6. Cẩm nang cưng chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Giường của Park Jimin rất lớn nhưng chỉ có một cái gối và một tấm chăn, vốn dĩ anh định để ma cà rồng mới tới ngủ ở phòng khách bên cạnh nhưng không ngờ sẽ gặp phải tình huống này.
Trước đây anh chưa yêu đương lần nào, ham muốn tình dục cũng ít, bình thường chỉ tự xử, nhưng khi mới thức tỉnh xu hướng tính dục anh từng tìm hiểu hành vi tình dục giữa đồng tính luyến ái nên biết phải làm thế nào.

Jung Hoseok nằm trên giường anh, áo ngủ mặc chưa bao lâu lại bị lột ra, thân thể trần trụi vừa trắng vừa mềm, tay chân thon dài, thân hình cân đối, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực như sắp bốc cháy nhưng hai cánh tay vẫn ngoan ngoãn đặt bên cạnh không hề che chắn.

Park Jimin cúi đầu ngắm thân thể cậu, thầm nghĩ sao chủ cửa hàng thú cưng lại xếp cậu vào hạng thấp kém chứ?

Rõ ràng cậu rất đáng yêu, trên giường cũng ngoan thế cơ mà.

Park Jimin chưa từng hẹn hò nên không rõ mình thích kiểu người nào, nhưng giờ thấy Jung Hoseok rụt rè nhìn sang, anh lập tức cương cứng.

Đến giờ anh vẫn không xem Jung Hoseok như vật cưng, nếu cậu không muốn làm đương nhiên anh sẽ không đụng vào cậu, nhưng Jung Hoseok đã muốn làm, hơn nữa chính anh cũng sinh ra dục vọng nên không cần phải nhịn nữa.

Anh gập đầu gối Jung Hoseok lại, ngón tay vạch ra khe mông nhét vào chỗ sâu rồi giật mình hỏi.

"Em tự làm rồi à?"

Thân thể Jung Hoseok căng cứng, vừa thẹn vừa sợ lí nhí trả lời.

"Làm, làm rồi ạ..."

Park Jimin tưởng lúc nãy cậu nói "Em biết cách làm" là vì trước kia đã từng làm với người khác, trong lòng cũng chẳng có cảm giác gì, dù sao ma cà rồng sống trăm ngàn năm đâu thể ngây thơ mãi được.

Ngón tay chạm vào thành ruột ẩm ướt lập tức bị siết chặt, Park Jimin kiên nhẫn nới lỏng cho cậu thêm một lát, sau đó để dương vật cương cứng của mình ở cửa huyệt rồi dịu dàng nói.

"Vậy anh vào nhé."

Jung Hoseok khẩn trương cắn môi, cố gắng kìm lại những thanh âm kỳ quái.

Nghe Park Jimin nói cậu vội vàng muốn trả lời nhưng dương vật đã từ từ tiến vào như một cây sắt nung đỏ xé rách thân thể, thanh âm của cậu lập tức bị chặn lại ở cổ, ngạt thở ra sức hít vào.

Cậu không ngờ lại đau như vậy, rõ ràng trước kia thấy anh trai làm với người khác đều tỏ vẻ đê mê sung sướng lắm mà, sao lại đau thế này chứ?

Thân thể căng cứng không nhịn được run rẩy, tay cậu yếu ớt siết chặt ga giường, đau đến nỗi nước mắt thi nhau trào ra, một chữ cũng không nói nên lời.

Park Jimin vừa tiến vào đã bị quấn chặt, thân thể ma cà rồng lạnh lẽo nhưng anh vẫn cảm nhận được khoái cảm khi bị siết lấy, suýt nữa đã tước vũ khí đầu hàng sớm.

Sau khi từ từ nhét hết dương vật vào trong, anh thở phào một hơi rồi khẽ đưa đẩy, lúc này mới nhận ra Jung Hoseok quá yên tĩnh, cúi đầu nhìn thì thấy mắt cậu mở to rơi lệ không ngừng, bờ môi cũng run rẩy.

Park Jimin giật mình ngừng lại, đưa tay lau nước ở khóe mắt cậu rồi dịu giọng hỏi.
"Sao lại khóc? Đau lắm à?"

Nghe câu này tựa như được cho phép, Jung Hoseok gấp rút thở dốc mấy lần, cuối cùng khóc thành tiếng, co rúm lại thút thít nói.

"Đau... Đau quá..."

Lúc tiến vào đúng là không thuận lợi lắm, Park Jimin phải khá tốn sức mới vào được, nhưng anh cứ tưởng vì lâu rồi Jung Hoseok chưa làm nên mới chặt khít như vậy, cho nên cũng không dừng lại quá lâu.

Giờ thấy cậu khóc tội nghiệp như thế, Park Jimin không khỏi áy náy, cúi người hôn khóe mắt ướt át của cậu rồi trìu mến nói.

"Còn đau không? Nếu thực sự đau quá thì chúng ta đừng làm nữa."

Tuy giờ là lúc rất khó ngừng lại nhưng Park Jimin cũng không muốn làm kẻ cưỡng gian thô bạo, khi lên giường cả hai bên phải tình nguyện mới được.

Nghe anh nói xong, Jung Hoseok khẩn trương vội vã lắc đầu.

"Không sao, không sao, anh làm đi..... Chỉ hơi... hơi đau tí xíu thôi..."

Thấy ánh mắt vừa bất an vừa khẩn thiết của cậu, Park Jimin do dự một lát, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

"Vậy anh sẽ chậm một chút, nếu đau em cứ nói anh biết nhé."

Jung Hoseok khẽ gật đầu, sợ mình nhịn không được nên vùi đầu vào ngực anh, cắn môi kìm nén nước mắt, bẹn đùi run rẩy tê dại, chỗ bị dương vật nhồi vào vừa trướng vừa đau.

Dương vật chôn trong cơ thể chậm chạp đưa đẩy, từng cái đâm vào chỗ sâu, Jung Hoseok sợ bụng mình nứt ra nên không khỏi khẩn trương ôm bụng, còn cảm nhận được hình dạng gồ lên đáng sợ.

Nhìn thấy động tác của cậu, Park Jimin cũng xoa bụng cậu rồi nhận xét.

"Em gầy quá, sau này phải ăn nhiều một chút."

Nói xong anh sực nhớ ma cà rồng chỉ uống máu, chẳng biết thân thể đã định hình này còn cơ hội béo lên không nữa.

Sau một hồi ngẩn ngơ anh định thần lại, nắm vòng eo mảnh khảnh của Jung Hoseok đưa đẩy, thấy cần cổ trắng nõn và bả vai run rẩy của cậu, trong lòng chợt dâng lên một niềm thương tiếc.

Jung Hoseok còn đang cố chịu đựng không khóc ra tiếng, nhưng động tác của Park Jimin vừa nhẹ vừa chậm, thế là dương vật đâm rút trong cơ thể dần trở nên trơn ướt, cơn đau ban đầu cũng từ từ tan đi, thay vào đó là một cảm giác lạ lẫm cuồn cuộn trào dâng.

Không đau mà hơi ngứa, còn tê tê nữa.

Jung Hoseok bị thúc bỗng nhiên kêu lên một tiếng rồi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Park Jimin, đôi mắt màu đỏ rưng rưng nước mắt nhìn vô cùng đáng thương, bộ dạng như không biết phải làm sao.

Park Jimin biết đó là điểm mẫn cảm của cậu nên đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, vừa cúi đầu hôn môi cậu vừa đụng vào điểm mẫn cảm.

Tình dục khó lòng chịu đựng đột nhiên thay đổi, khoái cảm mạnh mẽ bắt đầu truyền đến từ hậu huyệt rồi chạy dọc xương cụt lên sống lưng như một dòng điện, Jung Hoseok tê cả da đầu, bị Park Jimin hôn làm toàn thân cứng ngắc, chỉ biết đờ đẫn nằm trên giường tan thành một vũng nước.

Động tác dần tăng tốc phát ra tiếng nước lép nhép hòa lẫn tiếng da thịt va chạm, rõ ràng Jung Hoseok không cảm nhận được nhiệt độ nhưng tựa như đã trở lại những ngày tháng hạnh phúc khi còn là người, lâng lâng như bước trên mây, mọi cảm giác đều trở nên mẫn cảm.
Park Jimin liếm răng nanh nhỏ của cậu, đúng là rất cùn, cũng không cắn rách được môi anh.

Anh thoáng lui ra một chút, thấy Jung Hoseok vừa xấu hổ vừa luống cuống như sắp khóc vì phản ứng bản năng của cơ thể thì không khỏi buồn cười.

"Sao thế? Không thoải mái à?"

Jung Hoseok ấp úng không nói lời nào mà khẽ lắc đầu, được ánh mắt anh cổ vũ mới lí nhí như muỗi kêu.

"Không có... Không phải không thoải mái.... chỉ thấy kỳ quái thôi...."

Park Jimin giật mình, dường như hiểu ra điều gì nên cúi đầu hôn cậu một cái rồi cười hỏi.

"Trước kia em chưa làm bao giờ à?"

Jung Hoseok lập tức lắc đầu, thẹn quá hóa giận nhìn anh, còn tủi thân lẩm bẩm.

"Sao em có thể... làm rồi chứ.... Chẳng ai thích em cả.... Em vừa xấu... vừa xấu vừa ngốc nữa..."

Nói đến đây ngữ khí của cậu trở nên chán nản, lộ ra vẻ mặt khổ sở tự ti.

Trong lòng Park Jimin mềm nhũn, không ngờ mình lại vô tình mua được bé ma cà rồng ngây thơ như vậy, vừa ngoan vừa mềm làm người ta đau lòng.

Anh vuốt tóc Jung Hoseok rồi nâng cằm cậu lên dịu dàng nói.

"Em đáng yêu lắm, anh thích em mà."

Mắt Jung Hoseok sáng lên, có chút không dám tin nhưng vẫn nhịn không được thẹn thùng hỏi nhỏ.

"Thật không?"

"Thật."

Park Jimin nhìn vào mắt cậu nghiêm túc trả lời.

Nếu không phải thích thì sao anh lại lên giường với Jung Hoseok chứ?

Đương nhiên điều anh không ngờ tới là sau khi lên giường, mình càng lúc càng thích Jung Hoseok hơn.

Jung Hoseok quên cả nỗi xấu hổ ban nãy, khoái cảm từ bên dưới xông lên tựa như thủy triều bao trùm lấy cậu, cậu vui vẻ nhìn Park Jimin, vụng về không biết nên nói gì, chỉ cười ngốc để lộ hai răng nanh nhỏ không trọn vẹn.

Màu đỏ chói lọi rực rỡ là màu của giết chóc, nhưng qua mắt Park Jimin lại biến thành thuần khiết và trong trẻo.

Anh lại hôn Jung Hoseok, cánh tay ôm eo cậu kéo sát vào ngực mình rồi khẽ thở dốc đưa đẩy, Jung Hoseok cũng phát ra tiếng khóc thút thít xen lẫn tiếng thở dốc đứt quãng, vừa yếu vừa mềm như chú mèo con.

Sau khi bắn ra trong cơ thể Jung Hoseok, Park Jimin mới nhớ mình quên đeo bao, đang áy náy muốn xin lỗi cậu thì phát hiện Jung Hoseok vùi mặt vào cổ mình, ra sức cắn rách da anh bằng cặp răng nanh cùn như thể đang đói lắm.

Nhưng răng nanh kia hệt như đang vuốt ve hoặc liếm láp, chẳng có chút lực uy hiếp nào.

Jung Hoseok bất mãn thút thít một tiếng, Park Jimin nâng cằm cậu lên cười hỏi.

"Sao vậy?"

Màu đỏ trong mắt Jung Hoseok đậm hơn, đó là dấu hiệu cho thấy ma cà rồng đang dần mất đi lý trí, nhưng sự biến đổi thành ma cà rồng của cậu vẫn chưa hoàn chỉnh, bị Park Jimin hỏi lập tức hoàn hồn lại rồi xấu hổ vội vàng thu răng nanh.

Thấy cổ anh bị mình cắn hiện ra dấu răng mờ mờ, cậu chột dạ đưa tay xoa xoa rồi ngập ngừng nói.

"Xin, xin lỗi..."

Park Jimin nhìn cậu vô thức liếm môi, trầm ngâm hỏi.

"Mới nãy em muốn hút máu anh đúng không?"

Jung Hoseok bị anh nói trúng tim đen nhưng cậu cũng không biết nói dối, chỉ lấm lét nhìn anh như sợ bị mắng hoặc vứt bỏ, nước mắt lưng tròng nói.

"... Anh trai nói... lúc này máu nhân loại uống ngon nhất... em thực sự nhịn không được..."

Càng nói cậu càng sợ Park Jimin ghét bỏ mình nên cúi đầu bụm mặt thút thít xin lỗi.

"Xin lỗi... Em, em sẽ không cắn anh nữa đâu..."

Thấy cậu đột nhiên hoảng sợ như thế, Park Jimin giật mình đưa tay nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt ướt sũng của cậu rồi bật cười.

"Em khóc gì chứ, muốn cắn anh cũng đâu cắn rách da được."

*** 6 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro