- 1 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cửa sân bay, cô gửi tin nhắn cho anh: "Em cho anh 30 phút. Nếu anh tới, em sẽ ở lại. Còn nếu anh không tới, em sẽ đi. Chúng ta chia tay."Cô bấm gửi đi. Cô chờ anh. 30 phút trôi qua. Cô lẩm bẩm:

- Em đếm từ 1 tới 1000, anh không tới là em đi thật đấy.

Cô đếm, đếm hoài như thế. Đếm mãi, đếm mãi cũng chỉ tới 999, chẳng thể đếm tới 1000. Rồi tiếng loa giục hành khách lên máy bay vang lên. Cô sốt ruột nhắn cho anh tin cuối cùng: "Cho anh 100s nữa, anh không tới cũng đừng oán em." Anh vẫn không tới. Cô lên máy bay, mang theo trái tim đau nhói. Anh không tới. Anh không yêu cô.

5 năm sau, cô quay về nước dự họp lớp. Cô dẫn theo chồng và con trai. Nhiều năm không gặp, không biết anh sao rồi, liệu còn nhớ tới cô không? Cô chờ rất lâu, cuối cùng anh cũng không tới. Không kìm được, cô hỏi một người bạn xem có biết anh hiện tại ra sao không. Người bạn ngạc nhiên nhìn cô, nói:

- Sao mày lại hỏi nó? Nó đã mất cách đây 5 năm. Chẳng lẽ mày không biết? Mày cũng thật vô tâm, dù đã chia tay thì cũng nên biết chứ?

Cô lặng người đi, không thốt lên được câu gì. Nước mắt rơi lã chã trên mặt cô. Cô chẳng biết, có lẽ cả đời này cô cũng chẳng biết. Ngày cô ra nước ngoài, anh phóng xe đuổi theo cô, chiếc xe gặp tai nạn. Ngày cô rời đất mẹ thân yêu, anh cũng rời đi. Chỉ khác là, cô ra nước ngoài, còn anh, anh về với chúa. Có lẽ cô cũng sẽ chẳng biết, trước khi mất anh đã cố gắng gọi cho cô. Nhưng cô đã lên máy bay, không thể gọi được. Ngày cô thất vọng về anh, anh chết không nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro