Chương 58:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi họ đến gần hơn, Ngũ Hạ Cửu, giáo sư Triệu và Đào Bân giảm lại tốc độ, thả nhẹ bước chân.

Bởi vì phía trước lối đi này không chỉ có gió thổi mà còn hình như có ánh sáng mờ nhạt ở cuối lối đi.

Nó không giống như ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc, nó vẫn còn khá xa so với bọn họ nên không quá rõ ràng.

Dường như gió thổi cũng xen lẫn một chút mùi vị gì đó, có chút quen thuộc...

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: "Vị trí đầu rồng rất có thể là ở trên một bên vách núi."

"Mà nhìn về hướng chúng ta đang đi, đây có lẽ là nơi mà tôi và cậu đã từng thấy trước đây, Đào Bân."

Đào Bân nghe vậy sửng sốt, chỗ mà hai người đã nhìn thấy sao?

Đào Bân không khỏi cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó mở to mắt, thấp giọng hỏi lại: "Đây là... chẳng lẽ là ở trên vách đá bao quanh vực sâu trong vịnh hẹp hả?"

Đầu rồng ở trên này à?

Ngũ Hạ Cửu im lặng gật đầu.

Khi họ từ từ đến gần, mùi trộn lẫn trong gió bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Ngũ Hạ Cửu ngửi ngửi, sau đó sắc mặt thay đổi, bước chân đột nhiên dừng lại.

Cùng lúc đó, giáo sư Triệu và Đào Bân cũng dừng bước, sắc mặt không khỏi thay đổi, thoạt nhìn đều không được tốt cho lắm.

Mùi đó chính là mùi máu.

Phía trước đã xảy ra chuyện gì chứ?

Hoặc là, cái gì đang ở phía trước?

...

Bên kia núi, A Hữu và Tiểu Phương bất ngờ gặp được V tiên sinh.

Trước đó, hai bên đều tưởng rằng nghe thấy tiếng bước chân của người Quán, suýt chút nữa đã xảy ra xô xát.

Cũng may, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của nhau vào thời điểm quan trọng nên đã dừng động tác và tránh được việc giết hại lẫn nhau.

Lắc lắc cổ tay tê dại vì cú đánh của A Hữu, V tiên sinh trầm giọng hỏi: "Các cậu cũng bị tách ra à?"

A Hữu gật đầu rồi cất con dao găm đi.

Hai bên đã trao đổi với nhau về tình hình.

V tiên sinh liền nói: "Trước đó tôi tìm thấy một căn phòng đá giam cầm rất nhiều người Quán. Những người Quán đó đều có vảy cá và bị xích lại, nhốt trong lồng."

"Bên cạnh còn có những người Quán bình thường khác canh gác, tôi nghĩ mẹ của Đào Bân có thể nằm trong số đó..."

Nhưng vừa rồi anh chỉ có một mình, tuyệt đối không có khả năng trực tiếp đột nhập, nếu không chẳng khác gì tự mình đưa tới miệng cho người Quán.

Nhưng bây giờ đã gặp được A Hữu và Tiểu Phương.

Đánh giá thực lực của hai người này, đặc biệt là A Hữu, V tiên sinh cảm thấy việc khám phá ở đó không phải là không thể.

...

Ngũ Hạ Cửu đề nghị giáo sư Triệu và Đào Bân đợi tại chỗ một lát, còn cậu thì chậm rãi đi về phía trước vài bước, chăm chú lắng nghe.

――Phía trước không có bất kì tiếng động nào, hoàn toàn yên tĩnh.

Sau đó Ngũ Hạ Cửu quay người ra hiệu để giáo sư Triệu và Đào Bân đi theo mình.

Cuối cùng ba người cũng đi tới cuối hành lang, ánh sáng ngày càng rõ ràng, mùi máu cũng theo đó mà nồng nặc hơn.

Ngũ Hạ Cửu đứng ở lối vào quan sát xung quanh——

Có một đại điện có hình dạng không có quy tắc nào ở cuối lối đi.

Khác với đại điện cổ hình tròn cũ kỹ trước đó, đại điện này, bao gồm cả lối đi mà họ đang đứng, tổng cộng chỉ có ba lối vào, và một lối vào là một vách đá mở ra bên ngoài.

Ánh trăng từ đó chiếu vào trong, hiển nhiên ánh sáng là ánh trăng, còn có mùi máu tươi...

Ngũ Hạ Cửu không nhịn được tiến lên một bước, tiến vào đại điện, đột nhiên, chiếc vòng tay bỗng chốc nóng lên, bảng điều khiển bật ra——

[Chúc mừng hành khách đã phát hiện ra tế đàn của người Quán và thu được thông tin liên quan ―― tác dụng của huyết âm(mời thăm dò)]

[Tiến độ ―― Lời nguyền của bộ tộc Quán(đã thăm dò 56%),―― Bí mật hiến tế (đã thăm dò 25%)]

Hội trường này xác định là nơi người Quán tổ chức hiến tế.

Đại điện rất rộng rãi, ở giữa có một tế đàn hình tròn, nhưng bên trong lại chìm xuống, đứng ở lối vào thông đạo, đám người Ngũ Hạ Cửu không nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Tuy nhiên, mùi máu chính là từ chỗ đó bay ra ngoài.

Kéo dài ra từ chính giữa tế đàn hình tròn, có vài vết máu rõ ràng, như thể có thứ gì đó bò ra khỏi tế đàn, kéo theo vết máu và để lại trên mặt đất.

Trong đầu Ngũ Hạ Cửu đã đoán được thứ đó là gì ―― một xác chết được bọc trong vải trắng, cũng chính là âm thi.

Những vết máu vương vãi sau khi rơi khỏi tế đàn, lan ra khắp đại điện theo quỹ đạo hỗn loạn, đặc biệt là...

Ngũ Hạ Cửu, giáo sư Triệu, Đào Bân không tự chủ được mà đi vào đại điện, dựa vào ánh trăng chiếu vào mà nhíu mày đánh giá.

Họ liếc nhìn những bức tường xung quanh của đại điện và một lối đi khác, cả hai nơi đều có xác của người Quán.

Và mỗi người trong số họ đều chết một cách thê thảm, hoàn toàn là chết không nhắm mắt.

Trên các bức tường của đại điện có nhiều sợi dây xích treo trên đỉnh.

Nửa dưới của sợi xích có màu sẫm, như thể vết máu bị lây dính hoặc bắn tung tóe trên đó đã tích tụ theo thời gian rồi đông đặc lại trên đó tạo thành màu sắc rợn người này.

Mà trong đó có thi thể của ba người Quán bị trói vào một số sợi xích.

Trên mặt ba người Quán này đã mọc vảy cá, nhưng vẫn chưa lan rộng khắp nơi, ở một số nơi vẫn có thể nhìn thấy được lớp da nguyên thủy.

Đôi mắt của họ mở to, đôi mắt đã mất đi ánh sáng trở nên tan rã, rõ ràng đã chết từ lâu.

Và nguyên nhân cái chết... hình như không giống nhau.

Ngũ Hạ Cửu không khỏi tiến lại gần, nhìn bọn họ xong mới nói: "Hai người chết vì bị gãy cổ, còn một người chết vì đầu xích sắt xuyên qua đầu."

Những sợi xích sắt trói chân tay họ, trên đầu mỗi người trong số ba người Quán đều có một sợi xích sắt, một đầu được mài giũa thành hình móc sắt treo lơ lửng trên không.

Chính sợi dây xích này đã xuyên qua đầu một người Quán, móc hộp sọ rồi nhấc lên.

Người Quán này khi chết đi, trên mặt vẫn nở nụ cười quái dị.

Về phần hai người Quán còn lại bị trói bằng xích sắt, không giống như bộ dáng người trước đó, có lẽ bọn họ đã bị lũ âm thi đột nhiên sống lại bóp cổ chết.

Không sai, Ngũ Hạ Cửu suy đoán, dấu vết trên cổ hai người Quán này hẳn là bị âm thi siết cổ đến chết.

Hai cánh tay không xương đó giống như những sợi dây thừng, quấn chặt lấy họ cho đến khi họ ngừng thở chết đi.

Thi thể của hai người Quán ngã ở lối vào cũng tương tự.

Sau khi giết chết những người Quán này, lũ âm thi sống lại đó đã bò dọc theo lối vào của thông đạo rời đi.

Ngay lúc Ngũ Hạ Cửu nhíu mày nhìn thi thể của người tộc Quán duy nhất bị treo lên, Đào Bân đột nhiên gọi cậu tới: "Quan Chủ, đến xem tế đàn này đi."

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy thì xoay người đi tới.

Cậu đến gần tế đàn, cúi đầu nhìn chỗ trũng xuống trong đó.

Ngay lập tức, không khỏi trừng lớn hai mắt ―― bởi vì, ở giữa tế đàn hình tròn này có một phiến đá khắc tên bọn họ.

Mỗi phiến đá đều có khắc một hình tượng nhỏ với tư thế và hình dáng kỳ lạ, hình dáng nhỏ bé đang quỳ gối như đang cầu nguyện điều gì đó.

Thứ trên đầu không phải là ngũ quan mà là danh hiệu bọn họ sử dụng ở trong Xa Hạ Thế Giới.

Phiến đá ướt đẫm máu, xung quanh có rất nhiều xương người, xác rắn và một số vật thể lạ nằm rải rác, không thể nhìn rõ là cái gì.

Chẳng lẽ... đây là lý do tại sao bọn họ bị nguyền rủa?

Ngay cả khi đó là danh hiệu chứ không phải tên thật của họ, vì họ đã nói danh hiệu này trong Xa Hạ Thế Giới, điều đó có nghĩa là họ đã đồng ý sử dụng nó làm "tên thật" tạm thời của mình.

Người Quán ở đây tổ chức những nghi lễ quái dị, khiến lời nguyền giáng xuống người họ, đương nhiên mỗi lần rơi xuống đều giống hệt nhau.

Đào Bân nhịn không được nói: "Quan Chủ, nếu chúng ta phá hủy những phiến đá này, vảy cá có biến mất không?"

Ngũ Hạ Cửu lắc đầu nói: "Khả năng cao sẽ không được đâu, lời nguyền hiển nhiên đã được hoàn thành từ lâu rồi, vảy cá đã mọc đầy trên người của chúng ta."

"Ngay cả khi phiến đá này bị phá hủy, vảy cá cũng có thể sẽ không biến mất."

"Phiến đá chỉ là phương tiện môi giới mà thôi, ngọn nguồn vẫn là... ngọn nguồn." Ngũ Hạ Cửu nói xong lời cuối cùng thì im lặng lặp lại từ này sau đó nhíu mày.

Giáo sư Triệu đẩy kính lên, vẻ mặt phức tạp, thở dài nói: "Đây là nơi người Quán tổ chức hiến tế."

"Những người Quán bị trói bằng xích sắt rất có thể là... 'vật liệu' chưa kịp biến thành thi thể."

Chiếc móc sắt xuyên qua hộp sọ và treo người lên là để loại bỏ thịt và xương ra khỏi da.

Mà cơ thể, tay chân và các bộ phận khác của người Quán còn lại đều bị đập nát thành từng mảnh.

Ngũ Hạ Cửu không biết làm sao mà người Quán có thể đem người trong tộc làm thành âm thi, làm sao lại có thể rút hết xương cốt trong cơ thể ra, dù sao lỗ máu trên đỉnh đầu cũng chỉ lớn có như vậy thôi, hơn nữa xương trong cơ thể con người cũng không hề ít, lại còn khá lớn.

Cậu cũng không thấy vết thương nào khác trên cổ thi thể kia.

Tuy nhiên, Ngũ Hạ Cửu nói: "Có một cối xay đặc biệt phía trên dây xích sắt, có một ít xương đã được nghiền thành bột..."

"Còn có tế đàn này, cũng là hình tròn, vào thời xưa, đất được phong ấn làm tế đàn, tế đàn hình tròn dùng để tế trời, xưa gọi là 'Viên Khâu', còn tế đàn hình vuông dùng để tế đất, xưa hay gọi là 'Phương Khâu'."

"Nhưng không có tế đàn nào lại có tâm lõm cả."

"Có thể thấy được, người Quán hiến tế chính là tà tế, bọn họ cầu nguyện không phải là xin ông trời phù hộ, mà là trấn áp, vì trấn áp..."

Ngũ Hạ Cửu còn chưa nói xong, đột nhiên toàn bộ ngọn núi dường như đang rung chuyển, chấn động rất rõ ràng.

Giáo sư Triệu gần như mất thăng bằng và rơi vào chỗ lõm của tế đàn, cũng may là Ngũ Hạ Cửu và Đào Bân đã kịp thời đỡ được ông.

Ngay sau đó, dây xích sắt và quan tài treo trên vách đá bên ngoài núi cũng bắt đầu rung chuyển.

Tiếng xích sắt "loảng xoảng" không ngừng vang lên từ cửa động, ngay cả xích sắt trong đại điện cũng bắt đầu rung chuyển theo, khiến thi thể phía trên cũng lắc lư trái phải.

Cũng may chấn động không nghiêm trọng lắm, ba người Ngũ Hạ Cửu vẫn có thể đứng vững.

Bọn họ liếc nhìn nhau rồi bước nhanh đến chỗ cửa động duy nhất trong sảnh hướng ra bên ngoài.

Từ cửa hang có một bệ đá nhỏ vươn ra ngoài, Ngũ Hạ Cửu đứng ở trên đó, gió thổi qua, hất tung tóc và quần áo của cậu, cậu nhìn xuống bên dưới...

Trăng treo cao như có thể chiếu sáng mọi thứ, có thể nhìn thấy rõ ràng những chiếc quan tài treo, dây xích sắt, hoa Lạc Cấn ở khắp mọi nơi.

Còn phía dưới là vịnh hẹp và vực sâu mà họ đã tới trước đó.

Bọn họ đã ở trên đỉnh vách núi, khi cúi đầu nhìn xuống, không thể nghi ngờ toàn bộ vực sâu đều lọt vào trong tầm mắt của mọi người.

Mặt nước lấp lánh dưới ánh trăng, rất nhiều "thứ" dường như từ bờ sông nổi lên, tụ tập ở lối vào hẻm núi Thiên Huyền nơi dòng sông chảy vào.

Lối vào vịnh hẹp và dòng sông bị những tảng đá và quan tài treo trên vách đá chặn tầm nhìn, khiến Ngũ Hạ Cửu hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Nhưng hiện tại cậu cũng không có thời gian để ý tới chúng.

Bởi vì lúc này ánh mắt của cậu, hay nói đúng hơn là ánh mắt của cả ba người đều bị dòng sông hấp dẫn, đều bị chấn động không thể tin được.

——Dưới mặt sông kia giống như có một cái bóng rất lớn, chiếm gần một nửa vực sâu của vịnh hẹp, cái bóng đó có một chút chuyển động, nhưng tựa như bị mắc kẹt, thậm chí muốn quay đầu cũng rất khó khăn.

Nhưng ngay cả một chuyển động nhỏ như vậy cũng có thể khiến cả ngọn núi rung chuyển.

Có lẽ, đây chỉ là bởi vì bọn họ đang ở trong đại điện ở phía ngoài cùng của vách đá, cho nên cảm giác vừa rồi mới đặc biệt rõ ràng như vậy...

Dù sao đi nữa, cái bóng khổng lồ dưới sông kia thật sự khiến mọi người hoảng sợ không thể giải thích được.

Trong lúc những sợi xích sắt và quan tài treo không ngừng rung chuyển, những tiếng kêu thảm thiết từ dưới vách đá cũng vang lên.

Ngũ Hạ Cửu ở trên bệ đá hơi cúi người xuống, thò đầu về phía cửa vào.

Ở cửa vực sâu vang lên âm thanh, tựa như có người bị những thứ đó kéo xuống đáy sông.

Trên mặt nước không ngừng xuất hiện những tia nước và gợn sóng, dòng máu đỏ bắn ra, phải mất một lúc lâu mới dần dần lắng xuống.

Và ngay sau khi chuyển động biến mất, những chiếc quan tài và dây xích sắt treo trên vách núi cũng đột nhiên ngừng rung chuyển.

Cái bóng cũng yên tĩnh lại.

...

Khi trời tối, lúc âm thi bắt đầu tỉnh dậy.

Không lâu sau đó, Ngũ Hạ Cửu, Giáo sư Triệu và Đào Bân đã tìm thấy đại điện được người Quán dùng để hiến tế.

A Hữu, Tiểu Phương và V tiên sinh thì gặp lại nhau, ba người đi đến phòng đá, nơi giam giữ người Quán có vảy cá.

Ngược lại, Lỗ Thành lại chết thảm dưới đáy vách đá.

Hết chương 58.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro