Chương 52:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người tới!

Ngũ Hạ Cửu nhanh chóng thổi tắt ngọn lửa, trầm giọng nói: "Trở về."

Không cần phải nói, ba người còn lại đã lập tức quay người trở về, Ngũ Hạ Cửu đi theo phía sau, còn A Hữu vốn ở phía sau, bây giờ lại ở đằng trước.

Nhưng có vẻ như vận may của bọn họ đã đến hồi kết, khi đến ngã rẽ, họ lại gặp phải một loạt tiếng bước chân, kèm theo ánh sáng lờ mờ của những ngọn đuốc.

Tiếng bước chân ở hướng này gần như đang sắp đến gần.

Bọn họ đang đứng ở lối vào của lối đi bên phải ―― đây là một ngã ba đường có hai lối đi, phía trước phía sau đều có tiếng bước chân.

Cho nên trước mắt bọn họ chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn chính là lối đi bên trái.

Không cần suy nghĩ nhiều thêm, A Hữu dẫn Ngũ Hạ Cửu và những người khác nhanh chóng đi vào lối đi bên trái.

Sau khi bốn bóng người biến mất, người Quán lần lượt gặp nhau ở ngã ba đường này, sau khi hai bên nhìn nhau rồi cũng đồng loạt tiến vào lối đi bên trái.

"Bọn họ đang đuổi theo."

Ngũ Hạ Cửu nghe được tiếng động từ phía sau truyền đến, bước chân của cậu vội vã hơn, nhỏ giọng nói với ba người còn lại: "Mau lên, bọn họ nhất định đã phát hiện ra chúng ta rồi."

Bốn người không khỏi tăng tốc động tác.

A Hữu nói: "Phía trước còn có một ngã ba, có ba lối đi, đi bên trái."

Nhưng Tương Du lại nói: "Không bằng chúng ta tách nhau ra đi, anh và Tiểu Phương đi bên trái, tôi và Quan Chủ đi bên phải. Người Quán đang đuổi theo sau nếu không xác định được rõ ràng, nhất định cũng sẽ phân tán ra, khi đó sẽ ít nguy hiểm hơn."

Có hai loại khả năng, một là tất cả người Quán đang đuổi theo đều sẽ đi vào lối đi bên trái hoặc bên phải, người ở lối đi này nhất định sẽ trở nên nguy hiểm, nhưng người ở lối đi khác sẽ an toàn.

Hai là, người Quán chọn đi vào lối đi ở giữa.

Nhưng khả năng này rất nhỏ, bọn họ không phải kẻ điếc mà không nghe ra được tiếng động ở lối đi nào.

Suy cho cùng, đây chỉ là một canh bạc may mắn mà thôi.

A Hữu chưa kịp nói gì thì Tương Du lập tức nói tiếp: "Đừng do dự nữa, chúng ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định, Quan Chủ đi theo hướng này đi."

Nói xong, cậu ta nắm lấy cánh tay Ngũ Hạ Cửu, khi đến ngã ba đường thì kéo Ngũ Hạ Cửu vào lối đi bên phải.

A Hữu và Tiểu Phương bắt buộc phải lựa chọn lối đi bên trái.

Không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận về những chuyện xảy ra, bọn họ chỉ có thể tách ra.

Nhưng trước khi bước vào lối đi, A Hữu quay đầu lại nhìn sang bên phải.

Tiếng bước chân đuổi theo phía sau mang đến cảm giác ngột ngạt và lo lắng.

Mọi chuyện xảy ra hơi nhanh khi bọn họ đến gần ngã ba đường, lúc Ngũ Hạ Cửu phản ứng lại thì đã bị Tương Du kéo vào lối đi bên phải.

Trong hành lang tối tăm, hai mắt Ngũ Hạ Cửu lóe lên, theo bản năng mà chạy về phía trước.

Lúc này, Tương Du đã buông cánh tay của cậu ra, cũng đang chạy về phía trước, phía sau có một tia lửa yếu ớt, người Quán vẫn cònđuổi theo.

Quả thật nếu tách ra sẽ giảm bớt rủi ro hơn so với đi cùng với nhau.

Ít nhất, Ngũ Hạ Cửu nghe được tiếng bước chân đuổi theo bọn họ đã ít hơn, xem ra đám người Quán đuổi theo bọn họ rõ ràng cũng đã tách ra.

Ngũ Hạ Cửu tạm thời cho rằng Tương Du sốt ruột chạy trốn, lúc này mới đề nghị tách ra chạy, hơn nữa lôi kéo cậu vào một lối đi khác.

Nhưng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, người Quán rõ ràng vẫn đang từng bước áp sát, bọn họ không thể tiếp tục so thể lực với người Quán được, nếu không sẽ có lúc bị đuổi kịp.

Nhưng, bây giờ phải làm gì để loại bỏ những người Quán đằng sau đây?

...

Tại nhà của Tát Ngang.

An Hưng, Diệp Tử và Vũ Yến đã lâm vào khủng hoảng.

Sau khi An Hưng biến đổi, vảy cá trên người Vũ Yến cũng bắt đầu lan rộng dần, từ cánh tay đến vai cho đến cổ.

Lúc này cô hoàn toàn hoảng sợ, hai tay run rẩy co rúm trong một góc giường, muốn chạm vào những vảy cá trên mặt nhưng lại không dám, chỉ có thể cố ý bỏ qua chúng, ánh mắt sợ hãi và bất an.

Vũ Yến nhịn không được lẩm bẩm: "Đáng lẽ tôi nên đi, đáng lẽ nên đi theo V tiên sinh..."

Cô hối hận, nếu biết vảy cá sẽ lan nhanh như vậy thì lúc đó cô không nên lùi bước.

Nhỡ đâu thánh dược tìm được không đủ nên nhóm V tiên sinh không đưa cho cô thì sao đây?

Trong lòng Vũ Yến vô cùng hoảng sợ, vẻ mặt càng ngày càng lo lắng.

Lúc này Diệp Tử cũng bắt đầu sờ vào cánh tay, cổ và các bộ phận trên người, rõ ràng vảy cá đang lan rộng.

An Hưng vẫn quay lưng lại với bọn họ, tựa đầu vào tường, không nói cũng không cử động.

Diệp Tử không khỏi có chút run rẩy nói: "Vũ Yến, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hình như trời đã gần sáng rồi, sao bọn họ còn chưa trở về..."

Vũ Yến ngơ ngác nhìn chằm chằm một nơi, nghe xong thì thầm: "Sao có thể nhanh như vậy? Có lẽ, có lẽ bọn họ đều sẽ bị người Quán bắt được, không thể quay lại nữa."

"Không không không, không có khả năng tất cả đều bị bắt được, ít nhất sẽ có một hai người có thể quay lại, chúng ta chờ thêm một chút, chờ thêm..."

Nhưng mà, không biết lời nói nào của cô đã kích thích An Hưng.

An Hưng vốn đang yên lặng chờ đợi đột nhiên xoay người lao về phía Diệp Tử gần nhất, đôi tay đã phủ đầy vảy cá, tóm chặt lấy cổ Diệp Tử, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt hung tợn.

Diệp Tử đang nghe Vũ Yến nói, ngồi quay lưng về phía An Hưng nên hoàn toàn không có chuẩn bị gì.

Khi bị An Hưng ném xuống đất, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó hít thở đều không thông, vẻ mặt thống khổ cô cố gắng kéo tay An Hưng ra.

Tuy nhiên, dù sao cô chỉ là nữ sinh nhỏ bé làm sao có thể so được với sức lực của một người đàn ông trưởng thành như An Hưng, đầu ngón tay cô cắm vào mu bàn tay của An Hưng vậy mà cậu ta vẫn không hề rút tay lại.

"Cứu, cứu tôi..." Diệp Tử dùng hết sức lực phát ra tiếng kêu yếu ớt, đưa tay về phía Vũ Yến.

Lúc này Vũ Yến mới hoàn hồn lại sau cú sốc, vội vàng bước tới đẩy An Hưng ra, đồng thời liên tiếpgọi tên An Hưng.

Nhưng vào giờ phút này An Hưng gần như đã mất trí, không thể đẩy ra hay đánh thức.

Vũ Yến không nhịn được, nhìn thấy hô hấp của Diệp Tử càng ngày càng khó khăn, sắc mặt dần dần tím tái, cô nhìn chung quanh, bước nhanh về phía trước, nhấc một chiếc ghế lên, sau đó dùng toàn lực đánh vào đầu An Hưng.

"Rầm" một tiếng.

Chiếc ghế vỡ tan thành từng mảnh, An Hưng ngất xỉu ngay lập tức.

"Khụ, khụ, khụ."

Diệp Tử ôm lấy cổ mình, từ trên mặt đất bò dậy, sợ hãi lùi lại, khàn giọng nói: "Cậu ta, cậu ta xảy ra chuyện gì vậy, đột nhiên lại..."

Vũ Yến chợt nhớ đến những gì V tiên sinh đã nói sau khi nghiên cứu quan tài treo ở hẻm núi Thiên Huyền ―― đó là nội dung trao đổi giữa Quan Chủ và A Hữu.

——Trong quá trình dần dần biến thành quái vật cá, ngoài việc khó thở, con người cũng sẽ trở nên rất hung hãn, khát máu và cáu kỉnh.

Tình trạng hiện tại của An Hưng không phải là như thế này sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Vũ Yến lập tức trở nên khó coi.

Cô vừa định nói chuyện với Diệp Tử, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền đến.

Tát Ngang đã trở lại rồi sao?

Vũ Yến lập tức nắm lấy cánh tay của Diệp Tử nói "suỵt" với cô ấy, đồng thời chỉ vào cửa ra hiệu có người ở đó, Diệp Tử thấy vậy thì gật đầu.

Nhưng không phải một người quay lại mà là tiếng bước chân của hai người, âm thanh vang lên ngay bên ngoài.

"Tộc trưởng nói, đêm nay phải mang tất cả bọn họ đi, một số côn trùng nhỏ đã tiến vào núi, đang bị truy đuổi, không biết còn lại bao nhiêu người ở đây, nên chuẩn bị tất cả để hiến tế cho thần sông."

"Đã biết."

Vũ Yến nhận ra giọng nói phía sau là của Tát Ngang.

Người Quán định đem họ đi hiến tế sao?

Tại sao lại đột ngột như vậy chứ?

Vũ Yến và Diệp Tử hoảng sợ.

Nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, hình như họ mở cửa phòng khác trước chứ chưa đến đây.

Vũ Yến lôi kéo Diệp Tử muốn trốn đi.

Diệp Tử liếc nhìn An Hưng đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, ánh mắt ý hỏi còn cậu ta thì sao.

Hiện tại làm sao còn lo cho người khác được, bảo vệ được chính mình đã là tốt lắm rồi.

Vũ Yến siết chặt cánh tay của Diệp Tử muốn dẫn cô đứng dậy trốn đi.

Nhưng trong nhà bố trí rất đơn giản, không có chỗ cho người trốn, cho dù có, liếc mắt cũng có thể phát hiện ra.

Vì vậy, Vũ Yến vội vàng chỉ về phía cửa sổ, ra hiệu cho Diệp Tử cùng cô nhảy ra ngoài cửa sổ rồi rời đi.

Diệp Tử gật đầu.

Ngoài phòng tiếng bước chân dừng lại, cửa phòng khác mở ra, một người Quán xa lạ nói: "Nơi này không có người, đi xem phòng kia một chút."

Tiếng bước chân quay lại, hiển nhiên là Tát Ngang và người Quán kia đang đi về phía này.

Vũ Yến lo lắng đến nỗi mồ hôi đổ đầy trán.

Nhưng may mắn thay, bệ cửa sổ căn phòng này rất thấp, hai cô gái có thể dễ dàng trèo lên.

Nhưng mà sau khi Vũ Yến và Diệp Tử nhảy xuống từ cửa sổ, một ngọn đuốc quét qua, sau đó trước mắt của Vũ Yến được chiếu sáng.

Cô vô thức nheo mắt lại, rồi sững người khi nhìn rõ tình huống trước mắt.

Hóa ra có không ít người Quán đang đứng bên ngoài nhà của Tát Ngang, trước đó cách khá xacòn bị hàng rào và đồ vật linh tinh xung quanh che chắn.

Khi nghe thấy tiếng động, một người dân tộc Quán đã tiến tới kiểm tra, sau đó chặn được Vũ Yến và Diệp Tử ở đây.

Vậy mà Vũ Yến đã lo lắng đến mức không để ý đến ánh sáng của ngọn đuốc bên ngoài, do trước đó ánh sáng hơi xa và ở điểm mù của cửa sổ căn phòng này...

Cô đột nhiên tái mặt và gần như mất thăng bằng.

Mà Diệp Tử sớm đã bị ánh mắt lạnh lẽo của người Quán làm cho sợ hãi, ngã bệch xuống đất.

"Bắt được hai tên, đem trói lại hết mang đi." Một người dân tộc Quán nói.

Sau đó, hai người Quán tiến tới trói Vũ Yến và Diệp Tử lại.

Nhưng vào lúc này, vòng tay của Vũ Yến nóng lên, trong tay cô xuất hiện một đạo cụ cấp E ―― đó là một chiếc gương hình bầu dục với hình dáng khá kỳ lạ.

Bên ngoài chiếc gương là một tác phẩm điêu khắc hình dáng của một con tiểu quỷ, hai tay ôm lấy thân gương, đầu ngẩng lên, cười nham hiểm và nhìn về phía những người đang nhìn vào gương.

[Hành khách Vũ Yến sử dụng đạo cụ cấp E ―― "Di sản của quỷ gương". Số lần sử dụng: ba lần. Phương pháp sử dụng: hướng gương trực tiếp vào người hoặc quỷ muốn sử dụng. Tóm tắt phạm vi: mục tiêu nhiều nhất là một người hoặc một quỷ. 】

[Công dụng của việc sử dụng: Nó có thể khiến người hoặc quỷ xuất hiện ảo giác, bị quỷ gương dây dưa và kéo vào gương, nhưng ảo giác này là loại cực kỳ thấp, sau khi bị va chạm mạnh thì có thể tỉnh lại. 】

[(Lưu ý: "Di sản của quỷ gương" có hiệu quả 75% đối với con người, 30% hiệu quả đối với quỷ và 1% hiệu quả khi gặp quỷ có cấp độ cao hơn quỷ gương. Xin hành khách vui lòng sử dụng cẩn thận.)]

Vũ Yến khó khăn lắm mới kiếm được đạo cụ cấp E này, mặc dù ở cấp độ thấp nhất nhưng vẫn sẽ có tác dụng rõ ràng khi sử dụng với người Quán.

Người Quán mà cô chíu gương vào lập tức trở nên hoảng sợ, đồng thời hoảng loạng quơ quơ ngọn đuốc xung quanh.

Những người Quán còn lại sợ hãi nên liên tục lui về phía sau.

Lúc này Vũ Yến đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không đợi cất gương, cô đã nhanh chóng chạy về hướng không có người Quán canh gác...

Diệp Tử đã hoàn toàn bị cô vứt sau đầu.

Hiện tại, chỉ có sinh mệnh của mình mới là quan trọng nhất, đừng trách cô ích kỷ.

Hết chương 52.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro