7. Cẩm nang cưng chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Nghĩ đến lời cậu vừa nói, Park Jimin lờ mờ nhớ lại những tài liệu liên quan mình tìm hiểu trước khi mua ma cà rồng, trong đó có nói ma cà rồng thích uống máu người đang ở trạng thái hưng phấn cực độ vì lúc đó máu tươi ngon nhất.
Giờ ma cà rồng bị nuôi nhốt như vật cưng không được hút máu người nữa, túi máu họ uống đều là máu nhân tạo hoặc cao lắm là máu súc vật, tất nhiên hương vị sẽ không ngon bằng máu người.

Nhìn Jung Hoseok cuộn mình khóc nấc, Park Jimin rời khỏi cơ thể cậu, lau qua loa rồi quay người xuống giường.

Jung Hoseok bị bỏ lại trên giường lập tức nín khóc, cậu hoảng sợ nhìn theo bóng lưng Park Jimin rời đi, những ý nghĩ lo sợ bất an chiếm cứ đầu óc cậu.

Park Jimin không thích cậu sao? Park Jimin muốn vứt bỏ cậu sao?

Cậu hoảng hốt vội vàng xuống giường định ra ngoài nhưng vừa đặt chân lên sàn đã bủn rủn ngã ngồi, tinh dịch trong hậu huyệt chảy dọc theo khe mông.

Jung Hoseok sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, chật vật chống tay muốn đứng dậy nhưng hai chân bị banh ra quá lâu nên run rẩy liên hồi, vừa mỏi vừa tê.

Còn chưa kịp đứng dậy thì cậu nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Park Jimin, sau đó hai cánh tay anh vòng qua lưng và khuỷu gối bế cậu lên giường.

Cậu ngơ ngác ngửa đầu nhìn Park Jimin đi rồi quay lại, mắt còn ngân ngấn nước, hoảng sợ nghẹn ngào hỏi.

"Anh... Anh muốn bỏ em sao?"

Park Jimin kinh ngạc nhìn Jung Hoseok, sau đó không nhịn được cười như nghe thấy câu gì trẻ con lắm, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu nói.

"Sao em lại nghĩ vậy chứ? Anh đã mua em về rồi, nếu em chịu ở lại thì anh tuyệt đối sẽ không đuổi em đi đâu."

Lời anh nói làm Jung Hoseok hơi yên tâm lại, ngơ ngác nhìn con dao nhỏ anh cầm trong tay rồi mờ mịt hỏi.

"Vậy anh lấy dao làm gì...."

Cậu hoàn toàn tin tưởng Park Jimin sẽ không làm hại mình, hơn nữa con dao kia không phải bằng bạc, đối với ma cà rồng cũng chẳng có tính uy hiếp gì.

"Không phải em đói bụng à?"

Nói xong Park Jimin ngồi xuống bên cạnh rồi cầm dao rạch cổ tay mình, tơ máu từ từ chảy ra vừa bắt mắt vừa hấp dẫn làm Jung Hoseok gần trong gang tấc nhịn không được nuốt nước miếng.

Thấy cậu nhìn hau háu, Park Jimin đưa cổ tay tới miệng cậu rồi cười nói.

"Không sao đâu, uống đi."

Jung Hoseok bất an ngẩng đầu nhìn anh, vẫn có chút do dự.

Nhưng hương vị máu người thật sự quá thơm, từ khi rời khỏi lâu đài cậu không được uống máu người nữa, giờ bụng đói cồn cào như thiêu như đốt, dục vọng tham lam điên cuồng dâng lên.

Cậu thực sự nhịn không được nên ôm cổ tay Park Jimin chăm chú liếm láp vết thương, mút sạch tơ máu chảy ra.

Park Jimin đưa tay xoa thái dương cậu, thấy cậu thỏa mãn rồi mới ôm cậu vào ngực mình, từ phía sau tiến vào cậu.

Thân thể Jung Hoseok run rẩy nhưng hậu huyệt vừa bị khai mở vẫn còn ướt mềm, dễ dàng nuốt trọn dương vật cứng rắn.
Tiếng thở dốc của Park Jimin kề sát bên tai làm Jung Hoseok đỏ bừng mặt, thân thể bị lấp đầy và được uống máu người hợp lại thành một niềm vui sướng tột độ, giờ phút này cậu cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc.

Cuối cùng cậu chẳng còn sức để quỳ nữa, nằm dài trên giường ôm chặt cánh tay Park Jimin, liếm sạch vết thương trên cổ tay anh rồi mềm giọng hỏi.

"Có đau không.... em, em liếm cho anh nhé..."

Park Jimin chồm sang hôn môi cậu một cái rồi nói.

"Không đau, sẽ lành ngay thôi."

Anh xoa bụng Jung Hoseok hỏi.

"Uống no chưa?"

Jung Hoseok gầy gò nên sức uống cũng không mạnh, nghe vậy thì ngượng ngùng gật đầu, lí nhí nói mình no căng rồi.

"Vậy lần sau uống tiếp nhé."

Park Jimin lật người cậu lại rồi cúi đầu tiếp tục hôn cậu, Jung Hoseok cảm kích anh chiều chuộng mình nên cũng ngoan ngoãn ôm cổ anh để mặc anh xâm chiếm.

Jung Hoseok ở nhà Park Jimin không có việc gì làm, Park Jimin là giảng viên đại học, trong tuần ngày nào cũng có tiết dạy, anh từng nói nếu Jung Hoseok muốn ra ngoài thì cứ đi, con ngươi màu đỏ có thể che lại bằng kính sát tròng màu đen, răng nanh nhỏ không trọn vẹn cũng có thể xem như răng hổ.

Nhưng Jung Hoseok vẫn cực kỳ sợ hãi nhân loại nên không dám ra ngoài gặp người lạ, thế là Park Jimin thôi không thuyết phục nữa.

Trong nhà chẳng có trò gì vui, cũng may Jung Hoseok đã quen chơi một mình nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon vừa xem tivi vừa bưng túi máu hút say sưa ngon lành.

Đây là túi máu ngon nhất có thể mua được trên thị trường, Jung Hoseok rất ngại để Park Jimin tốn kém nhưng nhưng anh nói muốn mua cho cậu.

Cảm giác được cưng chiều này rất mới lạ, hoàn toàn khác xa sự đối đãi của Công tước và anh trai dành cho cậu.

Nghĩ tới đây Jung Hoseok lại vô thức đỏ mặt.

Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng gõ cửa sổ, vừa nghi hoặc quay đầu sang thì giật nảy mình.

Ngoài cửa sổ chung cư cao tầng có người đang đứng cười tủm tỉm vẫy tay với cậu.

Jung Hoseok vội vàng chạy tới mở cửa sổ, vừa kích động vừa khiếp sợ gọi hắn.

"Anh! Sao anh lại ở đây?"

Anh trai cũng không phải anh ruột của cậu, tất cả ma cà rồng được Công tước chuyển hóa đều là con ông, anh trai là người đầu tiên được Công tước chuyển hóa nên sau khi Jung Hoseok biến thành ma cà rồng vẫn xem hắn như anh trai.

Còn có một lý do quan trọng khác là các ma cà rồng trong lâu đài đều xem thường và hay bắt nạt Jung Hoseok, chỉ có Công tước và anh trai đối tốt với cậu thôi.

Nhưng Công tước phải xử lý mọi việc trong lâu đài ma cà rồng nên khó tránh khỏi bỏ quên cậu, người cậu ở chung nhiều nhất chính là anh trai.

Anh trai nhảy vào nhìn quanh căn hộ một vòng rồi bất mãn nói.

"Sao Hoseokie có thể ở nơi chật chội này được chứ, quá thiệt thòi rồi."

Mặt Jung Hoseok đỏ lên, vội vàng giải thích.

"Chỗ này đâu nhỏ lắm, với lại chỉ có hai người tụi em ở nên vậy là đủ rồi."

Anh trai dạo quanh nhà một vòng như chủ nhân rồi ngồi xuống ghế salon vắt chân chữ ngũ, cầm túi máu cậu đặt trên bàn lên ngửi ngửi rồi ghét bỏ nói.

"Thứ mùi rẻ tiền này gớm chết, mau vứt đi đi."

Jung Hoseok thấy hắn đưa tay định ném thì vội vàng chạy tới lấy túi máu cất kỹ rồi khẩn trương xoắn góc áo nói.

"Anh trai, ở đây toàn là nhân loại nên dễ bắt được anh lắm, anh mau về đi."

Ma cà rồng bị bắt phải luôn đeo vòng cổ, mà trên cổ anh trai hiện giờ trống trơn, ma cà rồng tự do mới dễ bị phát hiện nhất.

Anh trai tuyệt nhiên không sợ mà chống đầu nhìn cậu, đôi mắt cong cong.

"Anh ra ngoài để tìm em đó, nếu em lo lắng như vậy thì chúng ta cùng về đi."

"Dạ?"

Jung Hoseok ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

Anh trai nhíu mày, nhận ra cậu không nỡ đi nên kinh ngạc hỏi.

"Đừng nói em không muốn đi đấy nhé?"

Jung Hoseok bị hỏi làm trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, luống cuống sắp khóc, cúi đầu ngập ngừng như vừa làm sai chuyện gì.

"Em, em... nhân loại tốt với em lắm."

Thanh âm nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy lại bị anh trai nghe được, hắn trợn tròn mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài nói.

"Nhân loại toàn kẻ dối trá lừa lọc cả thôi, sao em lại tin hắn được chứ? Mau về với anh đi, nơi này nguy hiểm lắm, em mà còn ở lại đây nhất định sẽ bị bắt nạt cho xem."

"Không đâu, anh ấy không bắt nạt em đâu...."

Jung Hoseok lấy hết can đảm lắp bắp giải thích giùm Park Jimin, được về với anh trai và Công tước đương nhiên rất tốt nhưng hầu hết thời gian cậu đều lẻ loi trơ trọi trong lâu đài, bị người khác khinh khi xa lánh.

Còn ở nhà Park Jimin, anh vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn với cậu khiến cậu cảm thấy như mình là một đứa trẻ được chăm sóc chu đáo, cái gì cũng chẳng cần lo.

Sự an tâm tuyệt đối này làm cậu quyến luyến không thôi, thực sự không nỡ rời đi.

*** 7 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro