Chương 51:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các tác phẩm điêu khắc hình rồng được chạm khắc rất chân thực, có vảy rồng, râu rồng, sừng rồng... từng chi tiết đều được chạm khắc rất tinh tế.

Vì vậy, khi ngọn lửa của chiếc bật lửa lần đầu tiên tiếp cận đại điện cổ hình tròn, Ngũ Hạ Cửu gần như giật mình khi đối mặt với đôi mắt rồng đang trừng trừng đầy căm giận đó.

"Chẳng lẽ đây chính là địa điểm hiến tế hả?" Tương Du nghi hoặc hỏi.

Ngũ Hạ Cửu giơ ​​bật lửa lên cao để quan sát chung quanh, dùng ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa nhìn cho rõ, sau đó lắc đầu nói: "Trông không giống lắm, ở đây không có vật phẩm nào được chuẩn bị cho việc tế lễ, hơn nữa cách bày trí cũng quá đơn giản rồi, chỉ có giường đá và xác chết..."

Những bức tường đá xung quanh cũng trống rỗng, bao gồm cả lối đi họ vừa đi vào, có năm con đường trải dài về mọi hướng.

Hơn nữa, số lượng thi thể và giường đá không khớp nhau, rõ ràng là thiếu một cái.

Còn có...

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn tượng đá hình rồng toàn thân bị xích sắt khóa chặt nói: "Trong các nghi thức hiến tế cổ xưa đều rất kiêng kỵ con số 'bốn' và 'bảy'."

"Còn có câu nói, ngày thứ bảy không có tế lễ, nên mỗi khi đến ngày thứ bảy đều phải tránh tế lễ."

"Ngay cả đồ hiến tế cũng không thể tính theo số lượng 'bốn' hay 'bảy', nhưng trên giường đá ở đây có bảy cái, mặc dù thi thể trên đó thiếu một cái."

"Nhưng tôi đoán đây chắc là nơi tạm thời dùng để đặt đồ hiến tế, cái thi thể bị thiếu chắc chỉ là chưa được đặt lên thôi."

"Quan Chủ, anh cho rằng thi thể phía trên là vật hiến tế hả?" Tiểu Phương hỏi.

Ngũ Hạ Cửu ừ một tiếng, quay đầu nhìn A Hữu nói: "Lúc trước anh nói là người Quán đang chuẩn bị tế thần sông, vậy chẳng lẽ thần sông ở đây là chỉ rồng sao?"

"Tôi phát hiện mối liên hệ giữa người Quán và loài rồng dường như rất chặt chẽ."

"Nhưng có thể thấy được từ các đồ đằng, hay cách sắp xếp, chuẩn bị đồ tế lễ của người Quán... đều cho thấy rằng người Quán không tôn trọng thần sông là rồng này."

"Sự sắp xếp ở đây rõ ràng không phải là một cách hiến tế thông thường, bọn họ đang chuẩn bị tà tế (tế lễ tà ác)."

A Hữu: "Thời cổ xưa, rồng ban đầu chỉ là một loại đồ đằng, về sau bị thần thánh hóa có khả năng hô mưa gọi gió, còn có khả năng điều khiển nước."

"Ở thời cổ đại thì lũ lụt ở khu vực hẻm núi Thiên Huyền chắc chỉ là chuyện xảy ra bình thường thôi."

"Người Quán trước đây rất tin vào rồng, đem rồng làm đồ đằng và thần sông để cầu bình an,đó là chuyện hết sức bình thường."

"Về phần vì sao sau này bọn họ lại tổ chức tà tế như thế này, điều này có thể liên quan đến lịch sử không rõ ràng của người Quán."

Nghe vậy, Ngũ Hạ Cửu không khỏi nghĩ tới một phần văn bản bị gạch bỏ trên một cuộn thẻ tre.

Một ý tưởng chợt lóe lên.

——Đồ đằng rồng của người Quán có phải là một con rồng bị mất đuôi ngay từ đầu không?

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn lại tác phẩm điêu khắc hình rồng bị xích sắt khóa lại, trong lòng cậu luôn có thứ gì đó muốn bật ra, nhưng vẫn còn thiếu một chút...

Đúng lúc này, A Hữu đột nhiên cúi người thổi tắt chiếc bật lửa trong tay Ngũ Hạ Cửu, đồng thời khẽ "suỵt" một tiếng.

Đại điện cổ hình tròn lập tức rơi vào bóng tối yên tĩnh, chỉ còn tấm vải trắng thấm đẫm vết máu trong đại điện là hơi thấy được một chút.

Ngũ Hạ Cửu không hỏi A Hữu tại sao lại làm như vậy vì cậu cũng nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ một trong những lối đi.

Một bước, hai bước... càng lúc càng gần.

Dường như không chỉ có một người.

Ngũ Hạ Cửu vừa phán đoán tiếng bước chân phát ra từ lối đi nào, đồng thời ra hiệu cho Tiểu Phương và Tương Du từ từ lui xa khỏi bảy chiếc giường đá xung quanh.

Không có nơi nào để bọn họ có thể ẩn náu trong căn phòng hình tròn này, vì vậy chỉ có thể rời đi bằng những lối đi khác sau khi xác nhận được hướng của tiếng bước chân.

Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, đám người Ngũ Hạ Cửu đều thở chậm nhịp lại, chăm chú lắng nghe.

Cùng lúc đó, một chút ánh sáng vàng mờ dần dần hiện ra từ một lối đi... nghiêng nghiêng phản chiếu lên bức tường, không ngừng nhấp nháy.

Là chỗ đó!

Tiếng bước chân và ánh sáng phát ra từ lối đi thứ hai bên trái họ.

Sau khi xác nhận không sai, Ngũ Hạ Cửu vội vàng ra hiệu cho mọi người rời khỏi sảnh tròn thông qua lối đi bên phải.

Bốn người quay lại bước nhanh sang phía bên kia.

Trong lúc không ai để ý, Tương Du làm như vô tình tụt lại phía sau, dùng khuỷu tay chạm nhẹ để hất một thi thể trên giường đá sang một bên.

Cái đầu vốn đang hướng lên trên lập tức nghiêng sang trái, đồng thời gần như áp sát mép giường đá.

Tất cả chuyện này được thực hiện một cách lặng lẽ.

Sau khi bốn bóng người nhanh chóng biến mất khỏi một lối đi, hai người Quán bước ra từ lối đi kia.

Một người Quán đang ôm trên tay một "thứ" màu trắng có vết máu bên ngoài ―― một xác chết khác đã trở thành vật hiến tế.

Một người tộc Quán khác trong tay cầm đuốc thắp sáng đi ở phía sau một chút.

Người Quán phía trước có mục tiêu rất rõ ràng, anh ta đi thẳng đến chiếc giường đá trống, đặt thi thể lên đó, nhưng khi đang định đứng dậy rời đi thì lại bị một người Quán khác tóm lấy cánh tay.

Sau khi nhìn sang thì thấy trong mắt của một người Quán khác lộ ra vẻ nham hiểm, người nọ chỉ vào cái xác vặn vẹo, nhỏ giọng nói: "Trước kia không phải như vậy, có côn trùng tiến vào, chính là những kẻ ngoại lai kia."

Nghe xong lời này, sắc mặt của người Quán bị kéo tay lập tức trở nên khó coi lạnh lùng nói: "Nếu bọn chúng đã vào đây rồi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa."

"Đi thôi, thông báo cho tộc trưởng, phải lập tức chuẩn bị việc hiến tế."

Sau đó, hai người Quán không đi theo dấu vết của đám người Ngũ Hạ Cửu mà quay người rời đi, đi qua một lối đi khác.

Ánh đuốc mờ nhạt dần dần rồi biến mất, tiếng bước chân cũng xa dần.

Lối đi mà hai người Quán đi vào cũng nằm ở phía bên phải của sảnh hình tròn.

Bốn người nhóm Ngũ Hạ Cửu và A Hữu đi vào lối đi này không bao lâu thì lại gặp phải một ngã rẽ, bọn họ chọn ngẫu nhiên một phương hướng đi vào.

Sau khi gặp ngã rẽ lần thứ hai, đám người Ngũ Hạ Cửu không còn kinh ngạc nữa, chọn một lối đi khác để đi vào.

Tuy nhiên, ở cuối lối đi này lại là một sảnh hình tròn mà họ đều quen thuộc ―― không gian có cùng kích thước và cách bố trí giống nhau.

Tường đá bao quanh, năm lối đi và bảy chiếc giường đá giống nhau ở chính giữa đại điện.

Trên cùng là một tác phẩm điêu khắc hình rồng khác được khóa chắc chắn bằng dây xích sắt và bị mất một phần đuôi.

"Chúng, chúng ta lại quay lại rồi sao?" Tương Du vì đi quá nhanh mà ở phía sau thở hổn hển.

Ngũ Hạ Cửu lắc đầu: "Không phải, đây là một cái đại điện cổ hình tròn khác, số lượng thi thể trên giường đá cũng không đúng. Hơn nữa, hình rồng điêu khắc đá này cùng hình rồng điêu khắc kia cũng có chút khác biệt."

Vì chúng là tác phẩm điêu khắc do con người tạo ra, nên dù đều là tác phẩm điêu khắc hình rồng bằng đá nhưng chúng không thể giống hệt nhau khiến người khác không thể phân biệt được.

Vẫn luôn tồn tại sự khác biệt.

Hơn nữa, trên bảy chiếc giường đá này chỉ có ba thi thể, đặt ở các tư thế khác nhau.

Tiểu Phương nhịn không được đến gần nhìn thi thể trên một chiếc giường đá hỏi: "Quan Chủ, anh cảm thấy người Quán làm những tế phẩm này như thế nào?"

"Thi thể đều ở trạng thái này rồi, vậy chắc phương thức hiến tế cũng sẽ rất khủng khiếp."

Ngũ Hạ Cửu không trả lời cậu nhóc, mà cầm chiếc bật lửa tiến đến gần tượng đá hình rồng phía trên, ngẩng đầu lên nhìn kỹ hơn.

Sau đó, cậu nhíu mày lẩm bẩm: "Mọi người nghĩ thử xem... người Quán ở đây thật sự có thể có rồng hay không?"

Nghe vậy, A Hữu quay đầu lại.

Tiểu Phương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu.

Tương Du cũng không thể không dừng lại bước chân.

Đúng lúc này, chiếc bật lửa trong tay Ngũ Hạ Cửu vụt tắt.

Một lúc sau, trong đại điện cổ hình tròn tối tăm yên ắng vang lên giọng nói của Tương Du, giọng nói khô khốc như không thể tin được: "Quan Chủ, ở đây làm sao mà có thể có rồng chứ? Không có khả năng."

Một tiếng "tách" vang lên.

Bật lửa lại được thắp lên, một ngọn lửa yếu ớt xuất hiện, miễn cưỡng chiếu sáng xung quanh, khuôn mặt của Ngũ Hạ Cửu ở sau ngọn lửa, vẻ mặt không rõ ràng vì ánh sáng và bóng tối chập chờn.

Cậu chậm rãi lên tiếng: "Sao lại không thể chứ, mọi người đừng quên đây là đâu."

Đây là Xa Hạ Thế Giới, đã không liên quan gì đến hiện thực, lại càng xa rời khoa học và nhận thức thông thường, tại sao người Quán lại không thể có rồng tồn tại, rồng thật?

Tương Du nuốt khan, ánh mắt lóe lên, không nói nữa.

Lúc này, Tiểu Phương đột nhiên nói: "Quan Chủ, anh lại đây nhìn giúp tôi một chút, cổ của tôi ngứa quá."

Ngũ Hạ Cửu lập tức đi tới, ánh sáng từ chiếc bật lửa tập trung vào cổ Tiểu Phương, lập tức chiếu sáng vảy cá nhô ra từ dưới cổ áo.

Ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu hơi đổi nói: "Trên cổ cậu mọc ra vảy cá rồi."

Sau khi lời nói rơi xuống, vẻ mặt của Tương Du cũng thay đổi.

A Hữu nói: "Xem ra lời nguyền chúng ta bị sẽ nhanh hơn lời nguyền của người Quán rất nhiều."

"Nếu bọn họ muốn coi chúng ta như vật hiến tế, hiến tế chúng ta cho thần sông, bọn họ không thể đợi đến khi chúng ta biến đổi hoàn toàn, bọn họ nhất định sẽ chọn thời điểm thích hợp để xuống tay."

"Hiện tại xem ra, nếu chúng ta tiếp tục với tốc độ này, rất có khả năng đêm nay dù chúng ta không ra khỏi nhà tiến vào lòng núi cũng rất có khả năng sẽ bị người Quán bắt giữ."

Ngũ Hạ Cửu : "Ý của anh là An Hưng, Diệp Tử cùng Vũ Yến tối nay có thể sẽ gặp nguy hiểm?"

A Hữu: "Ừm."

Tiểu Phương duỗi ngón tay sờ sờ vảy cá trên cổ mình, nghe vậy, tặc lưỡi nói: "Ba người bọn họ đang gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại chúng ta cũng đang gặp nguy hiểm mà."

"Không có ai tốt hơn ai, cho nên đêm nay có thể sống sót hay không đều phải xem vận mệnh của mỗi người rồi."

Vừa nói, cậu nhóc vừa dang tay nói: "Cứ để ba người bọn họ ở đó cam chịu số phận, còn bốn người chúng ta hãy tìm kiếm biện pháp nào đó chống lại số mệnh đi."

Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái nói: "Hiện tại cậu có cảm thấy khó chịu gì không? Chẳng hạn như khó thở, thể chất, tinh thần các loại?"

Tiểu Phương cẩn thận cảm nhận, lắc đầu nói: "Mọi chuyện đều ổn, ngoại trừ ngứa ngáy và đau nhức ở chỗ vảy cá mọc ra, tạm thời tôi không có cảm giác khó chịu nào ở các phương diện khác, có thể lát nữa mới phát tác."

Cậu nhóc nói một cách rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như không quan tâm nhiều đến những thay đổi của bản thân mình.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này, đi tìm thánh dược."

Chẳng còn gì để xem xét trong đại điện cổ hình tròn này.

Bốn người chọn một lối đi rồi đi vào đó.

Khi bọn họ gặp một ngã rẽ sẽ ngẫu nhiên chọn một lối đi bên phải, nhưng khi đi được nửa đường, họ đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước hướng về phía mình.

Hết chương 51.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro