Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Lam Hoán ở năm ngày liền muốn khởi hành về Mỹ. Năm ngày này tình hữu nghị của anh cùng Tiện Tiện đã sắp thành tình địch: Chỉ cần anh cùng Lam Trạm ở bên nhau, Tiện Tiện liền sẽ xuất hiện dính ở các chỗ trên người Lam Trạm, cũng sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm Lam Hoán, giống như đang tuyên thệ chủ quyền Lam Trạm với anh.

       Ở trên xe đưa người đi sân bay, Lam Hoán thừa dịp em trai đang lái xe không rảnh ngăn cản anh, nắm chặt cơ hội cuối cùng hung hăng mà vuốt ve lông mềm của Tiện Tiện, sau đó chọt chóp mũi nhỏ của mèo dạy nó: “Nếu mày thích A Trạm như vậy, vậy nhiệm vụ làm bạn với em ấy liền giao cho mày nha. Mày phải nhớ kỹ yêu Lam Trạm trong trung tâm tư tưởng, mỗi ngày làm bạn với em ấy, vẫn luôn ở bên em ấy, có biết hay không?”

       “Khụ.” Lam Trạm tuy rằng thường xuyên bị trêu chọc, nhưng cũng rất ít nghe được anh trai thổ lộ trắng ra như vậy —— tuy rằng là thay mèo bày tỏ, lỗ tai đều phải đỏ.

       Tiện Tiện bị nâng ở không trung, múa may móng vuốt nhỏ cùng ngón tay chọt mình đấu tranh, chẳng qua đại khái là biết muốn từ biệt, đấu tranh thật sự ngoan ngoãn, không có dùng răng.

       Một giờ sau máy bay cất cánh. Lam Trạm mang theo mèo đi lấy xe, lại không có theo hướng trở về nhà, mà là đi đến nhà của Lam Hoán ở thành phố này lấy một ít tư liệu. Lam Hoán ở mấy ngày nay thời gian có hạn, qua lại bôn ba, một ít việc không cần bản thân anh ra mặt Lam Trạm liền nhận lấy bảo anh đừng quản. Liền vì điều này còn thu hoạch một đống lời ca ngợi hoa mỹ từ anh trai “Vẫn là em trai đau lòng anh” “A Trạm quả nhiên sẽ quan tâm người nhất” “Anh muốn ở nhà em trai một năm”.

       Đánh xe tiến vào khu biệt thự hoa viên Lam Hoán ở, Lam Trạm hơi cảm thấy không quá thích hợp, trong kính chiếu hậu dường như có một chiếc xe màu đen khác đang không xa không gần mà đi theo, nhưng là chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi. Khu biệt thự bảo an làm rất nghiêm khắc, xe từ bên ngoài không trải qua kiểm tra là vào không được, Lam Trạm hơi hơi yên tâm. Tiện Tiện vốn dĩ nằm ở trên đùi Lam Trạm, giống như cũng nhận thấy được bầu không khí khẩn trương, chân trước đứng lên.

       Thuận lợi lấy xong tư liệu, sau khi lái ra tiểu khu, Tiện Tiện đột nhiên trèo lên trên vai Lam Trạm ngồi xổm, cảnh giác mà nhìn ngoài cửa sổ. “Làm sao vậy Tiện Tiện?” Lam Trạm hơi nghiêng mặt hôn hôn mèo, một bên trấn an nó, một bên cũng nghiêm túc lên —— trong kính chiếu hậu chiếc Buick kia lại xuất hiện.

       Rầm! Không nghĩ tới Buick đột nhiên làm khó dễ, đột nhiên đụng lên. Lam Trạm một cái đột nhiên xoay đi vẫn là không tránh được đuôi xe va chạm một tiếng thật lớn, mèo trên vai anh thiếu chút nữa bị vứt ra ngoài!

       “Tiện Tiện, đi xuống! Bò ghế dựa đi xuống!” Lam Trạm quyết đoán ấn báo nguy, lại không kịp tự mình đem mèo lột xuống, xe kia phảng phất như bị điên, hướng về phía Lam Trạm lại đâm tới. Lam Trạm nhìn tình thế cấp bách bên trong đem cửa sổ xe mở ra, trông cậy vào mèo có thể từ cửa sổ chạy đi. Bên đường người đi đường sôi nổi hét lên, Lam Trạm bận tâm người qua đường không thể chạy lên lối đi bộ. Buick cũng không để ý, mắt thấy hai xe liền bị va chạm một màn xe hủy người vong —— “Miêu!” Mèo đen tru lên một tiếng thê lương, hóa thành bóng đen từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nhưng lại là từ cửa sổ đâm tới cửa sổ của chiếc Buick bên kia."

       “Tiện Tiện!”

       Rầm ——! Buick hướng bên kia ngã quỵ vỡ ra từng mảnh, báo hỏng.

       “Tiện Tiện!” Lam Trạm chật vật xuống xe, máu toàn thân đều muốn lạnh, một thân thể nho nhỏ màu đen nằm ở giữa lộ, máu màu đỏ lan tràn ra. Người qua đường xông tới, còn có chủ xe khác đã chịu lan đến bị xui xẻo bắt đầu gọi điện thoại. Xe cảnh sát gào thét tới.

       Lam Trạm không nghĩ ra thân thể nhỏ như vậy, làm sao có thể xoay chuyển một chiếc xe nổi điên. Anh giờ phút này ngoại trừ cả người phát run mà ngồi ở trên ghế ngoài phòng giải phẫu chờ kết quả, cái gì cũng làm không được. Miên Miên cùng Ôn Ninh sau khi nhận được mèo bị doạ ngây người, lập tức chuẩn bị biện pháp cấp cứu, Ôn Ninh trước tiên gọi điện thoại cho chị gái. Ôn Tình, đồng nghiệp của Lam Trạm, giáo viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử viện y học của đại học Vân Thâm, chẳng qua rất ít giờ dạy học chỉ chuyên chú vào lâm sàng, người này chủ yếu nghiên cứu, kiêm chức nghiên cứu động vật, tuy rằng không thi bằng cấp gì về thú y, nhưng là bằng năng lực, toàn bộ thành phố Vân Thâm đều tìm không thấy bác sĩ tốt hơn so với cô.

       Xe Buick chỉ có một tài xế, đương trường liền đã chết. Cảnh sát vốn định bảo Lam Trạm trước ghi lời khai, nhưng bị trạng thái thất hồn lạc phách hai mắt đỏ bừng của anh làm cho hoảng sợ, liên tưởng đến không ít gia đình tình cảm đối với sủng vật có thể so với người thân, liền cũng lý giải, liền cho anh thời gian bình tĩnh, đi trước tìm người qua đường chính mắt thấy cùng kiểm tra camera.

       Tí tách, tí tách…… Lam Trạm đem mặt chôn ở đôi tay, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại có âm thanh thời gian trôi đi, còn có lòng đang đau từng cơn, đau đến ý thức mơ hồ, giống như nước muốn chảy vào trong bóng tối vô biên……

       “Anh ơi.”

       Ai đang nói chuyện?

       “Anh ơi, anh nhìn em nha.”

       Kêu tôi sao? Lam Trạm ngẩng đầu, thoáng chốc trợn to hai mắt. Trước mặt một người trẻ tuổi xinh đẹp mặt mày thư lãng, mang theo nụ cười nghịch ngợm nhìn anh, giống như một ngọn đèn dầu sáng ngời, đem toàn bộ ban đêm đều chiếu sáng lên.

       “Anh có thể giúp em cột băng vải một chút được không?” Người trẻ tuổi hỏi anh: “Em bị thương.”

       Lam Trạm lúc này mới thấy cậu ta duỗi cánh tay trái, trên cánh tay qua loa mà quấn lấy một vòng một vòng băng vải, không cột chắc, sắp bung ra.

       Yêu cầu này tuy rằng kỳ quái, nhưng không tính là chuyện phiền toái gì, Lam Trạm không cách nào cự tuyệt, liền duỗi tay giúp cậu. Người trẻ tuổi thuận thế ở bên cạnh Lam Trạm ngồi xuống. Lam Trạm sợ làm đau cậu, thật cẩn thận quấn quanh, vừa ngẩng đầu phát hiện cậu đang đăm đăm mà nhìn mình, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng linh động, dường như có chút quen thuộc, đột nhiên bị phát hiện cũng không sợ, ngược lại phát ra tươi cười lớn hơn nữa.

       Lam Trạm hô hấp chậm một nhịp, cúi đầu đem nút thắt cuối cùng buộc xong hỏi: “Đau không?”

       Người trẻ tuổi mếu máo, thanh âm vô cùng ủy khuất: “Đau a, đau muốn chết.”

       Trái tim Lam Trạm lại đau lên, nhăn lại mày, người trẻ tuổi liền thay đổi giọng nói dỗ dành: “Anh hôn hôn em, hôn hôn em liền không đau nữa.”

       Nếu như đổi thành lúc trước, đối mặt yêu cầu vô lý lại khinh cuồng như vậy, Lam Trạm xác định vững chắc tặng cho cái mặt lạnh, trực tiếp làm lơ tránh ra. Nhưng mà trước mắt anh nỗi lòng khó bình, thanh âm của người trẻ tuổi giống như một luồng ánh sáng dễ chịu, thẳng tắp mà chiếu vào trong lòng anh, Lam Trạm thế nhưng ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, thật sự cách băng vải trên cánh tay nhẹ nhàng mà hôn một chút.

       Người trẻ tuổi thật vui vẻ, mắt to cong thành trăng non: “Cảm ơn anh.” Cậu đứng lên phải rời khỏi, đột nhiên cong lưng, ở trên mặt Lam Trạm hôn một cái tạ lễ. Lam Trạm sửng sốt, mới vừa rồi cậu nghiêng đến quá gần, hôn đến khoé miệng của mình…… Chờ Lam Trạm lấy lại tinh thần, người trẻ tuổi đã không thấy.

       “Thầy Lam! Tiện Tiện không có việc gì!” Tiếng phòng giải phẫu mở cửa cùng giọng nói của Ôn Ninh đồng thời vang lên.

       Tiện Tiện bị đặt ở trong ổ mèo nhét đầy đệm mềm mang ra, còn đang ngủ say, trên thân thể nhỏ nhỏ cạo trọc mấy khối lông, bị quấn lên băng vải, chân trước bên trái còn bó thạch cao rất dày, thật cẩn thận gác ở bên cạnh không bị ngăn chặn.

       “Mạng lớn không chết được.” Ôn Tình vừa tháo khẩu trang vừa nói: “Nghiêm trọng nhất chính là gãy một chân, bó thạch cao không thể đụng vào nước cũng không thể dùng sức. Gần đây đều phải chú ý, bằng không muốn biến thành mèo ba chân. Mặt khác đều là ngoại thương, máu chảy có hơi nhiều, cho nên còn muốn hôn mê một trận mới có thể tỉnh.”

       “Cảm ơn.” Lam Trạm từ lúc Tiện Tiện bị mang ra tới, đôi mắt liền dính ở trên người nó chưa từng rời đi.

       Ôn Tình nhìn trạng thái của Lam Trạm giống như vợ vừa mới chết, lại phát hiện vợ chuyển thế, đỏ mắt mang theo cười, thanh âm còn đang run rẩy, quả thực không nỡ nhìn thẳng. Duỗi tay chọc trán Ôn Ninh: “Em sao lại thế này? Ngoại thương hay vết thương trí mạng nhìn không ra sao? Điện thoại gọi đến giống như khóc tang, xem đem khách hàng doạ sợ tới mức nào.”

       “Nhưng, chính là…… Lúc trước là thật sự muốn tắt thở……” Ôn Ninh càng nói càng nhỏ giọng.

       “Cho em Giải phẫu thực lục một ngàn án nghiên cứu sao rồi? Xem đến chỗ nào rồi?”

       “Một, một nửa……”

       Miên Miên xoa xoa đôi mắt đã khóc, nhìn đến Ôn Ninh bị chị gái dọa ra nói lắp, che miệng cười, đi một bên chuẩn bị thực đơn cùng nguyên liệu nấu ăn an dưỡng sau phẫu thuật cho Tiện Tiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro