Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Ngày hôm sau là chủ nhật. Lam Hoán sáng sớm rời giường, đã hoàn thành tập thể dục buổi sáng, tắm rửa, đọc xong báo kinh tế tài chính và báo cáo phân tích công ty gửi tới, thậm chí mở một hội nghị qua video, đang xoa tay chờ mong bữa sáng tình yêu ( bỏ qua ) của em trai, Tiện Tiện còn chưa dậy.

       Lam Hoán đứng ở cửa phòng nhìn vào, mèo đã lăn đến nửa bên giường của Lam Trạm, ngủ đến hình chữ X, một cái chân sau cùng cái đuôi duỗi đến trong chăn.

       “Em mười mấy năm đều không có trễ như vậy không trải giường chiếu đi……” Lam Hoán tiến lên giúp em trai bưng mâm, “Nó mỗi ngày đều ngủ đến bây giờ sao?”

       “Ừm. Em đi kêu nó.”

       “Úc……”

       Sau đó lam Hoán ở bên bàn ăn chờ ăn cơm đợi gần mười phút.
Trong phòng vẫn luôn truyền đến tiếng nói ôn nhu trầm thấp của Lam Trạm: “Tiện Tiện, A Tiện, thức dậy.” —— giọng nói dỗ dành người khác này là của em trai mình vọng lại hả?

       “Hôm nay có trứng chiên em thích.” —— cái gì trứng chiên không phải cho mình sao?

       “Meo~” —— độc thân lâu rồi thế nhưng nghe mèo kêu cũng có thể nghe ra làm nũng.

       “Rời giường được không?” —— chờ một chút mèo có thể ăn trứng chiên sao?

       “A Tiện, không cần náo loạn.” —— Tui cũng muốn náo loạn……

       “Mễ.” Tiện Tiện xinh đẹp rốt cuộc rời giường.

       Mèo cũng có một cái mâm, cũng không nhỏ hơn của hai anh em, liền đặt ở trên mặt bàn bên cạnh Lam Trạm, thì ra mèo là ở trên bàn dùng cơm. Trứng chiên cũng có phần của anh trai, trên thực tế Lam Trạm chỉ là từ phần của mình cắt một miếng nhỏ, đặt vào mâm của Tiện Tiện. Tiện Tiện vùi đầu ăn trong chốc lát, nghiêng sang bên cạnh cọ lên tay Lam Trạm, muốn cắn bánh mì nướng trong tay anh, Lam Trạm chỉ phải lại bẻ một miếng cho nó, nhưng mà rìa bánh mì quá cứng, vì thế dứt khoát dừng lại dùng cơm, giúp mèo đem bánh mì xé nát. Tiện Tiện ăn xong bánh mì, lại ở trên ngón tay của Lam Trạm ăn luôn một quả anh đào, tiếp theo muốn đi liếm cái ly của Lam Trạm —— rõ ràng bản thân cũng có một chén sữa bò nhỏ, lại không chịu uống. Cuối cùng vẫn là Lam Trạm từ cái ly đổ ra một ít trộn lẫn vào sữa trong chén của nó mới thôi.

       Xem thế là đủ rồi.

       Lam Hoán nội tâm rãnh như sóng biển quay cuồng cuồn cuộn, nhưng mà thói quen ăn không nói làm anh nhịn xuống tới lúc ăn xong một ngụm đồ ăn cuối cùng, xoa xoa miệng.

       “Mèo này là…… Em ăn mỗi thứ nó đều muốn ăn một ngụm sao?”

       “Ừ, nó mỗi lần đều như vậy.” Lam Trạm nhìn anh trai của mình muốn nói lại thôi, hỏi: “Làm sao vậy?”

       “Không có gì.” Lam Hoán nhìn chằm chằm gương mặt đối diện, phảng phất ý đồ đọc ra tin tức hữu dụng gì, “Anh chỉ là suy nghĩ, em đến tột cùng là đang nuôi con trai, nuôi tổ tông, hay là nuôi tình nhân.”

       “…… Ngừng não bổ.”

       Sau khi ăn xong hai anh em muốn ra cửa, về hạng mục anh trai muốn xin nghiên cứu khoa học, Lam Trạm hẹn đến vài vị giáo sư cùng nhau thương thảo, trường hợp này thật sự không thích hợp mang mèo cùng đi, chỉ phải đem nó để lại trong nhà.

       Vừa ra đến trước cửa, Lam Trạm cùng mèo từ biệt lại nói năm phút đồng hồ. Nghe Lam Trạm nói “Phải ngoan ngoãn” tám lần, “Chờ anh trở lại” mười lăm lần, hôn hôn hai mươi mốt cái, Hoán ca ca dựa ở cửa, nhìn màn hình di động chiếu ra khuôn mặt anh tuấn, vô cùng phiền muộn. A, hai mươi hai cái.

       Cũng may lúc làm chính sự, em trai vẫn là dáng vẻ lý tính quyết đoán tự mình biết đến. Mấy người rất nhanh đạt thành ý đồ hợp tác, từ Lam Trạm dẫn đầu tổ chức tiểu tổ nghiên cứu khoa học, đã nhiều ngày thừa dịp Lam Hoán ở trong nước, còn phải đi một chút quá trình quan hệ cùng chính phủ, chờ Lam Hoán trở về Mỹ, câu thông kết nối cũng thuận tiện. Cơm trưa tự nhiên là Lam Hoán mời khách.

       Kết quả chầu này bởi vì Nhiếp Minh Quyết Nhiếp viện trưởng, cùng Tiết Dương nổi danh từ con đường tự học, hiện trường đối chọi lẫn nhau, vốn dĩ hai tiếng có thể ăn cơm xong, lại mạnh mẽ kéo dài tới sáu giờ chiều. Thật vất vả khuyên được hai người tiễn từng người về, Lam Trạm cùng Lam Hoán mới trở về.

       Trên xe Lam Hoán còn đang cảm khái: “Đại học Vân Thâm nhân tài càng thêm nhiều.”

       Lam Trạm đối với tranh chấp đột phát cũng rất bất đắc dĩ: “Tiết Dương học tập dưới sự dạy dỗ của giáo sư Hiểu Tinh Trần, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lúc trước thời điểm em cùng giáo sư Hiểu hợp tác cũng cùng anh ta cộng sự, năng lực nghiên cứu phát minh rất mạnh. Chính là tính tình không quá chịu quản thúc.”

       “Anh không phải nói Tiết Dương, người em tìm tới, năng lực anh tự nhiên là yên tâm. Chỉ là anh Nhiếp ngần ấy năm, tính tình càng thêm táo bạo. Xem ra sau này làm sao xác định nhân viên tham dự, phân công như thế nào, còn phải suy tính.”

       “Ừ."

       Hai anh em lại lái xe đi siêu thị mua đồ ăn mới về nhà. Mới vừa mở cửa một thân ảnh nhỏ liền bám chặt ống quần Lam Trạm vèo vèo nhảy đến bả vai: “Miêu ngao!”

       Lam Trạm vội vàng buông đồ ăn xách trong tay, xoa đầu nhỏ của Tiện Tiện: “Xin lỗi, về trễ.”

       “Miêu ngao!”

       “Có phải trời tối rồi sợ hãi hay không?”

       “Miêu ngao!”

       “Đói bụng sao, buổi sáng mở đồ hộp cho em ăn xong chưa?”

       “Miao……”

       Lam Hoán lắc đầu, tự đem đồ ăn thu dọn vào phòng bếp.

       Thẳng đến phòng bếp truyền đến một tiếng "phịch" lớn.

       Lam Trạm tự giác đi phòng bếp thay cho tổng tài lão ca tứ chi không cần của mình, mèo đứng ở trên vai anh kiêu căng ngạo mạn mà nhìn Lam Hoán, giống như cơm hai ngày này đều là nó làm.

       Buổi tối Tiện Tiện lại muốn náo loạn, bởi vì Lam Trạm cùng khách thảo luận chi tiết hạng mục, một giờ cũng chưa chơi với nó —— lần này khách tới thời gian đặc biệt dài, còn dừng chân, còn vẫn luôn chiếm Lam Trạm, còn cùng Lam Trạm ăn đồ ăn giống nhau. Tiện Tiện mấy lần muốn đánh gãy hai người đang nghiêm túc công tác, đều bị thủ pháp vuốt mèo thành thạo của Lam Trạm nhanh chóng hóa giải, liền nhảy lên giường bi phẫn mà cắn gối đầu.

       Chờ hai người nói xong quay đầu lại, gối đầu đã bị cắn đến phốc phốc phốc phun sợi bông.

       Lam Trạm:……

       Lam Hoán lộ ra tươi cười chiêu bài: “Bạn nhỏ Tiện Tiện, mày đem gối đầu của tao làm hư, là đang mời tao cùng hai người ngủ sao?”

       Tiện Tiện không biết là nghe hiểu vẫn là cắn chán, thay đổi tư thế dẫm nãi đem sợi bông từng chân lại từng chân nhét vào trong lỗ hổng……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro