Chương 41: (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ bờ sông ban đầu đến giờ, họ trôi dạt trên sông cũng đã rất lâu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh vắng vẻ, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.

Trăng treo cao trên bầu trời đêm càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn cho bầu không khí này.

Sau khi cảm xúc của Đào Bân đã được hòa hoãn lại, Ngũ Hạ Cửu hỏi: "Cậu có biết tình trạng bệnh tình của mẹ cậu trước khi mất tích không? Cậu thật sự xác định mẹ cậu đã đi đến chỗ tộc Quán sao?"

Đào Bân lau mặt nói: "Tôi chắc chắn, mẹ tôi đã viết trong quyển bút ký là chỉ có người Quán mới có thuốc có thể ngăn chặn căn bệnh kỳ lạ này."

"Nhưng quy củ của người Quán rất nghiêm ngặt, cấm người bên ngoài vào đây, đồng thời cũng không cho phép người trong tộc rời khỏi nơi họ đã sinh sống qua nhiều thế hệ."

"Nếu rời đi thì cũng đồng nghĩa đã phản bội bộ tộc, sẽ... sẽ bị trừng phạt..."

"Mẹ tôi đã viết rằng sẽ lén quay lại để lấy trộm thuốc, nếu bà không quay lại được thì có nghĩa là bà đã bị bắt, nếu bị bắt... sẽ có khả năng là bị xử tử."

Giọng của Đào Bân dần dần nhỏ xuống.

Dường như Đào Bân không muốn nói nhiều về chủ đề này, thay vào đó nói: "Tôi không biết tình trạng bệnh tình của mẹ tôi trước khi bà mất tích, nhưng ghi chép cuối cùng trong cuốn sổ là vảy trên cơ thể mẹ tôi đã bắt đầu lan rộng."

Tô Mạn đã mất tích được hai năm rồi.

Hai năm qua không có một chút tin tức gì truyền về, hoặc là bị phát hiện rồi mắc kẹt ở tộc Quán, hoặc là... đã gặp chuyện không may.

Trong lòng Đào Bân có lẽ cũng đã đoán được điều đó.

Chỉ là cho đến khi xác nhận được rõ ràng thì cậu không thể bỏ cuộc.

Bầu không khí trên thuyền gỗ trở nên im lặng, cả ba người đều không mở miệng nói chuyện nữa.

Đúng lúc này, chiếc thuyền gỗ đột nhiên phát ra một tiếng "bang", sau đó khẽ lung lay ―― rất nhẹ nhàng chứ không phải dữ dội, giống như phía dưới thân thuyền va phải vật gì đó.

Ngũ Hạ Cửu lấy ra một cây đèn pin nhỏ, chiếu vào bên dưới thân thuyền.

Trên mặt sông tối đen như mực hoàn toàn không thể nhìn rõ rốt cuộc là cái gì.

Tuy nhiên, họ có thể cảm nhận rõ ràng là nước sông dường như đã cạn hơn, chiếc thuyền gỗ có thể đã va phải thứ gì đó giống như một tảng đá nhô ra từ đáy sông.

Ba người bọn họ cũng không quá để ý.

Không lâu sau, nhìn về phía trước thì thấy dòng sông dần dần tiến đến sườn núi xung quanh.

Mà quan tài treo trên vách núi tựa hồ rất gần, ngay cả trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy được.

Khi từ từ đến gần ngọn núi, một phần ánh trăng đã bị che khuất làm cho ánh sáng bắt đầu ảm đạm hơn một chút.

Ngũ Hạ Cửu và Tiểu Phương chiếu đèn pin vào quan tài treo trên vách núi.

Đúng lúc này, lại một tiếng "lạch cạch" vang lên, thân thuyền khẽ lắc lư một chút, Ngũ Hạ Cửu lập tức nhíu mày cúi đầu nhìn nhưng vẫn không phát hiện được gì.

"Những chiếc quan tài treo trong thung lũng này có vẻ khác với những chiếc quan tài ở bên ngoài nha." Tiểu Phương đột nhiên nói.

Ngũ Hạ Cửu lại ngẩng đầu lên nói: "Quan tài treo ở đây được quấn bằng dây xích sắt..."

Hầu như mọi chiếc quan tài treo đều có, được nối với nhau rồi thả xuống.

Vừa nói, cậu vừa nhìn dòng sông về đêm trông tối tăm và đục ngầu.

Phải chăng hai lần va chạm trước đó khiến chiếc thuyền gỗ lắc lư là vì xích sắt này?

Từng sợi dây xích quấn chặt quanh chiếc quan tài treo kéo dài xuống sông.

Nếu nó bị đóng đinh vào đáy sông hoặc một tảng đá nơi mặt sông còn nông, nó thực sự có thể nhô ra và cọ vào thân thuyền.

"Nhưng tại sao lại có dây xích quấn quanh quan tài treo chứ?"

Đào Bân không khỏi lẩm bẩm ra tiếng: "Hình như, hình như có xích sắt còn xuyên qua bên trong quan tài, để làm ra nó phải tốn bao nhiêu sức người đây."

Ngũ Hạ Cửu chiếu đèn pin về phía xa xa.

Sau khi đến gần ngọn núi này, dòng sông bắt đầu thu hẹp dần từ rộng sang hẹp, sau vài lần va chạm với đáy thuyền trước đó, mực nước sông dường như lại dâng cao.

Sự tương phản rõ ràng là quang cảnh hai bên bờ sông cũng đã thay đổi, những ngọn đồi thoai thoải dần biến thành những vách đá dựng đứng.

Con sông càng ngày càng hẹp, dần dần nằm ở giữa hai vách đá, cuối cùng chỉ còn một khe hở giữa vách đá rộng khoảng năm mét.

Cái lồng trôi ở phía trước còn chiếc thuyền gỗ thì trôi ở phía sau đang dần đi theo dòng sông vào khe hở giữa núi.

Trong khe hở này có tương đối ít quan tài treo hơn, nhưng số lượng vẫn rất đáng kể.

Vị trí thấp nhất của quan tài treo gần như chỉ cao hơn đầu của Ngũ Hạ Cửu, Tiểu Phương và Đào Bân, còn vị trí cao nhất chính là trên đỉnh vách đá.

Trên quan tài treo vẫn còn những sợi dây xích.

Một trong số đó theo thời gian thậm chí đã bị chôn sâu vào trong vách núi, bị bao phủ bởi rỉ sét và cỏ dại bao quanh.

Con sông rộng khoảng năm mét lại thu hẹp lại giữa khe núi.

Chỗ hẹp nhất dường như không đến ba mét, thân thuyền gần như đang dán sát vào vách đá trong lúc di chuyển, mãi cho đến khi mũi thuyền gần như đi tới lối ra, dòng sông mới dần dần mở rộng ra.

Theo lối ra ngày càng đến gần, Ngũ Hạ Cửu quan sát thấy những bông hoa tươi đẹp như máu dần dần xuất hiện trên vách núi hai bên.

Mỗi bông hoa có kích thước bằng lòng bàn tay, cánh hoa rất nhỏ, khi gió thổi qua, chúng từ từ đung đưa.

Khó có thể nhìn rõ vào ban đêm nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp và sự quyến rũ của loài hoa này.

Đào Bân nhịn không được muốn đưa tay chạm vào, nhưng đưa tới nửa đường thì cậu ta lại do dự rút về, dù sao bông hoa này nhìn rất kỳ lạ, cậu ta cũng không nhận ra là hoa gì.

Lỡ như có độc thì sao, vậy nên tốt nhất là đừng tùy tiện chạm vào.

Thân thuyền trôi tự nhiên theo dòng nước, tiến về phía trước một cách chậm rãi, nhàn nhã trong khe nứt của núi non.

Ngũ Hạ Cửu bật đèn pin lên, dường như không còn bao nhiêu pin nên ánh sáng đã trở nên yếu ớt, trong đêm tối không được sáng lắm, chiếu lên những bông hoa đỏ rực, khiến cậu khó có thể nhìn thấy những bông hoa và khung cảnh xung quanh một cách rõ ràng hơn.

Hoa gian nan sinh trưởng trên vách đá, cánh hoa và thân rễ đều cực kỳ nhỏ, giống như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ gãy vô cùng mong manh.

Mà đất trên vách núi này có vẻ hơi ẩm, dưới ánh đèn pin lóe lên rất khó thấy.

"Sao trông nó quen quen vậy ta..." Tiểu Phương một tay nhéo cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn cậu nhóc một cái rồi nói: "Ban ngày mới ăn đó thôi."

Tiểu Phương quay đầu lại: "Ủa? Ăn rồi hả?"

Tiểu Phương suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh mở to hai mắt: "A, thứ này chắc không phải là hoa Lạc Cấn gì gì đó đã được bỏ trên cá chứ."

Càng nhìn kỹ càng thấy quen thuộc, càng nhìn càng thấy chắc chắn.

Không sai, hoa trên vách đá hai bên đều là hoa Lạc Cấn, người Quán nói là có thể làm gia vị ăn được chẳng lẽ đều là tới chỗ này hái hả?

Ngũ Hạ Cửu nhìn cái lồng trước mặt sắp trôi ra khỏi lối ra, vẻ mặt có chút không vui.

Những bông hoa này có lẽ cũng không có tiếp xúc gì với xác chết, nhưng mọc trên mặt sông chỗ như vậy khiến người ta có chút không thoải mái.

Những bông hoa màu đỏ không hề giảm dần khi đến gần lối ra mà ngược lại ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc hơn.

Cho đến khi chiếc thuyền gỗ nhỏ dần dần ra khỏi khe hở giữa những ngọn núi, thế giới bên ngoài khe hở hiện ra trước mắt Ngũ Hạ Cửu, Tiểu Phương và Đào Bân——

Đây là một hồ sâu khổng lồ được hoàn toàn bao quanh bởi các vách núi, chiếc thuyền gỗ trông đặc biệt nhỏ bé khi ở trong đó.

(Hồ là những khoảng nước đọng tương đối rộng và sâu trong đất liền. Hồ thường không có diện tích nhất định.)

Nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy vực sâu này thực chất được bao quanh bởi hai vách đá của hẻm núi Thiên Huyền, tạo thành một vịnh hẹp hình tròn lớn.

(Vịnh là vùng nước nằm sâu nhoi vào đất liền, được đất liền bao bọc ở ba phía.)

Con sông ở giữa hẻm núi Thiên Huyền chảy vào từ một phía của vịnh hẹp, sau đó chảy ra từ khe núi cực kỳ hẹp ở phía bên kia.

Lối ra của chiếc thuyền gỗ mà Ngũ Hạ Cửu và những người khác đang đi nằm ở một bên là một khe hở trên vách đá, cũng chính là nằm ở giữa hai lối vào và lối ra của dòng sông.

Ngay khi chiếc thuyền gỗ đi vào lối vào của vịnh hẹp hình tròn lớn này, trong khi ba người còn kinh ngạc mở to hai mắt thì vòng tay của Ngũ Hạ Cửu và Tiểu Phương trong chớp mắt liền nóng lên, tin tức mới xuất hiện trên bảng điều khiển.

[Chúc mừng hành khách đã phát hiện ra Vịnh Khốn Long, thu được thông tin liên quan ―― lời nguyền của người Quán(mời thăm dò)]

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhìn về phía Tiểu Phương.

Vịnh Khốn Long?

Lời nguyền của người Quán?

Lời nguyền có liên quan đến quái vật cá và căn bệnh lạ của mẹ Đào Bân không?

Nhìn lại hồ sâu ở trong vịnh hẹp này, dường như được ánh trăng ưu ái đặc biệt, ánh trăng chiếu vào trong đó, phản chiếu xuống mặt sông tạo nên những màu sắc lấp lánh.

Những vách đá bao quanh toàn bộ hồ sâu đều được bao phủ bởi những bông hoa Lạc Cấn dày đặc, từ trên xuống dưới, thậm chí có cây còn nở trên những chiếc quan tài treo lơ lửng, khi đung đưa trong gió tạo ra vài phần yêu dị mê hoặc lòng người.

Khi thuyền gỗ sắp rời khỏi lối ra, Ngũ Hạ Cửu đưa mái chèo vào khe hở giữa sợi xích sắt ở lối ra và vách đá, thuyền dừng lại, không còn theo nước sông trôi về giữa hồ sâu nữa.

Ba người ngồi trên thuyền nhìn chiếc lồng ngày càng trôi xa cho đến khi dần dần tiến đến giữa hồ sâu.

Nhìn dòng sông tưởng như không thấy đáy, lông mày Ngũ Hạ Cửu càng nhíu càng chặt, trong lòng luôn có một loại dự cảm không tốt.

Cậu lặng lẽ lấy ra "Mảnh mai rùa của Bạc Thiện" từ trong vòng tay, vừa rơi vào lòng bàn tay cậu thì mảnh vỡ đó đột nhiên nóng lên.

Nóng đến mức Ngũ Hạ Cửu vẫn chưa kịp chuẩn bị, suýt chút nữa đã làm rơi mảnh mai rùa xuống trên thuyền.

Sau khi lần nữa siết chặt tay, Ngũ Hạ Cửu nói: "Đi thôi, chúng ta mau nhanh chóng rời khỏi chỗ này."

Đào Bân nghe vậy sửng sốt hỏi lại: "Tại sao chứ? Chúng ta không đi đến chỗ trung tâm vịnh hẹp này nhìn thử xem sao hả? Bên kia chẳng có gì cả..."

"Không đi, bây giờ phải quay lại." Ngũ Hạ Cửu ngắt lời cậu ta, nhìn về phía Tiểu Phương.

Tiểu Phương lập tức hiểu ý của Ngũ Hạ Cửu, không nói thêm cái gì liền quay người cầm mái chèo chèo đi, phối hợp với Ngũ Hạ Cửu thay đổi hướng đi của thuyền gỗ.

Một lúc sau, chiếc thuyền gỗ lại đi vào khe hẹp giữa dãy núi.

Đào Bân còn muốn nói cái gì đó.

Nhưng mà sau khi thuyền gỗ vào trong khe núi, cả ba quay đầu lại thì bất ngờ nhìn thấy cái lồng trôi đến khoảng giữa hồ sâu thì đột nhiên chìm xuống rồi biến mất như bị vật gì đó kéo đi.

Trên mặt sông vốn yên tĩnh bỗng xuất hiện một tầng gợn sóng, từ từ lan ra bốn phía.

Trong nháy mắt đó, một cảm giác rùng rợn dâng lên bò dọc sống lưng của Đào Bân, khiến cậu ta dựng tóc gáy, da đầu tê dại.

Giống như có một con quái vật nào đó đang ẩn náu dưới vực sâu kia vậy...

"Mau chèo thuyền đi." Ngũ Hạ Cửu nắm chặt mảnh mai rùa, nhỏ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro