3. Hàng xóm nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Đã không muốn để ý đến hắn rồi, tiền cũng xếp riêng một chỗ, cớ sao chỉ vì hai ba câu nói đã bị dỗ dành ngon ngọt.

Lại còn vô cùng sung sướng chứ?

Có cái gì hay mà vui, chẳng phải chỉ là xem phim thôi sao.

Lẽ nào...

Thôi tàn đời rồi!

Cậu đứng dậy lấy mấy tạp chí chụp ảnh người mẫu từ trên giá sách. Toàn các chị gái nóng bỏng khêu gợi. Lật từng tờ một vẫn không có cảm giác!

Muốn quỳ!

Hình như sai sai đâu đó.

Cậu lại tìm một quyển tạp chí mẫu nam, giở một lượt từ đầu tới cuối, trong lòng vô cùng bình tĩnh không chút xao động.

Ngắm ngắm các chị gái ngực bự, lại ngó ngó vài anh trai khoai to, vẫn thờ ơ lãnh đạm

Vậy thì chỉ còn một bước kiểm chứng cuối cùng.

Cậu bật di động, mở ảnh Jeon Jungkook nằm ngủ xấu xí trên ghế xoay, há miệng ngáy.

Trái tim liền thình thịch đập loạn nhịp.

Cảm giác máu dồn xuống dưới sẵn sàng lâm trận, ngực căng tức, nhoi nhói

Thôi xong, hay là thế…

Có phải không nên đi xem phim nữa không.

Nhưng vẫn muốn đi.

Muốn gặp hắn.

Vậy phải chăng quá đê tiện?

Không sao, chỉ cần cậu không vượt qua giới hạn, không ngốc nghếch lần nữa là được mà.

Ngày nọ, Jeon Jungkook cũng chỉ lên công ty nửa ngày rồi quay về, chiều về nhà thay quần áo, gọi Jung Hoseok. “Đi nào, anh đưa em đi ăn trước. ”

Jung Hoseok quệt miệng nói: “Trong rạp tối om lại chẳng ai nhìn anh, ăn diện bảnh bao vầy làm gì. ”

“Lần trước mặc âu phục, thấy em cứ nhìn mãi, lần này mặc cho em ngắm đó. ”

Jung Hoseok đỏ mặt, lắp bắp đáp. “Em em, không phải em thích đâu! ”

Hai người đi ăn đồ Nhật, sau đó đến rạp chiếu phim. Khi phòng chiếu mới tắt đèn, Jung Hoseok chẳng thấy gì cả, cảm giác hơi tiêng tiếc, cậu muốn lén nhìn gương mặt nghiêng của Jeon Jungkook.

Là một phim kịnh dị, Jung Hoseok nhát gan nhưng không dám nói thẳng vì xấu hổ. Có điều Jeon Jungkook xem ra rất can đảm, tiếng thét chói tai vang lên khắp rạp, Jeon Jungkook chẳng hề phản ứng, thoạt nhìn cực kỳ đáng tin.

“A! ” chỗ rẽ đột nhiên xuất hiện bóng ma, Jung Hoseok cũng bị dọa, la hét đưa tay quờ khắp nơi.

Chạm phải một vật mềm mềm.

Một tay Jeon Jungkook tóm lấy tay cậu, tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay, nghiêng đầu khẽ nói: “Đừng sợ. ”

Thế nên cậu đâu còn lo lắng sợ hãi gì nữa. Hơi nóng bừng lên bên tai.

Jung Hoseok vội vàng rụt tay lại, nói: “Em đâu có sợ! ”

Dùng tay trái ôm lấy tay phải, hết vuốt lại sờ, dù sao cũng chẳng ai thấy. Hơi ấm lưu lại thật lâu không hề tan biến.

*** 11 ***


Chương 12

12.

Mấy ngày tiếp theo, Jeon Jungkook đưa Jung Hoseok đi vườn bách thú, công viên, phố ăn vặt, viện bảo tàng, bảo tàng nghệ thuật, vân vân và mây mây.

Jung Hoseok hào hứng như một đứa trẻ, đi chỗ nào cũng vô cùng phấn khích.

Nhưng mà nghe nói có dự án mới rồi. Jeon Jungkook không thể nghỉ việc mãi được.

Ngày cuối cùng, hắn đưa Jung Hoseok đi nghe hát opera.

Dù chẳng hiểu ca từ, nhưng nghe xong Jung Hoseok vẫn thấy buồn lắm. Cả người cậu ỉu xìu.

Trời sắp sửa sang đông, vậy nên khi ra khỏi nhà hát, Jung Hoseok vừa giậm chân vừa hà hơi vào tay cho ấm.

Jeon Jungkook cầm lấy tay cậu, bao lại, xoa nhè nhẹ.

Viền mắt Jung Hoseok ửng đỏ. Cậu rút tay về, nói: “Đang yên đang lành, anh đừng mó máy tay chân!”

Tay Jeon Jungkook vẫn luôn ấm áp như thế.

Jeon Jungkook quay lại với công việc. Lại phải tăng ca mỗi ngày.

Jung Hoseok vẫn như trước, sáng sớm đưa hắn cơm trưa, cuối ngày đem bữa tối đến, thỉnh thoảng còn giúp thêm mấy việc vặt.

Một ngày nọ, chị Sun bảo: “Công việc chất thành núi rồi. Jeon này, cô nàng chị giới thiệu cho chú hồi trước ấy, cuối cùng thì chú không gặp à.”

Jung Hoseok dựng tai lên nghe.

“Em gặp rồi. Cảm giác khá tin cậy. Em bảo cô ấy tháng sau tới thử.”

“Sao phải chờ đến tháng sau hả. Tìm một thực tập sinh đáng tin khó lắm đó biết không. Cứ để người ta thử một thời gian trước đã. Đừng đợi lâu làm gì, kẻo nhỡ lúc đến còn chẳng bằng Hoseokie của chúng ta thì lại thất vọng lắm. Không bằng để Hoseokie làm thêm ở đây luôn đi!!”

Jeon Jungkook bảo: ” Thôi đi, người ta là tác giả truyện tranh đó chị. Ai thèm làm thêm cho chị chứ?”

Jung Hoseok vội xua tay: “Ấy ấy, em không.....”

Theo Jeon Jungkook thấy, hẳn là cậu không thích loại công việc gò bó thời gian thế này đâu. Mỗi ngày qua đây giúp chơi thì thấy vui thôi. Hình như cậu cũng không thiếu tiền nữa, nên hắn đã từ chối thay cậu rồi. Tất nhiên là chị Sun cũng chỉ đùa thôi.

Hai ngày sau, cô bé thực tập sinh kia đến. Những người khác cũng hài lòng. Tuy còn đang học đại học, nhưng cô bé rất thạo việc, vả lại còn hiểu chuyện.

Mỗi tối Jung Hoseok đến đó cũng chẳng còn việc gì cho cậu làm nữa. Cậu thấy hơi hụt hẫng, nhưng không thể mặt dày ở đấy mãi, cuối cùng đành về nhà.

Một buổi trưa, Jung Hoseok nhận được điện thoại của Jeon Jungkook. Hắn nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm.

Jung Hoseok vội thay đồ rồi chạy đi mua thức ăn.

Làm cơm xong, cậu đợi Jeon Jungkook về. Lúc này, chuông cửa chợt reo vang.

Jung Hoseok mở cửa, hành lang tối đen, chỉ phía xa xa có ánh nến bập bùng.

Jeon Jungkook bê một chiếc bánh ngọt bự chảng, bước về phía cậu. Trên bánh là những ngọn nến đang cháy sáng lung linh. Hắn ngân nga khúc ca mừng sinh nhật: “Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em.”

“Ơ?” Jung Hoseok tròn mắt.

“Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật của em?”

*** 12 ***

Chương 13

13.

Jeon Jungkook ngây ra chốc lát: “QQ của em ghi là hôm nay mà.”

“Trên QQ ghi bừa thôi. Sinh nhật ngày 11/11, nhìn sao cũng thấy giả giả chứ nhỉ?!”

“Ầy, anh còn đang nghĩ ngày này đẹp lắm, đặt bánh sinh nhật còn được giảm giá 70% đấy.”

Jung Hoseok mở cửa cho Jeon Jungkook vào nhà. Hai người ngồi xuống bàn ăn cơm. Cậu vẫn chưa bật đèn, vì còn phải thổi nến và ước nữa.

“Vậy sinh nhật em là ngày nào?”

“Cũng sắp rồi, trùng với ngày giáng sinh.”

“Thật hả? Sao còn thấy giả hơn ngày hôm nay.”

“Thật mà!” Jung Hoseok xòe tay: “Quà của em đâu?”

“Quà gì?”

“Quà sinh nhật đó!”

“Quà sinh nhật tất nhiên phải đến sinh nhật mới tặng chứ. Lúc đấy tặng còn tiết kiệm được quà giáng sinh luôn.”

“Hừ, đồ keo kiệt!”

Hai người cùng thưởng thức bữa tiệc lớn trước mặt. Đến bánh ga-tô, mỗi người chỉ ăn được một miếng nhỏ, còn lại cất vào tủ lạnh.

Hôm sau, Jung Hoseok mang cơm tới chỗ làm cho Jeon Jungkook. Cơm nước xong, cậu lấy hai miếng bánh ga-tô ra, mỗi người gặm một miếng. Chị Sun nhìn thấy thì hỏi: “Sinh nhật em à?”

Jung Hoseok lùng bùng trong miệng, không chịu nói rõ nguyên do.

Jeon Jungkook bảo: “Bánh còn nhiều quá, hay là đem đến chỗ làm cho mọi người cùng ăn.”

Jung Hoseok cầm thìa nhỏ, xúc sạch kem bánh còn trên đĩa, cúi đầu nói: “Em không nỡ…”

“Ha ha ha!”

“Sinh nhật em vào tháng sau, anh sẽ mua cho em một cái bánh lớn chừng này nhé!” Jeon Jungkook khoa tay thể hiện độ lớn của cái bánh.

Jung Hoseok ngẩng đầu lên nhìn, đúng là lớn thật, cũng hài lòng!

“Hừ, ăn không hết đâu, phí của.”

Chị Sun ở bên cạnh, ra vẻ bà già khó tính.

*

** 13 ***

Chương 14

Jeon Jungkook mới đưa Jung Hoseok tiền cơm tháng này. Nhưng gần đây sếp của hắn muốn thắt chặt tình cảm nội bộ nhân viên, bữa nào cũng đưa họ ra ngoài ăn. Thế nên suốt một tuần rồi, Jeon Jungkook không hề bảo Jung Hoseok đem cơm tới.

Hiển nhiên hai người cũng chẳng có cơ hội gặp nhau.

Tuy thi thoảng Jeon Jungkook vẫn nhắn tin qua WeChat chọc cậu, nhưng Jung Hoseok sợ làm phiền công việc của hắn, thế là chẳng dám nói chuyện nhiều.

Trước đây, ngày nào cũng ra ngoài mua đồ tươi về nấu ăn, xong xuôi lại bắt xe đưa cơm đến chỗ làm của Jeon Jungkook. Hoàn thành việc đưa cơm lại chạy về. Phải vận động không ít. Giờ chỉ có mình cậu ăn, gần một tuần, bụng nhỏ sắp phị ra rồi.

Hơn nữa tâm trạng không vui, chỉ còn cách ăn cho đỡ buồn.

Thế nên lúc Jeon Jungkook cầm các loại xiên nướng gõ cửa nhà Jung Hoseok, hắn thấy một khuôn mặt buồn bã phúng phính ra mở cửa.

Jeon Jungkook véo má cậu, mà hiếm khi cậu không xù lông, kệ cho hắn véo chán thì thôi.

Jung Hoseok thở dài, để hắn vào nhà.

Từ sau cái ngày cậu nhận ra tình cảm của mình, cứ cảm thấy quan hệ của hai người ngày càng xa lạ.

Cả hai ngồi gặm xiên nướng. Jeon Jungkook kể cho Jung Hoseok nghe những chuyện thú vị trong công việc.

Tâm hồn Jung Hoseok bay tận đâu đâu.

Miệng cứ mấp máy, muốn hôn quá đi.

Sẽ làm anh ấy thất kinh mất!

Chắc hẳn sẽ bị đẩy ra, sẽ thấy anh bực bội lau miệng, mắng mình ghê tởm, nói tôi coi cậu là bạn, thế mà cậu muốn thông ass tôi, tôi nhìn lầm cậu rồi… Mấy câu như vậy đó.

Tiểu thuyết và phim về gay yêu straight đều như vậy cả mà.

Jeon Jungkook thấy cậu cứ ngơ ngẩn, hắn không nói nữa, chỉ nhìn cậu cười cười.

“Em đang nghĩ gì thế?”

“Hả?”

“Vẻ mặt thú vị ghê, cứ liên tục thay đổi. Em đang tưởng tượng cảnh gì vậy?”

Jung Hoseok vội vàng vỗ vỗ lên mặt mình.

Đúng lúc này, điện thoại của Jeon Jungkook reo lên. Hắn nói xin lỗi rồi đứng dậy nghe điện. Sau khi cúp máy, hắn quay ra hỏi cậu: “Có thể mượn máy tính của em dùng một chút không? Anh cần đọc email.”

“Vâng, máy tính đang mở đấy ạ.”

Hai người đi về phía máy tính bàn. Jeon Jungkook ngồi xuống, di chuột, màn hình sáng lên, Weibo đang bật.

Jeon Jungkook không để ý lắm, nhưng Jung Hoseok lập tức lao đến, rồ dại ấn tổ hợp alt + F4, mãi mới tắt được.

Cậu như gặp giặc dữ, hỏi: “Anh có thấy không?”

“Có thấy.”

Jung Hoseok khóc lóc. Cậu vội lôi di động ra, lên Weibo đổi tên. Đổi thành một đống chữ cái và số.

Email được gửi đến. Jeon Jungkook phát hiện trong máy của Jung Hoseok có cài đặt các phần mềm thiết kế đồ họa đầy đủ cả, cực kì tiện lợi.

Jung Hoseok nói: “Em đổi tên Weibo rồi! Anh không tìm ra được đâu!”

Jeon Jungkook cười, click chuột.

Xử lí xong email, Jeon Jungkook hỏi cậu: “Trên Weibo có gì không thể cho người khác thấy sao?”

“Không phải chuyện của anh!”

“Em đổi tên làm gì, đổi tên vẫn tìm được mà.”

“Em không tin, có giỏi anh tìm thử coi!”

“Là em thách anh đấy nhé?”

“Em thách đó, anh thử đi!”

Jeon Jungkook xắn tay áo, hôm nay để anh đây cho chú biết thế nào là kỹ thuật tìm người!

Chưa đến hai phút sau, Weibo của Jung Hoseok đã bị tìm ra.

“Nhiều người theo dõi đấy, còn có người hỏi sao tự nhiên em lại đổi tên kìa? ID cũ bị hack rồi, không đổi lại được đâu.”

Jung Hoseok trố mắt, vội dùng di động thử, mẹ kiếp quả thật bị chiếm rồi!

Jeon Jungkook giơ di động lên, bảo: “Là anh hack đó, ha ha ha. Giờ anh đổi tên đây, em mau đổi về đi.”

Hai người lần lượt ấn xác nhận, ID an toàn.

Jeon Jungkook vẫn không ngừng tay, tiếp tục ấn ấn.

Jung Hoseok đá nguồn điện của máy tính, cậu sắp gục rồi.

“Rồi rồi rồi, em khai hết đây. Người thành phố A năm nay 22 tuổi thích ăn kẹo bông gòn và bỏng ngô từng học ở trường tiểu học XX trung học XX đại học XXX hơn nữa đúng vậy hồi nhỏ em là một nhóc ú tròn!”

Jeon Jungkook mỉm cười, bức ảnh chụp nhóc ú hồi nhỏ kia quả thật khá đáng yêu.

Đáng tiếc không kịp lưu.

“Cho anh xem Weibo được không?”

Jung Hoseok khóc bảo được.

Jeon Jungkook kéo chuột dưới sự giám sát của Jung Hoseok. Cũng chẳng có gì, chỉ có mấy bài về hắn.

“Vừa chuyển nhà, hàng xóm mới là một ông chú đẹp trai. Trông như này nè” – Đăng kèm một bức kí họa.

“Gặp chú đẹp trai trong thang máy, nói chuyện với nhau rồi.” – Đăng kèm một bức kí họa.

“Chú đẹp trai bắt đầu lao vào công việc cùng cả nhóm, thấy thương thương, muốn khuyên người ta đổi việc đi. Chú đẹp trai sắp biến thành đại gia đẹp trai rồi.” – Đăng kèm một bức kí họa trường phái dã thú.

“Dùng một nồi thịt kho dụ dỗ ông chú vào nhà, về sau cả hai sẽ ăn cơm cùng nhau, nhà cửa sẽ không vắng vẻ nữa rồi!!” – Kèm một bức kí họa thức ăn.

Nhưng gần đây ít hơn nhiều. Thường chỉ có độc một bức vẽ hắn.

Jeon Jungkook sờ mặt mình, hắn thật sự đẹp trai đến vậy sao?

Jung Hoseok đỏ mặt đẩy hắn ra cửa, Jeon Jungkook giơ di dộng lên hỏi cậu: “Anh có thể tiếp tục xem Weibo của em không?”

“Tùy anh.”

Jeon Jungkook nằm trên giường, xem từng status cũ, vừa xem vừa bật cười, một vài cái thì lưu lại. Lội về status đăng vào mấy năm trước, có thể mường tượng ra một Jung Hoseok càng trẻ con hơn bây giờ. Lúc mới dùng Weibo, cậu thậm chí còn thích sử dụng mấy icon đáng yêu.

Đến lúc xem xong, trời cũng sáng.

*** 14 ***

Chương 15

Vào dịp giáng sinh, công ty chẳng có việc. Jeon Jungkook bèn xin nghỉ mấy ngày, đưa Jung Hoseok đi chơi khắp nơi.

Hắn biết cậu sợ cô đơn, biết cậu thích gây chú ý như con nít. Người nhà của cậu đều ở quê. Quan hệ giữa cậu và bố mẹ không tốt, nên sinh nhật họ chẳng đến thăm.

Tháng này có rất nhiều phim mới, phim nào Jeon Jungkook cũng đưa cậu đi xem.

Jeon Jungkook rất giỏi dỗ dành. Hắn luôn biết cách trêu Jung Hoseok đến khi cậu cuống cả lên nhưng chưa giận hẳn, dỗ dành đôi câu thì chỉ biết đỏ mặt mạnh miệng mắng hắn, những lúc như này là đáng yêu nhất.

Jung Hoseok cảm thấy mỗi ngày mình lại lún sâu thêm.

Sắp hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.

Bộ phim trong tưởng tượng của cậu quay tới tập 67 rồi đó.

Đến sinh nhật của Jung Hoseok, Jeon Jungkook dẫn cậu dạo phố rồi đi ăn. Hắn mời Jung Hoseok đến nhà dùng bữa, bảo có niềm vui bất ngờ dành tặng cậu.

Mở cửa ra, trong nhà Jeon Jungkook treo đầy những dây đèn led nhỏ nhiều màu, tựa như bầu trời đầy sao. Trong phòng dìu dặt tiếng thánh ca, còn bày thêm một cây thông Noel. Bên cạnh cây thông là chiếc bàn tròn thấp, trên bàn đặt một cái bánh ga-tô bự chảng.

Không biết Jeon Jungkook ấn vào đâu, đột nhiên bùng lên ngọn lửa, thắp sáng toàn bộ nến trên bánh sinh nhật.

Nhưng mà thắp sót mất một cây. Jeon Jungkook vội vàng chạy lại, cầm bật lửa châm nến.

“Chúc em sinh nhật vui vẻ, hàng xóm nhỏ của anh.”

“Em không có nhỏ…” Jung Hoseok nghẹn ngào, sắp không thốt nên lời.

“Quà sinh nhật của em này, mở ra xem đi?” Jeon Jungkook nhấc một cái hộp bên gốc cây thông lên, đặt vào tay cậu.

Mở hộp ra, trong đó là một đôi tất bông với họa tiết mèo con.

Có hơi giản dị nhỉ?

Jung Hoseok bắt đầu xụ mặt.

“Nhầm rồi, đây là quà giáng sinh.”

“Còn đây mới là quà sinh nhật.”

Hộp quà này nặng hơn rất nhiều. Mở ra, không ngờ bên trong là trọn bộ bách khoa toàn thư.

Là bản mà cậu rất thích, thích từ nhỏ tới lớn, nhưng đã bị người nhà vứt mất rồi. Ngỡ sẽ chẳng bao giờ tìm được nữa.

Hình như cậu đã đăng status than thở về việc ấy.

Lúc này thật sự chẳng nén nổi nữa, đỏ hoe viền mắt.

Jung Hoseok vội hít thật sâu, lấy lại bình tĩnh.

Jeon Jungkook còn thêm dầu vào lửa: “Sinh nhật vui vẻ. Còn nữa, cảm ơn em. Mấy tháng qua… Anh vui lắm. Gặp được em đúng là may mắn của anh.”

Giây phút này, chỉ muốn nhào tới hôn!

*** 15 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro