Phiên ngoại 7: Thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió cuối thu sau núi có chút cảm giác mát mẻ, nhưng trời cao khí sảng, không khí ngọn núi phá lệ tốt hẳn lên.

Một chỗ phòng thuốc bên hồ, sau phòng làm vài mẫu đất vườn, có loại rau dưa, có loại thảo dược. Bờ ruộng được khai khẩn cực kì chỉnh tề, đúng là đến mùa thu hoạch, nhìn qua xanh mượt thư thái.

Lúc này đang là thời điểm buổi trưa, một người cuốn ống quần cột vào chân, trên đầu mang một cái nón rộng vành cực lớn, đang xoay người chăm sóc vườn một cách tỉ mỉ.

Nhìn từ phía sau bóng dáng ấy, người nọ hình tuổi còn trẻ, dáng người mạnh mẽ, động tác lưu loát, lưng rộng cao ngất, không có chút nào giống như lão nông hàng năm làm lụng.

Hắn làm rất chăm chỉ, thỉnh thoảng lật xem một chút bùn đất, lại kiểm tra một chút sâu, từng chút từng chút một.

"Môn chủ, nên ăn cơm trưa , trở về đi."

Một người thanh niên có chút gầy yếu không biết từ khi nào đứng ở bờ ruộng, hét to đến mảnh đất của người nọ.

Người đang làm vườn nọ đứng lên, thân hình càng hiển nhiên cao ngất tuyệt đẹp. Hắn quay đầu lại, lấy nón rộng vành tháo xuống, dưới ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ ngoài dự đoán của mọi người.

Mày kiếm thon dài cực kì bắt mắt, con ngươi tối đen như u tuyền, sống mũi thẳng như núi cao, chỉ có khi đôi môi đỏ mọng hé ra chút tươi cười, khuôn mặt tuấn mỹ ấy mới miễn cưỡng lộ ra chút ôn nhu.

Đây là hoàn toàn nói về khuôn mặt có thể xưng được với "mỹ mạo", tương xứng chủ nhân của nó chính là khí chất là lãnh ngạo cao quý, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng người như vậy sao lại xuất hiện ở bên trong cái loại sơn cốc xa xôi bí ẩn này, lại làm công việc của một lão nông?

Nhưng mà người nọ hình như đã quen với cuộc sống như vậy. Hắn thản nhiên mà lên tiếng, chậm rãi đi lên bờ ruộng.

Đến gọi người gọi hắn lại có một dáng vẻ thư sinh, bộ mặt thanh tú, màu da phơi nắng nên có chút sạm đen, nhưng nhìn qua thực khỏe mạnh. Bắt gặp người nọ đi tới, cười nói: "Vài mẫu đất này được ngài chăm sóc càng ngày càng tốt . Mấy ngày nữa thảo dược này có thể dùng được rồi."

"Thật sao? Thứ thuốc này đối với Phi Ly thật sự có ích chứ?"

"Đương nhiên. Nếu Ngôn tướng quân biết thảo dược này đều là ngài đích thân chăm sóc, nhất định sẽ rất cảm động."

Người nọ nghe vậy, tùy tay nâng nâng cái nón, nhìn về căn phòng u tĩnh phía trước , không khỏi cúi đầu mà thở dài, nhẹ giọng nói: "Chỉ hy vọng như thế."

Người này đúng là người đầu năm mang theo Ngôn Phi Ly vào cốc cầu chữa bệnh Minh quốc Bắc Đường vương -- Bắc Đường Ngạo. Mà bên cạnh hắn tên thanh niên kia đúng là Thiên môn ngọc diện thần y Thu Diệp Nguyên.

Hai người bọn hắn tự mang theo Phi Ly hậu sản hôn mê bất tỉnh vào sau Linh Ẩn cốc, đến giờ vẫn chưa rời đi. Nơi thâm sơn cùng cốc Linh Ẩn cốc này chính là nơi ở của Bạch vũ y sư Liễu Minh đích, hắn tính tình cổ quái, không chào đón người ngoài, dược phòng cũng chỉ có thề để cho tối đa ba người. Bởi vậy Lăng Thanh đang trên đường còn chưa vào cốc lập tức bị hắn trở về.

Bắc Đường Ngạo bất đắc dĩ, vừa để cho Lăng Thanh quay về kinh thành chiếu cố đứa con cả Bắc Đường Diệu Nhật ở lại trong phủ, bản thân mình cùng Thu Diệp Nguyên đến ở lại chỗ Thanh Âm các này.

Thanh Âm các tên tuy rằng dễ nghe, nhưng kỳ thật cũng là một dược phòng cải biến mà thành. Trước kia hình như là nơi ở của sư phụ Liễu Minh, vừa đủ ba người, hơn nữa tiền viện cùng hậu viện đều là nơi luyện thuốc, cấu tạo đơn giản, khung cảnh tươi mát, thực sự thích hợp cho bọn họ ở lại. Theo Thanh Âm các đi ra phía trước, xuyên qua một ngọn núi nhỏ sườn núi đó chính là nơi Liễu Minh ở.

Đảo mắt một cái, bọn họ đã ngây người ở đây hơn nửa năm . Liễu Minh lúc đã nói trong vòng nửa năm có thể chữa khỏi cho Ngôn Phi Ly, đều không phải là hư vô, hiện tại độc tố trong cơ thể y đã rút ra toàn bộ. Nhưng vì Ngôn Phi Ly trong người có bệnh, khí huyết tổn hại, việc sinh con như rút đi toàn bộ thể lực, đến giờ không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Bắc Đường Ngạo tuy rằng lo lắng, nhưng dù sao loại trừ độc tố cũng bớt đi một nỗi lo lắng, biết tính mạng y không nguy hiểm, lập tức yên tâm một nửa, bây giờ chỉ có thề mỗi ngày kiên nhẫn chờ đợi y tỉnh dậy.

Hắn cùng với Thu Diệp Nguyên vừa mới đi vào sân, liền nghe thấy được tiếng khóc của Nguyệt Nhi Thần Nhi.

Thu Diệp Nguyên nói thầm nói: "Mới vừa cho ăn xong, chẳng lẽ bây giờ bụng lại đói?" Bất quá giọng điệu lại mang theo ý cười, đối với tình trạng khỏe mạnh của bọn nhỏ rất là vừa lòng.

Đối với đôi tỷ đệ song sinh này bị sanh non, thân thể phụ thân khi mang thai lại yếu kém tổn thương, trúng độc thể hư, liên quan đến hai người con cũng gầy yếu không chịu nổi, so với trẻ con bình thường kém đến xa. Cũng may Thu Diệp Nguyên có y thuật cao minh, Bắc Đường gia lại vừa có nhiều dược liệu trân quý hữu hiệu, nhưng lại đem hai người con bảo bối ở lại đây.

Kỳ thật lúc trước Bắc Đường Ngạo sở dĩ kiên trì mang theo cặp song sinh vừa sinh ra không lâu lại cùng bọn họ bôn ba, thứ nhất là hắn hy vọng có hài tử theo bên mình, có thể kích thích ý chí sinh tồn của Ngôn Phi Ly. Thứ hai là bọn nhỏ thật sự rất yếu ớt, không thề rời khỏi điều dưỡng trị liệu của Thu Diệp Nguyên.

Nếu để bọn nhỏ ở lại vương phủ, Bắc Đường Ngạo lo lắng y thuật của ngự y ở kinh thành không đủ sức, lại sợ gặp bọn người hầu mà bản thân không ở đó, hầu hạ không đủ cẩn thận tỉ mỉ. Hơn nữa Bắc Đường vương mặc dù ở Minh Quốc địa vị tôn quý, nhưng gây thù hằn cũng không ít, bản thân mình không ở kinh áp trận, không biết khi nào sẽ có vài tên thích khách đến thăm trong vương phủ. Bọn nhỏ cỏn nhỏ như thế, cùng đi với bọn họ lại không nhìn thấy tình huống nguy hiểm nào bên trong, không bằng theo bọn họ cùng nhau đưa Ngôn Phi Ly chữa bệnh.

Ngược lại Bắc Đường Diệu Nhật là đứa con cả, tuổi còn nhỏ lại có chút trí tuệ linh mẫn, Bắc Đường Ngạo đưa nó đến hoàng cung để cho Hoàng Thượng dạy bảo, tuyệt đối không lo lắng, còn có thể khảo nghiệm một chút năng lực con mình
.

Bắc Đường Ngạo nghe thấy tiếng khóc của bọn nhỏ, mỉm cười, nói: "Ta đi đây."

Thu Diệp Nguyên nói: "Được. Ta đây đi gọi Liễu sư thúc đến ăn cơm."

Nói đến đây hắn cũng buồn bực, Liễu Minh kia rõ ràng so với hắn nhỏ hơn gần mười tuổi, nhưng tài nghệ y thuật lại là độc nhất vô nhị, có xưng tụng hai chữ "thần y", nhưng mà ngay cả bối phận cũng lớn hơn so với hắn, hại hắn không thể không gọi tên kia là sư thúc.

Bất quá hắn lại phải thừa nhận, cũng cực kì bội phục, y thuật Liễu Minh quả thật cao siêu, nửa năm này đi theo bên người hắn học được không ít sự việc này nọ. Hơn nữa Liễu Minh giỏi về kĩ thuật, không câu nệ sách thuốc, không sợ nguy hiểm, bồi dưỡng đạo đức cá nhân rất tốt, thiên phú phi thường cao. Thường thường làm cho Thu Diệp Nguyên khâm phục không thôi.

Bất quá Liễu Minh có cái giá rất lớn, tính tình rất quái lạ. Tuy rằng thâm sơn cùng cốc, cuộc sống đơn giản, nhưng giơ tay nhấc chân gian đều mang theo khí chất cao quý, chính là ăn cơm canh đạm bạc, cũng khiến cho người ta cảm thấy được hắn ăn sơn hào hải vị.

Bình thường đối với loại khí chất hoàng tộc này, đó là lần đầu tiên Thu Diệp Nguyên chứng kiến việc này trên người người khác trừ Bắc Đường Ngạo, trong lòng nhịn không được thường thường lẩm nhẩm, khó trách Liễu sư thúc không đem môn chủ Bắc Đường Vương gia này để vào mắt, bình thường chính hắn cũng đã giống một Vương gia cao quý, căn bản không đem người khác để vào mắt, sai khiến Bắc Đường môn chủ đi lấy đồ ăn cũng khinh miêu đạm - nhẹ nhàng bâng quơ.

Bất quá phiên tâm tư này hắn tự nhiên không dám nói ra. Nhưng cả ngày cảm thấy được hình như bản thân mình đi theo phía sau hầu hạ hai người Vương gia, trong lòng khó tránh khỏi có chút áp lực. Mỗi khi đến lúc này lại phá lệ nhớ đến nữ nhi (con nuôi của Thu đại phu và Tây môn chủ), nhân tiện cũng muốn nghĩ cách giúp hắn gặp lại nữ nhi cùng người cha tự phong Tây môn chủ mặt dày vô sỉ kia =. =

Thu Diệp Nguyên trực tiếp đi xuyên qua sân, đi đến bên kia sườn núi tìm Liễu Minh . Bắc Đường Ngạo hắn vào phòng ngủ của Ngôn Phi Ly, gặp Ngôn Phi Ly vẫn nhắm mắt im lặng mà nằm ở trên giường, hai đứa con nhìn như vừa tỉnh ngủ, ở bên giường mà lăn lộn vài vòng.

Thần nhi không ngờ kinh lại đi tới rồi ngồi trên người Ngôn Phi Ly, cái miệng nhỏ nhắn cứ chu lên mà bì bõm khóc, lại thêm dùng bàn tay nhỏ bé túm vừa được tóc dài trước ngực Ngôn Phi Ly. Nguyệt nhi dựa vào tường ngồi ở bên trong, mắt to tròn ngấn lệ mông lung, theo tỷ tỷ cùng nhau khóc.

Bắc Đường Ngạo chạy nhanh đến, một tay ôm lấy con gái, một tay ôm lấy con trai, dỗ dành nói: "Cục cưng sao lại củng khóc vậy? Có phải lại đói bụng hay không? Hay là tiểu ra quần rồi ?"

Nguyệt nhi khóc thút thít, yên tĩnh mở đôi mắt to tròn nhìn hắn chăm chú, không hề khóc nháo. Thần nhi lại vẫn là không hài lòng cựa quậy thân mình khóc lên.

"Nga, thì ra là Thần nhi nên đổi tã ." Bắc Đường Ngạo phát hiện nữ nhân tã bọc dưới cái mông nhỏ nhắn có chút ướt át, rất nhanh đã biết nguyên nhân bọn chúng khóc nháo.

Hắn cười một cái, đem Diệu Nguyệt đặt bế đến bên giường Ngôn Phi Ly đang trầm ngủ, ôm nữ nhi đến mép giường, chuẩn bị đổi tã cho con.

"Ai nha, Thần nhân đi ngoài rồi. "

Cởi cái tã, Bắc Đường Ngạo lập tức ngửi được vị thối, thứ vàng vàng còn dính vào cả cái mông mập mạp của tiểu nữ.

Bắc Đường Ngạo không có biện pháp, đem tã bẩn ném sang một bên, rút ra một chiếc bố khăn sạch sẽ, kiên nhẫn đứng lau sạch sẽ cho con.

"Khanh khách lạc. . . . . ." Thần nhi lại còn giống như thư thái, đem ngón tay thối thối mút vào miệng, đắc ý khanh khách cười không ngừng, dáng vẻ như thoải mái.

Bản thân Diệu Nguyệt đang ngồi ở mép đầu giường, đang cúi đầu nghịch ngón tay, nghe thấy tiếng cười của tỷ tỷ, trong lòng đôi song sinh có sự tương liên, cũng không hiểu gì mà cười rộ lên.

Nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng cười của bọn nhỏ, thời điểm vừa rồi còn cùng khóc nháo hoàn toàn khác hẳn.

"Ha hả, các ngươi còn vui vẻ thế này, phụ vương mệt đến đâu cũng có thế. Tiểu công chúa, phụ vương như thế này còn muốn thay tã cho ngươi, ngươi phải giữ ý đi."

Bắc Đường Ngạo yêu thương dùng ngón trỏ điểm điểm cái mũi nhỏ của nữ nhi, hài lòng nhìn tâm can bảo bối cười đến càng vui vẻ.

Nguyệt nhi ở trên giường phát ra thanh âm: "Đát đát. . . . . . Đát đát. . . ."

Bắc Đường Ngạo chuyên tâm thay tã cho nữ nhi, đầu cũng không ngẩng lên mà dỗ dành nói: "Nguyệt nhi ngoan, phụ vương trước tiên thay tã cho tỷ tỷ, xong rồi lại ôm con nga." Nói xong lại cẩn thận lau khô cho nữ nhi đang cọ cọ trên người, lại móc ra tã mới, bọc lại thật tốt cho nữ nhi, sau đó đem nàng ôm lấy vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng.

Thần nhi cực kì thích ý ghé vào trong lòng ngực phụ vương, ngậm ngón tay nhìn hắn mà cười.

Bắc Đường Ngạo đem tay nàng theo miệng lấy ra, nhíu mày cười nói: "Thần nhi ngoan, không cần ăn ngón tay, cẩn thận môi về sau trở nên không đẹp nga."

Hai người con bởi vì sinh non, phát dục so với trẻ con bình thường chậm một chút. Nhưng là Nguyệt nhi cực kì thông minh, mấy ngày hôm trước sẽ đơn giản phun ra một hai âm tiết. Tuy rằng còn không có nói "Phụ thân" , nhưng là cũng đủ làm cho Bắc Đường Ngạo kinh hỉ, ôm đứa con ở bên tai Ngôn Phi Ly hưng phấn mà học cho y nghe.

Kỳ thật Bắc Đường Ngạo tuy rằng đã là phụ thân của bốn đứa nhỏ, nhưng là Ly nhi mới ra sinh không lâu đã bị hắn đưa đến nông gia gởi nuôi, Huy nhi cũng vẫn từ Lâm Yên Yên nuối nấng, hắn thật đúng là không nhớ rõ thời điểm bọn nhỏ là từ khi nào nói chữ đầu tiên. Hơn nữa khi đó hắn bồi bọn nhỏ cùng một chỗ, trong nhà có nha hoàn tôi tớ, làm sao phải đến lượt hắn tự mình thay tã cho bọn nhỏ, cho ăn, tắm rửa.

Chính là trải qua trong khoảng thời gian rèn luyện này, Bắc Đường Ngạo chăm sóc bọn nhỏ vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận làm cho Thu Diệp Nguyên sợ hãi không thôi, quả thực tưởng tượng không ra năm đó hắn là người uy chấn giang hồ Bắc Thiên môn môn chủ.

"Đát đát. . . . . . Đát thiếp thiếp. . . . . ."

Nguyệt nhi lại hưng phấn mà kêu.

Bắc Đường Ngạo vội ôm dỗ nữ nhân, lại lấy cái tay không ngừng vói vào miệng của nữ nhi, cũng không để ý động tĩnh của Nguyệt nhi bên kia, dù sao nó đứng ở giường bên trong chơi, có Phi Ly nằm ở trên giường chắn, cũng sẽ không rơi xuống.

"Thần nhi ngoan, phụ vương nói nhiều rồi, không cần ăn ngón tay. Thần nhi là nữ hài tử, trưởng thành phải làm thục nữ, ăn ngón tay miệng sẽ biến hình." Bắc Đường Ngạo dần dần nhíu lại chân mày.

Hắn gần đây phát hiện nữ nhi càng ngày càng thích cắn ngón tay, khẳng nắm tay, ngược lại Nguyệt nhi lại không có tật xấu này, tâm không khỏi bắt đầu dậy lên, đột nhiên lần đầu tiên cảm giác được làm phụ thân của nữ nhi so với làm phụ thân nam hài trách nhiệm lớn hơn nữa. = =|||

"Thiếp thiếp. . . . . . Thiếp thiếp ngã. . . . . ."

Nguyệt nhi miệng đột nhiên phun ra một từ làm cho người ta vui mừng vì nói được từ mới, Bắc Đường Ngạo lập tức bị hấp dẫn.

"Nguyệt nhi, vừa rồi con nói gì vậy?"

"Ngã ngã. . . . . . Ngã đát đát. . . . . ."

Cái miệng nhỏ nhắn của Diệu Nguyệt hưng phấn mà than thở, cái mông của tiểu tử béo lùn chắc nịch ấy đang ngồi ở đầu giường , bỗng nhiên ngồi không an ổn, cùng thân thể kém xa đại não dúi người về phía trước, bổ nhào vào trên người Ngôn Phi Ly.

Bắc Đường Ngạo cười nói: "Đừng đem phụ thân đè hỏng mất. . . . ." Nói còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên trừng lớn ánh mắt gắt gao nhìn trừng trừng vào người nằm trên giường.

Đôi mắt trầm ngủ nhiều tháng của người nọ đã hơi hơi mở, ánh mắt còn có chút vẩn đục, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười nhợt nhạt.

"Phi, Phi Ly. . . . . ."

Bắc Đường Ngạo khiếp sợ mà nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin.

Diệu Nguyệt lúc này đã muốn đụng đến đau, đầu đụng đến bên người Ngôn Phi Ly, thu lại đầu của hắn, cái miệng nhỏ nhắn cứ chu lên nói với Ngôn Phi Ly kêu trứ: "Ngã. . . . . . Ngã ngã. . . . . . Ngã. . . . . ."

Ngôn Phi Ly tỉnh lại là do tiếng khóc của bọn nhỏ. Y đần độn nghe như bên người có tiếng khóc nỉ non rõ to, trong lòng biết đó là song bào thai do y khổ cực mà sinh.

Nói đến Y tuy rằng vẫn hôn mê bất tỉnh, kỳ quái chính là có khi lại có thể nghe thấy thanh âm bên người. Coi như linh hồn phiêu du ở thân thể ở ngoài, ngẫu nhiên linh quang hiện lên cảm thụ một chút về thế giới này.

Y thường xuyên có thể nghe thấy Bắc Đường Ngạo nói cho y biết song bào thai đã được đặt tên, một người tên là Nguyệt nhi, một người tên là Thần nhi. Cũng biết Bắc Đường Ngạo dẫn y đến đây cầu y (cầu xin chữa bệnh, y là y trong y dược), gần đây thân thể tựa hồ có thể cảm thụ thời gian bên ngoài ngày càng nhiều, hứa hẹn là do thân thể chuyển biến tốt lên

Chính là y mặc dù mông mông lung lông biết này biết nọ, lại thủy chung không mở mắt ra được, không thể hoàn toàn thanh tỉnh. Cảm giác như tất cả giống như ở trong mộng, trôi nổi hư ảo khó có thể nắm chắc.

Hôm nay y không biết khi nào cảm nhận được tiếng khóc cảu bọn nhỏ, nhưng lại dần dần bị tiếng khóc kia gọi cho thanh tỉnh hơn với ngày xưa vài phần. Nhưng lại có thể cảm giác được một đứa con đi tới rồi ngã trên người y, ép y tới ngực bụng đều đau, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Chính là y không bận tâm vì bản thân cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy đứa bé kia ở trên người y mấp máy không ngừng, xiêu xiêu vẹo vẹo, trong lòng lo lắng không thôi. Y mông lung mà ý thức biết bản thân nằm ở bên giường, vạn nhất đứa bé theo trên người trở mình đi xuống, nếu là dừng ở bên kia, tất yếu sẽ ngã xuống dưới giường.

Tưởng tượng như thế, bỗng nhiên đáy lòng giật mình một cái, tứ chi nhất thời có vài phần khí lực. Y cảm giác bản thân coi như có thể tỉnh dậy, cố gắng nghĩ muốn mở mắt ra. Đang cố gắng giãy giụa, lại nghe thấy có người tiến vào, mơ mơ hồ hồ ghé vào lỗ tai y nói chuyện.

Thanh âm cùng hơi thở của người nọ quen thuộc là thế, cơ hồ khắc vào tâm trí y, như thế nào lại không nhận ra là ai?

Nghe thấy Bắc Đường Ngạo cùng bọn nhỏ nói chuyện, y cảm thấy càng phát ra lo lắng hiểu rõ y tỉnh lại.

Y cảm giác bên người có một cái đầu trẻ con nóng hầm hập đụng vào đầu y, ghé vào bên người y kêu lên "Phụ thân" , tâm Ngôn Phi Ly như được dòng nước ấm áp chảy xuyên qua, khẩn cấp muốn nhìn đứa bé này một chút. Sau đó cũng không biết vì sao, bỗng nhiên mí mắt trầm trọng đã lâu thế nhưng lại mở phùng một cái , đã lâu không thấy ánh sáng mặt trời làm cho tầm mắt y chỉ thấy một mảnh trắng lóa, nhưng cuối cùng cũng chậm rãi thấy rõ ràng lên.

Nhóc con béo tròn kia ghé vào trước mắt y, một đôi mắt vừa đen vừa to, cùng Bắc Đường Ngạo cơ hồ giống nhau như đúc mặt mày hưng phấn mà chăm chú nhìn y, cái miệng nhỏ không có răng chảy xuống nước miếng, mồm miệng không rõ địa kêu lên: "Ngã. . . . . . Ngã tháp tháp. . . . . ."

Bắc Đường Ngạo chạy lại đây, hai tròng mắt tuấn mỹ thê nhưng lại bao dày một tầng hơi nước, thanh âm có ti run rẩy: "Phi Ly, ngươi tỉnh lại?"

Ngôn Phi Ly nghĩ muốn cười cười với hắn, gian nan mà khẽ động da mặt, chính là lại nói không nên lời, tiếng động khô cạn phát ra từ yết hầu tê tê.

"Ngươi đừng nói chuyện! Ta đi gọi Liễu Minh cùng Thu Diệp Nguyên đến!"

Bắc Đường Ngạo vừa mừng vừa sợ, chân tay có chút luống cuống, ôm theo Thần nhi chạy ra khỏi phòng ngủ, cũng thấy Liễu Minh cùng Thu Diệp Nguyên đi vào sân. . . . . .
Bởi vì Ngôn Phi Ly mê man quá lâu, tạm thời còn không có thể nói được. Bất quá có Liễu Minh cùng Thu Diệp Nguyên ở đây, không quá vài ngày là có thể chậm rãi nói chuyện, cũng có thể ngồi dậy.

Đang lúc Ngôn Phi Ly cuối cùng có thể há mồm, câu nói khàn khàn đầu tiên là: "Ngươi. . . . . . Gầy."

Bắc Đường Ngạo cười cười, không nói gì.

Ngôn Phi Ly lại nghiêng đầu nhìn bên cạnh hai người con, cố hết sức nói: "Nguyệt nhi. . . . . . Thần nhi."

"Con trai gọi là Bắc Đường Diệu Nguyệt, con gái gọi là Bắc Đường Diệu Thần."

"Ta biết." Ngôn Phi Ly nở nụ cười. Lúc y đang ngủ thì đã biết hai cái tên này. Chính là y tiếp được đi đi hỏi Bắc Đường Ngạo.

"Đứa nào lớn hơn nhỉ?"

Bắc Đường Ngạo câm nín. Nhớ tới việc này hắn lập tức buồn bực, có chút xấu hổ nói: "Này. . . . . . hình như Thu Diệp Nguyên nói là Thần nhi lớn hơn."

Đầu óc Ngôn Phi Ly lúc này còn có chút chậm, qua nửa ngày mới phản ứng lại, chậm rãi nói: "Hình như?"

Thu Diệp Nguyên vừa lúc tiến vào đưa thuốc, ở một bên cũng xấu hổ cười, nói: "Ha hả, tỷ tỷ lớn. Là tỷ tỷ lớn. Ha hả. . . . . ." Ai kêu lúc ấy hắn chỉ lo cứu lấy người lớn, còn bọn nhỏ chị vội vàng nhìn thoáng qua, đảo mắt liền quên người nào đi ra trước. Hắn chạy nhanh nói tránh đi: "Đến lúc uống thuốc rồi. Uống thuốc uống thuốc đi."

Hắn thấy Ngôn Phi Ly hiện tại đã tỉnh lại, còn lại chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là tốt rồi, lập tức chuẩn bị hết tháng này liền rời đi Linh Ẩn cốc . Hắn còn nhớ thương con gái của hắn, còn có cái tên môn chủ vô lương tâm kia.
= =

Bắc Đường Ngạo đã ở trấn nhỏ ngoài cốc tìm nhà, tính toán quá mấy ngày nay đi đến trấn trên tìm người đem phòng ở dọn dẹp một chút, sửa chữa một chút, chờ Ngôn Phi Ly có thể ổn định liền cùng hắn xuất cốc, đi vào trong đó ở. Bọn họ đã ở trong này hồi lâu, nơi này là địa bàn của Liễu Minh, không tốt đã quấy rầy người ta. Liễu Minh tuy rằng không ngại, bất quá vẫn là Bắc Đường Ngạo thích cùng người nhà ở tại ngôi nhà của chính bản thân mình.

"Cha, cha. . . . . ."

Bắc Đường Diệu Nguyệt đã có thể rõ ràng mà phát ra chính xác từ 'cha' này, Bắc Đường Diệu Thần cũng cùng hắn rất nhanh học xong, rất hay lặp lại kêu lên: "Ngã. . . . . . Ngã. . . . . ."

Ngôn Phi Ly ngồi nhìn ở hai đứa con của mình chơi đùa bên người, mỉm cười, quay đầu nhìn phía Bắc Đường Ngạo.

Mông lung trong trí nhớ, tựa hồ nhớ rõ có một đêm trăng tròn, người nọ ôm hắn vào lòng nói thật nhiều.

Y chậm rãi vươn tay, cầm lấy tay Bắc Đường Ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro