Chưa đặt tiêu đề 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới dứt lời, Ôn Giản Ngôn cảm thấy vòng tay ôm eo mình như siết chặt hơn một chút, như thể không muốn hắn rời đi.

Lớp áo mỏng trên người hắn vẫn chưa khô, dính sát vào da, những đường cong từ bả vai đến eo lưng nối liền nhau, giữa chúng gần như chẳng hề có rào cản nào.

Ôn Giản Ngôn gần như có thể cảm nhận được cơ ngực và bụng săn chắc của đối phương, cũng như sự phồng lên của cơ khi y siết chặt tay.

"..."

Sắc mặt hắn cứng đờ, cơ thể bất giác trở nên căng thẳng.

Cứ như cảm nhận được sự cứng đờ của chàng trai trong ngực, Vu Chúc thoáng quay đầu, chóp mũi lành lạnh cọ dái tai Ôn Giản Ngôn.

"Có chuyện gì vậy?"

Tóc Vàng vốn luôn nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm lo lắng hỏi.

Chẳng hiểu tại sao, sau khi nói câu "Chúng ta nên nhanh chóng rời đi" thì khuôn mặt vốn đã có phần mất tự nhiên của đội trưởng lại càng trở nên kỳ lạ, chẳng lẽ hắn nhận ra có điều gì đó không ổn?

Rốt cuộc, theo thời gian trôi qua, sự bất thường trong hành lang ngày càng rõ ràng, gần như không thể bỏ qua.

Nhìn ánh mắt rơi trên người mình, Ôn Giản Ngôn kiềm chế vẻ mặt hơi méo mó của mình, nở một nụ cười:

"... Không có gì hết."

Hắn đổi chủ đề: "Mọi người đã xem bức tranh kia chưa?"

Mọi người đều gật đầu.

"Vậy chúng ta đi thôi." Ôn Giản Ngôn xoay người.

Lợi dụng điểm mù thị giác khi quay người, hắn đặt tay mình lên tay Vu Chúc, sau đó véo mạnh một cái...

Nới lỏng!!

Dường như nhận ra Ôn Giản Ngôn sắp cử động được, hai người không thể tiếp giữ nguyên tư thế dính nhau vừa rồi, Vu Chúc có chút miễn cưỡng buông vòng tay đang ôm Ôn Giản Ngôn ra. Nhưng trước khi Ôn Giản Ngôn kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy bàn tay buông thõng bên hông của mình bị người ta nắm lấy.

Ôn Giản Ngôn: "..."

Năm ngón tay lạnh lẽo thon dài ra sức nhét vào kẽ tay khép chặt của chàng trai, không chừa chút khoảng trống nào giữa lòng bàn tay hai người. Nếu lần trước là vô ý, vậy rõ ràng lần này là cố tình.

Có vẻ Vu Chúc đã nắm được điểm mấu chốt của động tác đan mười ngón tay mà không cần giáo viên hướng dẫn.

"..."

Ôn Giản Ngôn mặt không cảm xúc liếc sang bên cạnh.

Vu Chúc vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ ban đầu, không liếc nhìn Ôn Giản Ngôn mà nhìn thẳng về trước, thoạt nhìn có hơi...

Giả vờ giả vịt.

"..."

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, mệt mỏi thu hồi ánh mắt.

Kệ luôn vậy.

Ít nhất so với động tác ôm ban nãy thì bây giờ chỉ là nắm tay mà thôi, nếu không ảnh hưởng đến hoạt động di chuyển của hắn, vậy kệ y đi.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"..."

"..."

"Tôi bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc chúng ta đang xem loại livestream nào vậy?"

"Tôi không thể không nhìn lên tiêu đề, đây thực sự là một phó bản kinh dị à?"

"Mẹ kiếp, lạ thật! Tại sao bầu không khí giữa Bug hệ thống và streamer kỳ lạ thế nhỉ? Tại sao đi bộ còn nắm tay nhau? Đã thế còn đan mười ngón? Hình ảnh như vậy thực sự phù hợp với nền tảng livestream của chúng ta à?"

"Và tại sao streamer còn để hắn theo! Tại sao!"

Thời gian trôi qua, không khí càng ngày càng lạnh, hành lang tối tăm càng trở nên ma quái, chỉ cần ở lại đây cũng khiến người ta run rẩy, muốn tránh thật xa.

"Rắc."

Dường như có tiếng thủy tinh vỡ khe khẽ trong bóng tối.

Các bức chân dung chuyển động ngày càng rõ ràng, thậm chí đến cả bóng người cũng bắt đầu xuất hiện.

Lúc này, âm thanh máy móc quen thuộc của hệ thống truyền đến bên tai:

[Ting! Độ lệch cốt truyện: 15% Thưởng tích phân: 100.000]

Tim Ôn Giản Ngôn đập hẫng một nhịp.

Mặc dù lần này hắn không biết độ lệch cốt truyện đến từ đâu, nhưng hắn vẫn có thể đoán được phương hướng chung.

Sự xuất hiện của những mảnh vỡ Tà Thần cũng như việc phá vỡ kết giới hành lang và sự xa dị hoá hành lang đều có thể là nguyên nhân dẫn đến sai lệch cốt truyện.

Có vẻ như phó bản này không có phán đoán độ lệch cốt truyện nghiêm ngặt như phó bản [Cao ốc Xương Thịnh]. Nhưng giống các phó bản thông thường khác, độ lệch cốt truyện của nó có thể tăng dần, và...

Lượng tích phân được đưa ra quá hào phóng.

Ôn Giản Ngôn kiềm chế suy nghĩ có phần khác thường của mình, lại tăng tốc độ.

Nhóm người men theo hành lang, bước chân vội vã, cố gắng thoát khỏi hành lang đang dần trở nên nguy hiểm và kỳ lạ này càng nhanh càng tốt.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đóng chặt của cửa hàng tranh xuất hiện cách đó không xa.

Trước khi ra khỏi hành lang, Ôn Giản Ngôn thoáng dừng lại, không tự chủ được quay đầu nhìn đằng sau.

Hành lang trống trải phía sau sâu hun hút, tối tăm tựa như vực thẳm, giống như một cái hố lớn mà bạn sẽ chẳng bao giờ thoát nổi nếu rơi vào.

Ôn Giản Ngôn mím môi, ánh mắt chớp động.

Mặc dù hắn biết bọn họ phải rời khỏi đây, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả bí ẩn trong hành lang này đã được giải quyết.

Dù rằng hắn đã đoán được ý tưởng chung về hành lang cũng như vai trò của những bức tranh sơn dầu treo đầy hai bên vách tường, nhưng tại sao những bức tranh này lại được treo ở hành lang, và nếu nhân vật trong khung tranh màu đỏ sẫm được bảo vệ theo cách nào đó thì tại sao người dân lại biến thành như vậy?

Nghĩ đến những bức tranh sơn dầu vẽ khuôn mặt nhợt nhạt mờ ảo và khoé miệng nhếch cao, Ôn Giản Ngôn bỗng chốc cảm thấy rùng mình.

Quan trọng hơn là, tại sao đám Quý Ông lại cố gắng đưa chân dung của mình vào đó?

Hắn lờ mờ nhận ra, hiện giờ mình đã tìm thấy một vài manh mối quan trọng về phó bản này, và thậm chí là về sự thật ẩn giấu trong Ác Mộng, tuy nhiên vẫn còn nhiều khoảng trống ở giữa để kết nối những manh mối này thành một chuỗi logic hoàn chỉnh.

Ôn Giản Ngôn vô thức hạ tay xuống, định sờ túi quần song nhanh chóng kìm lại.

Mặc dù hắn rất muốn tìm kiếm manh mối, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hiện tại hắn phải rời đi ngay.

Hành lang này không còn an toàn, và họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, quay mặt sang chỗ khác.

Bạch Tuyết đứng cạnh nhìn Ôn Giản Ngôn như có điều suy tư, lộ ra vẻ mặt khó đoán.

Chẳng bao lâu sau, cả nhóm đã quay lại trước cửa tiệm tranh.

Trước khi đẩy cửa, Vân Bích Lam quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, ánh mắt dưới lớp mặt nạ lập loè, giọng nói rầu rĩ:

"Cậu có nắm chắc không vậy?"

Con đường bên ngoài tiệm tranh không cho con người đến gần, nếu mất đi sự ngụy trang thành "quỷ", bản thân sẽ bị xác chết lang thang trên đường phát hiện. Ôn Giản Ngôn đã đưa mặt nạ của mình cho Vân Bích Lam, hắn chỉ còn đúng một chiếc áo khoác da người dự phòng, song nếu không có mặt nạ, áo khoác da người chỉ đóng vai trò chặn mưa chứ không thể khiến xác chết coi hắn là một thành viên trong nhóm chúng.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt cười:

"Chắc chắn."

Có vẻ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vân Bích Lan hít sâu một hơi, giơ tay đẩy cửa.

Cùng với một tiếng kẽo kẹt, cánh cửa gỗ xiêu vẹo trước mặt mọi người mở ra. Con đường u ám giăng kín mưa, đám xác chết cứng ngắc lang thang không mục đích trên dọc đường xuất hiện trước mặt.

Cả nhóm sắp xếp "đồ đạc", liếc mắt nhìn nhau rồi đi về phía đường phố.

Ôn Giản Ngôn mở ba lô lấy đạo cụ ra.

Khăn trùm đầu màu đỏ của cô dâu.

Hiệu quả: Với tiền đề là khăn trùm đầu màu đỏ che đi các đặc điểm trên khuôn mặt, người dùng sẽ được cung cấp danh tính không phải nhân loại trong ba phút (Lưu ý: Hiệu ứng này chỉ có hiệu lực lên những tồn tại không phải là streamer trong phó bản)

Số lần sử dụng: một lần

Hắn kích hoạt đạo cụ.

Một chiếc khăn trùm màu đỏ tươi thêu chữ song hỉ "囍"xuất hiện trong tay Ôn Giản Ngôn.

Tóc Vàng sững sờ: "Đây là...?"

Ôn Giản Ngôn giới thiệu vắn tắt: "Một đạo cụ có thể khiến quỷ lầm tưởng tôi là người phe bọn chúng."

"Giúp tôi quan sát phản ứng của đám xác chết."

Hắn hạ lệnh.

Dứt lời, Ôn Giản Ngôn thở hắt một hơi, đội khăn trùm đầu rồi đi ra khỏi cửa hàng.

Tóc Vàng lo lắng nhìn đám xác chết lang thang trên đường phố.

Chúng không quay đầu trước hành động của Ôn Giản Ngôn, như thể bọn chúng hoàn toàn không biết rằng một "con người" đã bước vào đường phố.

Tóc Vàng thở phào, nhỏ giọng nói với Ôn Giản Ngôn:

"Không thấy chúng làm gì hết."

Ôn Giản Ngôn không lấy ngạc nhiên về điều này.

Xét cho cùng, đây là vật phẩm hắn có được từ bức tranh tầng ba của Cao ốc Xương Thịnh, được chứng minh là có hiệu quả trong phó bản đó, vậy nên nó cũng sẽ có hiệu quả trong phó bản có mối liên hệ chặt chẽ với Cao ốc Xương Thịnh.

Giọng hắn phát ra từ dưới khăn trùm đầu:

"Đạo cụ này có thời gian sử dụng rất ngắn, vì vậy chúng ta phải nhanh lên."

Nói xong, Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước, bước vội về phía trước.

Tóc Vàng gật đầu.

Lúc này, hắn ta đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng tiến lên vài bước, có chút lo lắng hỏi: "Nhưng không phải bây giờ cậu không thấy đường sao? Cố cần tôi dắt đi không?"

Dù sao toàn bộ khuôn mặt của Ôn Giản Ngôn đều bị chiếc khăn che kín, gần như không thể nhìn thấy con đường trước mặt, mặt đường gồ ghề, trên đường lại có rất nhiều xác chết lang thang, nếu hắn tăng tốc thì rất dễ xảy ra tai nạn.

Khi Tóc Vàng nói ra từ "dắt", Ôn Giản Ngôn rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay lạnh lẽo đang nắm tay phải của hắn bỗng siết chặt, giống như một con thú hoang bị chạm vào lãnh thổ, có cảm giác nguy hiểm và sẵn sàng lao tới.

Hắn vội vàng nói:

"Không cần!"

Tóc Vàng: "?"

Hắn ta không hiểu tại sao giọng Ôn Giản Ngôn đột nhiên trở nên gấp gáp.

Ôn Giản Ngôn nắm lấy ngón tay Vu Chúc, cố gắng trấn an y, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Từ trong đạo cụ này có thể nhìn thấy bên ngoài, đừng lo cho tôi, anh cứ lo chạy mau đi, tôi sẽ đuổi theo mọi người."

"... Được rồi."

Tóc Vàng gật đầu, không còn khăng khăng nữa, tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước.

Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn giật mạnh Vu Chúc. Theo tiếng nước xung quanh, hắn hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói."

"Nếu anh đã đuổi chiếc nạng của tôi đi thì anh phải chịu trách nhiệm phần còn lại, hiểu chứ."

Tất nhiên hắn đã nói dối Tóc Vàng.

Không thể nhìn thấy gì qua khăn trùm đầu màu đỏ, chỉ có thể thấy một xíu mặt đất ẩm ướt từ dưới lớp khăn, gần như không thể lao nhanh trên con đường phức tạp với tầm nhìn hạn chế như vậy.

"Ừm."

Một giọng nam trầm thấp vang bên tai.

Mặc dù chỉ là một âm tiết ngắn, nhưng Ôn Giản Ngôn rõ ràng đã nắm bắt được niềm vui không thể che giấu trong đó.

"..."

Bây giờ mi nghe hiểu được rồi đấy à?

Dưới lớp khăn trùm đầu màu đỏ, Ôn Giản Ngôn trợn trừng mắt.

Cả nhóm men theo hướng đi ban đầu, lao nhanh như bay trên con đường mưa dầm nặng nề, cẩn thận tránh né tất cả các xác chết lang thang xung quanh, lao thẳng về phía trước. Dưới sự ràng buộc của quy tắc, bọn họ không dám liếc nhìn về hướng nào khác ngoài đường đi.

Ở nơi mà mọi người không thể nhìn thấy, chàng trai đội chiếc khăn voan trùm đầu màu đỏ chạy cuối cùng, một tay hơi duỗi về phía trước, lòng bàn tay bị giữ giữa khoảng không, như thể tay hắn đang bị ai đó giữ chặt.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"..."

"Không chỉ đội khăn trùm đầu màu đỏ mà còn nắm tay... Chậc... Tôi cá chắc rằng mình không phải người duy nhất thấy cảnh này kỳ lạ!"

"Tôi đã kiểm tra tên phòng livestream này vài lần, đúng thực là một phó bản kinh dị..."

"Nhưng sao bầu không khí trong phòng livestream này lại gay như vậy!! Tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi đến để xem máu và tiếng la hét, không phải xem mấy cái này."

"Tôi luôn cảm thấy hình như bản thân đã dẫm phải hố của một cp kỳ quái nào đó?"

"Quái lạ, cứ xem thế nào đã."

"Đừng ra vẻ kinh ngạc nữa được không? Tôi thấy chuyện này bình thường vãi. Rõ ràng streamer đang lợi dụng gã bug này, bất kể là để y đưa hắn ra khỏi hành lang hồi nãy hay lợi dụng y để tránh chướng ngại vật lúc, tất cả đều vì lợi ích của hắn, cho nên streamer mới tạm thời không thanh trừ bug, tất cả chỉ là diễn kịch. Khi nào nguy hiểm qua đi hắn mới ra tay."

"Đúng vậy đúng vậy. Đừng để cái vẻ gay lọ kia lừa gạt. Rõ ràng streamer sẽ lợi dụng tất cả mọi thứ để qua màn. Đừng có ship CP linh tinh nữa được không? Nom giả trân thế kia mà."

"Thế chỉ có mình tôi chú ý à? Streamer dứt khoát chạy thẳng... Trông không giống như hắn bị bịt mắt. Nếu trong tiềm thức hắn không tin tưởng người kéo mình về phía trước thì hắn sẽ mù quáng sải bước vậy sao?"

"Sắp đến rồi!"

Xuyên qua màn mưa, Trần Mặc chạy ở phía trước hét lớn: "Tăng tốc!"

Từ xa, loáng thoáng có thể nhìn thấy cửa hàng mặt nạ.

Về mặt lý thuyết, chỉ cần băng qua cửa hàng mặt nạ là họ có thể rời khỏi con phố ma quái, bước vào con đường bình thường.

Dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ hơi đung đưa, Ôn Giản Ngôn thở hổn hển, gắng hết sức mình chạy về phía trước khi không thấy gì.

Tấm vải đỏ ướt đẫm nước mưa và dính vào mặt hắn, che kín mắt, mũi, miệng khiến Ôn Giản Ngôn suýt tắc thở.

Trong thế giới màu đỏ, hắn vô thức nắm chặt bàn tay chân thật duy nhất trước mặt, liếc nhìn đồng hồ đếm ngược bên cạnh.

[00:25]

Vẫn còn hai mươi lăm giây dùng đạo cụ.

Trần Mặc là người bình thường, tầm nhìn trong mưa cũng không xa lắm, nếu anh ta nói sắp tới rồi thì có nghĩa là khoảng cách đã rất gần rồi.

Hai mươi lăm giây, thế là đủ.

Ôn Giản Ngôn lại tăng nhanh tốc độ.

Đột nhiên, không hiểu sao, một xác chết bất động trên đường phố đột nhiên bước sang bên cạnh, đúng lúc va trúng người Ôn Giản Ngôn.

"!?"

Chuyện này thực sự nằm ngoài dự đoán. Đồng tử của Ôn Kiến Ngôn đột nhiên co lại, cơ thể loạng choạng suýt ngã.

Tim hắn đập như trống trận, vội vàng ổn định cơ thể.

Mặc dù Ôn Giản Ngôn không ngã xuống vì phản ứng kịp thời, nhưng khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu ướt đẫm nước lại nghiêng sang một bên, làm lộ chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp của chàng trai trẻ.

Giây tiếp theo, đồng hồ đếm ngược trong tầm mắt tạm dừng mà không hề báo trước.

Tức thì, Ôn Giản Ngôn như đột nhiên nhận ra điều gì đó, tạm thời nín thở.

Trong danh sách giới thiệu đạo cụ, điều kiện tiên quyết của việc kích hoạt đạo cụ là che hết phần mặt...

Hay nói cách khác, bởi vì sự nghiêng lệch đột ngột này, chiếc khăn trùm đầu màu đỏ không còn hiệu lực, thân phận của hắn cũng đổi từ "quỷ" thành con người.

Hắn muốn giơ tay, nhưng chỉ trong chốc lát, chiếc áo khoác da người lại bắt đầu phồng lên, hồi sinh, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, giống như một hồn ma sống dậy trói chặt cử động của hắn.

Không thể cựa quậy chút nào!!

Thông qua góc nhìn dưới khăn trùm đầu màu đỏ xộc xệch, Ôn Giản Ngôn thấy rõ xác chết cách đó không xa bắt đầu chậm rãi chuyển hướng. Cho dù tầm nhìn bị che khuất, song hắn vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ và lạnh lẽo rơi trên người mình, như muốn xuyên thủng toàn bộ cơ thể hắn.

Hỏng bét...

Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn cảm thấy phía trước có một bóng đen bao phủ lấy mình.

Giây tiếp theo, dường như có thứ gì đó vừa mềm vừa lạnh chạm vào môi hắn, nước mưa ẩm ướt từ làn môi thấm vào trong, chảy vào kẽ răng mát lạnh.

[00:24]

Đồng hồ đếm ngược lại bắt đầu chuyển động.

Chiếc áo da người lại trở nên yên tĩnh, lực quấn quanh người bắt đầu giảm dần, không thể ngăn cản động tác của Ôn Giản Ngôn nữa.

Ôn Giản Ngôn trấn định lại, lập tức giơ tay giữ chặt khăn trùm đầu màu đỏ, trước khi đối phương rời đi hắn đã kịp kéo chiếc khăn che lại cằm mình.

Cuối cùng cả nhóm thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm và quay trở lại cửa hàng mặt nạ – điểm xuất phát đầu.

Cửa hàng chật hẹp tối tăm văng vẳng tiếng thở dốc của đám người.

Mọi người ướt sũng, trông rất nhếch nhác.

Ôn Giản Ngôn cởi khăn trùm đầu màu đỏ xuống. Chiếc khăn đã hết hiệu lực, dần dần trở nên trong suốt, sau đó từ từ biến mất khỏi lòng bàn tay.

"Thời gian, thời gian..."

Lời vừa mới thốt, Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra giọng nói của mình khàn đến mức nào.

Hắn hắng giọng nói: "Còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Trần Mặc móc đồng hồ quả quýt từ trong túi ra, liếc nhìn một chút, đáp bằng chất giọng hổn hển: "Sắp đến thời gian rồi."

Trên bề mặt đồng hồ quả quýt, chiếc kim di chuyển chuẩn xác đến điểm giao nhau của hai màu đen trắng.

Nói cách khác, bây giờ Khách sạn Hưng Vượng đang trong thời gian tắt đèn, bước vào thời kỳ tăm tối suốt cả một đêm, cuối cùng họ cũng có thể du hành giữa hai thế giới thêm một lần nữa, tương đối an toàn trở về khách sạn.

Ôn Giản Ngôn lau mặt, quay đầu nhìn đường phố phía sau.

Ngoài cửa vẫn là con đường ẩm ướt, tuy nhiên toàn bộ thi thể trên đường đã biến mất sạch, nếu tiếp tục nhìn về phương xa, dường như không còn tối tăm vô tận nữa, chỉ có một con đường vô cùng bình thường không có người đi, trông không khác gì khi trước.

Xem ra suy đoán trước đó của hắn là chính xác.

Khi lối đi giữa hai thế giới được mở lại, con đường kỳ lạ sẽ biến mất, nếu không rời đi trước khi con đường biến mất, có lẽ họ phải ở đây cả đêm.

Nếu họ thực sự bị mắc kẹt trong hành lang đáng sợ đó... Ôn Giản Ngôn thực sự nghi ngờ rằng, không biết họ có sống nổi trong mười hai giờ tiếp theo không.

Ôn Giản Ngôn thả lỏng người, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy ánh mắt của Vu Chúc.

Cặp mắt vàng không có cảm xúc hay gợn sóng, lập lòe trong đêm đen, nhìn chằm chằm hắn trong giây lát.

"!"

Tim Ôn Giản Ngôn đập hẫng một nhịp.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng dường như cái đụng chạm trên môi vừa bị hắn bỏ qua bỗng trở nên rõ ràng, lạnh lẽo mà mềm mại, một cảm giác thật kỳ lạ.

Dưới cái nhìn trầm lặng của Ôn Giản Ngôn, Vu Chúc tựa hồ suy nghĩ chốc lát, sau đó cúi người hôn lên môi Ôn Giản Ngôn.

Ôn Giản Ngôn: "..."

Tôi có ý này à?

Tuy nhiên, ngay sau khi cánh môi Vu Chúc rời đi, bóng người gần trong tầm tay đột nhiên trở nên trong suốt, giống như màn sương rải rác dưới ánh mặt trời, giống như hình ảnh phản chiếu vỡ tan trong nước, Vu Chúc cứ vậy biến mất ngay trước mặt hắn.

Ôn Giản Ngôn giật mình, vô thức nói: "Này..."

Nhưng hắn chưa kịp nói xong thì lời đã bị kẹt trong cổ họng.

Trần Mặc đứng cạnh nghe có người nói, quay đầu nhìn qua: "Hả? Cái gì?"

"...."

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt, tựa hồ sửng sốt trong chốc lát.

Hắn quay đầu nhìn Trần Mặc, nói: "Không có gì, bây giờ chúng ta nên nhanh chóng trở về khách sạn."

Về mặt lý thuyết, chắc chắn vào cuối ngày và vào ban đêm sẽ có một hồi biến động lớn trong phó bản.

Đặc biệt nếu phe đen vẫn còn lảng vảng bên ngoài thì tốt hơn hết bọn họ nên mau chóng rời khỏi đây, quay lại hội hợp với phe đỏ.

"Cậu nói rất đúng." Trần Mặc gật đầu, quay sang nhìn mấy người phía sau: "Mọi người nghỉ ngơi xong chưa? Chuẩn bị xuất phát rồi."

Tuy rằng cả nhóm trông vẫn còn rất mệt mỏi, nhưng họ đều hiểu thời gian trong phó bản là điều cốt yếu. Mọi người gật đầu, vui vẻ đi về phía cửa.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, liếc nhìn lòng bàn tay trống không của mình rồi mím môi.

Đúng là thất sách.

Nếu hắn biết việc Vu Chúc sẽ biến mất ngay khi rời khỏi con phố...

Ôn Giản Ngôn dừng một chút, dường như đột nhiên không biết làm thế nào để hoàn thành nửa câu sau.

Hắn suy nghĩ chốc lát rồi đưa ra câu trả lời.

Nếu hắn biết việc này thì hắn đã bắt đầu dẹp bug từ sớm.

*

Phần còn lại của cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ.

Ôn Giản Ngôn đã nắm vững các quy tắc chung của phó bản, nhanh chóng tìm thấy một bức tranh sơn dầu trong khu dân cư. Dựa theo quy trình ban đầu, bọn họ lần nữa mở ra con đường giữa thị trấn và khách sạn, trở về Khách sạn Hưng Vượng sau một thời gian dài vắng bóng.

Giấy dán tường màu đỏ sẫm quen thuộc, đồ đạc cũ quen thuộc, mọi thứ đều được bao phủ trong ánh sáng mờ, không hiểu tại sao tạo cho người ta ảo giác vô cùng an toàn.

Tấm thảm ướt sũng bởi nước mưa dần dần hiện lên hình dạng dấu chân.

Trong quá trình ổn định thành công các "khách hàng" được đón vào khách sạn, cả nhóm vội vàng rút lui về phía cửa phòng.

Dưới khe cửa tối đen như mực.

Rõ ràng theo quy tắc, đèn trong khách sạn bị tắt và tiến vào thời gian đêm dài.

Mọi người nhìn nhau, thận trọng mở cửa, bước ra hành lang tối om.

Cánh cửa trước mặt đóng lại và đèn báo "Không làm phiền" trên cửa sáng lên, biểu thị rằng khách đã chuyển đến.

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi họ quay đầu lại, bỗng thấy...

Ở cuối hành lang tối tăm có một ngọn đèn được bật sáng.

Dưới ánh sáng mờ ảo, bọn họ mơ hồ nhìn thấy có một bóng người đứng cạnh ngọn đèn, như thể đang im lặng quan sát họ từ đầu đến cuối.

"!"

Mọi người đều bị dọa giật thót tim, lưng toát cả mồ hôi lạnh.

"Cộp, cộp, cộp."

Tiếng bước chân trầm đục vang lên, bóng người cầm đèn từng bước tiến tới.

Cơ thể mọi người theo bản năng rơi vào trạng thái căng thẳng.

Dưới quầng sáng lờ mờ, hành lang tối tăm dần dần trở nên sáng sủa.

Khi khoảng cách ngày càng thu hẹp, cuối cùng họ cũng nhận ra người đến là nhân viên khách sạn đã chào đón mình bằng một chiếc xe đẩy ở đầu phó bản.

"Chào buổi tối, mọi người."

Người đàn ông nói.

Gã vẫn mặc bộ vest thẳng thớm, cặp mắt đen ngòm, khoé miệng nhếch lên. Thình lình nhìn thấy khuôn mặt này ở trong hành lang tắt đèn khiến người ta giật mình sợ hãi.

"Chúc mừng mọi người đã hoàn thành bài đánh giá nhân viên thực tập và trở thành một thành viên trong gia đình chúng tôi."

Vừa nói, gã vừa khẽ nghiêng người sang bên, khuôn mặt tái nhợt cứng đờ càng lúc càng trở nên kỳ lạ dưới ánh đèn chập chờn yếu ớt:

"Xin mời mọi người hãy đi theo tôi."

Hết chương 341

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro