã vội chạy qua, không ngừng kêu lên.

"Thái tử Điện hạ! Bỏ đi, ngươi hãy bỏ đi thôi!"

Tạ Liên dừng lại, không đoán được rốt cuộc là ông đang kêu ai, muốn ai hãy bỏ đi đây.

Quân Ngô lại hộc ra một ngụm máu, cả giận quát: "Cút ngay cho ta!"

Quốc sư quỳ gối bên cạnh hắn, nói: "Điện hạ, bỏ đi! Ngươi làm ơn bỏ đi thôi. Tiếp tục đánh nữa, có ý nghĩa gì đâu."

Quân Ngô gào: "Ngươi thì biết cái quái gì?! Cút xéo!"

Quốc sư nói: "Ta mãi không thể hiểu, đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi thần tiên cũng đã làm, Quỷ vương cũng đã làm, ai đáng giết cũng đều giết, cái gì muốn có cũng đã nằm trong tay, hà tất phải khổ sở như vậy? Rốt cuộc ngươi còn muốn cái gì? Muốn chứng minh điều gì?"

Nghe vậy, gương mặt Quân Ngô thoáng hiện một cái chớp mắt mông lung.

Nhưng chẳng mông lung được bao lâu, phẫn nộ trong hắn lại bùng nổ, bóp chặt lấy yết hầu Quốc sư, điên cuồng nói: "Ngươi bớt dạy dỗ ta đi! Ngươi không có tư cách dạy dỗ ta! Không ai có tư cách dạy dỗ ta!"

Hiện tại Quân Ngô đã không còn đủ sức lực, một nắm tay siết lấy Quốc sư của hắn cũng rất dễ vùng thoát. Tạ Liên đang muốn động thủ cứu người, Quốc sư lại khoát tay bảo y đứng im đó, tiếp tục gọi: "Điện hạ à."

Quân Ngô lạnh lùng gườm mắt nhìn ông, vẫn không buông tay xuống.

Cho dù hiện tại hắn đã suy yếu, nhưng muốn bẻ gãy cổ Quốc sư vẫn dễ như trở bàn tay, tình thế này vô cùng nguy hiểm. Quốc sư lại chỉ mặc hắn nắm lấy mình như thế.

"Ta dạy bảo Thái tử Điện hạ, căn bản không phải vì muốn dạy ra một phiên bản không lầm đường lạc lối của ngươi, sau đó đưa y đến nhục nhã ngươi. Y là y, ngươi là ngươi, các ngươi vốn là hai người khác nhau, hai đường đi cũng khác nhau, lẽ thường tình chẳng phải luôn là vậy sao. Những gì ta nói trước đây, ngươi không tin, nhưng hiện tại thì thế nào?"

Quân Ngô nhìn chằm chằm ông, không nói một lời.

Quốc sư hạ giọng: "Thế nhưng, ta thật sự rất nhớ Thái tử Điện hạ, rất nhớ một Ô Dung quốc đã từng ở đây, nhớ về tất cả chúng ta, còn có cả, những tháng ngày chúng ta chưa phi thăng nữa."

"..."

Quốc sư lại nói: "Đã bao nhiêu năm nay, Thái tử Điện hạ, ta chỉ quan sát duy nhất một mình ngươi, ta cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi. Còn bản thân ngươi thì sao? Ngươi thật sự không mệt mỏi ư?"

Làm đệ nhất Võ Thần của Tam giới, khuôn mặt và dáng vẻ Quân Ngô luôn một mực hoàn mỹ, không nhuốm bụi trần. Hiện giờ vầng hào quang quanh thân hắn biến mất, Tạ Liên mới phát hiện, chưa nói đến ba bộ mặt Nhân Diện Dịch kia, thần sắc của hắn cũng đã tái nhợt quá mức.

Dung mạo cực kỳ lạnh lẽo rắn rỏi, dưới hai hốc mắt còn lờ mờ quầng thâm, lộ ra vẻ u ám khó tả, nào còn giữ lại nổi vầng sáng hiền hòa bao dung, phủ xuống như ngày trước?

Thế nhưng, hắn của hiện tại mới hệt như đang sống. Cho dù có là mỏi mệt đi chăng nữa.

Quốc sư nói: "Điện hạ, ngươi đã thua. Cũng phải để cho chính ngươi được giải thoát chứ."

"..."

Quân Ngô có hơi mơ màng: "Ta thua rồi sao?"

Sóng xung kích pháp lực tạo ra chấn động quá mạnh, thổi bay cả mái vòm động nham thạch, ánh nắng dịu dàng từ bên trên theo đó chiếu rọi chan hòa.

Đồng thời từ trong không trung, một màn mưa bụi kéo tới, lất phất bay loạn. Quân Ngô nằm trên mặt đất, Tạ Liên đứng từ trên cao quan sát, dường như đọc ra được trong ánh mắt của hắn, một điều gì đó như thể đã trút được gánh nặng.

Y suy ngẫm một phen. Có lẽ, bị một ai đó đánh bại, chấm dứt những tháng ngày phân liệt điên cuồng này, lại cũng chính là tâm nguyện sâu kín ẩn giấu trong trái tim của Quân Ngô.

Được nửa ngày, Quân Ngô đột nhiên hỏi: "Chiêu thức đó, gọi là gì."

"..."

Tạ Liên nâng tay áo, lau chùi vết máu trên mặt, nói: "Hung khẩu toái đại thạch(*)."

(*) vòm ngực phá đá to/ đập đá trên ngực.

Quân Ngô sững sờ, tựa hồ lại nghĩ đến điều gì, hắn nở nụ cười thở dài, hai mắt nhắm nghiền, cảm thán một câu, "Tuyệt trần."

Quân Ngô không nhiều lời thêm nữa, tất cả mọi người đều nhìn ra được, trên mặt hắn đã không che giấu nổi vẻ sức cùng lực kiệt.

Chuôi Phương Tâm kiếm trong tay Tạ Liên tay rốt cục cũng hạ xuống, sau đó, y lại không nghĩ ra mình nên làm chuyện gì tiếp theo, bèn vô thức xoay người nhìn về phía Hoa Thành.

Hoa Thành vẫn đứng đó, ở chỗ cũ, ngay trên đoạn cầu Thông Thiên còn lại chưa sụp đổ kia, yên tĩnh chắp tay như đã chờ y từ rất lâu. Nhìn thấy y quay đầu, hắn nghênh tiếp ánh mắt của y, nhẹ nhàng mỉm cười.

Quốc sư ngồi yên bên cạnh Quân Ngô đã bất động, nói: "Điện hạ, các ngươi đi đi."

Tạ Liên chưa hiểu ý tứ của ông, thắc mắc, "Sư phụ, người không đi sao?"

Quốc sư lắc đầu.

"Ta muốn chăm sóc Thái tử Điện hạ thật tốt. Dù sao trước đây, ta đã không thể ở bên cạnh hắn."

Cơn mưa bất chợt đến càng lúc càng lớn, trút xuống ào ào, toàn bộ gương mặt Quân Ngô đều đắm chìm trong đó. Dòng nước mưa hòa lẫn máu tươi cùng sinh mệnh của hắn, từ trong miệng vết thương lặng lẽ trôi đi.

Quay lại nhìn thêm một lần cuối, Tạ Liên có cảm giác, ba bộ mặt người trên má Quân Ngô, giống như đang phai nhạt đi từng chút một. Chẳng biết liệu có phải y hoa mắt hay không nữa.

Trầm mặc một lúc, Tạ Liên cởi nón rơm sau lưng, khoanh tay ném một cái, chiếc nón bay tới bao trùm lên gương mặt Quân Ngô.

Chú gông nguyền rủa trên tay Mộ Tình đã tự động lơi lỏng, hắn tháo nó ra, liệng thẳng thứ này xuống hồ dung nham xong, mới kiếm về bộ dạng lành lạnh trấn định trước kia.

Thai linh trên đầu vai Phong Tín lại nhảy xuống, bốn chân bò lên mặt Quân Ngô, cẩn thận từng li từng tí vuốt mặt cho hắn, khác một trời một vực so với ban nãy Phong Tín bị nó dùng chân đạp túi bụi, khiến người làm cha như hắn nhìn mà tức hộc máu.

Tạ Liên cũng không để ý gì thêm, ôm gương mặt bầm dập trực tiếp chạy về phía Hoa Thành, tựa như được sinh ra lần nữa, trên thực tế, cũng đích thực là tai qua nạn khỏi, thành công sống sót, từ đầu đến chân đã quấn lên người hắn, kêu lên: "Tam Lang!"

Hoa Thành hơi duỗi tay về phía Tạ Liên, lập tức bị y lao vào trong lòng, hắn không trụ vững lui về phía sau một bước, hai tay vòng lấy y, cười híp mắt nói.

"Ca ca, huynh thấy không, ta đã nói, huynh nhất định sẽ thắng mà?" Lại đem mặt của y nâng lên, nhìn kỹ một chút, thở dài, "Huynh lại tự biến mình thành bộ dạng này."

Mỗi nơi đầu ngón tay hắn vuốt lên, lại xuất hiện bướm bạc nho nhỏ tung cánh lướt qua, vết thương của Tạ Liên cũng theo đó mà phai nhạt.

Tạ Liên híp mắt cười rằng: "Lần sau sẽ không thế nữa!"

Hoa Thành nhíu mày, làm bộ lãnh khốc gắt nhẹ: "Đừng hòng có lần sau."

Dừng lại một chút, Tạ Liên thu liễm ý cười, nghiêm túc nói: "Tam Lang, trước đó ở trong núi Đồng Lô, ta từng nói, sau khi ra ngoài có vài lời muốn đệ lắng nghe, đệ còn nhớ rõ chứ?"

Hoa Thành cười đáp, "Tất nhiên nhớ rõ. Mỗi lời ca ca nói ta đều nhớ."

Tạ Liên cúi đầu xuống, giây lát, khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí, thẳng thắn mà nói: "Mấy lời tiết lộ của Quân Ngô vừa rồi, cũng liên quan đến chuyện này. Thật sự thì, đáng lẽ ta đã phải sớm nói cho đệ biết, nhưng ta vẫn luôn không hạ được quyết tâm, sợ đệ biết chuyện..."

Hoa Thành nói: "Sợ ta biết chuyện, Điện hạ suýt chút nữa đã trở thành Bạch Y Họa Thế, đúng không?"

"..."

Tạ Liên ngạc nhiên: "Đệ...?"

Hoa Thành không trực tiếp trả lời luôn, mà ở trước mặt y quỳ xuống một chân, ngẩng đầu nhìn y, cười mỉm mà nói: "Thế nào? Ca ca, làm như này, huynh đã nhớ ra chưa?"

Sao có thể không nhớ?

Năm đó, quỷ hồn Vô Danh kia, cũng thường xuyên ở trước mặt y một chân quỳ xuống như thế!

Trong một cái chớp mắt, tấm mặt nạ cười tái nhợt kia, cùng khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Hoa Thành khớp lại làm một. Trái tim Tạ Liên run lên, hai chân đã mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống trước mặt hắn, lẩm bẩm không ngừng, "Tam Lang... Là, là đệ ư?"

Hoa Thành cười một tiếng, duy trì tư thái quỳ một chân trên nền đất, con mắt duy nhất còn sót lại chăm chú nhìn y, nói: "Điện hạ, ta chỉ một mực nhìn theo huynh."

Tạ Liên vẫn chỉ có thể lặp đi lặp lại một chữ: "Đệ... Đệ..."

Y rốt cuộc hiểu ra, ý nghĩa của rất nhiều câu từ trước đây, những điều tưởng như Hoa Thành chỉ thuận miệng nói cho y biết.

Thì ra là thế. Y chưa từng nghĩ tới, thì ra Vô Danh, chính là Hoa Thành!

Hắn biết tất cả. Hắn thấy được tất cả. Hắn vẫn luôn luôn ở đó!

Đột nhiên, muôn vàn tư vị, mọi loại ngôn ngữ cùng nhau xông lên đầu. Cảm kích cũng có, hổ thẹn cũng có, đau lòng cũng có, cuồng hỉ cũng có, càng in càng sâu, luyến mộ hết thuốc chữa nổi cũng có.

Tâm can Tạ Liên thật sự muốn vỡ òa, một chữ phát biểu cảm nghĩ cũng không nói nổi, chỉ có thể bất chợt nhào tới, hô: "Tam Lang!"

Y giống như chỉ còn biết mỗi hai từ này, lại gọi thêm một tiếng nữa: "Tam Lang!"

Hoa Thành bị y bổ nhào vào người, ngã ngồi trên nền đất, ôm lấy y cùng cười ha ha. Sợ hãi lo lắng ban đầu quét sạch, Tạ Liên chăm chú vòng tay lên cổ hắn, cười cười, muốn rớt nước mắt.

Nhưng nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, y chợt phát giác một hiện tượng rất không ổn.

Mặc dù Hoa Thành là quỷ, nhưng thân thể của hắn dường như không khác mấy so với người thường.

Thế nhưng, Hoa Thành trong vòng ôm của y, thân áo đỏ thắm xinh đẹp kia, đang từ từ trở nên trong suốt.

...

...

PS: Hơi buồn nên cho các ngươi nhìn thấy bình minh...



...

Trong Thiên Quan Tứ Phúc, ta thích nhất là Vô Tướng và anh Sư Vô Độ, bởi vì bọn họ cực kỳ làm kiêu.

Về Bạch Vô Tướng:

"Ngươi muốn cứu vớt chúng sinh sao? Chúng sinh căn bản không cần ngươi cứu vớt, bọn họ không xứng."

Nhắc lại một lần nữa, nhân vật Bạch Vô Tướng (Đế quân) là kẻ điên, bệnh thần kinh.

Nhiều độc giả đòi hỏi anh ấy bình thường, tuyệt vời hiểu chuyện, lý trí, như muốn chuyển ảnh từ phản diện sang chính diện luôn.

"Tất cả những gì họ có là suy nghĩ tiêu cực."

"Điều kinh khủng nhất của những kẻ tâm thần, là xã hội bắt họ phải sống như một người bình thường."

Thái tử Ô Dung rất quan tâm dung mạo của mình, anh vốn rất tuấn mỹ, mọc những gương mặt gớm riết, cắt chúng đi liên tục, chúng kêu rào thảm thiết, không thứ gì khiến hắn có thể sống bình thường. Hắn đã điên.

Chẳng ai hiểu hắn được nữa, cũng chẳng ai lắng nghe hắn nữa.

Để hiểu hơn, mọi người có thể tìm các câu nói của một phản diện nổi tiếng: Joker. Hiểu một gã khùng nghĩ gì.

...

Về Sư Vô Độ:

Dù hai cẳng tay đều đứt, máu tuôn như suối phun, Sư Vô Độ lại cất tiếng cười hô hố. Hạ Huyền vứt hai cẳng tay của hắn như vứt rác, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Sư Vô Độ lắc hai ống tay áo rộng rinh rỗng tuếch nhuốm đầy máu của mình, nói: "Ta cười ngươi đấy, tưởng mình chiếm chắc thế thượng phong à! Ngươi cảm thấy mình nhẫn nhịn nhiều năm chờ đến hôm nay, cuối cùng đã báo được thù bộ sung sướng lắm sao?"

Hạ Huyền nói: "Nhìn điệu bộ thoi thóp hơi tàn của ngươi, đúng là sung sướng lắm!"

Sư Vô Độ nói: "Vậy sao? Vậy ta cho ngươi biết, ta cũng sung sướng lắm!"

Hắn dùng đôi tay đứt gãy máu tuôn xối xả "nắm" cổ áo của Hạ Huyền, nói: "Vì ta nhìn thấy bây giờ ngươi căm phẫn như thế, đau đớn như thế, oán hận như thế, hận đến mức sắp cắn nát cả răng, nhưng ngươi vẫn không cứu sống người thân của ngươi, ngươi vẫn chỉ là một con quỷ dưới cống ngầm, ngươi có giậm chân thế nào cũng vô dụng, bởi lẽ bọn họ đã chết sạch từ đời tám hoánh rồi! Mà ta, em trai ta được sống thêm lâu như thế, được làm thần quan tận mấy trăm năm trời, cho dù bây giờ nó không làm nữa, sống không được nữa, tính ra nó vẫn được lời, vẫn là ta thắng! Làm sao ta không sung sướng hơn ngươi chứ? Ha ha ha ha ha ha..."

Nghe vậy, gương mặt tái nhợt của Hạ Huyền từ từ biến sắc, hệt như ma trơi nổi trên đồng hoang buốt giá, trong lúc bất chợt, không khí trong phòng như cũng lạnh đi nhiều. Sư Thanh Huyền sợ mất mật, khàn giọng nói: "...Ca, huynh đừng nói nữa, đừng nói nữa được không. Ca, ông trời ơi, huynh đang nói gì vậy, huynh đang nói bậy bạ gì vậy..."

Hạ Huyền thình lình đưa tay bóp cổ Sư Vô Độ, mắng: "Ngươi, chẳng hề có lòng hối cải!"

Sư Vô Độ cười như điên: "Lòng hối cải? Hê, buồn cười chết người! Mệt thân ngươi là Quỷ vương cấp Tuyệt Hắc Thủy Trầm Chu, ngươi ở đó nói lòng hối cải với ta? Ta cho ngươi biết, không có thứ đó!"

Sư Thanh Huyền hét thảm thiết, Sư Vô Độ ngẩng đầu cất cao giọng: "Tất cả những gì hôm nay ta có được, đều là tự tay ta giành lấy. Thứ không có, tự ta giành. Mệnh không có, tự ta sửa! Mệnh ta ta định chẳng tại trời!"

...

Còn riêng Đế quân, ta vốn ấn tượng với ảnh vì sở thích sưu tầm kiếm "kỳ quái" "không biết dùng để làm gì", mặc dù chỉ là một chi tiết ấy thôi, còn lại anh đều đang giả vờ đứng đắn như Thích Dung nói, ta vẫn nhận ra đây là một nhân vật thú vị.

Cuối cùng, sau tất cả, anh thật nhẹ nhàng nói một câu "Tuyệt trần." Ta chính thức đổ Đế quân.

Ta không mê Hoa Thành tình si 3000 ngọn hoa đăng, ta mê một Đế quân kiêu ngạo cố chấp, anh sống ngàn năm trong địa ngục thiêu rụi, lòng anh kỳ thực vẫn không từ bỏ rừng đào ngày ấy. Chỉ là, đợi bao năm, đến khi bại trận, anh mới tìm được lại chính mình.

Đây không phải "mỹ mãn", mà là "buông xuôi".

Ngàn năm cô độc, ngàn năm trong biển lửa Đồng Lô, ngàn năm gồng mình đến điên khùng phân liệt.

Ta tự hỏi, rõ ràng anh không xấu đến thế, anh kỳ thực là một phản diện quá thâu tóm nhân tâm, anh hiểu rõ những điều anh làm là sai hay đúng, anh chọn làm sai, và biến nó thành "đúng.", che mắt Tam giới cả ngàn năm.

Một kẻ điên không được ai thấu hiểu, hoá trang cho mình một bộ dáng bình thường.

Tại sao... không có ai đến bên anh?

Không phải là lúc đã bị đánh bại, sau tất cả mọi thứ đã diễn ra, sau khi đã không còn chút chấp niệm nào để bị trấn áp, mà là... người đến nắm tay anh, lôi anh ra từ địa ngục.

Không có ai đủ ngông, không ai đủ điên, không ai đủ hiểu một kẻ như anh. Và ta chợt nhận ra, có một nhân vật rất phù hợp, phù hợp đến lạ.

Y không phù hợp với "Thần Võ Đại Đế", kẻ luôn mang bộ mặt hoàn mỹ, mà y phù hợp với con người thật của Đế Quân. Một Ô Dung điện hạ dịu dàng yêu dân, một Quân Ngô chấp niệm khó tan nhưng kỳ thật cũng dễ chịu, một Bạch Vô Tướng chướng khí lạnh lẽo nhưng hiểu lòng nhân thế, tạo ra đại hoạ.

Katsura là một kẻ đa sầu, cách anh nhìn nhận thế giới khác với người thường, khó cảm anh được như Gin-san, vì Gin-san sống rất thực tế. Katsura dù nhìn một đàn chuột chạy sang đường cũng có thể nghĩ ra một câu chuyện cảm động sướt mướt. Hoài bão của anh cũng không phải dạng vừa, dù trải qua bao nhiêu chuyện, anh vẫn mong cứu được đất nước mình.

"Từ bao giờ, chúng ta đã xa nhau nhiều đến thế?"

Cách anh nói chuyện cũng siêu tình. Không phải giống anh Gin là kiểu cục súc ngạo kiều, anh Katsura là người... rất thẳng thắn, thẳng thắn mà tình cảm trong vô thức luôn. Không ai nói thì anh không thấy ngại đâu.

Một Katsura dễ mến, tình cảm, yêu nước, và quan trọng là cũng điên nốt như vậy, thật sự không thể hợp hơn với Đế quân.

Nhìn toàn bộ Thiên Quan, sẽ không thấy Đế quân hợp, vì lúc đó anh Đế đang diễn. Nhưng "Chúng sinh không xứng." "Ngươi thì hiểu cái quái gì, cút xéo!" "Tiên Lạc quốc sư? Ở trước mặt ta người này căn bản không có giá trị." "Ngươi nói cái gì?" "Tuyệt trần."

Ngông cuồng cố chấp, không phải hiền khô như vẻ bề ngoài, tự nhiên lại thấy dễ thương ;)))

Anh Đế chê sạch. Ai cũng chê. Vì có ai hiểu anh đâu. (Mà ai hiểu nổi anh :))) Anh bị điên mà :)))

Cuối cùng, đầu tiên là anh Đế đã thừa nhận "lòng trung thành" của Hoa Thành dành cho Tạ Liên, khiến Tạ Liên đủ sức chơi lại ngàn vạn tín đồ cùi bắp của mình, chỉ được cái đông :))) Cái này anh Đế phục, vì bản thân ảnh cũng biết tín đồ của ảnh cùi bắp cỡ nào. Anh Đế cũng thừa nhận tuyệt chiêu "ngực tạp đá lớn" của Tạ Liên học được ở dân gian, chiêu thức duy nhất anh không ngờ tới, đó tượng trưng có cuộc đời thăng trầm mộc mạc của Tạ Liên, không phải tự nhiên mà thắng.

Cái thứ hai, là lời khuyên của Mai quốc sư, sau khi đã bị đánh bại, Mai quốc sư nói nhớ về những ngày tháng còn chưa phi thăng, vui vẻ trong quá khứ... và hắn cũng thật sự mong muốn mình trở về bộ dáng ban đầu từ rất lâu rồi, không phải hôm nay.

Cái quan trọng nhất, là ảnh cũng mệt rồi, tới đây là hết.

Quậy được gì nữa, thua cũng thua, mệt cũng mệt, già cũng già.

Cơn mưa ấy rơi xuống, cuốn trôi đi sinh mệnh, kỳ thực là cuốn trôi đi giấc mộng kiêu ngạo năm nào của hắn. Giống như đã bị tàn khuyết, không thể mơ tới chuyện lớn lao gì nữa.

Anh ta bị trấn áp, nói đơn giản hơn là ảnh đi tù.

Tự nhiên ta lại nhớ tới, anh Katsura cũng từng đi tù, nhưng khi anh tới đó, tất cả các tù nhân đều hăng hái lao động, mong chờ vào tương lai... và đồng loạt vượt ngục :)))) Cùng cháy 🔥🔥🔥

Ta chợt nhận ra, hoá ra tử tù là người đã đánh mất tương lai, ít ai có niềm tin vào cuộc sống bên ngoài.

Như Đế quân vậy, anh đã không còn mong chờ hay khát vọng gì. Thứ mà Katsura mang lại cho Đế quân, khác hẳn với người khác là sẽ kêu anh an phận nằm đó đi, chấp nhận với kết quả như vậy đi, Katsura sẽ cho anh "lửa" để quậy trở lại.

Trở về làm Đế quân kiêu ngạo năm nào.

"Ta tới đây, chính là để cải cách cả địa ngục." Katsura Kotarou.

Nên mới nói hợp nhau đến lạ, yêu cả hai!

Đây là thứ ta mang đến cho nhân vật mình yêu thích, kể cả khi hắn có làm sai, hắn bị nhiều người chán ghét.

Có thể kết cục trong nguyên tác đã là kết cục tốt nhất đối với một kẻ ác như hắn, nhưng ta không cam lòng, ta rất yêu quý anh ấy, thiên vị anh ấy. Ngàn năm điên loạn, tới cuối cùng vẫn chỉ có một người bạn bên cạnh, chẳng lẽ thế là không cô độc? Không, là cô độc cho cả hai người.

Ta muốn anh ấy, và những người khác có được kết cục tốt nhất... thuộc về mình.

...

Kể rằng: Khi Sakamoto gửi tặng anh Quế một món quà, đó là đồ cosplay Matako, và anh Quế quyết định dùng nó để xâm nhập chiến hạm của Kihentai, ám sát Takasugi. Anh gặp Takasugi và... hai người nói nhăng nói cuội cái gì đó, rồi sau đó đã lên giường, đang mừng thầm cười vu vơ thì Chúa Tể mở mắt ra nhận được 2 quả bom độn ngực :)))


Đm cười kìa!!! Em quỳ dưới quần sì líp của Chúa tể mất!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro