Anh : Nguyễn Bảo Khánh
Cậu : Trịnh Trần Phương Tuấn
Anh và cậu là bn thân với nhau từ nhỏ cậu yêu đơn phương nay đã đc 5 năm nhưng vẫn ko dám nói ra
Cậu : hêy đợi tao lâu ko
Anh : ko lâu lắm
Cậu : ừ .... này Khánh Khánh KHÁNH
Anh : hả gì
Cậu : seo thích cô bé đó à
Anh : à ko
Cậu : cần chối cô bé đó là bn tao cần tao xin số đt dùm ko
Anh : thôi ko cần để tao tự xin * anh đi lại xin số đt của cô gái đó *
Cậu : tao có việc tao đi trước nha 2 người ở lại đi chơi vui vẻ
Anh : ok ngày mai lên lớp gặp nha
Cậu : ukm bai 😊
Anh : pai
Hôm sau
Anh : Tuấn
Cậu : gì
Anh : tao với cô bé đó đag tìm hiểu nhau á
Cậu : ừ có chi hem
Anh : ko mà hôm nay mày sao vậy lạ lắm nha
Cậu : tao bình thường mà
Anh : ò thôi lên lớp
Cậu : ừ " nghĩ trong đầu : chúc mày và cô bé đó hạnh phúc nha tao sắp đi rồi "
Thật cô bé đó đã nhờ cậu để làm quen với Khánh lúc đầu cậu do dự nhưng nghĩ lại Khánh cần một hạnh phúc một gia đình chứ không phải là 1 người như cậu nên cậu cũng đồng ý giúp cô bé sau khi giúp xong thì cậu sẽ đi du học và chỉ có 1 mik anh là ko bít
1 tháng sau
Anh : Tuấn dạo này mày lạ lắm nha
Cậu : tao ko seo mai mày xin cô cho tao nghĩ
Anh : ừ thôi về đi trễ rồi
Cậu : ừ
Hôm sau
Bn anh : ê Khánh sau này ko ra sân bay tiễn thằng Tuấn
Anh : gì thằng Tuấn đi đâu mà ra sân bay
Bn anh : thì nó đi du học chứ đâu ba mày là bn thân nó mà mày ko bít sao
Vừa nghe vậy anh liền chạy ra sân bay nhưng ko kịp nữa rồi chuyến bay của Tuấn đã bay đc 15 phút rồi ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro