Chương 13 : Cắn nuốt linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta không bao giờ nghĩ đến, hạ thi tà sau khi bị hung khí trấn trụ, lại có hành động bất ngờ như thế, bắt đầu hút âm khí của thượng thi tà!
Vậy thì âm khí của trung thi tà chắc chắn cũng sẽ bị hút sạch!
Đến lúc đó tam thi tà hợp lại, hạ thi tà trở lên mạnh gấp bao lần, ngay cả hung khí của thao thiết cũng không thể trấn trụ được nó !
" A , đau quá!" Lữ Thiên Lỵ lại một lần nữa hô lên, hoàn toàn không khống chế được cơ thể. Từ khu vực ngực đến bụng dưới đều bị gồ lên, âm khí của tam thi đang hội tụ!
Mấy người Vương Đông ngây ngốc, liên mồm hỏi phải làm thế nào
Ta toát mồ hôi lạnh, đã hiểu là ta không thể trấn trụ được hạ thi tà, kế sách bây giờ, chỉ có thể dùng bí thuật của phái thái thanh chúng ta
Thái thanh tu âm, ta chính là hung tà, ta vốn dĩ cũng giống như hạ thi tà, ta cũng là quỷ!
" để cho hạ thi tà xuất hiện đi !" ta lạnh giọng nói, khoanh chân ngồi ở trước mặt Lữ Thiên Lỵ, lòng bàn tay ngửa lên trời, ba đầu ngón tay chụm lại, mạnh mẽ mở ra âm lộ
Mắt thường có thể nhìn thấy, ở giữa ta và Lữ Thiên Lỵ xuất hiện một luồng ánh sáng xanh, một bên nối vào hạ đan điền của ta, một bên nối vào rốn của Lữ Thiên Lỵ
Mọi người đều ngơ ra nhìn, còn cho rằng bị ảo giác
Ta lại một lần nữa quát to :" Mọi người lùi về phía sau, đừng để bị thương!"
Những người khác lập tức lùi về đằng sau, đứng từ xa nhìn ta
Ta tập hợp tất cả thái thanh khí ở hạ đan điền, cả người căng cứng, nhìn chằm chằm vào bụng của Lữ Thiên Lỵ
Cuối cùng, bụng của Lữ Thiên lỵ lại một lần nữa gồ lên, có thể thấy sau khi hấp thu âm khí của thượng thi tà và trung thi tà, hạ thi tà đã không sợ máu chứa hung khí nữa rồi
Nó trái đâm phải đụng, cố gắng phá vỡ tỏa tà trận
Lữ Thiên Lỵ ôm bụng kêu gào, đau tới mức không muốn sống
Nhưng giây phút này ta không thể rat ay, ta phải tập trung tinh thần, đánh cược 1 lần
Giây tiếp theo, Lữ Thiên lỵ đau tới mức hôn mê, mà có một luồng khí đen thoát ra từ bụng của cô ấy, đó chính là hạ thi tà
Hạ thi tà đột phá trận pháp, triệt để thoát ra ngoài, nó sẽ xông về hướng Trần Ý Mạn, lại một lần nữa trở về chủ thể, đến lúc đó không ai có thể diệt trừ nó

Ta không có thời gian suy nghĩ, bụng mạnh mẽ hít một cái, toàn bộ thái thanh khí tập trung về vùng bụng :" trói!"
Ánh sáng thái thanh khí liên kết giữa hạ đan điền của ta và Lữ Thiên Lỵ mạnh mẽ nhào về phía ta, mà hạ thi tà vẫn chưa kịp thoát ra khỏi vùng ánh hưởng của ánh sáng xanh cũng bị ta hút vào trong bụng
Đây chính là quỷ lớn ăn quỷ nhỏ, độc môn bí pháp của phái thái thanh khí chúng ta Cũng chính là tà môn ngoại đạo trong mắt chính phái
Sau khi hấp thu hạ thi tà, bụng của ta bắt đầu gồ lên, hạ thi tà đang đánh nhau với thái thanh khí, đau tới mức toát mồ hôi
" Lý ca, anh ăn hạ thi tà rồi à?" Vương Đông nhìn rõ ràng, khuôn mặt kinh ngạc
" Có thể nói như thế, tôi phải dùng độc môn bí pháp luyện hóa nó!" ta lại khoanh chân ngồi, không quan tâm đến bụng đang gồ lên,hai tay bắt quyết, gọi ngự lôi quyết đến đánh vào đan điền
Cơn đau kịch liệt truyền đến, ta bị chính bản thân mình đánh cho đau muốn chết Nhưng hạ thi tà cũng phải chịu uy áp của ngự lôi quyết, bị ta nhốt chặt trong cơ thể
Hiện giờ đã không còn bất cứ đường lui nào nữa rồi, hoặc là ta luyện hóa hạ thi tà, hoặc là hạ thi tà phá vỡ cơ thể chui ra ngoài
Ta tập trung tinh thần, chú ý thái thanh khí, từng đợt từng đợt tấn công hạ thi tà ở hạ đan điền, làm suy yếu sức lực của nó
Nó ở trong cơ thể ta xông về nhiều phía, mãi không chịu yên
Trong vòng ba phút ta nôn ra máu bảy lần, toàn bộ phần ngực bị nhiễm đỏ, ấn đường biến thành màu đen
Như thế này rất không ổn, ta tuy là tà ma, nhưng cũng là người sống. Hạ thi tà nhập thể khiến cho ta cũng bị trúng tà rồi
Người sống trúng tà thì cũng có nghĩa là cách cái chết không còn xa nữa, lực lượng của ta cũng bị yếu đi nhiều
Giờ phút này ta biết rằng bản thân đã quá lỗ mãng, nhưng nếu như ta không lỗ mãng thì Lữ Thiên Lỵ chắc chắn phải chết
" Lý ca, anh trợn trừng mắt rồi, anh mau tỉnh lại đi !" Vương Đông gào to
Ta cố gắng khống chế bản thân mình, nhưng vẫn không nhịn được mơ hồ muốn ngủ, đã không thể phân biệt rõ được những thứ ở trước mặt

" Lý ca, anh con mẹ nó tỉnh lại đi !" Vương Đông hét vào tai ta, sau đó vạch áo trên ngực của ta ra :" Em gái danh viện em mau cứu anh ấy đi !"
Cậu ta đang gọi Đường Tịch
Ta mơ hồ tới mức ngay cả Đường Tịch là ai cũng đã quên, chỉ bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm giác ẩm ướt lập tức bao trùm lên cả người
Tinh thần ta run rẩy, lập tức mở to hai mắt
Lại nhìn thấy Vương Đông đang mở đồng hồ ra, đang cố gắng đập đập, gọi Đường Tịch ra giúp đỡ
" Lùi lại !" Ta gào lên , Vương Đông bị dọa tới mức vừa bò vừa lăn lùi lại
Mà cái đồng hồ bị cậu ta mở ra giờ đang nằm trên cổ ta, tản ra âm khí kinh người
Âm khí đi vào trong người ta, xông vào đan điền, chớp mắt nhốt hạ thi tà lại, giảm bớt áp lực cực lớn cho ta
Tinh thần của ta lại một lần nữa run rẩy. biết là âm khí của Đường Tịch giúp đỡ, cô ấy mới thật sự là đại quỷ, hạ thi tà chỉ là con quỷ nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi
Nghĩ như vậy, ta lại một lần nữa bắt tay bấm quyết, dán hai cái thủ linh phù vào hạ đan điền, bảo vệ chặt chẽ hồn phách của ta
Hạ thi tà kêu gào thảm thiết trong hạ đan điền của ta, nó bị âm khí của Đường Tịch nhốt lại, căn bản không có cách nào vùng vẫy
Ta nhân cơ hội lại một lần nữa điều động thái thanh thần khí, từng chút từng chút nhấm nuốt tà khí của hạ thi tà
Không biết đã qua bao lâu, ta chỉ cảm thấy bụng nhỏ nhẹ nhàng, hạ thi tà bị luyện hóa thành một đống âm khí vỡ vụn bị âm khí của Đường Tịch cắn nuốt, cũng có một phần bị ta luyện hóa
Cả người ta mệt mỏi thoát lực, cũng đồng thời cảm thấy âm khí của Đường Tịch đang dần rút lui, toàn bộ trở về trong đồng hồ
Cũng may cô ấy là một con đại quý, nếu không ta chắc chắn phải chết
Cả người ta nhẹ nhàng, trong lúc đầu óc quay cuồng cố gắng dùng chút sức lực còn lại đóng đồng hồ, rồi lập tức ngã xuống hôn mê
Lần này, ta ngủ liền bốn ngày
Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Vương Đông ngồi bên cạnh đang gãi chân, vết thương của cậu ấy đã bắt đầu lành, cậu ta lấy cho ta một bát máu ngược lại lại giúp cậu ta trừ đi hung khí của thao thiết, vết thương đương nhiên là nhanh lành rồi

" Lý ca, anh tỉnh rồi à? Mẹ tôi ơi, dọa chết em rồi!" Vương Đông dùng cả tay cả chân ôm lấy ta
Ta đương nhiên là vẫn rất ốm yếu, nhưng cảm thấy cả người lạnh lẽo thoải mái, âm khí của Đường Tịch vẫn luôn tẩm bổ cho ta
" Nguy hiểm thật, người đạo gia quả nhiên không đơn giản" Ta cảm thán một câu, cao nhân đằng sau của Lưu Tử Kỳ quá cường đại, nếu không phải có Đường Tịch thì ta chắc chắn không phải là đối thủ
" Lý ca, anh tiêu diệt hạ thi tà rồi à? Mọi chuyện giờ là sao ?" Vương Đông còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, liên tục hỏi ta
Ta cười khổ :" Cậu đúng là giúp cho tôi một chuyện lớn, giúp tôi thả Đường Tịch ra, hạ thi tà bị cô ta cắn nuốt rồi, chỉ để lại cho tôi ngụm nước canh."
" Ối mẹ ơi, cô ta thật sự ở đó à ? Em chỉ là làm bừa mà thôi!" Vương Đông bị dọa nhảy dựng, sợ hãi nhìn cái đồng hồ ở trên cổ ta
Ta sờ sờ cái đồng hồ :" Cô ấy chia bản thân thành hai, chủ thế vẫn bị nhốt ở Thiên Tư hồ, đi theo tôi chỉ là một đạo âm linh, không có ý thức, gặp thứ có thể ăn thì ăn, hạ thi tà cũng là đen đủi."
Ta phân tích, coi như là lần đầu hiểu được sự đáng sợ của Đường Tịch
"Vậy thì cô ấy thật là ghê gớm, chỉ là một đạo âm linh thôi cũng đã cắn nuốt được hạ thi tà?" Vương Đông khen ngợi " Em cũng muốn có một cô em gái danh viện như này."
Ta buồn cười, theo sau thì nghiêm khắc cảnh cáo :" Sau này cậu đừng có tự ý mở đồng hồ ra, lần này là do có hạ thi tà, âm khí của Đường Tịch bị nó thu hút, nếu không thì âm khí chỉ mất một giây là có thể giết chết cậu rồi."
" Em chẳng phải là sợ anh gặp chuyện à , trong lúc bối rối vô tình mở đồng hồ ra." Vương Đông gãi gãi đầu, cũng bắt đầu thấy sợ
Lúc này đoàn người Trần Tỉnh Phi cũng chạy đến
Ta thấy sắc mặc của Lữ Thiên lỵ đã trở lại bình thường, Trần Ý Mạn cũng hồng nhuận, có thể thấy cả hai người họ đã không còn vấn đề gì lớn
" Lý đại sư, tôi thay mặt con gái cảm ơn ân cứu mạng của cậu!" Trần Tỉnh Phi quỳ mạnh xuống, Trần Ý Mạn thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống, có chút xấu hổ cúi đầu
Ta xua xua tay :" Tôi với ông cũng chỉ là quan hệ giao dịch mà thôi, hơn nữa ông đã trả thù lao cho tôi, cũng không cần phải hành lễ lớn như này."
Trần Tỉnh Phi phải đi tìm Hoàng Nhã Vân trải qua những năm tháng cuối đời, lại còn đưa cho tôi một triệu tiền thu lao, tôi không cần ông ta phải quỳ xuống cảm ơn nữa

Trần Tỉnh Phi cũng không tự phụ, đứng lên nói :" Lý đại sư, tôi cho cậu hai triệu, cho Vương Đông năm trăm nghìn, ngày mai tôi sẽ dẫn Ý Mạn rời khỏi Đông Giang!"
" Vậy thì tốt, nhưng ông phải nhớ là ,thầy phong thủy chúng tôi đều không tham tiền tài, thu tiền chỉ vì là quy định của nghề mà thôi." Vương Đông vui vẻ cười hắc hắc, hưng phấn vặn tay
Đoàn người đều cười ra tiếng
Lúc này dì Lệ vội vàng chạy đến, đưa cho ta một bức thư:" Lý đại sư, bên ngoài có người bảo tôi chuyển cái này cho cậu."
Ta ngẩn ra, mở thư ra xem thì là một bức thư hẹn gặp mặt với bút pháp mạnh mẽ
" Lý đại sư bất phàm, nhưng hạ thi tà không phải do cậu tiêu diệt, mà là do quỷ diệt. Thế nhân vì lời mà nuôi quỷ hai người, tôi thấy con quỷ mà cậu nuôi còn là đại quỷ. Nếu như đã là người đồng đạo, cần gì phải tàn hại lẫn nhau? Không bằng gặp mặt nói chuyện, biến chiến tranh thành tơ lụa?"
Đối phương còn để lại địa chỉ và thời gian
Trong lòng ta thầm nghĩ người này chắc chắn là cao nhân đứng sau Lưu Tử Kỳ, quả nhiên bất phàm, có thể đoán được ta có đại quỷ
Đương nhiên ta cũng đoán là ông ta đang sợ hãi, ông ta nuôi bảy con quỷ trong quán bar Lán Khẩu, hóa thành tam thi tà, chỉ định Trần Ý Mạn là mục tiêu, muốn đem Trần Ý Mạn biến thành nô lệ
Nhưng mà dự tính của ông ta bị phá hủy, hiện giờ tam thi tà bị tiêu diệt, thất quỷ đương nhiên sẽ phản phệ
Điều này giống như một loại bội ước, người đạo gia hứa hẹn với thất quỷ thỏa mãn dục vọng của bọn chúng, nhưng mà thất tín. Vậy thì thất quỷ chắc chắn sẽ quay lại cắn ngược đối phương, phiền phức của người này không hề nhỏ
" Lý đại sư, Là thư do Lưu Tử Kỳ viết à ? Con mẹ nó, tôi giết chết cậu ta" Trần Tỉnh Phi nghiến răng nghiến lợi
Ta nhẹ nhàng lắc đầu :" Tiếp theo là chuyện của tương sư chúng tôi và đạo sĩ, người phàm các ông đừng nhúng tay vào, chỉ cần giữ lời hứa nhanh chóng rời đi đi."
" Lý ca, phải đi đánh nhau với đạo sĩ à?" Vương Đông còn rất hưng phấn " Đúng, tôi phải nuôi Đường Tịch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro