Ánh trăng năm ấy sáng quá lại khiến ta đau lòng, năm ấy tường thành cao quá lại khiến ta lỡ mất một đời.
Năm ấy có một vị công tử xung quanh đều đầy ấp tiếng cười
Năm ấy có một vị hoàng tử xung quanh đều đầy những lời chửi rủa
Hoa đào rơi dưới ánh trăng là một khung cảnh lãng mạn, vậy cớ sao lại có một người đau khổ
Đèn hội nguyên tiêu là ngày lễ đầy đủ đoàn viên, cớ sao lại có một người đơn độc
Hoa đào cũng vậy, đèn lồng cũng vậy, cớ sao lại có người đau đến ngất đi
Năm đó triều đình đưa chỉ hôn tới phủ Quốc Hầu, quả là chuyện vui, cớ sao lại có người lặng lẽ rơi nước mắt
Sau năm nữa thánh chỉ ban lệnh chém kẻ phản đồ, trên dưới đều thở phào vui mừng, cớ sao lại có người lại ngồi lặng thinh trên tay cầm một lá thư
Hoa đào nở rất đẹp, đèn lồng rất sáng vậy cớ sao lại khóc than không ngừng
Nghĩ thử xem, hoa đào rồi cũng sẽ dập, đèn lồng rồi cũng sẽ tàn, người đi rồi thì lại không thể về
Mưa rơi mặc mưa, người chửi mặc người, ta đi mặc ta, người đi chẳng lẽ cũng mặc người
Máu chảy dọc nơi để phế thải, tóc rơi lạng xạ, cái đầu bị chó gặm nằm lăn lốc
Một người thân bào bạch y tay cầm một cái đầu đi về phía trước
Vài ngày sau người ta phát hiện một thi thể lạnh ngắt nằm nghiêng ôm một cái đầu lâu mặc cho côn trùng bâu lại xỉa thịt người bên cạnh nằm bất động tắt thở
Mưa rơi lúc đó nặng hạt chốc lát lại tạnh, hoa đào cũng vì mưa mà rụng hết hoa, đèn lồng cũng đã tàn từ lâu
Hoa rơi hết rồi cũng sẽ có người chờ tới khi hoa nở lại, đèn lồng tàn cũng sẽ có người thêm dầu thắp sáng . Chỉ có hai người năm đó theo năm tháng mà cũng dần chìm vào lãng quên
Ai quên cũng được, không cần phải nhớ
Chỉ có ta và người bên nhau là được
Sinh tử không rời.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro