Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🦁🐰🌸

Tạ Doãn thật sự không biết nên làm gì với vị Ngôn công tử này mới phải.

Băng tuyết công tử xưa nay đoan trang cao cao tại thượng, lúc này hai má ửng đỏ tựa vào ngực hắn, toàn thân như một đám lửa, tuy hắn thể chất thiên hàn vì Thấu Cốt Thanh, nhưng vẫn bị nhiễm ấm bởi ngọn lửa này.

Vừa rồi lúc ôm y lên xe ngựa, Tạ Doãn vẫn chưa nghĩ quá nhiều, nhưng mà xe ngựa xóc nảy, cơ thể ấm áp của Ngôn Băng Vân ở trong lòng hắn liền khiến hai người bị giày vò hơn. Tạ Doãn cắn răng nhẫn nại, trăn trở nghĩ làm quân tử hay làm tiểu nhân, thân thể lại làm ra phản ứng trước đầu óc của hắn một bước.

Nhận thấy được thân thể của hắn biến hóa, Ngôn Băng Vân mở hai mắt nhắm chặt lúc trước ra, trong giọng nói vẫn nghe ra được lý trí.

"Nếu ngươi muốn, ta sẽ không để ý......"

"Ngươi không để ý?" Tạ Doãn giận không chỗ phát tiết, "Bị hoa khôi hạ dược cũng không để ý, bị ta lợi dụng lúc gặp nạn cũng không để ý, ngươi còn để ý cái gì?"

Ngôn Băng Vân chầm chậm chớp mắt, lúc này thần chí không rõ, thế mà lại lộ ra vẻ mặt vô tội, dường như đang nói ta lại làm gì khiến ngươi tức giận rồi.

Tạ Doãn nói: "Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi."

Ngôn Băng Vân khẽ ừ một tiếng, nói: "Nhưng vừa rồi ngươi đã rất tức giận?"

Tạ Doãn nói: "Ta giận ngươi rõ ràng là của ta...... mà vẫn đi theo nàng ta, còn đề phòng sơ suất bị nàng hạ dược!"

Dường như Ngôn Băng Vân muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt bỗng thay đổi, chau mày, nhắm mắt lại tựa như đang cực lực kiềm chế.

Tạ Doãn nói: "Thật sự khó chịu sao?"

Ngôn Băng Vân bất động, qua một lúc lâu mới gật gật đầu biên độ nhỏ. Nhìn vẻ mặt hẳn là đã ẩn nhẫn đến mức tận cùng rồi.

Tạ Doãn nghĩ cho dù mình hỏi thế nào đi nữa, y cũng sẽ không trả lời, lập tức cởi bỏ đai lưng của Ngôn Băng Vân, tay liền dò vào trong. Ngôn Băng Vân chôn nửa khuôn mặt vào vạt áo của hắn, ngầm đồng ý động tác của hắn, thậm chí nhịn không được thẳng lưng đưa vào trong tay hắn vài cái. Tạ Doãn biết đây là đã nhịn quá mức rồi, trên tay lộng vài cái thật mạnh theo, Ngôn Băng Vân a lên một tiếng vô cùng nhỏ liền đến.

Không thể không nói bôi chất lỏng đầy tay này lên áo ngoài trắng thuần của y, có loại khoái cảm làm bẩn thần linh.

Nhưng nào ngờ mê hương này không động thì thôi, một khi đã động tâm thì khó có thể ngăn chặn. Ngôn Băng Vân đột nhiên đứng dậy, Tạ Doãn lo lắng y ngã xuống nên ôm lên trên một chút, không biết sao lại biến thành Ngôn Băng Vân dạng chân ngồi trên người hắn.

Ngay sau đó Tạ Doãn liền nghe thấy một câu khiến cả đời hắn khó quên.

"Giúp ta, nếu không ta giết ngươi."

Tạ Doãn thật không rõ sao lại có thể biến thành đằng đằng sát khí như vậy rồi. Nhưng hiển nhiên Ngôn Băng Vân không chờ được nữa, vén vạt áo lên, cởi hết quần dưới ra, Tạ Doãn chỉ cảm thấy người đã làm đến mức này rồi, hơn nữa mình đã sớm cứng, mặc dù ở trên xe ngựa, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Lúc Tạ Doãn còn đang nghiêm túc tìm góc độ, thì Ngôn Băng Vân đã ngồi thẳng xuống rồi, Tạ Doãn mới biết được lúc trước y đang khó chịu cái gì, hiệu quả của hương thôi tình này, thế mà lại có thể khiến phía dưới của người ướt át dị thường, cứ như đang chờ vật gì đó đến phá huyệt chặt khít này vậy.

Con đường hồi phủ cũng không bằng phẳng, chỉ là trọng lực tự nhiên cũng đã kích thích Ngôn Băng Vân gần như không thể chịu nổi, cắn môi chảy máu. Trong lòng Tạ Doãn biết cho dù tình triều cuồn cuộn vẫn khiến người khó có thể chịu được, với tính tình này của Ngôn Băng Vân cũng sẽ không nói rõ. Một câu giúp ta kia có lẽ đã là biểu đạt cực hạn của y rồi.

Xe ngựa đã dừng, Tạ Doãn biết đã đến cổng sau của Đoan Vương phủ, liền xốc một góc màn kiệu lên phân phó nói: "Không cần hầu hạ, tất cả lui xuống đi."

Xa phu nhận lệnh, cũng mang theo cả người hầu giữ cửa sau đi.

Sau khi người bên ngoài đi, xe ngựa dừng trong hẻm nhỏ cũng yên tĩnh không tiếng động, không có một bóng người.

Tạ Doãn thấp giọng nói: "Kiên nhẫn một chút."

Hai tay liền nắm lấy eo thon của Ngôn Băng Vân siết chặt, đỉnh lộng một trận mưa rền gió dữ. 

Triều nhiệt chặt khít trong cơ thể đối phương cũng suýt khiến hắn thở không nổi, ngậm vành tai đỏ bừng kia liền gọi vài tiếng Ngôn công tử. Ngôn Băng Vân ở trên đầu gối của hắn nào còn dáng vẻ đoan trang gì nữa, vạt áo cũng tản ra, Tạ Doãn liền lớn mật duỗi tay sờ hai điểm sưng to trên ngực y, Ngôn Băng Vân cũng cho phép hắn làm xằng làm bậy, lúc động tình hô lên một tiếng: "Tạ Doãn......"

Tạ Doãn không hề có dấu hiệu mà đến rồi, Ngôn Băng Vân cũng đến theo. Tạ Doãn giam y trong ngực không cho y động, dường như Ngôn Băng Vân không thích như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.

Thở dốc bình phục, Tạ Doãn vẫn không nhúc nhích, nói: "Gọi lại một tiếng."

Ngôn Băng Vân thấp giọng nói: "Gọi gì?"

Tạ Doãn nói: "Tên của ta, vừa rồi ngươi mới gọi."

Không khí ngưng trệ một lát.

Ngôn Băng Vân nói: "Thân phận khác biệt, Đoan Vương điện hạ đừng nói chuyện cười nữa."

Tạ Doãn biết ép buộc thế nào đi nữa y cũng sẽ không mở miệng lại, liền ôm người vào lòng, ôm chặt hơn một chút.

Rồi buông lỏng ra.

Ngôn Băng Vân chậm rãi đứng dậy, mặt không biểu cảm tự mình thu dọn, như thể một màn tận tình vừa rồi chưa từng xảy ra.

Lúc Ngôn Băng Vân xuống xe ngựa, bước chân run lên, Tạ Doãn duỗi tay đỡ theo bản năng, Ngôn Băng Vân liếc hắn một cái, Tạ Doãn liền thu tay lại.

Tạ Doãn một đường đi theo người đến phòng tắm, mới biết được Ngôn Băng Vân muốn tắm rửa.

"Ta gọi hạ nhân đến hầu hạ."

"Không cần."

Nói xong liền khép cánh cửa lại.

Tạ Doãn mượn phòng tắm của người hầu khác trong phủ để tắm rửa rồi trở lại phòng ngủ, Ngôn Băng Vân vẫn chưa trở về. Tạ Doãn lo lắng y có mệt đến mức té xỉu trong phòng tắm hay không, đang định đứng dậy kiểm tra, liền nghe thấy cửa kẽo kẹt một tiếng, Ngôn Băng Vân nghiêng người tiến vào, chỉ mặc một thân áo trong thuần trắng, càng hiện sắc mặt tái nhợt, lại hợp với màu sắc của băng tuyết trong tên của y.

Ngôn Băng Vân nằm xuống, Tạ Doãn tắt đèn dầu, trong bóng đêm lại không dám lỗ mãng. Chỉ nghe người bên cạnh nói: "Chi bằng hai ta chia phòng ngủ đi."

Tạ Doãn nói: "Ta không cho phép."

Ngôn Băng Vân nói: "Dáng ngủ của Đoan Vương điện hạ không tốt."

Tạ Doãn nói: "Không cho chính là không cho. Phủ đệ của ta, bất kể là ai cũng phải theo lệnh của ta, ngươi càng không ngoại lệ."

Ngôn Băng Vân không nói gì nữa hồi lâu.

Tạ Doãn gần như sắp ngủ trước, lại nghe thấy y khẽ nói:

"Chuyện hôm nay...... Cảm tạ điện hạ."

Tạ Doãn duỗi dài cánh tay, kéo người vào lòng. Lúc đầu, dường như Ngôn Băng Vân muốn tránh thoát, nhưng dường như sức lực của Tạ Doãn vô cùng lớn còn cố chấp, liền từ bỏ.

Như vậy cũng coi như trải qua một đêm bình an.

Sáng sớm lúc tỉnh lại, người của Ngôn công tử vẫn đang ở trong lòng hắn, có lẽ hôm qua nháo trên xe ngựa mệt rồi, thế mà lại phá lệ vẫn chưa tỉnh.

Tạ Doãn nương nắng sớm nhìn khuôn mặt ngủ của y, ngó trái ngó phải, liền nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ dưới môi y. Trong đầu Tạ Doãn liền toát ra một ý tưởng hoang đường, nội tâm quân tử nói với mình không ổn, nhưng lại nghĩ lại, hôn nhân của hai người bọn họ đã là danh xứng với thực, chỉ sờ một chút có sao đâu.

Bàn tay đưa qua, ngón tay cái suýt đè lên nốt ruồi kia, Ngôn Băng Vân lại chợt mở mắt, ra tay nhanh đến mức không thấy rõ, chặn cổ tay của hắn lại.

Tạ Doãn nhướng mày, không phải một chiêu nửa thức võ công cũng không biết sao? Sao lại phản ứng nhanh đến vậy.

Ngôn Băng Vân nói: "Ngươi làm gì?"

Tạ Doãn nói: "Ngôn công tử thật đúng là trở mặt không nhận người, tối hôm qua lúc xin ta giúp ngươi......"

Ngôn Băng Vân nói: "Trước khác nay khác."

Tuy lời nói thanh lãnh, nhưng biểu cảm lại không như vậy.

Tạ Doãn nhìn thấy một tia hy vọng đánh vỡ vỏ ngoài của người này, cố ý nói: "Tối hôm qua là ta bị ngươi cưỡng ép, chẳng lẽ ngươi không nên bồi thường ta sao."

Ngôn Băng Vân chớp mắt, dường như suy tư một chút cảm thấy hắn nói có lý, mới nói: "Ngươi muốn gì?"

Tạ Doãn nói: "Không phải là việc khó gì, chỉ cần làm xong chuyện bị ngươi đánh gãy vừa rồi là được."

Ngôn Băng Vân không nói lời nào, Tạ Doãn xem như y ngầm đồng ý, xích lại gần vài phần, vươn tay để ngón tay cái lên nốt ruồi dưới môi y nghiền hai cái, rồi xoa xoa.

Cổ họng của Ngôn Băng Vân khẽ nhúc nhích nhìn hắn, đôi môi thế mà lại không tự chủ tách ra, có vẻ như đang đòi hôn vậy.

Tạ Doãn lại cứ không thỏa mãn tâm ý của y, rút tay nói: "Được rồi."

Ngôn Băng Vân khụ một tiếng, ngồi phắt dậy từ trên giường, vạt áo chưa khép kỹ tản ra, Tạ Doãn mắt sắc, còn có thể thoáng nhìn thấy dấu vết tác loạn mà hắn để lại trên ngực y vào đêm qua.

Ngôn Băng Vân liền duỗi tay khép lại vạt áo, sột sột soạt soạt phủ áo khoác lên người, Tạ Doãn cũng không hỏi y đi đâu.

Chỉ gối lên cánh tay nói: "Đêm nay lập đông yến trong cung, đừng để muộn."

(Lập đông yến 立冬宴: tiệc lập đông, lập đông là tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch.)

Ngôn Băng Vân vẫn không lên tiếng trả lời, đóng cửa rời đi.

Nhưng Tạ Doãn biết y nghe thấy được.

🌸🦁🐰🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro