8. Cẩm nang cưng chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Anh trai đã nhìn ra cậu không muốn đi nên ôm mặt thở dài, nhưng cũng chẳng ép cậu mà chỉ buồn bực nói.
"Vậy anh sẽ gặp nhân loại kia của em, để xem hắn có bộ dạng gì mà làm hại Hoseokie nhà chúng ta mất hồn thế này."

Nghe hắn nói thế, Jung Hoseok lại càng căng thẳng hơn, hoàn toàn không muốn để hắn gặp Park Jimin.

Vì dáng dấp anh trai rất đẹp nên được vô số người thích, dù là nhân loại hay ma cà rồng thì chỉ cần bị hắn nhìn trúng đều sẽ thích hắn, khó khăn lắm Jung Hoseok mới gặp được người mình thích nên thực sự không muốn Park Jimin cũng thích anh trai.

Anh trai thấy cậu luống cuống sắp khóc, vì ở chung nhiều năm nên đương nhiên rất dễ nhìn ra tâm tư của cậu, thế là kéo cậu tới véo má một cái rồi tủm tỉm cười nói.

"Nếu nhân loại kia dễ thay lòng đổi dạ như vậy thì anh thấy em cũng chẳng cần ở lại đây nữa, anh chỉ thử lòng hắn thôi mà."

Jung Hoseok cũng không dám phản kháng hắn nên đành phải lo sợ bất an chờ Park Jimin về.

Trên đường về Park Jimin nhận được điện thoại từ nhà mình, mẹ anh lại hào hứng nói muốn làm mai cho anh, lần này Park Jimin nghe xong lập tức cắt ngang rồi nói.

"Mẹ, con có bạn trai rồi, mẹ đừng tìm giúp con nữa."

"Cái gì? Con có bạn trai rồi à? Lúc nào thế?"

Mẹ anh vừa mừng rỡ vừa hoài nghi anh gạt mình, Park Jimin đành phải hứa cuối tuần sẽ dẫn bạn trai về cho bà gặp.

Lúc lên lầu anh vẫn đang suy tư nên nói sao với Jung Hoseok, chẳng biết cậu nhát gan như vậy có dám về gặp người nhà anh không nữa.

Nhưng đã lỡ hứa nên anh chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ Jung Hoseok mà thôi.

Về nhà vừa lấy chìa khoá thì cửa bật mở, gương mặt tràn ngập vui vẻ của Jung Hoseok còn kèm theo một tia bất an, nhìn anh nhỏ giọng nói.

"Anh về rồi."

Cảm giác có người đợi mình về nhà thật sự vừa lạ lẫm vừa ấm áp, Park Jimin nhét chìa khóa vào túi áo, nắm vai cậu chồm tới hôn trán cậu một cái, vừa thay giày vừa cười hỏi.

"Hôm nay ở nhà..."

Chưa nói hết câu đã bị một thanh âm xa lạ cắt ngang, ý cười mềm mại như mang theo móc câu, âm cuối như sắp hóa thành một con rắn nhỏ chui vào tim người.

"Anh là Park Jimin đúng không, tôi là anh trai Hoseokie."

Park Jimin kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong phòng khách chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thanh niên, dáng dấp hắn thật sự đẹp đến mức ngay cả anh cũng không khỏi ngẩn người.

Sau khi định thần lại, anh gật đầu cười nói.

"Chào anh, tôi là Park Jimin."

Đã nói là anh trai Jung Hoseok thì chắc hắn cũng là ma cà rồng, hắn xuất hiện ở đây làm gì?

Muốn dẫn Jung Hoseok đi sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Park Jimin chợt thấy bất an.

Anh vô thức nhìn Jung Hoseok, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, tay còn ôm chặt áo khoác của mình, vẻ mặt vừa bối rối vừa khẩn trương, hết nhìn Park Jimin lại nhìn sang anh trai.
Park Jimin dừng một lát rồi treo áo lên, thản nhiên khoác vai cậu, tiếp tục nhìn anh trai Jung Hoseok khách sáo hỏi.

"Ngài tới đây có chuyện gì không?"

Anh trai nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ, sau đó tươi cười xoa thái dương đến gần nói.

"Hoseokie đi lạc bị bán vào cửa hàng thú cưng, khó khăn lắm tôi mới tìm được em ấy nên muốn dẫn em ấy về nhà."

Lúc nói chuyện hắn hơi nghiêng đầu, động tác hững hờ mà hết sức chọc người, gương mặt ẩn chứa ý cười hòa trộn giữa ngây thơ và quyến rũ mà không hề gượng gạo, đôi mắt to tròn lúng liếng, là người đẹp nhất mà Park Jimin từng gặp.

Nhưng anh chỉ nhíu mày rồi âm thầm dời mắt sang Jung Hoseok đang lộ vẻ khẩn trương, ôn hòa nói.

"Thì ra em bị lạc, nếu em muốn về nhà thì cứ về đi."

Jung Hoseok ngơ ngác nhìn Park Jimin, vô thức siết chặt tay anh, mếu máo chực khóc lắp bắp hỏi.

"Anh, anh không cần em nữa sao?"

"Không phải."

Park Jimin mỉm cười xoa đầu cậu, thanh âm nhẹ đi rất nhiều, tựa như có chút bất đắc dĩ.

"Ý anh là nếu em muốn về thì cứ về, nếu không.... tiếp tục ở lại đây cũng được."

Mắt Jung Hoseok sáng lên, mặt cũng hơi đỏ, bất giác tới gần anh thêm chút nữa rồi cúi đầu ngập ngừng nói.

"Em.... Em muốn...."

Anh trai bên cạnh xua tay ngắt lời cậu rồi thay cậu nói ra những lời khó nói.

"Thôi thôi, Hoseokie không về thì cứ ở đây đi, dù sao dạo này cha vắng mặt ở lâu đài, còn anh cũng hơi bận. Em qua đây, anh muốn nói với em mấy câu."

Jung Hoseok lưu luyến không rời nhìn Park Jimin rồi mới ngoan ngoãn đi qua, Park Jimin cũng thức thời vào bếp nấu cơm tối.

Khi Park Jimin ra ngoài thì anh trai đã rời đi, Jung Hoseok có vẻ rất vui, giúp anh bưng đĩa lên bàn rồi vừa hút túi máu vừa đung đưa chân nhìn anh ăn cơm.

Park Jimin trầm ngâm hỏi.

"Đó là anh ruột của em à?"

"Không ạ, tụi em đều được cha chuyển hóa nên anh ấy là anh trai em."

Park Jimin gật đầu nói khéo.

"Anh thấy anh trai em không mấy...."

Anh ngập ngừng không biết nói sao, chẳng lẽ nói lúc nãy anh trai cậu cố ý quyến rũ mình à?

Nhưng bắt gặp ánh mắt mờ mịt ngây thơ của Jung Hoseok, cuối cùng anh vẫn nuốt ngược lời vào trong rồi cười nói.

"Không có gì."

Jung Hoseok nhìn anh muốn nói lại thôi, sau đó chủ động hỏi.

"Anh... Anh có thích anh trai em không?"

Park Jimin ngạc nhiên nhìn cậu, dường như đọc được ý nghĩ của cậu nên vẫy tay, Jung Hoseok vừa đi tới trước mặt đã bị anh ôm vào lòng.

Park Jimin hôn trán cậu một cái rồi dịu dàng cười nói.

"Anh không thích anh trai em, anh chỉ thích em thôi, em đáng yêu lắm."

Mặt Jung Hoseok phút chốc đỏ bừng, cắn ống hút túi máu không nói nên lời, trong lòng vui đến nỗi suýt nổ tung.

Đây là lần đầu tiên có người nói thích cậu, còn hơn những người yêu anh trai nữa.

Ban đêm Park Jimin bế cậu làm trước gương trong phòng tắm, sau khi thấy hình ảnh dâm đãng trong gương thì cả người cậu ngây dại, vừa thẹn vừa giận cắn vai Park Jimin khóc lóc, nói thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Park Jimin vừa hôn vừa dỗ, lúc bế cậu đi tắm rửa sực nhớ lại cuộc gọi của mẹ nên hỏi cậu.

"Cuối tuần về nhà với anh được không?"

Làm lâu quá nên Jung Hoseok hơi đờ đẫn, ngơ ngác đáp ứng.

Thấy cậu dễ dụ như thế, Park Jimin lại hỏi đùa.

"Vậy sau này em đừng đi mà ở lại nhà anh được không?"

Jung Hoseok vẫn vô thức gật đầu, sau khi kịp phản ứng mới ngẩng lên nhìn anh, tròng mắt đỏ rực sáng lấp lánh, gương mặt cũng đỏ bừng.

Cậu chun mũi ấp úng nói khẽ.

"Vậy, vậy sau này anh đừng mua ma cà rồng khác làm vật cưng được không?"

Park Jimin xoay người cậu lại đối diện với mình, véo nhẹ mũi cậu rồi vừa nghiêm túc vừa dịu dàng nói.

"Anh không mua đâu, mà em cũng không phải là vật cưng của anh, sau này làm bạn trai anh được không?"

Jung Hoseok ngơ ngác nhìn anh rồi đột nhiên cúi đầu nép vào ngực anh, làm thế nào cũng không chịu ngẩng lên, hồi lâu sau Park Jimin mới nghe cậu thẹn thùng lí nhí trả lời.

".... Được ạ!"

Anh nhịn không được bật cười.

【 HOÀN】

*** 8 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro