5. Trúc mã cách vách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng đương nhiên không để cậu chạy, bước vài bước dài đã đuổi kịp người đang muốn trốn vào phòng ngủ, tay vươn ra, một phen ôm chặt người vào trong lòng.

"Anh, anh buông em ra!" bị nhìn thấy tự an ủi, còn là tự an ủi kiểu kia, Hạo Thạc vừa thẹn vừa giận, vừa hoảng sợ vừa uể oải, hay rồi, sẽ bị nói là biến th thái.

"Tiểu Thạc đừng kích động, bình tĩnh nào." Giọng nói của Tại Hưởng lạnh lùng, vững vàng, có thể làm người ta an tâm, buốt giá phảng phất như một dòng suối lạnh, từ lúc cậu 10 tuổi tới này, mỗi lần cậu suy sụp anh đều dùng giọng nói này trấn an cậu, vì thế Hạo Thạc dần dần không giãy dụa nữa, chỉ suy sụp tựa vào trong lòng người hàng xóm cao hơn cậu một cái đầu.

"Ghê tởm lắm phải không." Cậu ấm ấm ức ức mà khàn khàn nói, cậu đã hết hy vọng, dù sao không thừa nhận thì có thể thế nào? "Xin lỗi, để anh nhìn phải việc kỳ quái."

"Em coi anh là loại người gì?" Tại Hưởng nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, đau lòng ghê gớm nhưng ngữ điệu vẫn lạnh lùng, mềm nhẹ nâng má Hạo Thạc lên, anh nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Anh sẽ không bao giờ cảm thấy em ghê tởm, Hạo Thạc."

Nhìn đôi mắt như hồ sâu của Tại Hưởng, rõ ràng là thâm trầm đen tối nhưng cậu lại thấy được chăm chú và trịnh trọng, cùng với quan tâm dịu dàng. Hạo Thạc biết anh nói thật, tim không khỏi lỡ nhịp, cậu muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng đành phải cúi đầu không lên tiếng.

Nhất thời, cả phòng lặng im.

Người phá vỡ trầm mặc là Tại Hưởng: "Tuy anh cảm giác tự an ủi là hành động bình thường, vậy nhưng anh nghĩ rằng anh cần hiểu được nguyên nhân em làm loại hành động này để tránh cho em làm bản thân bị thương." Ngữ điệu lạnh lùng không hề thay đổi, tựa như đang nói chuyện làm ăn, nhưng nội dung lại khiến người không đành lòng nhìn thẳng.

Nghe vậy, mặt Hạo Thạc đỏ bừng, bé con đáng thương bị kích thích đến lắp bắp: "Em, em em em em em em..."

"Đừng gấp, chúng ta đến sô pha nói chuyện." Tại Hưởng kéo cậu ngồi xuống, một bộ muốn tâm sự lâu dài thảo luận chi tiết.

Hạo Thạc cảm thấy quá trọng khẩu vị rồi, thảo luận vấn đề tự an ủi [an ủi cúc hoa] với trúc mã + hàng xóm? Cậu phảng phất nghe được tiếng của tiết tháo rơi vỡ, ngơ ngác ngồi, cậu hoàn toàn không biết nên nói gì, miệng mở ra lại ngậm lại rồi lại mở, chung quy vẫn không nói gì.

Tại Hưởng yên lặng nhìn cậu, thấy cậu không nói cũng không ép, chỉ là thở dài, trong giọng nói lạnh lùng mang theo thất vọng và tổn thương mà người ngoài không thể phát giác nhưng Hạo Thạc nhất định có thể nhận ra: "Nếu em không muốn nói thì thôi, anh chỉ không muốn em bị thương. Nhưng xem ra anh còn chưa đủ để em tin tưởng..." Anh phá lệ mà có biểu tình, tự giễu nhếch nhếch khóe miệng, đứng dậy muốn rời đi: "Em...nghỉ ngơi đi."

Hạo Thạc nghe anh nói vậy, ngữ khí tổn thương khiến trong lòng cậu rất khó chịu, còn chưa kịp nói gì đã thấy anh muốn đi, vội vàng liền nhào lên ôm lấy anh từ sau lưng, nhanh chóng kêu lên: "Em nói em nói! Anh đừng đi! Em chỉ là cảm thấy rất xấu hổ không biết nên nói thế nào sao anh lại như vậy...." Nói về sau, cậu không tự giác mang theo chút làm nũng.

Tại Hưởng quay lưng với Hạo Thạc vậy nên cậu không nhìn thấy nụ cười âm hiểm của tên băng sơn nào đó, mà người đang cười đểu đó lúc này ngữ điệu vẫn rét lạnh, thậm chí còn có chút cô đơn: "Anh không muốn em phải miễn cưỡng..."

"Không miễn cưỡng không miễn cưỡng!" Hạo Thạc ngốc nghếch bị lừa còn không biết, vẫn ôm Tại Hưởng, thành thành thật thật kể lại mọi chuyện.

Tại Hưởng nghe xong liền trầm mặc một lúc lâu, lâu đến khi Hạo Thạc cho rằng anh ghê tởm mình, anh mới xoay người nhẹ nhàng ôm cậu, hỏi: "Vậy giờ em còn ngứa không?"

"Dạ?" Cậu sửng sốt, sau đó đỏ mặt: "À..."

Vừa nãy bị mấy chuyện xảy ra liên tiếp dời lực chú ý nên không thấy gì, bây giờ bị anh nhắc tới, cảm giác kia liền bùng lên... Mặt Hạo Thạc đỏ như máu, nhăn nhăn nhó nhó đẩy đẩy anh, thẹn thùng nói: "Anh...anh về trước đi..."

"Ha?" Tại Hưởng thoáng nhướn mày: "Anh về rồi tự em giải quyết?"

Nghe được lời trắng trợn như vậy, mặt Hạo Thạc đỏ tựa như tất cả mạch máu đều vỡ tan, lắp bắp: "Anh anh anh anh anh em em em em em!!!!!!!" biết cũng đừng nói ra mà, tuy đều là người lớn nhưng mà cũng ngượng lắm mà!!!

Tại Hưởng khoái trá thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng của Hạo Thạc, cảm thấy cực kỳ thích, moe đến anh lang tính đại phát!

"Anh giúp em."

"Dạ?" Mắt phượng mở to, ảnh vừa nói gì vậy?

Ẩn tình nhìn Hạo Thạc đang dại ra, Tại Hưởng tà mị: "Anh nói, anh giúp em." Bàn tay đang ôm nhẹ vòng eo gầy liền siết lại, ôm chặt cậu vào lòng, ghé vào tai cậu nỉ non.

Hạo Thạc ngốc đến hồn cũng bay mất. Giúp cái gì? Ý của ảnh là ý kia sao!!!

Không đợi người nào đó hồi thần, Tại Hưởng cúi đầu nhẹ nhàng cắn vành tai trắng nõn như ngọc, bắt đầu liếm láp, tay còn lại không an phận trượt vào trong quần cậu, mò đến hậu huyệt của cậu, cực kỳ dê cụ mà nhấn nhấn.

"Á!?" Hạo Thạc giật mình, linh hồn xuất khiếu dùng vận tốc ánh sáng bay về, cậu đẩy Tại Hưởng, cực lực giãy dụa: "Không, không cần, buông em ra..."

Trong mắt Tại Hưởng lóe một tia u quang, vô cùng háo sắc liếm lỗ tai cậu, ngậm cả vành tai trong miệng trêu đùa. Từ rất lâu trước kia anh đã phát hiện lỗ tai của tiểu trúc mã nhà anh không phải mẫn cảm bình thường, thoáng xẹt qua cũng có thể khiến cậu run rẩy, vì thế anh vừa liếm vừa thổi nhiệt khí vào tai cậu: "Anh chỉ chữa ngứa giúp em thôi mà."

Hơi ẩm ấm áp theo lời nói trượt vào trong tai Hạo Thạc, lỗ tai lại bị trêu đùa ẩm ướt, làm cậu cả người đều không tốt, nửa tê liệt nửa mềm nhũn, cậu cố gắng giữ lại lý trí đang bắt đầu tan rã: "Không, không được... Em tự làm..."

"Tự làm? Tự làm không đủ đúng không?" Tại Hưởng hôn lên cổ trắng thon của cậu, một ngón tay lặng lẽ xâm nhập vào nhục huyệt ấm mềm, vì lúc trước đã khuếch trương qua nên trong tiểu huyệt ướt át mềm mại, vách thịt non mềm cẩn thận mút lấy ngón tay anh, cực kỳ nhiệt tình.

"A..." Hạo Thạc cắn chặt môi dưới, cố gắng ngăn rên rỉ sắp tràn ra, ngón tay bấu chặt lấy bả vai của Tại Hưởng, cảm thụ khoái cảm khi ngón tay ra vào hậu huyệt. Bây giờ cậu đã vô lực chống cự, chỉ có thể bị động thừa nhận sự xâm phạm của ngón tay anh.

Tại Hưởng vẫn liếm mút cổ cậu, tạo ra một đám ấn ký màu đỏ, ngón tay ra vào ở tiểu huyệt ướt át từ một đã thành hai, lúc nông lúc sâu mà tra xét, tựa như đang tìm gì đó. Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc tìm được điểm hơi hơi gồ lên, hai ngón tay dùng lực ép vào điểm kia một cái -

"A a!" Hạo Thạc cảm thấy một đợt kích thích cường liệt từ hậu huyệt truyền đến, nhịn không được thất thanh kêu lên, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đang tác loạn ở phía sau lập tức phát điên, liều mạng đâm chọc vào điểm kia, từng đợt khoái cảm liên tiếp đánh úp cậu tựa như không có điểm dừng, làm cậu suýt nữa thì không nhịn nổi: "A...ư, ư a...Không, đừng mà... Dừng lại... a a...Không được..."

"Nhiều nước quá...Sao nơi này lại chảy nước như phụ nữ vậy đâu?" Nghe tiếng rên rỉ kiều mỵ như vậy, Tại Hưởng càng hưng phấn, ngón tay nhanh chóng cắm vào nhục huyệt ướt áp, "tí tách" tiếng nước cho thấy tiểu huyệt đã chật vật không chịu nổi. Anh vừa tán thưởng vừa đùa bỡn cho tiểu huyệt càng thêm ướt át.

Hạo Thạc cơ hồ mất đi lý trí, đứng cũng đứng không vững, nếu không phải có Tại Hưởng đỡ chỉ sợ đã mềm nhũn trên mặt đất, khoái cảm cường liệt khiến nước mắt sinh lý của cậu chảy ra: "A...Ha a...a a ..."

Tại Hưởng mê muội nhìn khuôn mặt động tình của cậu, bên tai vang lên rên rỉ ngọt ngào yêu kiều, ngón tay ra vào nhục huyệt ấm mềm, anh cảm thấy có thể trêu chọc cho người trong lòng trở nên dâm đãng như vậy thật đúng là rất thỏa mãn. Chỉ đang thương cho hạ thân sắp nổ của anh, nhưng nghĩ tiểu trúc mã đây là lần đầu tiên, anh cố nén dục vọng, tăng số ngón tay thành ba ngón, chuẩn bị cho việc sắp xảy ra.

NGUỒN: https://mykokymang.wordpress.com/2018/10/01/vhope-h-chuyen-ver-truc-ma-nha-ben/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro