Chưa đặt tiêu đề 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang tối tăm không có điểm dừng, không khí lạnh lẽo thấu xương, hai bên vách tường là vô số bức tranh lớn nhỏ đang rục rịch trong bóng tối.

Mặc dù những khuôn mặt vẫn bất động, nhưng kỳ lạ thay, người đứng bên ngoài bức tranh có thể cảm nhận rõ ràng rằng chúng đang "sống lại", âm thầm nhìn ra bên ngoài, chờ đợi thời cơ xâm chiếm.

Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một cảnh cực kỳ đáng sợ.

Nhưng...

Vu Chúc nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, khuôn mặt tái nhợt yêu dị vẫn không có biểu cảm gì, song đôi mắt vàng óng của y hơi tỏa sáng trong bóng tối.

Ôn Giản Ngôn: "..."

Rồi xong. E rằng chỉ có sinh vật phi nhân loại được sinh ra từ cái ác mới có thể nghĩ đến việc hôn hít trong hoàn cảnh này.

Nhưng lời hứa vẫn là lời hứa.

Thôi vậy.

Ôn Giản Ngôn thở dài, bất đắc dĩ ngoắc tay: "Qua đây."

Vu Chúc lập tức đi tới.

Bóng tối nhớp nháp xung quanh lập tức bao lấy thân thể của Ôn Giản Ngôn như thể nó có ý thức riêng vậy, lập tức bám chặt lấy hắn như những bàn tay bé nhỏ bắt được hắn.

Vu Chúc vòng tay qua, nhưng còn chưa kịp ôm lấy người kia thì đã bị vả cho không thương tiếc:

"Đừng có động tay động chân."

"..."

Vu Chúc trầm ngâm liếc nhìn lòng bàn tay treo lơ lửng của mình, sau đó nhìn Ôn Giản Ngôn đang nghiêng người.

Ánh sáng trong hành lang lờ mờ, thế nhưng khuôn mặt chàng trai lại trắng nõn đến phát sáng, gò má duyên dáng bị bóng tối che khuất, cặp mắt chớp chớp dưới hàng lông mày.

Ánh mắt Vu Chúc nhanh chóng rơi lên môi Ôn Giản Ngôn.

Môi trên của Ôn Giản Ngôn mỏng, đường nét sắc sảo, khóe miệng nhếch lên một cách tự nhiên, như thể luôn cười, môi dưới đầy đặn, làm mềm khuôn môi sắc nét.

Bởi vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi nên môi hắn vẫn hơi sưng lên, có màu đỏ nhạt bất thường, gần như kéo dài đến hết viền môi vốn đã mờ nhạt, cho dù chỉ hơi mím lại cũng vẫn phồng lên một ít da thịt để cắn, trong bóng tối nhìn có chút ướt át lấp lánh, trông mềm mại đến ngạc nhiên.

"..."

Ánh mắt Vu Chúc lập loè. Y tốt tính, dễ dàng tha thứ cho sự thô lỗ của Ôn Giản Ngôn.

Trong nháy mắt Ôn Giản Ngôn đã tới gần rồi.

Hắn dùng một tay nắm cằm Vu Chúc, để y cúi xuống, còn mình thì hơi kiễng chân lên... Mặc dù dáng người của Ôn Giản Ngôn được coi là cao to, nhưng giữa hai người vẫn có chút chênh lệch về kích thước.

Đương nhiên Ôn Giản Ngôn chẳng muốn thừa nhận chuyện này tẹo nào.

Vu Chúc cúi đầu.

Giây tiếp theo, đôi môi ấm áp mềm mại nhân loại áp tới, nhẹ nhàng dán vào môi y. Trước khi Vu Chúc kịp làm bất cứ điều gì, hắn lập tức tránh ra xa.

"..."

Vu Chúc chớp chớp mắt.

"Được rồi."

Ôn Giản Ngôn rút lui, nhẹ giọng nói.

Đó là lý do tại sao hắn là người chủ động.

Nếu bị tóm lấy, chẳng phải hắn không thể trốn được sao?

Vu Chúc: "???"

Gần như tức thì, y rướn người về trước, như thể rất không hài lòng với thái độ chiếu lệ của ai kia, muốn đòi bằng được phần thưởng xứng đáng cho mình.

Tuy nhiên, Ôn Giản Ngôn dường như đã chuẩn bị sẵn, hắn nhanh lẹ khéo léo xoay người, tránh được động tác của đối phương.

"Đừng tham lam như vậy."

Hắn đặt một tay lên vai Vu Chúc, môi nở nụ cười, giọng nói vừa dịu dàng vừa khàn khàn:

"Đó là tất cả những gì tôi hứa với anh."

Vu Chúc dường như không bị đe dọa.

Y khẽ cau mày, lông mày nhíu lại, đôi mắt màu vàng như thú dữ từ dưới hàng lông mày nhìn qua, khuôn mặt tái nhợt vẫn còn hơi thở ma mị, trông có vẻ âm trầm và hung ác.

"Để tới lần sau."

Ôn Giản Ngôn giơ tay lên, dùng đầu ngón tay ấm áp xoa má đối phương, mỉm cười nói: "Lần sau tôi sẽ để anh hôn mình."

Dường như Vu Chúc đã hiểu. Y do dự chốc lát, mắt dừng trên môi Ôn Giản Ngôn.

"Tôi không lừa anh."

Đôi môi đóng mở để lộ hàm răng trắng bóng và một chút lưỡi đỏ nhạt.

"..."

Vu Chúc miễn cưỡng chấp nhận kế hoạch.

Môi Ôn Giản Ngôn âm thầm cong lên.

Hừ, thoạt nhìn cho dù một vài ký ức thực sự được trao đổi thì cũng không trao đổi quá nhiều, bằng không sẽ chẳng dễ gạt như vậy.

Đặc biệt là hai chữ "lần sau".

Rốt cuộc, sau khi trải nghiệm ở phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], lẽ ra đối phương phải hiểu rằng cái gọi là lần sau về cơ bản chỉ là một bức vẽ bánh nướng trên giấy (hứa suông).

Bạn không thể ăn nó.

Bạn chỉ có thể giơ lên và xem nó trông như thế nào.

Sau khi khiến Vu Chúc bình tĩnh, Ôn Giản Ngôn dời lực chú ý khỏi người trước mặt, quay đầu nhìn hành lang ẩn chứa nguy hiểm phía đối diện, dần dần không còn yên tĩnh nữa.

Hắn có linh cảm rằng cả những bức tranh treo trên tường lẫn hành lang đều không đơn giản.

Kinh nghiệm vừa rồi đã nhân đôi phỏng đoán của hắn.

Hành lang không đáy, những tấm gương treo khắp hành lang, vô số bóng người mờ ảo di chuyển sau gương, tất cả manh mối đều dẫn đến một kết luận.

Đó là:

Hành lang này... có lẽ là một phần của con đường bên ngoài.

Dù là "con đường" bên ngoài hay đằng sau tấm gương ở hành lang thì đó cũng là khu vực mà con người không nên tiến vào.

Trước đó phe đen đã suýt bị hắn bẫy ở con đường, bóng đen trong gương cũng đang cố gắng phá chướng ngại vật và chiếm nơi đây.

Chỉ là con đường bên ngoài chỉ cho phép "quỷ" bước lên, hành lang bên trong tiệm tranh chỉ cho con người tiến vào.

Mỗi "tòa nhà" được tạo ra đều có lý do của nó.

Mục đích tạo ra của [Cao ốc Xương Thịnh] là để gửi trả những bóng quỷ lang thang đến từ thế giới sâu thẳm. Vậy mục đích của con phố này, của cửa hàng tranh này và hành lang này là gì?

Có vẻ câu trả lời cho câu hỏi này không liên quan đến toàn bộ phó bản, nhưng nó có thể rất quan trọng với tình hình chung.

Chỉ bằng cách kiểm soát được tình hình chung, hắn mới có thể cạnh tranh được với gã khổng lồ như Ác Mộng trong tương lai.

Ôn Giản Ngôn bước đến trước một bức tường, dưới sự trợ giúp của nguồn sáng trong tay, hắn cẩn thận tìm kiếm dấu vết trên đó.

Thời gian trôi qua, những bức tranh đã bớt yên bình hơn nhiều so với khi hắn vừa bước vào.

Dù là khung màu đỏ sẫm hay đỏ tươi, tất cả các cảnh đều đang dần thay đổi.

Và cho dù trong tranh có nhân vật hay không, dường như chúng đã biến mất.

Các cảnh khác nhau, có lớn có nhỏ, không hề có sự lặp lại.

Bức tranh mô tả những ngôi mộ hoang vắng trải dài, những ngôi nhà cũ kỹ đổ nát, những chuyến tàu cũ rỉ sét, rừng cây bạt ngàn và những căn phòng đóng kín cửa...

Điều duy nhất giống nhau là những bức tranh này trông cực kỳ đáng quan ngại, như thể có thứ gì đó trong bóng tối đang rục rịch.

Ôn Giản Ngôn nhạy bén nhận ra, những cảnh tượng tưởng như vô hại này đã có chút thay đổi so với lúc hắn vừa bước vào hành lang này.

Một bóng đen xuất hiện phía sau ngôi nhà đổ nát, cánh cửa hé mở, những ụ đất trải dài phía sau ngôi mộ hoang vu...

Mọi thứ dường như đều là dấu hiệu của sự nguy hiểm.

Những bóng người lờ mờ chậm rãi di chuyển ở rìa tầm nhìn, những tia nhìn lạnh lẽo, tê dại xuyên qua bóng tối, đáp xuống cơ thể Ôn Giản Ngôn, mang theo cảm giác rùng rợn như bị sinh vật đáng sợ theo dõi.

Ngay cả những bức chân dung sống động như thật, được bảo vệ trong khung màu đỏ sẫm cũng không tốt hơn là bao.

So với vừa rồi, những bức chân dung vốn quá sống động này giờ lại mang màu sắc hơi kỳ quái.

Ở góc phía trên bên phải, một người phụ nữ mặc đồ đỏ với khuôn mặt trắng bệch đang núp trong góc, cặp mắt đen xì đến mức kỳ lạ từ trong bóng tối vọng ra. Ở góc dưới bên phải, một người đàn ông trung niên với dáng người thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng dường như đã thay đổi tư thế, bàn tay phải ban đầu xuất hiện trên bức tranh dường như đã biến mất, buông thõng bên hông ông ta.

Ngay tại thời điểm Ôn Giản Ngôn quay đi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong bức tranh gần tay trái mình, một bà già với khuôn mặt nhăn nheo, như thể đã bước nửa chân vào quan tài, làn da sần sùi như vỏ cây đã đảo mắt, như thể bà ta đang dần tỉnh dậy từ sau giấc ngủ.

"..."

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng, bước về phía sau một bước, chuẩn bị tìm kiếm ở bức tường đằng sau.

Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa quay lại đã suýt va phải một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng.

Thần kinh của Ôn Giản Ngôn vốn đã vô cùng căng thẳng, lúc này da đầu hắn nổ tung luôn, suýt chút nhảy dựng.

Cho đến giây tiếp theo, hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc-

Và một đôi mắt màu vàng.

Là Vu Chúc.

Dường như từ lúc hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh thì tên này vẫn luôn theo hắn. Hắn bước một bước Vu Chúc cũng bước theo, nếu không cuối cùng hai người đã chẳng gần nhau như thế.

Ôn Giản Ngôn giơ tay chắn trước ngực y, đè nén nhịp tim đang lao về trước với vận tốc 200 dặm của mình, khó khăn nuốt nước bọt, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Anh đi theo tôi làm gì?"

Biểu cảm trên mặt Vu Chúc vẫn không thay đổi, cũng không trả lời câu hỏi của Ôn Giản Ngôn, chỉ tiếp tục dùng cặp mắt vàng óng kia nhìn hắn.

Rất tập trung.

Rất ngây thơ.

"..."

Ôn Giản Ngôn cũng im lặng.

Thôi vậy.

Hắn nâng tay vuốt mặt.

Hầy, thực sự thì, hắn so đo với một mảnh vỡ có vấn đề về trí nhớ và trí lực làm gì chứ.

Ôn Giản Ngôn lắc đầu, vòng qua phía sau người đàn ông cao lớn, đi về phía bức tường khác của hành lang.

Vu Chúc lại tiếp tục đi theo.

Ôn Giản Ngôn không thèm để ý tới y, mặc kệ đối phương đến bên cạnh mình rồi dừng lại ở phía sau.

Giờ không phải lúc quan tâm chuyện này.

Ôn Giản Ngôn men dọc theo hành lang, quan sát những bức tranh trên tường.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào một phần của bức tường, thoáng giật mình.

Chờ chút, đó là...

Bên trong khung tranh đỏ sẫm là một người phụ nữ mặc đồ trắng đứng thẳng.

Khuôn mặt cô ta không có biểu cảm gì hết, đứng thẳng giữa tranh, khuôn mặt tái nhợt y như người chết, cặp mắt bất động.

Ôn Giản Ngôn không có ấn tượng về khuôn mặt kia, nhưng hắn lại nhớ rất rõ bộ đồ đó.

Đây rõ ràng là người phụ nữ trong bức tranh mà hắn nhìn thấy trong phòng khách sạn – nơi hắn tỉnh dậy lúc đầu!!

Ôn Giản Ngôn sửng sốt.

Giây tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, người phụ nữ mặc đồ trắng thình lình nhìn qua!

Trong bóng tối, đôi mắt kỳ lạ trông đặc biệt đáng sợ.

Da đầu của Ôn Giản Ngôn run lên, co rúm người lại!

Lưng hắn chạm vào lồng ngực rắn chắc lạnh lẽo đằng sau.

Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, vươn tay sờ qua.

Được rồi, yên tâm hơn rồi.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn bức tranh.

Chỉ trong một khắc ngắn ngủi hắn rời ánh mắt, tư thế của người phụ nữ đồ trắng đã thay đổi.

Cô ta vừa nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn vừa chậm rãi giơ tay chỉ về một hướng nào đó.

Như thể đang chỉ về... Một bức tranh?

Ôn Giản Ngôn phấn chấn, lần theo hướng ngón tay đối phương nhìn từng bức này đến bức khác, cố gắng đoán xem manh mối đối phương đưa ra đến từ đâu...

Bức tranh này... trông không giống lắm.

Bức này cũng không chuẩn.

Chờ một chút, bức này...

Ngay khi ánh mắt của Ôn Giản Ngôn dừng ở bức tranh vô cùng khả nghi, đột nhiên có tiếng bước chân ở đầu hành lang khác, dường như có rất nhiều người.

Ôn Giản Ngôn sửng sốt.

Hả? Những người khác vẫn chưa đi...? Bọn họ quay lại tìm hắn sao?

Ngay lúc hắn đang sững sờ, bàn tay sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay hắn, những ngón tay thon dài nhanh nhẹn luồn vào giữa những kẽ hở ngón tay của Ôn Giản Ngôn, khoá chặt hắn trong một tư thế vô cùng khó xử.

"?!"

Ôn Giản Ngôn giật mình, quay đầu nhìn qua.

Vu Chúc ngước mắt, nhìn hắn bằng cặp mắt kiên định, khuôn mặt tái nhợt áp rất sát.

Nhìn cặp mắt vàng óng sáng ngời của đối phương, da đầu Ôn Giản Ngôn bỗng nhiên ngứa ran.

Khoan, khoan đã!

Hắn nên giải thích sự xuất hiện của người sống sờ sờ này thế nào!!

Cho dù có thể nói dối lần nữa, hắn cũng không thể giải thích sự xuất hiện thình lình của "ác linh" cho người khác.

Dù xét từ góc độ nào, Ôn Giản Ngôn không thể tìm được cái cớ hoàn hảo để giải thích tình hình hiện tại, tránh đổ bể kế hoạch đã ấp ủ từ lâu của mình.

Huống chi bây giờ trong đội không chỉ có người của hắn mà còn có các thành viên đến từ nhóm khác, thậm chí là một Bạch Tuyết hiểu biết và giàu kinh nghiệm.

Nghĩ đến những phiền toái có thể phát sinh trong tương lai rồi hết chuyện này đến chuyện khác cần giải quyết, Ôn Giản Ngôn chỉ cảm thấy đau đầu.

Hắn cúi đầu xuống, mắt nhìn bàn tay đang bị Vu Chúc nắm chặt.

Ngay cả ngón tay cũng đan vào nhau.

Chưa kể tư thế hiện tại của hai người họ thật sự là...

Gây hiểu lầm.

"Anh, anh trốn trước được không?"

Ôn Giản Ngôn hạ giọng, nhìn Vu Chúc.

Chẳng biết Vu Chúc không hiểu hay không muốn nghe theo mệnh lệnh này.

Y vẫn nhìn chằm chằm nhân loại trước mặt.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Ôn Giản Ngôn hoảng hốt. Hắn xoay người định hất tay Vu Chúc nhưng không hiểu sao Vu Chúc lại siết chặt hơn.

"Buông, buông tay ra...!"

"Chẳng phải anh biết ẩn thân sao? Tàng hình đi!"

Ôn Giản Ngôn cứ liếc nhìn hướng giọng nói truyền đến, đồng thời dùng tay kia đẩy vai Vu Chúc, hạ giọng nói: "Làm ơn! Trốn trước đi!"

Vu Chúc vẫn bất động.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"..."

"..."

"Chờ chút, nhìn cảnh này tôi muốn nói lại thôi."

"Đừng nói lại nữa đấy."

"Không hiểu sao hơi hơi có cảm giác bắt gian... Là tôi sinh ảo giác à?"

"Vì sao cảm giác yêu đương vụng trộm lại mãnh liệt thế nhỉ!! Streamer, cậu có biết cảnh tượng khó coi này đang được phát sóng trong phòng livestream không?"

Đúng lúc này, dường như người bên kia nghe thấy động tĩnh ở đây, tiếng bước chân lộn xộn hơi dừng lại, sau đó, một giọng nói cảnh giác truyền đến:

"Ai ở đó vậy?!"

"Nói đi!"

Là giọng của Vân Bích Lam.

Hết chương 339

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro