🐕🐕Đoản🐕🐕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu F tiên sinh "nhìn một lần là nhớ" thì tôi chính là tiểu thư "nhìn bao nhiêu lần cũng không nhớ được."

Tôi học toán rất kém, hắn học toán rất giỏi. Lúc thì hắn làm bài tốc độ siêu nhanh, cơ bản nửa tiếng là xong, sau đó chống cằm ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi nhân cơ hội lén lút chép bài của hắn. Tòi vừa coi vừa an ủi chính mình, kinh thánh nói người cho đi có phúc hơn người nhận được, không phải tôi gian lận mà là tôi đang giúp bạn học F tích góp vốn liếng hạnh phúc.

Thông thường quá trình là thế này: Tôi liếc trộm một cái, ACBCD, BCAAD, được, nhớ rồi.

Cắm đầu viết, ACBCD, BC... Phía sau là gì nhỉ? Quên rồi!

Lại liếc trộm cái nữa, à, à, BCAAD...

Cắm đầu viết, đợi chút, cuối cùng là B hay là D? Không thấy rõ lắm. Lại nhìn trộm lần nữa, phát hiện người nào đó đã gấp giấy thi lại. Ngẩng đầu lên, hắn không nói câu nào, nhìn tôi đầy khinh thường. Tôi gượng cười mấy tiếng, quay mặt lại, cố gắng nhớ xem rốt cuộc là B hay là D, nhưng sống chết không nghĩ ra được.

sau đó nghe thấy hắn nói lạnh lùng: "D".

***

Hắn cằn nhằn: "Chép cũng không nổi, ngốc chết đi được".

Tôi chịu nhực làm bộ không nghe thấy.


/anhkhongthichthegioinayanhchithichem/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro