Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Độc Đế, thế gian đều nói ngươi tàn nhẫn vô tình, chẳng qua bọn họ, chưa nhìn thấy ngươi săn sóc ôn nhu...

- Độc Đế, thế gian đều nói ngươi máu lạnh âm hiểm, chẳng qua chưa thấy ngươi lo lắng bao giờ...

- Độc Đế, thế gian đều nói ngươi vô tâm vô phế, vô huyết vô lệ, lại chưa thấy ngươi bảo bọc chở che nàng ấy...

- Độc Đế...

Mạc Y cuồng dã cười, miệng lẩm bẩm từng chữ từng chữ một. Giọng nói nàng vốn trong veo, nay lại khản đặc, mơ hồ còn thấy tiếng nức nở.

Nam nhân trước mặt như không bận tâm đến nàng, đôi mắt vẫn chăm chú vào chuỗi vòng gỗ đàn hương đeo trên tay.

Đến khi Mạc Y mệt rồi, không còn khóc được nữa, chỉ có thể ôm đầu như một đứa trẻ, y mới lên tiếng. Chất giọng y mát lạnh, như dòng uông tuyền chảy vào tâm can người khác, đã từng khiến Mạc Y mê mẩn, bây giờ lại nước mùa đông, lạnh lẽo thấu xương:

- Ngươi phải ở lại, trả giá cho lỗi lầm của mình...

Phải, ở lại, trả giá cho lỗi lầm của mình.

Mạc Y là thê tử của Độc đế.

Nàng thích y trong trường bào trắng muốt, thích hơi thở mát lạnh của y.

Khắp nhân gian đều nói, bọn họ là đôi bích nhân, không gì sánh bằng.

Mạc Y cũng từng nghĩ như thế. Từng nghĩ mình là nương tử hạnh phúc nhất trần đời. Từng mơ rằng bản thân là người may mắn nhất.

Đúng là, kẻ si nói mộng.

Độc Đế không thích Mạc Y, cực kì không thích. Tính tình y lãnh đạm, lại như khuyết thiếu một phần cảm xúc của người thường. Như tất cả hỉ nộ ái ố, đều chôn chặt dưới ánh mắt sâu thẳm của y.

Nhìn không ra, tìm không tới.

Y không hiểu yêu thương, càng không biết cách đối xử người quan tâm mình.

Mạc Y cứ nghĩ, chỉ cần nàng cố gắng, thì chắc chắc sẽ làm y động tâm. Thất bại hết lần này đến lần khác, vẫn không chịu từ bỏ. Chung quy, nàng có cả đời để bên cạnh y, sẽ bồi y đến lúc chết đi.

Những tưởng hắn đối đãi ai cũng như vậy, chỉ là, không ngờ, chưa gặp người hắn thực sự muốn bảo toàn che chở.

Nàng ta tên là Quý Nạc. Là một tiểu hồ li nhỏ, được y mang về trong lần đi săn. Y đối nàng ta rất nhu tình, mang tất cả những thứ tốt đẹp nhất y có cho nàng ta.

Linh đan, thảo dược.

Kỳ trân dị bảo.

Tất cả tất cả, muốn nâng tu vi của nàng ta. Chỉ một con hồ ly bé nhỏ, lại có được sử sủng ái vô tận của phu quân.

Mạc Y ghen ghét, vô cùng ghen ghét. Nhưng nàng không thể làm gì. Hắn cưới nàng, suy cho cùng, chỉ vì muốn trả lại ân tình cho Mạc gia. Cha mẹ nàng quy tiên, điều họ muốn hắn làm là cưới nàng, có thể che chở nàng suốt đời. Vậy nên, trừ rằng là con gái ân nhân cứu mạng y, là thê tử kết tóc của y, nàng không là gì cả.

Nàng phát hiện, tiểu hồ ly đến lúc độ kiếp, lại theo Ma đạo.

Để một Ma yêu ở cạnh y, chẳng khác nào đưa y vào chỗ chết.

Nàng giết tiểu hồ ly của y. Y như phát điên, tự nhốt mình trong phòng, tu luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Xong rồi, lại điên cuồng muốn xuống nhân gian, tìm lại tiểu hồ ly của mình.

Kẻ điên vì tình, đáng hận mà cũng đáng thương.

Hắn, có lẽ cũng nhìn ra, nàng ta là Ma yêu, lại buộc bản thân thành kẻ ngốc, khù khờ không nhận.

Mạc Y ngăn cản hắn, không muốn hắn rời đi. Hắn lại như mất lí trí, đánh tan kết giới, bay xuống nhân gian.

Hắn tìm thấy một tia hồn phách của nàng ta, thực sự tìm thấy. Sau rồi, cố hết sức, hồi sinh người chết. Điều này vi phạm với Thiên đạo, phải chịu trừng phạt.

Mạc Y không muốn hắn chịu khổ, vậy nên, nàng lén đánh cắp tia hồn phách kia từ chỗ hắn, để cho Thiên Đế trừng phạt mình.

Tội này, chịu tất cả bảy mươi chín giày vò, đau đến thương gân động cốt, hao tổn linh mạch.

Ngày nàng đầm đìa máu tươi trở về, Độc Đế của nàng, mang một đôi mắt giận dữ nhìn nàng. Y không nói hai lời, giam nàng vào Cửu Huyền Linh. Y dùng xích sắt trói nàng trên giá cao, ép nàng thử độc.

Đứa bé trong bụng nàng, cũng vì độc tính, mà mất đi.

Ngày Mạc Y biết mình mất đi tiểu sinh linh đó, nàng như phát điên. Điên cuồng giật tay khỏi xích sắt, như muốn thoát khỏi, khiến nó rung chuyển mãnh liệt.

Y đến, nhìn nàng điên cuồng, nhìn nàng đau khổ, không nói một lời.

Đến lúc nàng thực sự bất lực, ngồi co ro trong một góc, cả cơ thể bất giác run rẩy, y đến gần, khẽ thì thầm vào tai nàng.

- Đứa trẻ này, như trả hết một nửa tội nghiệt của ngươi.

Nực cười, rõ ràng nó là con hắn, mà chỉ như đồ vật trả thù.

Nàng hận hắn. Hận hắn tàn nhẫn vô tình, hận hắn với mình chỉ có căm ghét.

Càng hận bản thân, lưu lạc đến bước đường này, ngay cả đứa trẻ cũng không bảo vệ được.

Hận, ngay cả mình cũng mục nát thối rữa, nhơ nhuốc xấu xí đến vậy.

Từng là hiệp nữ giang hồ tiêu dao tự tại, nay chỉ là phế phẩm để thử độc năng.

- Độc Đế, thế gian đều nói ngươi tàn nhẫn vô tình, chẳng qua bọn họ, chưa nhìn thấy ngươi độ lượng ôn nhu.

- Độc Đế, thế gian đều nói ngươi máu lạnh âm hiểm, chẳng qua chưa thấy ngươi lo lắng bao giờ.

- Độc Đế, thế gian đều nói ngươi vô tâm vô phế, vô huyết vô lệ, lại chưa thấy ngươi bảo bọc chở che nàng ấy.

- Độc Đế...

Mạc Y cuồng dã cười, miệng lẩm bẩm từng chữ từng chữ một. Giọng nói nàng vốn trong veo, nay lại khản đặc, mơ hồ còn thấy tiếng nức nở.

Nam nhân trước mặt không bận tâm nàng, đôi mắt vẫn chăm chú vào chuỗi vòng gỗ đàn đeo trên tay.

Đến khi Mạc Y mệt rồi, không còn khóc được nữa, chỉ có thể ôm đầu như một đứa trẻ, hắn mới lên tiếng. Chất giọng mát lạnh, như dòng uông tuyền chảy vào tâm can người khác, đã từng khiến Mạc Y mê mẩn, bây giờ lại lạnh lẽo thấu xương:

- Ngươi phải ở lại, trả giá cho lỗi lầm của mình...

Ở lại sao, trả giá sao.

Tất cả tất cả, ngươi đều không biết.

Ta, lại không đủ dũng khí, nói cho ngươi hết thảy.

Mà mặc chăng, dù có nói có kể, ngươi cũng chẳng tin tưởng. Con người hay thần tiên, suy cho cùng, chỉ nghe những gì mình muốn, tin những gì mình nghĩ mà thôi.

Hai ta, đều đáng thương, vì yêu trở nên điên cuồng.

- Mạc Y, ngươi nhìn xem, đây là thứ gì.

Y rút ra từ trong túi một chiếc vòng nhỏ, lắc lắc trước mặt Mạc Y.

Con ngươi rời rạc mất tiêu cự của Mạc Y nhìn chằm chằm vào vật, đến khi thấy rõ rồi, nàng chỉ thấy đầu óc đau đớn, đôi mắt cay rát.

- Ngươi đã làm gì biểu tỷ, nói đi, ngươi đã làm gì?

Y như thưởng thức vẻ mặt thống khổ của nàng, chậm rãi lên tiếng.

- Ta cho người vào Sơn Huyền, giết chết cha mẹ nàng ta. Cho biểu tỷ ngươi uống một loại thuốc. Sau đó, cho người cưỡng gian nàng ta. Ngươi biết không, nàng ta lúc đó, rất đau khổ, lại không thể tự sát. Sau rồi, ta cho người rút hết gân nàng ta, rồi ngũ mã phanh thây. Đến tận lúc chết đi, nàng ta vẫn luôn gọi tên người. Sao hả, có phải rất tuyệt vời không?

Y nhìn nàng, con ngươi hưng phấn như trả xong mối thù. Mạc Y im lặng, không khóc không nháo, một lúc sau, cất giọng thủ thỉ:

- Làm ơn, nói cho ta, tỷ ấy chưa chết, chưa chết phải không?

Giọng nàng nghẹn ứ, khóe mắt mơ hồ vệt nước. Nàng nhìn hắn, như van như cầu.

- Nàng ta, chết rồi. Chết thực thảm.

Y nói xong, phất tay bỏ đi.

Lưu lại Mạc Y trên đài cao.

Cô tịch, thương tâm.

Khốn khổ, bất kham.

Mạc Y cười, cười sằng sặc, không ngừng được.

Cười đến mức, nước mắt vương đầy mi mắt, khóe môi mơ hồ vệt máu.

Cười, cho kẻ si ngốc như nàng, mãi mãi làm hại người khác.

Cười, cho tình cảm trao y, như thuốc độc trí mạng, giết người nàng yêu thương nhất.

Cười, cho số phận thảm thương của mình.

Cười, cho cả bản thân y.

- Độc Đế, không thấy Mạc Y ở Cửu Huyền Linh.

Chén trà trên tay y, rơi xuống đất, vỡ vụn.

Bạch ngọc sắc bén cứa vào da y, lưu lại tàn huyết đỏ thẫm.

Một đường đi đến, không biết chật vật bao nhiêu, lại thống khổ bấy nhiêu.

Không cầu không hối.

Không oán không hận.

Mạc Y kiếp này, chọn sai đường, nếu kiếp sau luân hồi, nguyện lấy mạng trả mạng.

Mạc Y, không cầu không hối.

Không oán không hận.

Không cầu không hối.

Không oán không hận.

#Mẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro