Chương 2: Bí mật của anh năm mười bảy tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa năm liên tiếp cho tới tận năm lớp mười hai, Lê Thanh Phong đều đặn đi qua lớp 12a7, đều đặn cười với Trần Nam Tư dường như là đã trở thành thói quen.
Cô sẽ mong giờ ra chơi giữa tiết nhanh đến để gặp anh, anh cũng mong giờ ra chơi đến lẹ để có thể nhìn thấy cô.
Chính chủ chưa dám nhưng người bạn thân Mai Phương của Nam Tư lại chịu hết nổi. Cười cười qua lại thế ngốc chết đi được con bạn ngốc!
“Mày ra bắt chuyện, xin facebook người ta cho tao, đm mãi vẫn chưa xong. Nửa năm rồi đấy, nửa năm chỉ nhìn rồi khẽ cười, mọi người thì bình thường hay không tao không biết chứ tao là tao biết mày thích thằng Phong chắc đấy đm”
Cô nàng vừa nói thầm vừa nhéo tay của Nam Tư, con bạn não heo, học thì giỏi mà não yêu đương sao nhảy chậm thế!
Nhưng nhìn vẻ lặng im chịu trận của con bạn, Mai Phương biết ngay bản thân đã đến lúc ra tay, vì sự nghiệp bà mối của mình, cô nàng đặt mục tiêu đập thằng bạn thân của Phong kiêm anh họ của con bạn mình tới khi thằng đó nhả ra facebook Phong.
“Mày đợi đấy, trông xinh mà não heo không biết bao giờ tụi mày mới tiến triển nổi đến bước làm bạn đây”
***
“Thằng Trung, qua đây tao bảo”
Vừa hết tiết cô nang chạy sang lớp bên lôi cậu bạn Trung ra một góc bên cạnh.
“Đừng nói mày lôi tao vào đây để thu hút sự chú ý của tao nha Phương, mày không phải gu của anh đâu”
Nhưng chưa kịp để Trung ảo tưởng tiếp, cô nàng lạnh lùng vào thẳng vấn đề.
“Dụ Phong kết bạn với em họ mày đi, không tao sẽ mách mẹ mày điểm kiểm tra kì này của mày”
Trung chưa kịp phản ứng đã nghe thấy lời phía sau, cậu chính là không dám phản ứng gì ngoài gật đầu vâng dạ dù chưa biết đầu cuối ra sao. Cô bạn của em họ mình mạnh quá, đánh không lại mất.
...
“Chúa Thượng, ngài giúp thần một việc được không? Sinh mạng nhỏ bé của thần đang nằm hết trong tay Chúa Thượng”
Vừa vô lớp cậu bạn đã vội bán thảm xin trợ giúp của Thanh Phong, thần chưa muốn chết dưới tay Bà Chúa Má Mì!!!
“Liên quan quái tới tao?”
Lê Thanh Phong bật chế độ cảnh giác với cậu bạn thân, anh khẽ lười nhác nhìn qua Trung. Lúc nào không nói, lại nói lúc anh đang tính đi qua nhìn lén Nam Tư là sao!
Đợi khi cậu kể toàn bộ sự tình, Trung đau khổ xin:
“Chúa Thượng bắt chuyện với nhỏ Nam Tư em họ thần rồi kết bạn với nhỏ được không, không con hàng xóm nhà thần giết thần mất”
Trung cũng thầm rơi lệ cho số phận cậu, thằng bạn mình như đóa hoa cao lãnh độc miệng này sao chủ động được, ca này qua sao được đây!
“Để xem”
Này là không được rồi, đau lòng chết mất.
Nhưng cậu không biết cậu bạn mình trong một khắc khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng có cơ hội bắt chuyện với Nam Tư, cơ hội mà Lê Thanh Phong đợi cuối cùng cũng có được.
***
“Trần Nam Tư?”
Lê Thanh Phong đứng ngoài cửa lớp lúc cuối giờ khẽ gọi cô, tên cô dường như đã khắc sâu trong tâm trí anh rất lâu trước đó mà nguyên nhân anh cũng không rõ.
“Cậu...”
Trần Nam Tư hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh, khoảnh khắc anh gọi tên cô, lần đầu cô nghe thấy giọng anh nhưng sao quen thuộc tới lạ, dường như anh đã từng gọi cô rất nhiều lần về trước.
“Mình là...”
“Lê Thanh Phong lớp 12a5, mình biết cậu, không chỉ mình, cả trường đều biết cậu đó”
Cô khẽ cười, anh đáng yêu thật, thật sự anh không biết bản thân rất nổi hay sao?
“Ừm, còn cậu là Trần Nam Tư, học sinh giỏi của khối xã hội”
Khoảnh khắc gọi tên cô lần nữa, trái tim anh dường như có người nói cho anh biết anh quen thuộc với cô rất lâu về trước. Còn thân thuộc hơn cái nửa năm yêu thầm này của anh.
“Vậy cậu tới đây là...?”
Cô khá thắc mắc, cho dù thích anh, lí trí của cô cũng hiểu rõ bản thân không đủ khả năng để anh để ý chứ?
“Làm bạn với cậu”
Anh đáp lại cô ngay lập tức khiến ngay cả anh cũng không lường được, đợi khi nhận ra Lê Thanh Phong đã đáp lại trong vô thức câu hỏi ấy.
“Mình có thể làm bạn với cậu không?”
Khoảnh khắc này thời gian của Trần Nam Tư tựa như dừng lại. Cậu ấy nói muốn làm bạn với cô? Cô có thể bước gần tới thế giới của anh?
“Được chứ”
***
Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại cách họ quen biết nhau chính thức này cô thường bật cười vừa nghịch tóc anh vừa hỏi lí do anh thích cô.
Những lúc ấy anh để mặc cô nghịch tóc mình rồi khẽ nói: “Vì mùa hạ của anh năm ấy là em”
Cô thường lắc đầu không hiểu, anh cũng không nói cô hay.
Vì rất lâu rất lâu, không phải lần gặp ấy, mà là rất rất lâu, bao vòng tuần hoàn lặp lại khiến anh chỉ cần nhìn thấy cô đã không thể rời mắt đi.
Mùa hạ năm mười bảy tuổi, em xông vào thế giới của anh, khiến sự kiêu ngạo trong anh sụp đổ chỉ vì em, dù bao năm cũng chỉ vì cô gái nhỏ Trần Nam Tư ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro