Chương 1: Mùa hạ thoáng qua năm mười bảy tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng tư trời bắt đầu chuyển hạ, tiết trời bắt đầu nóng lên, tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa lớp 11a5.
Tùng, tùng...
Chỉ đợi âm thanh quen thuộc trống trường vang lên, tất cả học sinh vội chạy ra ngoài đi chơi sau tiết học toán của thầy Phương.
“Thằng Trung, đi lấy nước với tao”
Lê Thanh Phong ngoắc ngoắc tay lôi thằng bạn thân của anh đi lấy nước ở trước phòng thầy cô, anh có linh cảm hôm nay anh sẽ gặp được một việc gì đó, nếu không đi anh sẽ nuối tiếc cả đời.
Lớp 11a5 ở tầng hai gần cầu thang, mọi ngày cầu thang này vắng người, gần như không có ai nhưng hôm nay anh lại thấy có hai cô gái chạy lên vội lên cầu thang giục nhau lên vội.
“Lẹ lên, không kịp giờ lát lại bị mắng đấy”
Trần Nam Tư quay lại vội lôi cô bạn thân của mình cười một cách bất đắc dĩ, cô thầm than trong lòng, trời nóng chết mất, mong không ai thấy bộ dạng mồ hôi đầy người chạy nộp bài muộn của cô.
“Cũng tại mày đòi đi lấy nước mới quên không nộp bài đấy, bà đó giết chết tao với mày mất”
Mai Phương vừa chạy vừa mắng lại Nam Tư, con bạn ngốc này, lần nào cũng gây chuyện.
Cho tới khi hai cô chạy khuất khỏi hành lang vào văn phòng mấy thầy cô Toán hay ngồi sau giờ ra chơi mỗi giờ Lê Thanh Phong vẫn chưa hoàn hồn.
Khoảnh khắc cô gái chạy trước kia chạy qua, dù chỉ là một khắc vô tình, cả trái tim anh như lỡ một nhịp, ánh nắng hạ nhẹ chiếu lên khuôn mặt của thiếu nữ, nụ cười bất đắc dĩ của cô vốn chẳng có gì đặc biệt lại khiến anh loạn nhịp.
Khoảnh khắc đó anh cảm thấy như có giọng nói thúc giục anh, là cô ấy, người anh muốn gặp là cô, người dù chỉ lần đầu gặp cũng khiến anh loạn nhịp.
“Thằng Phong, mày có định đi không đấy thằng kia”
Trần Trung lôi tay thằng bạn vừa phát cáu, thằng này đang đi tự dưng dừng lại, điên không chứ.
“Mày có biết cô bạn buộc tóc đuôi ngựa ban nãy không?”
Anh quay qua hỏi Trung, anh muốn biết tên cô, có một thứ gì đó thôi thúc anh muốn biết tên cô.
“À, con bé em họ tao, Trần Nam Tư, mày hỏi làm gì?”
Nhưng câu hỏi ngày đó anh không trả lời, có những thứ thay đổi, chỉ cần anh biết là đủ.
***
Từ ngày ở hành lang ấy, anh hỏi một lượt thông tin về cô, biết được cô học lớp 11a7 bên cạnh Lê Thanh Phong sẽ luôn tìm cớ đi ngang qua lớp cô.
Cô thường ở trong lớp làm bài lúc ra chơi, hoặc ngồi nói chuyện với mấy bạn nữ cùng lớp. Mỗi lần ngang qua anh lại thầm ghi nhớ thói quen bất giác của cô.
...
“Ê, Lê Thanh Phong lớp bên dạo này hay đi ngang qua đây quá”
Khánh Linh khẽ kéo tay Trần Nam Tư kể cho cô nghe phát hiện gần đây của cô nàng.
“Cậu ấy đẹp chết mất, nam thần chỉ cần đi qua đủ người hóng mòn con mắt. Nhưng mà rõ ràng cậu ấy toàn ở trong lớp, sao mấy ngày nay cứ đi qua lớp mình nhỉ, thỉnh thoảng còn nhìn vô đây”
“Có hả, khéo mày ảo tưởng đấy”
Cô không quan tâm cho lắm, áp lực việc học của Nam Tư gần như chiếm toàn bộ cuộc sống khiến cô không có thời gian nghỉ, cô cũng chẳng có thời gian để ý mấy việc xung quanh.
“Mày đừng nói mày không quan tâm nha, trai đẹp hiếm hoi, không ngắm tiếc lắm đấy”
Nam Tư khẽ lắc đầu, mấy việc như này kì thực cô không có hứng thú, nhưng dưới tác động của Khánh Linh, mọi thông tin về Lê Thanh Phong cô đã nhớ hết.
Đẹp trai, cao một mét tám bảy, học giỏi, nhà có điều kiện, hơi độc mồm...
Tóm lại đủ thông tin về anh đã được cô hết sức tiếp nhận, như cảm thấy chưa đủ, sau khi canh giờ ra chơi tiết hai, cô bạn lại bắt cô nhìn ra cửa sổ nhìn lát anh đi qua.
“Kìa, cậu ấy kìa!”
Khánh Linh vội lắc cô bạn mình nhìn qua, ngoài cửa sổ, cậu nam sinh đi qua, gương mặt đẹp không tì vết mang chút nét của thiếu niên nhưng từ người anh lại tỏa ra khí chất áp bức người khác, đan xen trong đó là sự ngạo mạn nho nhỏ.
Cùng lúc này anh theo thói quen khẽ nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn về phía mình.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh, tim ơi đừng đập mạnh thế được không!
Anh cố chấn tĩnh mỉm cười với cô, khoảnh khắc đó anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ. Nụ cười này liệu có đạt chuẩn chưa? Nhỡ đâu hôm nay Nam Tư quay ra vì phát hiện ra mình? Nhỡ đâu cậu ấy coi mình là biến thái!!???
Trong mắt Nam Tư lúc này đầy hoang mang, hình như tim cô lỡ một nhịp rồi, cô nhìn nốt ruồi lệ khóe mắt anh đang cười, đôi mắt của cậu bạn này thật sự rất đẹp, có một cái gì đó thật sự rất quen thuộc, có hình ảnh nào cứ mờ mờ hiện ra trong tâm trí cô. Lúc ấy cô vô thức nhìn anh khẽ cười đáp lại.
***
Cho tới khi Lê Thanh Phong chạy lẹ đi vẫn chưa thể kìm lại được sự hoảng hốt trong tâm trí anh, Nam Tư vừa cười đáp lại anh.
Không cần biết gì, cậu ấy dễ thương chết mất, cậu ấy có nốt ruồi nhỏ ở má trái, lúc cười đáng yêu quá!!
Thanh Phong sắp chết mất, lần đầu anh biết việc thích một người có thể ảnh hưởng lớn thế nào tới bản thân.
...
Nam Tư cũng không biết bản thân ban nãy cười lại phía anh là sao, cho tới khi Khánh Linh cùng mấy đứa con gái trong lớp thi nhau nói về Lê Thanh Phong cô mới bừng tỉnh.
Hình như có người nói với cô, thời khắc này trở đi, trái tim cô đã lỡ thích cậu bạn lớp bên Lê Thanh Phong.
***
Yêu thầm thời thanh xuân vốn dĩ là chuyện của một người, nhìn thấy người ấy sẽ không kìm được ánh mắt về phía người đó.
Mùa hạ năm 17 tuổi trong tim của Lê Thanh Phong cùng Trần Nam Tư lặng lẽ trồng một hạt hạt giống bí mật mang tên tình đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro