2. Trúc mã cách vách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đánh trứng, omelette, nướng bánh mì, quết bơ, pha cà phê, trộn sa lát, thứ hai u buồn bắt đầu trong một làn hương. Hạo Thạc mặc tạp dề, bận rộn đi lại trong bếp, miệng ngâm nga một bài hát không biết tên.

Ánh nắng sáng sớm nhẹ nhàng rơi rắc trên chồi non xanh mướt mềm mại của bồn hoa, mùi cà phê thơm nồng bay bổng trong không khí, khẽ ngửi, mùi hoa cỏ trộn lẫn mùi cà phê lại hài hòa ngoài ý muốn.

Hạo Thạc làm xong hot dog liền tắt bếp, tạp dề cũng chưa cởi đã chạy sang cách vách ấn chuông cửa.

"Đinh Đong ~" Chuông vang lên chưa bao lâu, cửa đã mở ra, một người đàn ông diện mạo anh tuấn, dáng người cao ngất, khí chất băng lãnh mặc com-lê đứng sau cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn người ấn chuông.

Đã là hàng xóm thân thiết 15 năm, Hạo Thạc hoàn toàn miễn dịch với ánh mắt có thể đông chết chim cánh cụt của Tại Hưởng, nở nụ cười ấm áp phấn chấn, nói: "Anh Tại Hưởng, buổi sáng tốt lành!" còn tặng kèm hai má lúm đáng yêu, cực kỳ moe, rõ ràng là một vũ khí giết người dưới hình dáng moe [chuyên giết Tại Hưởng].

"Chào em." Giống khí chất của bản thân, ngữ điệu của Tại Hưởng cũng là lạnh lùng, hoàn mỹ che dấu tâm lý bị moe đến run rẩy.

"Bữa sáng em làm xong rồi, mau sang ăn đi, không thì nguội mất." Hạo Thạc cười hì hì kéo anh sang nhà mình ăn cơm.

Người lớn nhà họ Trịnh và họ Kim đã quen nhau từ thời trung học, ngoại trừ có một thời gian xuất ngoại bận rộn làm việc nên ít liên hệ thì bình thường rất thân thiết, còn thân hơn cả anh em ruột, vì thế khi Hạo Thạc mười tuổi, Tại Hưởng mười hai tuổi, hai nhà liền chuyển đến làm hàng xóm của nhau, đến khi con hai nhà đều trưởng thành, người lớn hai nhà Trịnh, Kim cũng rất vô trách nhiệm mà cùng nhau đi du lịch thế giới, chỉ để lại sinh hoạt phí hàng tháng cho hai đứa con tự lực cánh sinh, nói là huấn luyện sự độc lập của con, thực ra căn bản chính là vô trách nhiệm vụ.

Kết quả là Tại Hưởng không biết nấu cơm thường xuyên sang ăn chực của Hạo Thạc nấu ăn cực ngon, dần dà, hai người liền hình thành ăn ý, một người phụ trách nấu cơm, một người phụ trách làm việc nhà, hình thành một loại trạng thái bán ở chung kỳ diệu, cũng rất hài hòa.

Ấn Tại Hưởng ngồi xuống ghế, Hạo Thạc dọn cơm ra trước mặt anh, còn có thêm một ly cà phê đen thơm nồng, sau đó bưng đồ ăn và sữa của mình ngồi vào đối diện.

"..." Tại Hưởng trầm mặc nhìn đồ ăn trong khay, chậm chạp không động thủ.

"Sao anh lại không ăn?" Hạo Thạc phồng miệng nhai nhai, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.

"Đây" anh chỉ cái đĩa "là cái gì?"

"Hot dog và trứng ốp la ạ." Hạo Thạc nhìn anh đầy khó hiểu và khinh bỉ, ảnh còn chưa tỉnh ngủ sao? Ngay cả đồ ăn cũng không nhận ra!

"...." Vô nghĩa, anh đương nhiên biết là hot dog và trứng nhưng vì sao lại phải đặt hot dog vào giữa hai quả trứng ốp la?! Đây là ám chỉ gì sao? Còn nữa, xin đừng để bơ ở đầu nhọn của hot dog, anh zai tối qua vừa mộng tinh thương không nổi a a a a a a!!!!

Nhưng vô luận Tại Hưởng kích động, vặn vẹo trong lòng thế nào, anh vẫn đơ mặt ăn bữa sáng. Anh cũng biết hàng xóm thường hay hâm hâm, chỉ là...vừa mộng tinh xong, nhân vật trong đó còn là hàng xóm, anh thật sự không thể chống cự loại kích thích này mà...

Bữa sáng này trôi qua trong việc Tại Hưởng ăn không biết ngon và Hạo Thạc đại khai khẩu vị.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Công việc của Hạo Thạc có chút đặc biệt.

Nếu nhất thiết phải phân loại thì công việc của cậu coi như nhân viên công vụ, thế nhưng tuyệt đối không phải loại công chức ngồi văn phòng mở điều hòa chơi máy tính công việc ngàn năm không đổi, ngược lại, công việc của cậu còn có chút kích thích, cũng có chút thần bí.

Cậu là thẩm vấn viên chuyên thẩm vấn trọng phạm.

Được chở đến một tòa nhà cực kỳ bình thường, xuống xe, nhìn xe Tại Hưởng rời đi, Hạo Thạc đi vào tòa nhà bình thường đến không thể bình thường hơn, vào văn phòng chờ "khách" đến.

Khoái trá ngâm nga bài hát em gái ôm búp bê, cậu pha cho mình một bình trà sữa thơm ngát, chờ "khách" đến. Chỉ chốc lát đã có người gõ cửa, sau tiếng "mời vào" vui thích của cậu, cậu nghênh đón người khách đầu tiên của hôm nay.

"Trịnh tiên sinh, tôi dẫn người đến." Một cảnh sát đeo súng dẫn một người đàn ông gầy yếu đi vào, đầy mặt thận trọng nghiêm túc.

"Vâng, cám ơn anh." Hạo Thạc cười ha hả nói: "Anh có thể đi làm việc khác, ở đây cứ giao cho tôi, à, nhớ đóng cửa giùm tôi nhé, cám ơn."

"Trịnh tiên sinh, có khả năng hắn sẽ làm cậu bị thương..." Người cảnh sát chần chờ.

"Tôi xử lý được, có chuyện tôi sẽ gọi người, xin yên tâm." Cậu mỉm cười nói, không biết vì sao, trong mắt người cảnh sát, nụ cười kia cực kỳ quỷ dị, không khỏi liên tưởng đến truyền thuyết khủng bố về người trước mắt...Vì thế anh quyết đoán đóng cửa.

"?" Khó hiểu về chuyển biến nhanh chóng của anh cảnh sát, Hạo Thạc nhún vai, nở nụ cười khiến người ta sinh ra hảo cảm với trọng phạm, ngồi trên ghế làm việc của mình, mời trọng phạm ngồi vào "Ghế trẻ con, a, đâu ra vậy?"

"...." Trọng phạm có cảm giác người thẩm vấn y có lẽ có vấn đề.

"Ơ ơ? Ghế quý phi của tôi sao lại thành này?!" Hạo Thạc cũng thực kinh ngạc, vội vàng gọi điện cho em gái trợ lý của mình, "Ghế quý phi của tôi đâu?"

"Sếp à...sếp quên sao? Tên buôn người lần trước sếp thẩm vấn trong quá trình tra hỏi sợ quá, sau đó tiểu ra ghế quý phi của sếp..." Em gái trợ lý sùng bái trả lời.

Hình như là có chuyện đó, Hạo Thạc nghiêng đầu nghĩ ra, nói cám ơn xong liền cúp điện thoại, vỗ vỗ vị trí còn lại của chiếc ghế sô pha hai chỗ, nói: "Ngồi đi, chúng ta tán gẫu."

"...." Trọng phạm kinh nghi bất định trừng cậu, y vừa nghe được cái gì!? Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì mà có thể thẩm vấn đến tè ra quần?? Thật đáng sợ!!

Hạo Thạc tựa như không cảm giác được tâm tư của trọng phàm, cười hì hì kéo y ngồi xuống, đưa cho y một ly trà bá tước ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Đây, đây là trà bá tước tôi tự pha, người từng uống đều khen không dứt miệng, anh nhất định sẽ thích."

Trọng phạm không nói gì, trầm mặc nhìn cậu.

"Không cần khẩn trương, chúng ta chỉ trò chuyện thôi mà. Nói xem, anh thích uống trà chứ? Chỗ tôi có hồng trà, trà xanh, trà Ô Long..." Hạo Thạc bắt đầu tán gẫu, cười hiền lành như thánh mẫu. Không thể không nói, nụ cười của cậu cực kỳ có lực tương tác, trong mùi hương thơm của trà sữa, trọng phạm nghe giọng nói nhu hòa của cậu, bất tri bất giác thả lỏng phòng bị.

Một, hai giờ trôi qua, Hạo Thạc vẫn luôn cười nhàn nhạt, ngữ khí ôn hòa nhẹ nhàng từ tốn, giống như các chị hộ sĩ hỗ trẻ con tiêm. Theo thời gian trôi qua, trọng phạm dần dần mất cảnh giác, ý thức mơ hồ, nghĩ thầm: đồn đại đúng là lừa gạt, người dịu dàng đáng yêu như vậy sao có thể đáng sợ chứ... Sau đó y nghiêng đầu, thiếp đi.

Hạo Thạc cầm cốc trà uống một ngụm, rủ mắt, thảnh thơi cẩn thận nhấm nháp, trong lòng âm thầm oán hận dược diệu sao lại chậm vậy chứ?

Vừa uống trà vừa lật xem tư liệu, Hạo Thạc hoàn toàn không lo lắng khi nào trọng phạm sẽ tỉnh lại, loại thuốc cậu bỏ có thể làm người ta ngủ cả một ngày, cậu có đầy đủ thời gian để sắp xếp nội dung thẩm vấn. Nghĩ đến đây, cậu nở một nụ cười tà, nhưng vì má lúm đồng tiền làm cậu moe hết sức nên hoàn toàn không đạt được hiệu quả tà khí.

Tội phạm này 34 tuổi, làm chủ quản ở một xí nghiệp, không vợ con. Nhìn y bình thường như thế nhưng lại là một thằng biến thái dụ dỗ bắt cóc bé trai để cưỡng bức, hành hạ. Trước mắt đã điều tra ra có 21 bé trai bị y hạ thủ, tung tích không rõ. Mà y vốn nghĩ mình không dễ chịu người khác cũng không được thoải mái nên cự tuyệt khai báo tin tức về các bé trai kia. Luật pháp không cho phép tra tấn nên cũng không làm gì được y, vì thế y bị đưa đến chỗ của chuyên gia thẩm vấn đại danh đỉnh đỉnh Hạo Thạc.

Bởi vì cậu có một phương pháp thẩm vấn đặc biệt.

Trịnh gia là một dòng họ cổ xưa, loại dòng họ này thường có truyền thừa một sự vật thần kỳ, từ bảo vật có thực thể đến bí phương trừu tượng đều có khả năng. Trịnh gia cũng không ngoại lệ, truyền thừa của họ là một loại năng lực đặc biệt - thôi miên.

Chỉ là thôi miên của họ tương đối khác với thôi miên mà mọi người vẫn nghĩ, thôi miên của Trịnh gia là nhân lúc đối phương ngủ sẽ dùng giọng nói xây dựng giấc mơ trong đầu đối phương. Loại thôi miên đó rất giống năng lực của một sinh vật thần thoại, chính là ác mộng.

Tuy nghe thì rất ngầu nhưng điều kiện hạn chế cũng rất nhiều: một là người bị thôi miên không thể quá cảnh giác với người thôi miên; hai là chỉ khi người bị thôi miên ngủ mới có thể tiến hành thôi miên; ba là giọng nói của người thôi miên nhất định phải nhu hòa an bình, để người dễ dàng tin phục; bốn là nội dung trong mơ phải được miêu tả tường tận, chi tiết.

Bởi có nhiều hạn chế nên những người nhận được truyền thừa rất thưa thớt, ba đời mới có cơ hội xuất hiện một, mà Hạo Thạc chính là người có truyền thừa. Bề ngoài thanh tú đáng yêu, khí chất ôn nhuận như ngọc dễ khiến người sinh ra hảo cảm không nói, lại còn có giọng nói mềm nhẹ dễ nghe trời sinh, chính là lợi khí thôi miên tốt nhất.

Kỹ năng này được cậu sử dụng trong công việc, trở thành thần thoại trong giới thẩm vấn viên, ma quỷ trong mắt tội phạm.

Còn mấy truyền thuyết về cậu.... Đó là thủ đoạn thẩm vấn nhất quán của cậu, cảnh tượng cậu xây dựng trong giấc mơ của người khác chính là gậy ông đập lưng ông, làm tội phạm trở thành người bị hại, nội dung giấc mơ chắc chắc sẽ hắc ám, máu me, bạo lực, cam đoan mơ xong hiệu quả hơn đe dọa mười phần, không dám tiếp tục hại người khác nữa.

Nhưng lần này có một vấn đề đặc thù nhỏ... Như đã nói lúc trước, trọng phạm lần này phạm tội cưỡng gian bé trai. Bi kịch là cậu hoàn toàn không biết nam nam làm tình thế nào, vậy thì phải xây dựng giấc mơ như thế nào đây...

Bất đắc dĩ thở dài, Hạo Thạc chỉ có thể mở ipad, lên mạng tìm GV để học tập.

Lần đầu tiên xem GV, tâm tình Hạo Thạc rất phức tạp, tuy nói là vì công việc nhưng bảo một thằng đàn ông như cậu xem hai người đàn ông ooxx, thật sự là rất....

Nhắm mắt, kiến thiết tâm lý, mở video.

Phim kích thích ngay từ mở đầu, một 0 bị đặt trên bàn công tác, bị một 1 cắn cắn cắn cắn trên người, rên rỉ kiều mỵ: "A... A ư, thoải mái quá..."

Thoải mái? Hạo Thạc mở to hai mắt, đàn ông bị hút núm vú cũng sẽ thoải mái sao? Cậu tò mò chạm vào đầu vú của mình một chút, ư, không cảm giác, chẳng lẽ phải là người khác chạm vào mới thoải mái? [không thể không nói cưng nói đúng rồi...= =]

"A! ư...không, không cần... A a!" 0 trong phim kêu lên, gọi Hạo Thạc đang thất thần về, tập trung nhìn, tay của 1 dùng dầu bôi trơn đang chọc vào tiểu huyệt của 0, dùng lực đâm vào đâm ra, làm cho 0 kêu lên không ngừng.

Phim chiếu liên tục, đến khi 0 bắn ra một lần, tình tiết chính mới xuất hiện, 1 dùng lực đỉnh vào, 0 cao giọng rên rỉ, sau đó chính là liên tục "mạnh một chút, mạnh..." "a..mạnh quá ư ư ư..." "tuyệt quá, em muốn chết", sau đó bộ GV 40 phút liền kết thúc.

Hạo Thạc nhìn màn hình đen kịt ngẩn người, có chút khóc không ra nước mắt nhìn chất nhầy trong tay.

Cậu..thế nhưng tự an ủi!

Xem GV tự an ủi!!

Đây còn không phải khủng khiếp nhất, khủng khiếp nhất là, từ lúc vừa mới bắt đầu, hậu huyệt của cậu vẫn không ngừng cảm thấy tê ngứa....

NGUỒN: https://mykokymang.wordpress.com/2018/10/01/vhope-h-chuyen-ver-truc-ma-nha-ben/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro