1. Quà tặng cho bạn đọc: Tôi muốn một tình yêu xanh ngắt xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi bạn đọc một câu chuyện khá dài, hãy khởi động!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tên truyện: Tôi muốn có một tình yêu xanh ngát xanh.

Tập 1: Em ghét từ "em gái"

- Ring...Ring....Ring.

- Ưm...! Hừ!

Bụp! Một tiếng đập mạnh vào cái đồng hồ đầy thảm thương. Cô gái trong chăn ló đầu, nheo mắt, cằn nhằn:

- Mình ghét đi học! Hôm nay có bài tập hay bài kiểm tra gì không nhỉ? Ừm! Toán Toán văn Lý Anh. Anh kiểm tra 1 tiết trắc nghiệm, đơn giản! Toán? Hả? Toán? Toán 124 bài tập? Hu! Đêm qua mình ngủ quên! Hôm nay xác định rồi!

7h, cô chạy đến trường, như thường lệ, khi đi qua quán trà sữa của bác Ba cô hét lên:

- Bác! Hôm nay làm ăn phát đạt.

Lý do thứ nhất cô làm vậy bởi lẽ bác Ba luôn khen cô là thần phát tài của nhà Bác, mỗi lần cô chúc phụng bác là y như rằng hôm đó hàng bác không ế ẩm, chẳng nhưng vậy khi đi học về, cô lại được bác cho một cốc trà sữa. Nhưng cô gái không để ý đến điều đó nhiều, lý do cô làm vậy chủ yếu là vì con trai bác – An. An là chàng trai cô thích năm cô 14 tuổi. An gầy và hiền như cái tên của anh vậy. An giỏi và chăm, cũng nhát gái. Người duy nhất An hay nói chuyện là cô. Cô biết, anh hay tâm sự và giúp đỡ cô chẳng qua là vì: An coi cô là EM GÁI, là đứa con gái CHƯA BAO GIỜ NÓI LỜI THÍCH ANH.

- Nhanh lên An ơi, Vy đang đợi con kìa.

An chạy ra, ngày hôm nay, An vẫn bình thương như mọi khi. Mặt buồn, áo trắng và đôi giày đen. Vy nghĩ: *Anh vẫn giản dị vậy* và Vy thấy điều đó hạnh phúc sao ấy!

- Đi thôi!

- Hôm nay Em chưa làm 124 bài tập đó! Anh thấy em kì diệu không?

- Đồ lười! Ráng học đi còn lên đại học, tôi với cô còn được đi xe buýt cùng nhau chứ không phải là đi bộ cùng nhau đến bến xe buýt! Phiền!

- Anh đang khích lệ em à?

- Không! Bay không vàođược đại học thì cái danh EM GÁI NUÔI của tôi bị vấy bẩn và bôi xấu rồi.!

Vy nghĩ: *Lại là Em gái, anh luôn coi em thế sao*

- Vì anh em luôn cố gắng!

- Ngưng đi! Sến sẩm quá đấy!

Ngày hôm đó, vì Vy không làm bài tập nên bị giáo viên khiển trách, vừa bị điểm kém vừa phải ở lại quét sân trường dưới sự giám sát của Mario – oppa bảo vệ lùn và lầm lì, Vy ghét!

Lướt thướt về nhà cũng là 7 giờ. Tuy nhiên khi đi qua khu phố ẩm thực mới mở gần đó, Vy lân lê ăn uống căng bụng những món đồ rẻ tiền. 9h, cô cố gắng lắm mới muốn về.

Tầm đó, khu nhà cô đã tối rồi. Đi qua con xóm nhỏ, rồi đi qua quán trà sữa của bác Ba. Vy thấy bác đang đi đi lại lại trước hiên nhà:

- Bác, bác chưa ngủ sao! . Ngó nghiêng lên phòng An, Vy thấy phòng An tối nhẹm. Vy sốt ruột:

- Bác! Anh chưa về sao?

Bác Ba bảo: Mọi lần về sớm lắm, mà về muộn thì nó nhắn tin gọi điện ngay. Bác vừa gọi cho nó mà thấy điện thoại cụp. Thằng này, bác lo lắm. Thông minh đấy nhưng chỉ bài vở thôi, ra ngoài đời bác thấy nó học nhiều đến đù đù!

Vy lo, Vy nhìn trời, thấy sắp có giông, Và Vy nhớ đến cái ngày: Vy cũng về muộn như An lúc này, lần đó Vy lỡ tuyến xe cuối cùng. Vy sợ và gọi cho anh, anh trên con xe cũ của gia đình đạp quãng đường 20km, đón cô trong đêm giông như vậy.

Vy đoán và an ủi bác Ba:

- Bác à, chắc điện thoại anh hết pin và lỡ chuyến xe cuối thôi bác. Con sẽ mượn xe máy mẹ phóng đi tìm anh! Bác đừng lo. Anh An còn mỗi bác mà giờ bác còn đau chân, con nghĩ, bác tranh thủ vào nhà dọn hàng. Con hứa con tìm anh về cho bác.

Lúc đó, Vy cũng mệt lắm. Nhưng Vy vẫn đi tìm anh. Vy nghĩ, dù anh luôn nói lời lạnh nhạt với mình, dù anh kêu mình phiền, nhưng nếu mình luôn bên anh ấy, chắc chắc có ngày anh quay đầu lại đến bên mình! Tin tưởng! Tin tưởng!

Vy phóng xe rất nhanh, Vy ra bến xe chờ và liên tục gọi điện cho An trong khi sấm sét đùng đoành đánh! Vy cáu! Vy tiếp tục phóng xe vào nội thành tìm An.

Đến điểm cuối gần trường, Vy thấy cái bóng cao gây cùng bộ áo trắng nổi bật của An, Vy hét lên:

- Anh!

Không hiểu sao, lúc đó Anh nhìn Vy bằng đôi mắt sáng! Vy mơ hồ và xúc động mỉm cười , nhưng cái ánh mắt ấy cũng nhanh vụt tắt. anh cáu:

- Sao đi xe máy? Sao khuyu thế này còn đi tìm anh! Bay lên cơn à!

- Không! Em lo!

An im lặng. Rồi An tiếp tục:

- Xê ra! Anh kèm mày!

Vy hạnh phúc, Vy thích được ngồi sau xe thế này, vì lúc đó Vy ngửi được mùi dầu gội của An, mùi mồ hôi và mùi áo của An. An kể rất nhiều chuyện: từ việc hôm nay vì mấy cô gái trong trường níu kéo anh tặng hoa làm anh lỡ xe, rồi đến việc tuần sau anh có giải đấu bóng rổ cấp huyện.

- Này, tuần sau, mày có rảnh không, qua Anh xem anh thi đấu. Anh thấy hơi gato với mấy cha trường anh, đều có người thân đến cổ vũ. Còn anh, thì mày biết đấy Bố anh đau chân, đặc biệt là thời tiết ẩm ương như này.

- Vâng! Hôm đó, anh muốn ăn gì, uống gì, em chuẩn bị cho!

- Gì cũng được!

- Đồ lười, anh phải nghĩ đi chứ!

- Này, là em gái thì hiểu anh trai thích gì chứ!

Vy, trong suy nghĩ của Vy, Vy ghét từ "em gái". Giống như mấy chàng trai trên mạng xã hội tản tỉnh mấy cô nàng hay thả thính không thành công, luôn bị các cô quy cho là: Anh trai, Em trai, Anh họ, Anh hàng xóm,...Vy cáu, Vy không muốn dừng lại ở từ "em gái". Vy hét to lên:

- 3 năm rồi......(rồi vy nghĩ: * Từ khi em thích anh! Đồ ngốc! Sẽ có ngày "em gái" sẽ chuyển thành "Em ơi! Vợ ơi! Bạn gái của tôi ơi"!*)

An hét:

- Điên à! Mưa rồi này! Trời lên cơn mà mày lên cơn theo à!

- Anh à em mệt, hôm nay em vừa bị phạt quét sân trường rồi đi tìm anh, anh cho em tựa đầu vào vai nhé!

An im lặng:

- Ok! Phí đi tìm anh! Nhưng từ sau mày mà chạm vào long thể của anh, thì liệu hồn đấy!

Vy ngả đầu! Ôi! Mùi áo! Mùi mồ hôi! Em yêu anh! Nhiều lắm!

-Gọng kính-

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tập 2: Suy cho cùng vẫn là em đau.

Ngày hội thể thao đến rồi, đêm trước hôm đó, Vy chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống cho An. Vy biết An tuy mặc quần áo tuy rất giản dị, nhưng về việc ăn uống, anh luôn khắt khe.

Sáng, như thường lệ, Vy ra hét lớn với bác Ba:

- Bác Ba, làm ăn phát đạt.

Chẳng những vậy Hôm nay Vy hưng phấn lạ, Vy bổ sung thêm:

- Anh An! Nhanh Nhanh lên! Anh thật lề mề.

An từ nhà bước ra. Quả thực với Vy, cả đời, có lẽ đây là lần Vy khắc ghi nhiều nhất. An là người ghét tham gia các hoạt động thể thao. Có lẽ, anh là người thông minh nên Học hành về mọi mặt rất nhanh tiếp thu, cả về thể chất. Đã rất nhiều lần An từ chối tham gia các hoạt động này, tuy nhiên , đại học của anh có một điều đặc biệt rằng: thí sinh tham gia hoạt động chung sẽ có nhiều "ưu đãi" trong nhiều mặt, kể cả học bổng. Và điều ấy khiến An "thích thú".

An, lúc này, không còn bộ áo đồng phục trắng, chiếc quần vải đen và đôi giày đen. Tuy An vẫn có nét buồn buồn trên mặt, nhưng với Vy, An hôm nay mang một bộ mặt mới. Bộ quần áo thể thao trắng, phù hợp với làn da có phần bạch sắc của anh, tương phản đến hấp dẫn với mái tóc cắt tỉa gọn,...Tất cả đều được kết hợp hài hoà với đôi tất dài đến cổ chân và đôi giày đều màu trắng có viền đen. Vy nghĩ, anh vẫn hợp với trắng đen nhỉ?

Giống nhiều cô gái khác, phản ứng ngây ra khi nhìn An quả không sai. An nhìn Vy và cau mày, Vy thấy cái cau mày của anh mà giật mình: *Anh nhận ra được cảm tình của mình rồi chăng?"

- Đi thôi! - An nói - Hôm nay tuy có mình mày nhưng anh thấy khá tự tin! Đến đó, đừng nhìn anh bằng đôi mắt vừa nãy, mọi người sẽ nghi ngờ hai anh em mình!

- Vâng.... *Vì sao? Vì sao lúc nào anh cũng dè chừng em như thế? Em đau lắm!*

- Hôm nay, mày chuẩn bị cho anh gì vậy?

- À...Em biết anh không thích đồ ngọt nên mua nước chanh muối cho anh, thêm cả lúc anh đói em có chuẩn bị bánh anh thích ăn. Em biết anh rất đề cao vệ sinh nên em đã tự tay làm.

- ừm! Sao mày biết rõ thế!? À...mày là EM GÁI anh mà!

- Oa ! trường anh to quá, oaaaa~

- Heey! Heey! An! Nàng kia là ai thế?- Từ xa vọng lại tiếng của một thanh niên.

Vy định trả lời, xong An nhanh chóng đáp trước:

- Em tao!

- Ồ, ra vậy, nhìn chẳng giống mày chút nào nha! Chuẩn bị đi, sắp vào hiệp 1 rồi.

- Ừ! - quay sang Vy, An dặn - Hiệp 1 sẽ kết thúc lúc 9h45, để khỏi anh tìm mày, mày tìm anh thì mày hãy đứng ở mép khán đài bên trái nhé!

- Vâng...Chúc anh..Thi tốt! À! Còn nữa!!!

- Sao?

- .......*Anh à! Em biết anh làm được mà*

- Sao không nói?!?

- Đi thôi!- cậu bạn bên cạnh nhắc nhở.

An vào trận, theo lời An, Vy đứng bên cạnh khán đài chờ và cổ vũ An! Từng hành động An làm khiến Vy mê mẩn. Nhưng, đáng bực là, bên cạnh cô, còn vô số các cô gái khác reo hò cổ vũ và khen An! Vy ghét! *Đồ trêu hoa ghẹo nguyệt*!

Lúc kết thúc trân đấu, vì An khá mệt mỏi nên đã quên mất việc đi về khán đài bên trái, anh quẹo sang khán đài phải, bao cô gái thấy anh chuyển hướng sang đó thì nhao nhao chạy qua đưa đồ ăn, thức uống cho An.

Vy nhìn đó, thấy thật buồn. Vy không hiểu nổi tại sao Vy buồn. Nhưng Vy thấy rằng: Mình CÔ ĐƠN quá!

Bên phải khán đài, An chờ Vy đến giải vây, nhưng bao cô gái chen lấn vào giúp ăn xoa bóp, ăn uống, nhưng An không để ý!

Vy thất thểu ra về. Vy cằn nhằn:

- Có rất nhiều cô gái cạnh anh, sao anh còn kêu em đi cho mệt!

Lúc đó, chạng vạng trưa. Đại học An học là ở trung tâm thành phố. Vì thế, tranh thủ đang ở nơi phố xá đầy đồ ăn, đồ chơi, kẻ lười và háu ăn như Vy đã quên béng mọi nỗi buồn. Vy ăn, chơi đến 7h tối, quên đi An, quên đi nỗi buồn ngày hôm nay. Chập choạng tối, cô chờ xe và lấy điện thoại ra, thấy hơn 10 tin nhắn Anh nhắn cho cô:

- này! Mày ở đâu đó! Anh đói quá!

- Này, trưa rồi, có về không?

- Về rồi sao không nhắn cho Anh!

- Ê, Vy, anh về nhà nhưng không thấy mày. Vẫn ở trường tìm anh à? Về đi

- Này Vy, nhận được tin nhắn thì trả lời đi chứ

......

- này! Mày ở đâu! Anh tìm mày khắp phố nhà mình! Mày lạc đường à!

Đọc hết tin nhắn, Vy khóc. Anh! Sao đôi khi anh lạnh nhạt với em, nhưng sao đôi lúc anh coi em như món đồ trân quý vậy!

Vy nhắn lại:

- Anh à! Em ổn, em sắp về tới nhà rồi! Đừng tìm em.

Không có tin nhắn nhắn lại.

Sáng hôm sau, Vy đứng trước cửa nhà Bác ba và chúc bác, như thường lệ, Vy đợi An. An ra khỏi cổng, liếc mắt nhìn Vy:

- Đi chơi kinh quá quên anh à?

- Không...

- À mà này, anh vừa xin được học bổng toàn phần sang Anh, chắc là tháng sau anh đi, xin lỗi mày, không nói với mày sớm hơn.

- Hả?

Cái gì đang xảy ra vậy, tất cả sao mà nhanh vậy/ Diễn biến cuộc trò chuyện và mọi nỗi buồn đều ập đến khiến Vy ngây ngốc.

- Được ạ!- Vy không hiểu tại sao cô lại nói được hai chữ đó- Anh à! Anh cho em nắm tay anh được không?

- Để?

- À! Anh đừng hiểu nhầm ý em, Ý em là: Anh sắp đi rồi, em sẽ rất nhớ anh, nên anh cho em nắm tay anh nhé, nắm như là Anh trai dắt em gái đi học ý, kiểu dung dăng dung dẻ này nè.

Vy đưa tay lúc lắc cùng tay anh. An không nói, nhưng Vy thấy sự đồng ý trong mắt anh. *Anh à, nắm tay anh thật khó*. Các đốt ngón tay anh thật đẹp, nhô ra nhưng không khiến đôi tay trở nên xương xẩu, nó nhô ra khiến cho Vy thấy nó gợi cảm, đủ để truyền cho vy sự ấm nóng đến tận cùng trái tim.

*Chắc em phải học cách quên anh thôi, anh nhỉ, anh chẳng bao giờ để ý đến em, luôn lánh xa em, luôn hờ hững nhưng đôi khi khiến em cuồng dại vì được sự quan tâm của anh*

-Gọng kính-

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tập 3: Anh quan tâm em nhiều vậy sao?

Vy đã ra trường, tự mở một tiệm sách nho nhỏ, thoả mãn sự lười biếng của bản thân: Chỉ bán sách, ăn, uống, và đọc sách.

7 năm trôi qua, đủ để thay đổi nhiều thứ.

Vy đã tự lập nghiệp. An đã đưa Ba ra nước ngoài trị bệnh và sống luôn bên đó. Vy nhớ, Ngày hôm đó, An đi, trời nổi mưa giông. Vy thì thầm:

- Những sự kiện đẹp giữa anh và mình luôn gắn với mưa? Đúng là tình đầu, kéo dài và khó phai.

Vy nghĩ, Vy hết thích anh rồi.

Năm nay Tết đến khá sớm và học sinh được nghỉ khá dài nên hiệu sách của Vy luôn tấp nập. Bởi lẽ Vy rất vui tính, luôn cập nhập nhiều đầu sách hay cho bọn trẻ, nên đứa nào cũng mê tìm đến tiệm sách nhỏ của Vy. Trong khoảng thời gian này, cô rất bận rộn. Cô luôn 24/24 nhận các cuộc gọi điện giao sách và đưa ra lời khuyên về đầu sách cho khách hàng. Vì làm việc căng thẳng và quá sức như vậy, trên đường về nhà Vy gây tai nạn giao thông.

Lúc tỉnh dậy, Vy thất kinh: Mình bị gãy chân rồi!

- Tỉnh rồi à?! May chưa chết nhỉ?! Làm kinh hãi đến bao nhiêu người!

Vy hốt hoảng nhìn quanh, và thấy khuôn mắt có đôi phần lạ lẫm:

- Anh là..?

- Anh đi 4 năm, mày quên anh à?

- An...

- Ừ!

- Sao anh...?

- Anh vừa chuyển công tác về Việt Nam. Bác ba không thích nước ngoài vì ông nhớ món ăn và người thân ở đây. Anh lo cho Bố nên chuyển về đây rồi. Này! Đừng ngạc nhiên thế chứ! Mấy hôm trước anh vừa cứu mạng em đấy!

- Anh...

Vy nhìn sâu vào đôi mắt An, Vy thấy Anh khác quá. Anh không còn cái buồn buồn vốn có trong đôi mắt, thay vào đó là sự sắc lạnh đến lạ lẫm. Anh hình như không còn quá cẩn trọng và sa lánh mọi người, thay vào, dường như anh có vẻ đang cố chịu đựng cái gì đó qua nụ cười của anh.

- Nghỉ đi! – An cười, rồi bỏ đi.

Cứ vậy, ăn rồi ngủ, Vy ở bệnh viện thành sâu gạo trong 3 tuần và được cho về nhà. Lúc ra viện, trời lại đổ cơn mưa. Vy loay hoay định gọi taxi về thì bỗng An chạy ra ch e tầm mắt Vy.

- Anh...Đưa em về nhé? Cũng không sớm nữa rồi, anh đưa em đi ăn trưa?

Vy nhìn anh hồi lâu. "Có bao giờ anh chủ động như vậy đâu?" – Vy nghĩ.

Tuy vậy, sâu trong lòng Vy, hình như có gì đó phá kén, bay ra, rồi nổ tung như pháo. Vy gật đầu, nhìn nữ cười thoả mãn của An.

- Em muốn đi đâu? Trà sữa nhé? Feeling Tea hay Toco? Ngày xưa anh nhớ em thích vị Bạc Hà? Hay đến quán "100%"? Mấy hôm trước Hoa vừa đi anh qua chỗ đấy.

Nhắc đến Hoa, Vy, không hiểu sao nghẹt thở. Hoa, chắc chắn, cũng thích An nhiều như ngày xưa Vy thích anh vậy.

- Sao mày im lặng thế. Nói gì đi chứ? 7 năm, không dài, cũng không ngắn,từ một đứa lắm mồm như bay bỗng dưng biến thành hến vậy!

- Anh!

- Hửm?

- Em...

- Sao?

- 100% vậy!

An chở Vy đến quán, không nói không rằng, anh tự mở cửa xe cho Vy. Khi An lướt qua, mùi hương của Anh vẫn vờn quanh chóp mũi, một mùi hương khác xưa nhưng nó vẫn đem lại cảm giác an toàn. Vy lại rung động vì anh mất rồi.

- Tay bay vẫn đau, nên cần giúp gì thì gọi anh một tiếng, anh giúp. Què quặt thì đừng thể hiện.

Lúc uống trà với anh, Vy không nhìn anh, Vy bối rối, cô ngồi ngoáy ngoáy, chọc chọc ly trà sữa. Trong lòng Vy bây giờ vẫn đang nghĩ về hành động của An. 'anh thích mình hay quan tâm mình vậy?"

- Uống đi! Ớ, tóc rơi xuống kìa!

Rồi An vén tóc cho Vy, anh nhìn Vy, mỉm cười! Trời đất ạ! Chỉ trời và Thần mới biết Vy bị khủng hoảng thế nào?

- Anh! Anh...Anh!

- Bay vẫn ngốc như vậy! lâu rồi không gặp bay, anh nhớ bay quá, chăm sóc cho bay một chút mà bay đã hốt hoảng vậy ? Ở bên nước ngoài, người ta rất cởi mở.

Nói rồi, An cúi gằm mặt xuống, mày khẽ nhăn, nét mặt có chút đau đớn. hai người cứ vậy, trầm lặng trong 10 phút, và khoảng không đã bị phá vỡ bởi tiếng điện thoại của An.

- An à! Hoa này, ừm, á, Hoa rất xin lỗi vì gọi cho An giờ này, nhưng vừa rồi, trên đường Hoa gặp cướp, chúng cướp hết đồ của Hoa và còn làm Hoa bị thương. Giờ Hoa đang mượn điện thoại người khác. An...An đến đón Hoa được không? Địa chỉ là...

An vội vàng đứng dậy, rồi nhanh chóng trả tiền mà quên tiền thừa, đi qua Vy, An nhìn đống đồ mà Vy dọn cùng lúc từ bệnh viện về, không đành để cô bé mà một tay đang đau mang vác đống đồ, An nhíu mày bảo Vy:

- Ở đây có bánh Flan bay thích, cũng có trà sữa Bạc hà nguyên chất, ừm, bên kia có sách, hình như có Ngôn tình, trinh thám và Anime. À, bên cạnh quá có một cửa hàng quần áo Vintage...Anh biết bay đều thích. Thứ Nhất, cứ ăn chơi thoải mái đi, anh sẽ trả tiền giúp, anh nghĩ em không mang nhiều cho lắm. Thứ hai, bay ngồi đây, ừm, giờ là 1h chiều, chờ anh đến 2h30 nhé? Đừng đi đâu, tay bay đau, anh không nỡ.

Nói rồi, anh bỏ đi ngay. Vy sững sờ...

- Em tưởng, anh ngày xưa không quan tâm nhiều đến em? – Vy thì thầm.

Khi An phóng xe đến chỗ Hoa, An thấy Hoa đang ngồi bệt bên hiên của một cửa hàng quần áo nhỏ ven đường đã đóng. Nhìn thấy An, Hoa mừng rỡ lắm, Hoa hét lên:

- An! An! Hoa ở đây nè!

An nhìn Hoa có chút bẩn thỉu, cũng ra đỡ Hoa và xem xét vết thương cho cô. Thấy Hoa bị trẹo chân, An đã dìu cô vào trong xe và đưa đến bệnh viện trong thành phố. Lúc đó, là 1h45 chiều. Đen đủi là, đường đi đến bệnh viện bị tắc khá nghiêm trọng vì đường cao tốc xảy ra một vụ tai nạn xe cộ. Để đưa Hoa đến bệnh viện, làm các thủ tục và xin thuốc, dù An có thẻ bác sĩ tại đây cũng lấy mất nhiều thời gian của anh. An sốt sắng, anh nhìn đồng hồ gắt gao: "Giờ cũng là 3 giờ, Vy chắc chờ mình lâu lắm, mà trời đang mưa, nó lại đau ốm"

Hoa thấy An cứ nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi xấu hổ:

- An, hay An cứ làm chuyện của mình đi, Hoa ổn.

- Không được, Hoa cần người đưa về mà.

An gọi điện thoại cho Vy, nhưng nhớ ra, từ lúc Vy bị tai nạn, điện thoại Vy mất rồi còn đâu.

3h, Vy vẫn chờ An, Vy khá thất vọng, rồi nghĩ:

- Mình không nên dựa dẫm anh nhiều vậy, anh đưa mình đi cũng là tốt lắm rồi.

- Gọng Kính-

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tập 4: Anh quan tâm em nhiều vậy sao? (2)

- Mình không nên dựa dẫm anh nhiều vậy, anh đưa mình đi cũng là tốt lắm rồi.

Với cái tay đau và đống đồ đoàn mà Vy vác từ bệnh viện về, cô bé cô gắng lê lết đến trạm xe buýt gần nhất. Hôm nay, trời mưa phùn và rất bẩn. Vy vừa đi vừa nghĩ về hành động của An, An lạnh lùng nhưng quan tâm, anh bảo Vy chờ anh để anh tới đón, nhưng quá 30' rồi. Vy dù trong lòng nhủ rằng "Anh đối tốt như vậy là quá đủ rồi"nhưng cô bé vẫn khóc.

- Vì sao lại mâu thuẫn vậy? Vì sao?

Đơn giản vì Vy thích anh, thích anh quan tâm hết mực, thích anh giữ đúng lời hứa của bản thân. Quyết định bỏ về khi anh đến muộn là ý nghĩ của Vy, nhưng Vy lại vô cớ khóc, rồi trong lòng Vy lại đổ lỗi cho An.

- Mình sai mà! Mình sai mà! Sao mình cứ đổ lỗi cho anh!

Vy hiểu, Vy thích anh đến lú lẫn mất rồi.

An cố đưa Hoa với tốc độ nhanh nhất. Lúc đưa cô về đã là 4 giờ vì nhà Hoa khá xa với chỗ cô bé làm.

- Cảm ơn An! An về cẩn thận nhé! À...An này!

- Sao?

- Xin lỗi An, Hoa biết An vì Hoa thấy An để ý đồng hồ suốt,...An bận chuyện gì quan trọng lắm sao?

- Ừ, mình hứa với bé Vy sẽ đón nó lúc 2h30 nhưng ai ngờ thủ tục ở viện rườm rà quá...

- An này! – Hoa lên tiếng, nghi nghe đến chữ Vy, Hoa thấy nghẹt thở, vì Hoa hiểu, Vy là "tình định" của cô. Cô không thích Vy từ hồi cấp 3, vì theo linh tính của phụ nữ, Vy thích An nhiều lắm, mà An thì luôn thoải mái, vui vẻ với Vy, coi Vy như ruột thịt. Cảm giác ấy thật khó chịu. Nghe thấy tên Vy, sau từng ấy năm, Hoa như có một ngòi nổ kích thích muốn nói hết tình cảm với An:

- Tớ...thích cậu từ lâu lắm rồi. Tớ,..., tớ biết, cậu, cậu không có tình cảm nhiều với tớ, nhưng tớ có thể chờ.

An, khi nghe lời này từ Hoa thì không lấy làm lạ, vì An biết rõ suy nghĩ của Hoa (và cũng như của Vy), nhưng Vy như một đoá hoa quỳnh trong đêm, trắng trẻo, tinh khôi và ẩn nhẫn, chờ đợi, ngại ngùng. Còn Hoa, như bông hồng có gai nồng nàn. Nhưng sự chủ động của Hoa từ trước đến nay khiến An muốn né tránh và khó chịu, mặc dù cô gái này rất tốt:

- Hoa này, An xin lỗi, An không có tình cảm với Hoa. Thật!

Hoa xúc động đầy đau đớn, cô là người phụ nữ mạnh mẽ và không bao giờ chịu thua. Nói rồi, như muốn chiếm đoạt ngay lập tức, cô cầm vào bả vai An, tiến lên định hôn anh. Nhanh chóng phản ứng với thái độ của Hoa, anh né tránh, cầm bả vai cô:

- Đủ rồi! Thôi ngay đi! Nếu, một lần nữa thôi, An sẽ không coi Hoa là bạn! Và đừng bao giờ đến gần An nữa. An, thật ra, thích một người con gái khác đã rất lâu rồi!

Nói rồi, An bỏ đi, nhìn đồng hồ, trong đầu tự nhủ "Không xong rồi, 4h15, để vào trong nội thành cũng mất hơn tiếng". An lập tức gọi ngay cho bác Ba:

- Bố à, bố chạy qua nhà Bác lan (mẹ Vy), hỏi giúp con, bé Vy về chưa nhé!

Nói rồi, anh cúp điện thoại, phóng xe đến quán trà mà anh bỏ Vy ở lại.

Vy đã bắt được xe buýt để về nhà, nhưng vì tay đau, nhiều đồ và đi quảng đường xa, trưa lại không ngủ vì An rủ đi ăn, nên cô bé ngủ quên trên xe. Và khi Vy tỉnh dậy là lúc mà bác phụ xe vỗ vai cô nhóc:

- Này, này cô bé, đến điểm cuối rồi!

- Dạ! điểm cuối rồi sao ạ! Trời ơi, trời ơi~

Vy nghĩ: "Điểm này cách nhà mình khá xa, tức là xe đã đi một vòng thành phố. Trời ơi! 8h tối mất rồi"

Vy lững thững bước xuống xe, ủ rũ, nhìn trời, hoá ra vẫn mưa phùn. Vy nhớp nháp đến khó chịu, tay đau không biết than ai. Thầm oán, giá mà có cái điện thoại ở đây thì tốt biết mấy!

- Gọng kính -

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tập 5: Anh thương em. (hoàn)

Vy đau...Vy muốn nhìn trời tối muộn và cảm thấy bản thân thật đáng trách khi mà Vy thật ngu ngốc để bản thân lạc lõng giữa nơi chốn Vy thân quen lắm.

An lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể...An muốn tìm Vy sớm nhất có thể. Có thể, Vy trong mắt An không phải cô gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất, đáng yêu nhất và khéo léo nhất...Nhưng trong trái tim An, Vy là người con gái khiến An yên tâm khi nhìn thấy, hạnh phúc ngập tràn khi vy cười và Vy là người quan trọng và đáng kính của An...Vy đã thành điều gì đó chẳng thể thiếu với An từ những ngày sống ở Việt Nam...và khi anh trở lại.

An ra quán trà tìm Vy, nhưng chủ quán đã bảo Vy đi mất rồi...An đau lòng, gọi cho mẹ Vy để xác nhận rằng Vy an toàn thì nhận được một thông báo rất khẩn trương: "An à...Bác định gọi cho cháu...vì giờ này...cái Vy chưa có về."

An khẩn trương lắm, vì Vy lúc nào cũng hậu đậu, luôn gây chuyện và khiến mọi người lo lắng. An sợ tay Vy lại đau vào thời tiết mưa phùn ẩm ương thế này...An sợ Vy lại lạc mà khóc òa lên như đứa trẻ...An sợ Vy có thể bị kẻ xấu bắt nạt. Dù bạn đọc biết đấy, tất cả điều có thể xảy ra như này không khiến con người ta phải khóc và sốt sắng lo cho một cô gái đã 23 tuổi đời...Nhưng hôm nay An khóc...An không hiểu vì sao, An lại sợ mất thứ gì đó như ngày hôm nay, có lẽ buổi nói chuyện hôm nay với Hoa, sự săn sóc của An đối với Hoa khiến anh hối hận, khiến Vy phải vất vả và đau đớn như thế...

Yêu là gì? Yêu là thương, là quý mến, chấp nhận mọi thói xấu của nhau...Dù nó rất tệ, rất mất hình tượng. Đa số những cặp đôi khi yêu nhau đến giai đoạn phát hiện ra những điểm xấu của nhau, họ sẽ chia tay vì họ vỡ mộng. Những An và Vy đã đi qua giới hạn đó rồi. An nhìn Vy những hôm bị thầy giáo phạt, An nhìn Vy ăn uống đôi khi thô tục không thể chịu được, An biết Vy đôi lúc lười và bẩn thỉu khiến mẹ Vy phải mắng nhiều lần. Còn Vy thì sao...Vy thương An vì An mất mẹ, Vy thương An vì An phải nỗ lực quá nhiều, Vì thương An mỗi lần An làm việc đến bẩn quần áo...Ôi, cái áo trắng học sinh nhem nhuốc...Tất cả...họ đều thương nhau, đều yêu nhau, đều chấp nhận nhau, đều thừa nhận rằng dù đối phương có xấu đến thế nào thì họ vẫn chấp nhận. Yêu là vậy ạ...

An hiểu...Anh bỏ lỡ Vy nhiều lần, nhiều khi anh còn khiến Vy đau...Giờ An không chạy trốn nữa.

Hỏi han cô chủ quán trà, An biết Vy bắt biển số xe nào...Nên anh đi theo tuyến đường của xe đó. Đến cuối bến An gặp Vy - nhỏ con, ngồi thu lu một góc, đọc cuốn sách "Hoàng tử bé" - câu chuyện mà giúp Vy gìn giữ được sự ngây thơ của đứa trẻ. An đến trước mặt Vy, mặc cho mưa phùn làm ướt tóc...Mặc cho sự ẩm ướt khó chịu, mặc cho sự chú ý của Vy chỉ hướng về quyển sách...và mặc gió thổi hương nhài thơm ngát từ áo anh cho Vy phát hiện hương thơm quen thuộc ấy...

Vy ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn người con trai mà Vy chắc chắn rằng anh sẽ đến đón mình. Vy cười đến bật khóc:

- Sao giờ anh mới đến, em đọc hết nửa quyển sách rồi nè...

An, một lời không thể diễn tả, anh đến ôm Vy nhẹ nhàng như cách Vy hay nắm tay anh ngày nào đòi anh chơi "dung dăng dung dẻ"

- Anh, Vy à! Anh thương em, Anh xin lỗi, Anh yêu em.




--Hoàn--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro