Chương 13: Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngọn gió thổi qua, không khí im lặng bao trùm giữa năm người. Ức Giác Giả Ma hừ hừ mấy tiếng liếc nhìn Lam Tư Truy cùng Kim Lăng, cả hai vì cái nhìn này mà cúi đầu đỏ mặt. Ngụy Vô Tiện nhích lại gần Lam Vong Cơ thì thầm nói.

"Có phải, Cô Tô Lam thị các ngươi đều thích dã chiến không?"

Lam Vong Cơ nghe xong khóe môi có chút giật giật.

"Hay lắm, hay lắm."

Giọng nói đanh thép, giễu cợt cùng với đó là một tràn vỗ tay dài. Kim Lăng nghe tiếng sắc mặt thoáng chóc trắng bệch, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn người vừa lên núi.

Giang Trừng sắc mặt giận dữ, tử điện trên tay phát ra ánh sáng màu tím quỷ dị trong vô cùng dọa người.

Ngụy Vô Tiện cũng nhìn hắn, vừa định mở miệng lên tiếng thì nghe thấy tiếng chó sủa, theo phải xạ nhảy một cái lên người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng thuận thế đỡ lấy eo hắn.

"Lam Trạm có chó."

Giọng Ngụy Vô Tiện rưng rưng như sắp khóc đến nơi.

"Ừ."

Lam Vong Cơ lạnh nhạt đáp, sau đó hình như thấy không đúng liền nói thêm.

"Có ta ở đây."

Kim Lăng không thèm liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, chỉ chăm chăm nhìn vào Giang Trừng.

"Cữu cữu ngươi đến đây lúc nào?"

Giang Trừng cười khẩy: "Không sớm không muộn vừa vặn nghe hết chuyện "tốt" ngươi đã làm."

Giang Trừng mấy ngày trước đến Kim Lân Đài tìm Kim Lăng định rủ đứa cháu này cùng đi săn đêm. Cũng hiếm khi Giang Trừng rảnh như vậy chỉ muốn cùng đứa cháu này bồi đắp chút tình cảm. Thế mà, vừa tới hạ nhân liền báo với hắn Kim Lăng đã đi đến Cô Tô Lam thị dự thính đã hơn nửa tháng rồi.

Giang Trừng nghe xong hỏa khí dâng lên, hắn dẫn Tiên Tử cùng đến Cô Tô Lam thị đòi người. Ai ngờ, lúc đến nơi Lam Cảnh Nghi lại nói Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong cơ đi đâu rồi. Nộ khí càng tăng cao, Giang Trừng để Tiên Tử đánh hơi đi tìm Kim Lăng, jắn quyết định, khi gặp lại đứa cháu này sẽ dùng Tử Điện đánh gãy chân nó.

Nhưng thật không ngờ, hắn vừa lên núi liền nghe được "lịch sử" kinh hách này của Kim Lăng. Thế mà, Kim Lăng lại cùng cái tên Lam Tư Truy kia có loại quan hệ đáng chết này.

Giang Trừng lại bật cười, nụ cười như Diêm La vương đến đòi mạng: "Ta mà không đến thì chắc có lẽ sẽ không biết được đứa cháu này của ta. Thế mà lại có thể làm loại chuyện "hay" đó.

Ngụy Vô Tiện thò đầu ra khỏi ngực Lam Vong Cơ nói.

"Này ngươi đừng dùng giọng điệu đó có được không?"

Giang Trừng không trả lời hắn chỉ nhẹ nhàng gọi "Tiên Tử". Tiên Tử hiểu ý sủa lơn hai tiếng nhưng chạm đến ánh mắt của Lam Vong Cơ liền cụp tai xuống lùi ra sau lưng Giang Trừng.

Tuy chỉ hai tiếng sủa thôi cũng khiến cả người Ngụy Vô Tiện run lên, càng ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ.

Nhìn hành động đó của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng liền cười khinh bỉ.

"Những chuyện tốt ngươi không học toàn học những chuyện xấu, còn dám qua lại với người Cô Tô Lam thị."

Kim Lăng cắn cắn môi liền lên tiếng.

"Người Lam gia thì có gì không tốt chứ."

Giang Trừng nghe câu này liền nhớ lại lúc Ngụy Vô Tiện đặt tên cho Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện cũng đã nói một câu y như vậy.

Lam Tư Truy thấy sắc mặt Giang Trừng càng ngày càng tệ liền nghiêm túc nói.

"Giang tông chủ việc này ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm."

"Ngươi không chịu trách nhiệm không lẽ Giang gia bọn ta chịu trách nhiệm?"

Giang Trừng tức giận nói.

Kim Lăng cứ tưởng Giang Trừng sẽ lại giáo huấn mình, định lên tiếng xin lỗi hắn thì nghe Giang Trừng nói.

"Ta biết rõ ngươi mà Ngụy Vô Tiện."

Ngụy Vô Tiện ngơ ra, hình như hắn đã làm gì, thế là lại nghe Giang Trừng nói tiếp.

"Trước đây ngươi đặt cái tên Như Lan này có phải trong đầu đã tính kế sẵn sẽ để con cháu của Giang gia cùng Kim gia giống ngươi trở thành người Lam gia hay không?"

Ngụy Vô Tiện á khẩu, hắn không có nha.

Giang Trừng lại nói: "Lúc đó còn nói cái gì mà quân tử như lan. Ta khinh, rõ ràng ngươi muốn cháu ta sau này lớn lên sẽ thành người Lam gia."

Ngụy Vô Tiện khuôn mặt méo mó: "Giang Trừng, ta không có. Ta thề, lúc đặt tên này ta rõ ràng là nghĩ như vậy không liên quan gì đến Lam gia."

Giang Trừng không đáp chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện bằng ánh mắt phẫn nộ, là cự kì phẩn nộ.

*

Trời tối, năm con người cùng một con chó đi chậm rãi xuống dưới núi. Ngụy Vô Tiện vẫn là được Lam Vong Cơ bế lên, thoải mái ở trong lòng nam nhân của mình.

Giang Trừng không thèm quan tâm bọn họ cùng Tiên Tử đi phía trước. Bóng dáng hắn trong đêm đen đột nhiên cô đơn đến lạ, Kim Lăng nhìn bóng hắn, nhiều lần muốn mở miệng nhưng không biết lời nào để nói.

Lam Tư Truy biết được trong lòng hắn nghĩ gì, nhẹ nhàng đem tay mình bọc lại tay Kim Lăng. Tay Kim Lăng được nhận hơi ấm từ Lam Tư Truy, nghiêng đầu nhìn y. Lam Tư Truy không nói chỉ hướng hắn mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

"Ta sẽ tìm lúc khác nói chuyện với cữu cữu." Kim Lăng nhỏ giọng nói.

Lam Tư Truy gật đầu: "Ta đi cùng ngươi, là ta cướp mất cháu trai quý báu của Giang tông chủ, phải nên tạ tội."

Kim Lăng nghe vậy bật cười, nhón chân hôn lên môi Lam Tư Truy một cái.

"Lam Nguyện ta yêu ngươi đến chết mất."

Lam Tư Truy nhướng mày, đôi con ngươi như chứa cả triệu vì tinh tú sáng lấp lánh.

"Như Lan ta cũng rất yêu ngươi."

Dẫn đầu là một người một chó. Giữa hàng là một nam nhân đang được một nam nhân khác bế lên. Cuối hàng, là hai thiếu niên đang nắm tay nhau vừa bước về phía trước vừa tâm tình.

HOÀN CHÍNH VĂN

Chụt Chụt: Các cô Giáng Sinh vui vẻ❤. Yêu các cô❤.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro