SCI - Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Part 3

Ngọc Đường.

Triển Chiêu chạy nhanh vào phòng bệnh thì thấy BNĐ đang ngồi trên giường.

Dương Phàm ở một bên tay cầm bệnh án của BNĐ và nhìn tất cả mọi người đang đi vào, liền xua tay ra ám hiệu bảo mọi người mau ra ngoài.

Tất cả đều ko biết tại sao nhưng đành đi ra ngoài.

Triển Chiêu cũng nhìn thấy sau đó nhìn BNĐ và đứng lên ra ngoài.

Cậu đợi chút, tôi sẽ trở lại.

Triển Chiêu nói xong thì thấy BNĐ ko nói gì cả chỉ nhìn anh bằng ánh mắt rất lạ.

Khi tất cả ra ngoài, BNĐ đưa tay cầm tạp chí trên bàn mở ra và xem thử.

..............

Ngọc Đường có chuyện gì sao ?

Bạch Cẩm Đường nói

Ách........cái này mọi người giữ bình tĩnh trước đã.

Dương Phàm gãi đầu nói

Mọi người liền gật đầu.

Tôi thấy đội trưởng Bạch giống như bị mất trí mà cũng giống như ko phải, tóm lại rất là lạ, sức khỏe và vết thương củng lành và hồi phục rồi nhưng có một điều khi tôi bước vào thì thấy đội trưởng Bạch rất lạ giống như ko nhận ra tôi cùng Hà Doanh ngoài ra trên mặt ko có chút biểu tình rất là lãnh đạm như khối băng vậy đó, tôi có hỏi qua sức khỏe nhưng đội trưởng Bạch chỉ có gật đầu hoặc lắc đầu, còn lại hầu như ko nói chuyện nên khi các vị vào thăm thì cứ từ người hỏi.

Bạch Duẫn Văn chỉ còn biết thở dài, sau đó gật đầu và đi vào.

...........

Khi mọi người trở vào phòng bệnh thì thấy BNĐ dời tầm mắt từ tạp chí và ngâng đầu nhìn mọi người, ánh mắt đó làm tất cả đều giật mình vì ánh mắt đó giống như biểu thị ko biết một ai cả, chỉ có lãnh đạm và hờ hững.

Triển Chiêu liền đi tới và ngồi xuống giường đưa tay vuốt nhẹ gương mặt BNĐ nói

Ngọc Đường cuối cùng cậu cũng tỉnh, tôi luôn đợi cậu.

BNĐ nhìn Triển Chiêu rất lâu sau đó mở miệng

Miêu nhi ?

Triển Chiêu liền gật đầu

Tôi luôn đợi cậu.

« ta luôn đợi ngươi, Ngọc Đường » trong đầu BNĐ vang lên câu nói

BNĐ liền cười khẽ và đưa tay sờ lên khuôn mặt Triển Chiêu

Miêu nhi, ngươi ko thay đổi vẫn như vậy, mèo ngốc ta sẽ ko bỏ rơi ngươi vì ta yêu ngươi.

Triển Chiêu giật mình khi nghe cách xưng hô, anh liền nhìn BNĐ.

Mà tất cả cũng đang giật mình.

BNĐ có lẽ nhận ra ánh mắt TC đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, sau đó anh liền nói

Miêu nhi, dù thế nào tôi sẽ ko bỏ cậu, chúng ta còn chưa kết hôn, tôi đâu dễ gì rời đi.

Ngọc Đường khi cậu khỏe chúng ta sẽ kết hôn.

BNĐ gật đầu

Ngọc Đường, cậu nói cho tôi biết cậu nhận ra mọi người ko ?

BNĐ liền nhìn về hướng tất cả đang đứng trong phòng và một số người ngồi trên sopha.

Cậu có nhận ra ai ko ?

Tôi nhận ra.

BNĐ nói và chỉ về Triệu Trinh

Đó là Triệu Trinh.

Người kia là Bao đa......ko là Bao Chửng.

Tất cả liền giật mình vì BNĐ gọi thẳng họ tên của cục trưởng Bao.

Vậy những người còn lại cậu nhận ra ai ko ?

BNĐ ko nói chuyện chỉ nhìn, anh cảm thấy trong đầu còn rất hỗn loạn.

Có phải cậu vẫn ko nhận ra mọi người phải ko ?

BNĐ bất đắc dĩ gật đầu.

Công Tôn liền đi đến nhìn BNĐ và chỉ chính mình

Ngọc Đường, biết tôi là ai ko ?

BNĐ liền gật đầu, anh là Công Tôn Sách.

Vậy cậu biết tôi làm nghề gì ko ?

Anh làm ngỗ tác và lang y

Hả ?

Công Tôn và mọi người mở to mắt.

BNĐ liền lắc đầu nói nhầm rồi anh là pháp y.

Tất cả chỉ nhìn BNĐ ko nói

Vậy còn người này, Công Tôn vừa nói vừa kéo tay Bạch Cẩm Đường đến trước mặt BNĐ

Uhm.....Triệu Phổ.

Bạch Cẩm Đường khóe miệng giật sao anh đổi thành họ Triệu rồi.

Ko phải a, nhớ nhầm rồi, là anh hai – Bạch Cẩm Đường

BNĐ vừa vỗ nhẹ đầu vừa nói

Sau đó BNĐ nhìn những người còn lại suy nghĩ rất lâu.

Trước hết đội trưởng Bạch nhớ được ai thì nói và chỉ người đó đi.

BNĐ liền gật đầu

Uhm.........người này là Bao Chửng, còn người này là Triệu Trinh cũng là hoàng đế.

Hoàng đế ? Tập thể há miệng nói

Triệu Trinh cũng giật mình.

Còn người này có nét giống Ân Hầu

BNĐ nói và chỉ Bạch Diệp đang đứng cạnh cửa.

Bạch Diệp vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn BNĐ đổi họ của mình từ họ Bạch thành họ Ân.

Xem ra ngoài tiến sĩ Triển, sếp đã quên sạch mọi người còn nói nhầm họ nữa.

Triệu Hổ đứng một bên nói

Ai cũng gật đầu.

Ngọc Đường, trước cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi sẽ nói cho cậu biết từng người.

BNĐ liền gật đầu.

Sau đó Triển Chiêu vừa chỉ từng người vừa nói

Công Tôn thì cậu nhận ra rồi, anh ấy là pháp y. Người này là anh hai của cậu Bạch Cẩm Đường là Chủ tịch tập đoàn Bạch thị

Người này là Triệu Hổ, còn đây là Mã Hán, Trương Long, Vương Triều đều là cảnh sát còn cậu là sếp của mọi người.

Đây là Bạch Trì, em họ của cậu.

Người này là cục trưởng Bao, Triệu Trinh là ảo thuật gia là người yêu của Bạch Trì.

Đây là Trần Giai Di là người yêu của Mã Hán, Tề Nhạc là bạn gái của Triệu Hổ.

Đây là Tưởng Bình, Hà Doanh là bạn gái của Tưởng Bình.

Người này là Tần Âu, còn Dương Phàm là người yêu của anh ấy, đứa bé này là Tần Dịch chúng ta thường gọi tiểu Dịch là con trai của Tần Âu.

Còn đây là Lạc Thiên, Lạc Dương là con trai của anh ấy, Mã Hân là em gái Mã Hán đồng thời cũng là người yêu của Lạc Thiên.

Đây là Trần Du bạn của Tề Nhạc.

Cái người tóc dài này chính là con gián tóc dài Triệu Tước, Triệu Trinh là cháu của chú ta.

Người đang đứng dựa vào cửa chính là Bạch Diệp, là người giám hộ của Triệu Tước.

Giám cái đầu cậu – Triệu Tước trừng mắt nói

BNĐ nhìn chằm chằm Triệu Tước, sau đó cũng ko nói gì.

Tiểu lão hổ nhìn ta cái gì ?

Tôi là chuột bạch ko phải tiểu lão hổ.

Khóe miệng Triệu Tước liền giật.

Triển Chiêu quay lại trừng mắt Triệu Tước, chú ko im được à.

Sau đó anh quay đầu lại, Ngọc Đường người ngồi trên sopha là chú Bạch, chú ấy là ba cậu – Bạch Duẫn Văn, người bên cạnh chú ấy chính là mẹ cậu. Ba cậu là quan lớn trong quân đội hình sự.

Còn đây là ba tôi – Triển Khải Thiên, người còn lại là mẹ tôi. Ba tôi chính là thẩm phán làm trong tòa pháp chính

Mẹ tôi và mẹ cậu đều là bà nội trợ.BNĐ nghe xong hết liền gật đầu.

Miêu nhi, nếu tôi nói ra một chuyện chưa từng xảy ra câu sẽ tin tôi chứ ?

Nói xong BNĐ nhìn mọi người.

Ngọc Đường, tôi luôn tin cậu.

Được, vậy tôi sẽ nói đó là BNĐ trước đây vốn đã chết rồi, cậu tin ko ? BNĐ bây giờ tồn tại là nhờ vào một phần linh hồn cổ đại và hiện đại hòa lại làm một nên mới còn sống thôi chỉ cần thiếu một trong hai linh hồn đó tôi chắc chắn vĩnh viễn sẽ ko tỉnh, vả lại trí nhớ tôi hiện tại mất đi rất nhiều chỉ còn lại một ít vụn vặt nhỏ nhặt mà nhớ còn lại là ko nhớ được gì cả.

Khi BNĐ nói xong, tất cả mọi người im lặng.

Bạch Duẫn Văn thì đưa tay đỡ trán còn Triệu Tước và Bạch Diệp đều ko nói gì vì họ biết BNĐ đem tuổi thọ và mạng sống của mình đánh đổi cho các vị trưởng bối sống hạnh phúc, cho họ biết cuộc sống lâu nay vốn là thật ko phải là ảo.

Triển Khải Thiên nhìn Bạch Duẫn Văn lưng đang tựa vào sopha ko nói được gì, ông cũng chỉ biết thở dài.

Bạch Ngọc Đường bây giờ trở thành truyền kỳ khi cứu được hơn hai trăm người lớn cùng trẻ con ra khỏi phòng thí nghiệm và cứu được Bạch Diệp, chuyện này đã lan truyền tin tức từ năm trước.

Chính anh đã mở ra con đường ánh sáng mới cho các vị trưởng bối.

Triển Chiêu nghe xong liền cúi đầu cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn BNĐ nói, giọng nói ôn nhu dịu dàng nói với người trước mặt

Ngọc Đường, một năm trước tôi luôn ngồi cạnh giường nói xin cậu tỉnh lại, cậu biết ko tôi đã mơ một giấc mơ rất đặc biệt về một nơi

« Vân trung đao khách vân trung đao, tuyệt thế vô song Bạch Ngọc Đường »

« Thử Miêu liên thủ thiên hạ vô song »

Nơi tôi mơ chính là nơi của cổ đại, tôi còn mơ thấy chúng ta kết hôn có rất nhiều người chứng kiến nên cậu tỉnh lại có như thế nào tôi vẫn yêu cậu.

Triển Chiêu này chỉ tồn tại khi có Bạch Ngọc Đường, chỉ một mình BNĐ mà thôi cũng như cậu từng nói nếu tôi ra đi trước cậu thì cậu sẽ ở bên mộ phần tôi để bồi tôi mỗi ngày khi nào cậu già yếu sẽ cùng tôi xuống dưới đoạn đường hoàng tuyền đó để cùng đi thì tôi cũng thế thôi ko có cậu tôi sẽ giống Triệu Tước, mãi mãi sống cô đơn và đợi đến hơi thở cuối cùng tôi cũng sẽ đến bên cạnh cậu, cùng cậu nắm tay đi đoạn đường dài đó.

BNĐ nghe xong trái tim cũng rung động, sau đó anh nhìn vào đôi song mâu hổ phách của Triển Chiêu nhẹ nhàng ôn nhu như làn gió ấm áp cùng với giọng nói dịu dàng của anh vang lên

Miêu nhi, hãy cho tôi thời gian, sau đó chúng ta sẽ kết hôn.

Bao lâu tôi cũng sẽ chờ.

Tất cả mọi người đều cười khẽ.

Ôi chao, bao lâu tôi cũng sẽ chờ thật ngưỡng mộ a, Bạch đội trưởng và tiến sĩ Triển thật đẹp đôi.

Hà Doanh đứng bên cạnh ôm ngực nói

Sau đó BNĐ nhìn Bạch Diệp đang đứng cạnh cửa, anh liền suy nghĩ

Miêu nhi, cho tôi mượn gương.

Cậu mượn gương làm gì ?

Lúc BNĐ vừa nói mượn gương, Hà Doanh đã chạy ra ngoài lấy. Sau đó chạy vào đưa cho BNĐ

Mọi người ko biết tại sao anh muốn mượn gương.

BNĐ cầm gương sau đó nhìn chính mình trong gương.

Anh đã nằm gần hai năm, mái tóc đã rất dài, lại gầy đi rất nhiều còn trắng hơn nữa, gương mặt càng ngày càng tuyệt đẹp.

Anh nhìn chính mình trong gương một hồi lâu sau đó ngẩng đầu lên và đưa tay chỉ về Bạch Diệp

Người này là ba tôi phải ko ? Hồi nãy cậu nói ông ấy tên Bạch Diệp.

Tất cả đều mở to mắt nhìn, sau đó tập thể liền thử nhìn qua Bạch Duẫn Văn đang ngồi trên sopha mặt đang đen thui.

Triển Khải Thiên giữ tay ông lại để ông đừng tức giận.

Ngọc Đường, Bạch Diệp ko phải là ba cậu, người này mới là ba cậu. Triển Chiêu vừa nói vừa đưa tay chỉ về Bạch Duẫn Văn ngồi trên sopha sắc mặt đen thui.

Nga...........BNĐ lên tiếng.

Tát cả ko biết tiếng « nga...... » này của BNĐ mang theo ý tứ gì ?

Ngọc Đường, chú Bạch và dì rất lo cho cậu nên cậu nói chút gì đi, gọi một tiếng cũng được.

BNĐ nhìn Triển Chiêu, sau đó nhìn Bạch Duẫn Văn.

Mọi người thì đang chờ xem BNĐ sẽ gọi thế nào.

BNĐ diện vô biểu tình nhìn « ba » mình sau đó lên tiếng

Ba mẹ........ta......ko con ko sao.

Một tiếng gọi ba mẹ này nghe giống như xa lạ ko một chút tình cảm, lãnh đạm lạnh lùng mà gọi ra làm cho Bạch Duẫn Văn cùng vợ mình đều ko biết nói gì.

Bà Bạch liền đứng lên đi đến giường bệnh và vươn tay sờ lên mặt con trai mình

BNĐ liền hơi né qua nhưng sau đó lại ngồi yên.

Ai cũng thấy BNĐ rất xa cách.

Ngọc Đường, mẹ rất lo cho con, bây giờ thấy con tỉnh mẹ rất vui.

BNĐ chỉ gật đầu ko nói.

Sau đó trong phòng là ko khí quỷ dị cùng im lặng đến nổi ngay cả cây kim rớt xuống cũng nghe rất rõ.

Sự lạnh lùng và xa cách của BNĐ đối với ba mẹ mình.

Ko một ai lên tiếng cũng ko dám thở mạnh.

Triển Khải Thiên thấy ko ai nói gì bản thân ông cũng ko chịu nổi ko khí này lại thấy bọn trẻ ko ai dám lên tiếng nên ông đành đánh vỡ bầu ko khí quỷ dị

Cậu Dương Phàm, Ngọc Đường thằng bé có thể xuất viện chưa hay vẫn phải nằm ở trong bệnh viện.

A........Bạch đội trưởng có thể xuất viện rồi, thân thể chỉ còn yếu do nằm lâu về nhà dưỡng là được và phải nhớ uống thuốc với tẩm bổ nghỉ dưỡng thời gian sẽ bình thường lại. Nhưng mỗi tuần phải đến tái khám lại xem sức khỏe thế nào

Dương Phàm lên tiếng

Triển Khải Thiên liền đứng lên đi đến chỗ BNĐ xoa đầu anh

Ngọc Đường, cháu về nhà nhớ dưỡng thân thể cho tốt để phục hồi nhanh.

BNĐ liền gật đầu

Cám ơn chú Triển, cháu biết.

Chiêu, con nhớ chăm sóc Ngọc Đường cho tốt.

Vâng ba.

Chú Triển, khi cháu phục hồi khỏe mong chú cho cháu kết hôn cùng miêu nhi.

Đợi cháu khỏe đến cầu hôn thằng bé là được, nó đợi cháu tỉnh lâu rồi. Triển Khải Thiên cười

BNĐ cũng cười.

Ngọc Đường khi chú khỏe lại anh sẽ tổ chức hôn lễ lớn cho chú và tiểu Chiêu.

Cám ơn anh hai.

Trong ngày hôm đó BNĐ đã xuất viện trở về nhà.

...............

Khi BNĐ ngồi xe trở về nhà.

Về đến nhà anh nhìn xung quanh nhà rất đẹp vả lại anh có cảm giác đã được xây lại vì nó rất mới

Miêu nhi, nhà có phải được xây lại ko?

Triển Chiêu liền gật đầu, anh hai cho xây lại và nâng thêm hai tầng lầu, từ 2 tầng thành 4 tầng, cộng thêm đài phun nước.

Tiểu Bạch, bên phải là nhà ga đậu xe, bên trái phía sau là vườn hoa cùng hồ bơi, còn có phòng kính trồng rất nhiều hoa. Đi thôi tôi dẫn cậu lên phòng chúng ta.

BNĐ liền gật đầu.

Lúc này có hai chú chó rất lớn đang chạy tới cọ cọ Triển Chiêu.

BNĐ nhìn hai chú chó.

Ngọc Đường đây là chó ngao Tây Tạng, tên là Victor, ba tôi và ba cậu từ dưới quê đưa về nuối, trong nhà có đàn mèo lớn nhỏ nữa.

BNĐ đi theo Triển Chiêu vào trong nhà.

Công Tôn và Bạch Cẩm Đường đi phía trước, Bạch Diệp và Triệu Tước đi ở phía sau.

Cặp song sinh vốn đã về trước và đang trong nhà dọn dẹp cùng nhóm người SCI cũng đang tiếp

Bạch Trì và Triệu Trinh đang đi phía sau cùng.

Trinh, em thấy anh ba thay đổi nhiều quá, ít nói cười lắm.

Anh của em bị mất trí đó vả lại sống là nhờ vào phần hồn cổ đại nên ko nhớ được nhiều.

Vào trong nhà BNĐ nhìn xung quanh thì thấy rất rộng, trên trần nhà chùm đèn rất đẹp, giữa đại sảnh có rất nhiều sopha dài. Trên tường có một tivi rất mỏng mà to lớn và dài.

Ở giữa là cái bàn hình chữ nhật rất là dài, mặt bàn bằng thủy tinh.

Triển Chiêu liền vẫy tay với BNĐ ý bảo theo anh vào phòng bếp.

BNĐ liền đi theo, mái tóc anh dài tới thắt lưng nhưng chưa cắt. Trước khi rời khỏi bệnh viện Hà Doanh đưa cho anh một dải lụa để buộc tóc nên BNĐ chải đầu xong liền túm lấy ít tóc mà cột lại lúc đó làm ai cũng sửng sờ vì trông anh rất khác và rất lạ nhưng điều quan trọng chính là gương mặt rất là đẹp.

Lúc đó Tề Nhạc Trần Du và Hà Doanh liền nói

Bạch đội trưởng thiệt là xinh đẹp, đẹp đến ko còn thiên lý, tại sao đẹp hơn chúng ta a, cái này gọi là tuyệt sắc mỹ nhân a.

Lúc đó khóe miệng BNĐ giật liên tục, anh ko thích bị khen xinh đẹp nhưng anh ko nói.

...............

BNĐ đi vào nhà bếp thì thấy rất là rộng, tuy nói anh quên hết nhưng anh vẫn nhớ đồ trong phòng bếp.

Miêu nhi, có phải tủ lạnh đổi phải ko? Nhìn nó cao hơn tủ lạnh trước rất nhiều.

Cậu nhớ được sao.

Tôi nhớ mơ hồ thôi.

Đúng là đã được đổi vì Bạch Diệp và Triệu Tước sống chung nên anh hai đem đổi mọi thứ trong nhà rất nhiều. Chính vì thế cậu sau này ko cần rửa chén vì anh hai mua máy rửa chén luôn rồi, chỉ cần sắp chén đũa dơ vào và ấn nút là được.

Khóe miệng BNĐ giật liên tục, tâm nói "anh hai chơi sang a"

Ngọc Đường đi thôi, phòng chúng ta ở tầng 4.

BNĐ liền đi ra ngoài

Lúc này đàn mèo lớn nhỏ đến cọ cọ anh.

Miêu nhi, cậu đi đâu cũng chiêu mèo nhỉ, con mèo này sao mập thế? Còn có cả sư tử

BNĐ nói và chỉ vào Lỗ Ban.

Đây là Lỗ Ban, giống mèo Mianmar do anh hai đem về, còn đây là Lylia giống mèo Garfield, những con còn lại là con của nó, Lisbon là sư tử trắng Triệu Trinh nuôi, còn tiểu sư tử là con gián tóc dài cho tôi tên là mỳ mỳ.

Tên gì mà mỳ mỳ, ai đặt cho nó thế?

Là tôi đặt vì nó thích ăn mỳ ý cậu làm đó.

Chúng ta lên lầu thôi.

Nói xong anh cùng BNĐ đi lên lầu.

Phòng này là của anh hai cùng Công Tôn, bên trái là phòng của Triệu Trinh và Trì Trì, kế phòng của cả hai là phòng của cặp song sinh, bên phải là phòng của tôi và cậu. Bạch Diệp và Triệu Tước là kế phòng chúng ta.

Miêu nhi, tầng 2 và tầng 3 phòng trống sao?

Phải, cái đó để dành cho khách. Còn cái phòng kế phòng bếp chính là phòng ăn mà kế bên nữa chính là phòng để dụng cụ lau dọn nhà cửa và máy giặt.

Có một tầng sân thượng để dành phơi quần áo.

Phòng của tôi và cậu, anh hai vừa mới đặt tủ lạnh từ tuần trước, trong tủ lạnh có thức uống và đồ ăn, tối cậu có đói thì mở tủ lấy ăn ko cần xuống dưới nhà.

Triển Chiêu nói và dẫn BNĐ vào phòng.

Bước vào phòng đập vào mắt BNĐ chính là bức ảnh rất lớn có hai đứa nhỏ mặc đồ chú rể và cô dâu, mặt đối mặt hôn miệng đối miệng hôn nhau nhưng anh nhìn bé trai mặc đồ cô dâu lại là mình, anh liền dở khóc dở cười.

Mà phòng cực kỳ rộng, một máy tính bàn, màn hình máy tính lại siêu mỏng, một tivi, một tủ lạnh, trên giường có hai cái laptop, một máy tính bảng. Tủ quần áo cực lớn, nhất là cái giường king size màu trắng cùng với rèm màu lam, có cửa sổ và ban công có thể ra ngoài đứng nhìn hoặc để ghế ngồi.

Tôi nhớ hình như giường màu đen, sao thành trắng rồi.

Anh hai mới đổi, tôi liền nói đổi màu trắng.

Ngoài ra BNĐ thấy trên tường và trên tủ quần áo kể cả tủ lạnh đều có dán hình hoạt hình có cả hình doraemon, mà cái tủ lạnh trong phòng rất lớn, cùng với đèn ngủ hình giọt nước màu tím, một cái máy điều hòa treo trên tường.

Ngọc Đường bên đây là phòng tắm và phòng vệ sinh.

BNĐ nghe Triển Chiêu kêu liền đi đến.

Anh bước vào thì thấy phòng tắm rất rộng kết hợp với bồn tắm cực rộng, góc bên trái là bồn vệ sinh, góc bên phải là để rửa mặt, còn có một kệ tủ nhỏ. Anh liền đưa tay mở ra.

Ngọc Đường trong đó để sữa tắm, dầu gội và bàn chải cùng kem đánh răng.

Sau đó cả hai ra ngoài.

BNĐ liền nằm bẹp trên giường.

Trên giường có bốn năm cái gối nằm hai cái gối ôm dài, một cái chăn rất lớn.

Ngọc Đường......Triển Chiêu nói và xoay người lại thì thấy BNĐ đã ôm gối ngủ, anh liền đi lại kéo chăn lên và đắp cho BNĐ, sau đó mở máy điều hòa nhè nhẹ.

Triển Chiêu dẹp hết máy tính lên bàn kế bên để BNĐ ngủ thoải mái, sau đó anh ra khỏi phòng xuống dưới nhà.

............

Tiểu Chiêu, Ngọc Đường đâu ?

Anh hai, tiểu Bạch ngủ rồi.

Vậy để chú ấy ngủ đi.

Trì Trì đâu, còn Bạch Diệp nữa.

Trì Trì đang phụ chú ấy nấu cơm

Công Tôn ngồi kế bên BCĐ nói

Tiểu Chiêu, Ngọc Đường đã mất đi ký ức rất nhiều chú chăm sóc cho tốt.

Anh hai đừng lo, em sẽ chăm sóc tiểu Bạch thật tốt.

Sau đó BNĐ đánh một giấc tới 2h trưa mới dậy.

Anh liền rửa mặt và tắm sạch sẽ sau đó thay quần áo mới đi xuống lầu.

.................

Xuống dưới nhà anh thấy một mảnh im lặng, sau đó anh thấy chỉ có một mình Bạch Diệp đang ngồi trên sopha xem tivi, anh liền đi đến.

Sao có mình chú vậy, mọi người đâu rồi ?

Nhóm tiểu Chiêu đến SCI còn Cẩm Đường đến công ty, tên yêu nghiệt kia thì chạy đến SCI luôn rồi, Triệu Trinh cũng đi cùng.

Nếu cậu dậy rồi, ăn chút gì đi tôi có nấu, cậu ngồi xuống đi tôi lấy thức ăn cho.

BNĐ liền gật đầu và ngồi xuống, sau đó anh đưa tay cầm điều khiển tivi chuyển kênh, anh tùy tiện chuyển một kênh thì thấy trong tivi đang chiếu phim Bao Thanh Thiên, anh liền nhướng mày và xem thử, xem nửa chừng anh lắc đầu và đổi kênh khác.

Bạch Diệp đem thức ăn ra đặt trên bàn

Cậu ăn đi.

BNĐ liền đưa tay cầm chén và đũa lên sau đó ăn.

Anh vừa ăn vừa nhìn Bạch Diệp sau đó mở miệng

Tôi muốn hỏi chú một việc

Cậu hỏi đi.

Tại sao tôi và chú giống nhau như đúc, vẻ ngoài ấy mà chú lại ko phải ba tôi là chuyện lạ đó.

Tôi ko phải ba cậu, Duẫn Văn mới là ba cậu.

Nga......thật sao, sau đó BNĐ hầu như ko nói gì nữa cả, tiếp tục ăn cơm.

Ngọc Đường, cậu đang ăn cơm à ?

BNĐ quay đầu lại thì thấy TC đang đi đến, anh liền gật đầu. Miêu nhi, cậu về rồi sao ?

Đâu có án mạng nên đến một chút rồi về.

Sếp, sếp thấy trong người sao rồi a ?

Ngủ một giấc khỏe hơn nhiều rồi.


Quả nhiên tiểu lão hổ có khác, phục hồi nhanh thật.

Triệu Tước đi lại sopha ngồi xuống.

Anh trong tủ lạnh có trái cây, anh nhớ lấy ăn để phục hồi sức.

Bạch Trì đi đến nói

BNĐ liền gật đầu.

Công Tôn và BCĐ cũng bước vào.

Anh thấy có thêm vài người đi đến nhưng anh chẳng nhớ được ai liền nhìn mấy người vừa đến.

Ngọc Đường, đây là Trần Mật anh trai của Trần Du, còn người này là Lam Tây bạn trai của tiểu Du.

Đội trưởng Bạch tôi nghe tiểu Du nói anh đã tỉnh nên mua trái cây đến thăm.

Cám ơn.

Miêu nhi, người kế Trần Mật là ai thế?

Đây là Từ Liệt đang quen với Trần Mật, còn người này là ông nội của tiểu Du và Trần Mật.

Chà, trông cậu khỏe lắm đó.

Cám ơn lão gia tử.

Hai người này là ba mẹ của hai anh em họ, dì ấy là Tần Nghiên Phân,chú ấy là Trần Hưng Long.

BNĐ nghe có cảm giác quen, sau đó ko nói gì chỉ gật đầu.

Sau đó mọi người đều ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Tất cả đang rất vui vẻ trò chuyện thì cặp song sinh chạy đi mở cửa và chạy vào nói

Cục trưởng Bao đến.........

Sao nói nửa chừng rồi ko nói

BNĐ nhìn cặp song sinh.

Ách.......còn có.........

Cặp song sinh chưa nói xong thì thấy Bao Chửng cùng hai vị baba và mama đang đi vào.

Mọi người lo nhất là BNĐ sẽ gây nhau với Bạch Duẫn Văn.

Bao cục, ba mẹ, chú dì

Triển Chiêu lên tiếng.

Bao cục, ba mẹ chú dì

BNĐ cũng gọi nhưng mọi người đều nghe được hai từ "ba mẹ" mà anh gọi nghe rất xa lạ giống như miễn cưỡng.

Ngọc Đường, mẹ có nấu canh bổ cho con, con ăn đi.

BNĐ liền gật đầu

Con mới ăn cơm xong, chút con sẽ ăn.

Ngọc Đường cậu ăn chút canh đi, dù sao cậu đâu ăn cơm nhiều.

Anh liền thấy Triển Chiêu nháy mắt với mình.

Bạch Trì liền nhanh chân chạy vào bếp lấy hai chén sạch đem ra.

Bất đắc dĩ, BNĐ mở nắp sau đó múc ra chén và ăn.

Miêu nhi cậu cũng ăn đi.

Triển Chiêu cũng múc vào chén của mình cùng ăn với BNĐ.

Sau đó ko khí lại im lặng.

BNĐ ăn một chén cũng ko ăn nữa.

Cậu ko ăn nữa sao.

BNĐ liền gật đầu.

Tôi ăn cơm no rồi, để chút nữa ăn tiếp.

Ba. BNĐ lên tiếng

Chuyện gì? Bạch Duẫn Văn nhìn con trai mình

Vậy người này là gì của con và anh hai. BNĐ vừa nói vừa chỉ Bạch Diệp

Tới.....tâm mọi người đều nói sau đó nhìn nhau.

Ko là gì cả, người này là giám hộ của Triệu Tước.

Thật sao. BNĐ nhướng mày nói, câu này con thấy quen lắm.

Tuy nói con đúng là quên rất nhiều việc nhưng chỗ này vẫn có cảm giác từng gây một trận với ai đó ko nhớ nữa. BNĐ nói và chỉ vào đầu mình

Sắc mặt Bạch Duẫn Văn liền đen xuống.

Ngọc Đường, Bạch Diệp chính là chú của chúng ta. Bạch Cẩm Đường nói

Anh ko hề muốn thấy em trai mình cùng Bạch Duẫn Văn cãi nhau một trận.

Đại ca quả nhiên có khác

Tâm tất cả đều nói, cái này gọi là phòng ngừa bất trắc.

BNĐ liền nhướng mày, sau đó nhìn Bạch Diệp và suy nghĩ một chút.

Ngọc Đường, cậu đừng suy nghĩ gì nữa, chú ấy là chú của cậu.

Miêu nhi là chú ruột phải ko? Ông ấy là em trai của ba tôi à.

Tất cả đều im lặng, Triển Chiêu cũng ko biết nói sao.

Triệu Tước định mở miệng thì bị Bạch Diệp trừng mắt « em ngại thiên hạ chưa đủ loạn sao » nên chỉ còn biết im lặng.

Tại sao con luôn thích đặt vấn đề này thế. Bạch Duẫn Văn nhìn BNĐ

Ko phải là đặt vấn đề, một người đã dạo quỷ môn quan và đã thấy một người y hệt chú ta.

BNĐ lạnh lùng nói

Con nói dạo quỷ môn quan sao ?

Nga.........ba nghĩ người bị chấn thương nặng, trong lúc hôn mê ko biết gì sao ? Phải nói là BNĐ này vốn thấy một phần linh hồn của mình biến mất trước mặt sau đó thay thế vào chính là linh hồn người cổ đại để duy trì sự sống, ngoài ra còn thấy một Bạch Diệp khác nữa.

Tất cả đều im lặng đến nín thở và ngửi được mùi thuốc súng từ BNĐ và Bạch Duẫn Văn.

Nếu con đã thấy một Bạch Diệp khác thì con nên biết một điều đó là Bạch Diệp này chẳng quan hệ gì với người nhà họ Bạch.

Tại sao ko quan hệ, tôi và chú ấy vẻ ngoài y hệt, giả sử nếu ra đường có ai nghĩ hai người ko phải là cha con sao.

Triển Khải Thiên nắm lại Bạch Duẫn Văn đang bạo phát và nhìn con trai mình

Ngọc Đường, đừng nói chuyện này nữa, mọi người đang vui vẻ.

Miêu nhi, tôi cũng ko muốn nói nhưng tôi muốn biết rõ một chuyện đó là chú ta cùng anh hai và tôi là quan hệ gì, vì tôi biết anh hai lớn hơn tôi 8t, mẹ tôi sao có khả năng mới mười mấy tuổi có con đều này chứng minh tôi và anh hai tuy ko phải anh em ruột chỉ là anh em bác chú nhưng đối với tôi, anh ấy là anh hai ruột mà tôi yêu thương nhất.

Ba, con có thể nói sơ qua cho Ngọc Đường nghe được ko ? Triển Chiêu nhìn Triển Khải Thiên

Ông đành thở dài gật đầu và giữ lại Bạch Duẫn Văn.

Nhận được sự đồng ý, Triển Chiêu nhìn BNĐ chầm chậm nói Ngọc Đường, Bạch Diệp thật đã chết, tôi nghĩ người cậu thấy khi dạo quỷ môn quan chính là Bạch Diệp thật còn chú ta vốn là do sự đau lòng của ba cậu và ba tôi cùng Triệu Tước với cục trưởng Bao nên ko thể buông tay nhìn anh trai mình qua đời vì thế đã mở thiên văn tự chú quyết định tìm mở cánh cửa thiên đường để đưa Bạch Diệp thật trở về nhưng do ko hiểu hết chú văn tự nên mở lầm cánh cửa địa ngục và đưa chú ta đến đây, Bạch Diệp trước là một người văn nhã, còn người này chính là « quái vật » chú ta rất mạnh cũng là thành phẩm hoàn hảo. Năm đó anh hai chưa tròn một tuổi thì Bạch Diệp đã qua đời nên ba mẹ cậu nuôi nấng và xem như con ruột chính vì thế cậu và anh hai là quan hệ anh em bác nhưng đối với cậu hay với tôi thì anh ấy chính là người anh hai duy nhất mà chúng ta yêu thương, đó cũng như là anh trai ruột của cậu.

Khi nghe Triển Chiêu nói hết BNĐ nhìn anh liền khẽ nhắm mắt và cười một tiếng

Miêu nhi, dù như thế nào anh ấy vẫn là anh hai tôi yêu thương nhất ngoài ra Bạch Diệp cũng chính là chú tôi cái này ko được thay đổi biết vì sao tôi nói thế ko ?

BNĐ mở mắt nhìn TC.

Chú ta có đến từ địa ngục hay ko thì tôi ko cần biết, tôi biết được một chuyện chính là Bạch Diệp kia nói với tôi, « Bạch Diệp vẫn là Bạch Diệp, thay vì yếu đuối thì mạnh mẽ một chút là được, cho dù từ đâu đến cũng ko phải là vấn đề chính. Vấn đề chính đó là Bạch Diệp vẫn tồn tại và có thể là niềm an ủi đối với ba người còn lại và cũng đối với anh hai, đó là đều trời ban tặng. Chú ấy còn nói chỉ mong ba tôi, ba cậu và Triệu Tước cùng Bao cục vui vẻ hạnh phúc là ông ấy vui rồi »

Miêu nhi, cậu nghĩ một người đã qua đời thì có thể mở cánh cửa thiên đường hay địa ngục thì có thể đưa người về liền sao, người đã chết thì ko thể sống lại nếu đổi ngược là tôi thì tôi sẽ ko làm thế vì như thế chỉ làm cho người trở lại sống mà mang theo danh nghĩa giống như chỉ là cái bóng chứ ko phải người thật. Chính vì thế Bạch Diệp vốn đã chết nhưng lưu luyến rất nhiều thứ, ko muốn nhìn người thân đau khổ nên trong lúc vô tình hay cố tình khi thấy cánh cửa mở liền thấy đó là một tia hy vọng liền đem linh hồn bóng tối của mình trở về nhân gian. Con người ko ai gọi là ko có góc tối trong trái tim chỉ vì vẻ ngoài che kín tất cả khi bị bức đến đường cùng chắc chắn sẽ lộ rõ bản chất nhưng Bạch Diệp trước mặt chính là Bạch Diệp kia chỉ là chú ta mạnh hơn thôi. Còn ba tôi hay ba cậu cùng Triệu Tước ko hiểu rõ hết văn tự nên làm cho chính bản thân trẻ mãi ko già, tôi nghĩ câu văn tự họ thấy chính là « cái giá của sự vĩnh hằng » cũng là nguyên nhân đưa Bạch Diệp trở về được.

Tất cả nghe xong đều há to miệng.

Ngọc Đường, tôi và cậu là do thần minh tạo ra cậu tin ko?

BBNĐ liền giật mình, sau đó khóe miệng liền giật miêu nhi, chúng ta là do hai vị phụ thân kết hôn mới được sinh ra, thần minh ở đâu sinh ra, tôi và cậu vốn có nhân duyên ngàn năm nên bây giờ mới được ở cạnh nhau. Ngoài ra chỗ này trong đầu tôi có một giải thích cặn kẽ hơn nhưng tôi đang suy nghĩ và sắp xếp từ ngữ thế nào để nói cho cậu rõ một chuyện, cái chuyện này tôi ko bao giờ quên.

Tiểu Bạch, vậy cậu mau nói cho tôi nghe lâu nay tôi luôn mơ hồ.

Đừng gọi tôi như thỏ con cái gì "tiểu Bạch"

Trước đây tôi luôn gọi cậu như thế, cậu đâu ý kiến a. Triển Chiêu dẩu môi

Thôi được sợ cậu luôn rồi, gọi sao thì cứ gọi.

Chú Triển cháu có thể nói một sự thật ko. BNĐ nhìn Triển Khải Thiên nói

Ông liền cau mày, sao cháu biết chuyện này.

Tình tiết rất rõ nhiều thứ, cái gọi là yêu thương một người ko muốn người đó mất đi hay quên đi mọi thứ cũng như cháu đã đánh đổi sinh mạng và tuổi thọ cũng ko oán trách ai cả vì cháu chỉ mong tất cả đều sống cuộc sống thật chứ ko phải luôn mơ hồ ko biết đâu là thật đâu là giả mà cứ sống.

Nét mặt Triển Khải Thiên liền dãn ra sau đó có chút xấu hổ. Cháu muốn nói gì cứ nói đi.

BNĐ liền gật đầu. Miêu nhi, cậu đúng là do ba mẹ cậu sinh ra nhưng cậu có vẻ ngoài rất giống ba cậu đến cái bệnh dạ dày cũng là di truyền nhưng tính cách của cậu rất giống Triệu Tước kể cả sở thích ăn uống và thích chỉnh người khác nữa, cậu biết điều đó tượng trưng cho gì ko?

Triển Chiêu nhìn BNĐ sau đó anh có lẽ cũng đã hiểu nhưng vẻ mặt mang theo sự mơ hồ.

BNĐ liền vươn tay xoa lỗ tai TC, miêu nhi cậu vốn là con trai ruột của Triển Khải Thiên như khi được ra chưa đầy một tuổi có lẽ ba mẹ cậu đều đồng ý một chuyện đó là dùng gien của Triệu Tước tiêm vào thân thể cậu, nói chính xác hơn chú ta cũng là ba của cậu.

Triển Chiêu sửng sờ vẻ mặt liền thay đổi và định xoay đầu nhìn thì bị BNĐ giữ lại và nói

Cậu và chú ta ko giống hoàn toàn là vì trái tim cậu ấm áp hơn rất nhiều còn biết nghĩ cho người khác và tôi tin một đều trước khi Bạch Diệp qua đời Triệu Tước rất giống cậu nhưng sau đó chú ta đã hận vận mệnh, hận tại sao mình ko già, hận tại sao người ác thì sống dai hơn người hiền chú ta hận mọi thứ thì bản năng liền thay đổi.

Tôi cũng thế, sự đau lòng và hối hận của ba tôi chính vì thế trong người tôi có gien của Bạch Diệp, tôi cũng là quái vật đó chỉ là nó luôn ẩn nấp ko bị dồn tới con đường cuối ko lối thoát nó sẽ ko bao giờ bộc phát ra.

Triệu Tước yêu là Bạch Diệp sẽ ko có con vả lại tôi nhớ được một chuyện ba cậu từng nói "trước đây ba và Triệu Tước giống con và Ngọc Đường hiện nay" cậu hiểu câu đó ko, chính là yêu nhau a. Vì vậy khi cậu ra đời thì thần minh đã ban điều ước cho chú ta. Còn một điều tiên quyết chính là cậu tài giỏi và thông minh hơn chú ta, chỉ là chú ta trải đời và có kinh nghiệm hơn cậu a.

Triệu Trinh lại là cháu chú ta, lại yêu Bạch Trì nên cũng như ko có con cái rồi. Cậu hiểu ko miêu nhi.

Triển Chiêu liền gật đầu.

BNĐ nói xong liền quay qua nhìn Bạch Duẫn Văn, chính vì thế Bạch Diệp chính là chú của con, điều này sẽ ko thay đổi.

Người này ko phải là chú của con. Bạch Duẫn Văn lên tiếng, vĩnh viễn sẽ ko phải.

Thật ra là năm xưa ba mang theo sự xấu hổ hay hối hận, ba hối hận vì Bạch Diệp qua đời hay cảm thấy xấu hổ vì ko cứu được ông ấy, đến bây giờ ba vẫn cố chấp ko muốn thừa nhận sự thật vậy năm xưa ba đưa Bạch Diệp trở về làm gì và ba xem người này là quái vật sao, ko phải con người sao?

Rầm.........con nói cái gì. Bạch Duẫn Văn tức giận đến mức vỗ bàn

Ngọc Đường, con đừng nói chuyện với ba con như thế. Bạch mama thấy chồng mình rất tức giận.

Con chỉ cảm giác mình ko nói sai, trốn tránh ko phải là giải pháp mãi mãi.

Bạch Duẫn Văn đi tới giơ tay lên.

Ba muốn đánh hay muốn nói.

Ngọc Đường, cậu đừng như vậy mà.

Miêu nhi, đây là sự thật, sự thật vẫn mãi là sự thật, ko ai có thể trở về quá khứ để thay đổi mọi thứ, chấp nhận sự thật mới là giải pháp tốt.

Triển Khải Thiên liền ngăn lại tay của Bạch Duẫn Văn. Duẫn Văn cậu mau bình tĩnh.

Nếu là trước đây nó sẽ ko làm phản đến thế.

Nga.....ý ba là ba đang nói, mau trả BNĐ trước đây phải ko? Đúng vậy BNĐ bây giờ chính là người cổ đại, ko còn là BNĐ cách đây vài năm trước nhưng ngươi nhớ một chuyện cho rõ đó là nếu là trước đây thì chắc chắn một ngày nào đó BNĐ cũng sẽ bộc phát thực sự, ta chỉ là nói trước thôi. "ba" muốn chứng minh một điều ko đó là cùng ra ngoài để người khác nhận định ai mới giống cha con.

Trí nhớ của BNĐ vốn rất vụn vặt nhưng luôn nhớ rõ một vài việc đó là luôn gây nhau với "ba" mình về chuyện của Bạch Cẩm Đường.

Bạch Duẫn Văn ko nói được gì chỉ còn biết bỏ tay xuống sau đó quay người đi, nếu cậu muốn biết mình là con trai của ai thì xét nghiệm DNA đi cậu sẽ biết có phải con tôi ko.

Tôi chỉ là một người chỉ biết đứng nhìn anh trai cùng con trai xảy ra chuyện mà ko cứu được.

Bạch Duẫn Văn liền rời đi, Bạch mama nhìn con trai mình cũng đi về.

Triển Khải Thiên thở dài, Ngọc Đường cháu đừng nói chuyện với Duẫn Văn như thế nữa, cậu ấy có nỗi khổ và đau lòng rất lớn ko thể nói cùng ai.

Ông cùng vợ mình cũng rời đi.

Trong nhà ai cũng ko dám lên tiếng.

Triển Chiêu nhìn BNĐ cũng ko nói được gì, cậu ko ngờ BNĐ một ngàn năm trước bản tính thật ác liệt.

BNĐ ngồi trên sopha xoa thái dương vừa rồi anh cảm giác bản thân rất tức giận, nói gì đi nữa thân thể là người hiện đại, linh hồn cổ đại duy trì sự sống nhưng tính cách tuy giống nhau bản tính luôn vẫn có chút đối lập, sự nổi giận này ko phải là của BNĐ cổ đại hay hiện đại, linh hồn đã hòa làm một thì tính cách cũng thay đổi rất nhiều, muốn khống chế ko dễ.

Bạch Diệp ngồi đối diện cũng ko nói gì ông chỉ nhìn nền nhà đóng một tầng băng rất mỏng liền chọt Triệu Tước.

Triệu Tước nhìn qua.

Bạch Diệp chỉ chỉ mặt đất.

Ông liền nhìn và há miệng thành chữ O, sau đó ngẩng đầu lên nhìn BNĐ đang nhắm mắt xoa thái dương và ngoắc tay với Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy liền dùng ánh mắt cảnh cáo "chú đừng làm rộn chuyện"

Triệu Tước liền trừng mắt, con mèo thối nhìn xuống nền nhà đi. Còn ko nhìn những người xung quanh.

Triển Chiêu nhìn thử những người còn lại ngay cả Bạch Cẩm Đường và Công Tôn miệng cũng há thành chữ O mang theo sự ngạc nhiên, anh liền nhìn xuống nền nhà sau đó bản thân cũng sửng sốt vì dưới nền nhà đóng tầng băng rất mỏng, bây giờ anh mới nhớ lại vừa rồi có một luồng khí rất lạnh bao trùm căn nhà.

Triển Chiêu liền nhìn BNĐ.

Ngọc Đường, nhà bị đóng băng rồi.

Hả? Cái gì đóng băng. BNĐ mở mắt và bỏ tay đang xoa thái dương xuống.

Nội lực gì đó cổ đại của cậu đóng băng nhà mất rồi.

Tất cả đều gật đầu.

BNĐ nhìn thấy cũng hơi giật mình, tâm nói "chẳng lẽ tức giận làm nội lực trong người loạn lên xem ra mình phải tìm cách ổn định lại mới được"

Sau đó BNĐ phất tay hai cái, tầng băng mỏng tan ra sau đó nhà liền khô lại.


Sếp quả nhiên là thần thánh a, sau khi tỉnh lại mạnh hơn rất nhiều còn thần nữa, đây chính là cái gì anh hùng thời cổ đại.

Triệu Hổ nói liên tục.

Ai cũng gật đầu.

BNĐ dở khóc dở cười nhìn Triệu Hổ rất là nhị hóa (nhị hóa: ngốc nghếch, khờ khạo)

Này con gián họ Bạch, xem ra bây giờ tiểu lão hổ mạnh hơn anh rất nhiều đó.

Bạch Diệp bất đắc dĩ nhìn Triệu Tước gọi mình là "con gián họ Bạch", ông chỉ gật đầu. Sau đó cũng thở dài

Anh có nghĩ nhờ tiểu lão hổ làm đá bào bằng cách phất tay một cái là được

Bạch Diệp hết chỗ nói, khóe miệng giật liên tục nghĩ "nội lực của người ta mà xem như máy xay đá bào, mình có nên nhờ Ngọc Đường đông lạnh em ấy cho rồi để đỡ phải chạy tới lui tóm người lại"

.................

ertInB��T���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro