[Ace x Keiwa] Rượu vang đỏ và bạc hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://zhongshi597.lofter.com/post/30957f0b_2baa4d0b4

Đó là ABO!

Có một chút thích thích

Ngôi sao lớn (fox) x tổng giám đốc (tanuki)

Rượu vang đỏ × bạc hà

Chỉ là một con cáo mưu mô lợi dụng kỳ dịch cảm để bám lấy vợ mình ( có làm nũng tanuki)

Có OOC, xin lỗi trước nhé

Từ khóa: Thời kỳ dịch cảm, xây tổ, Omega đi công tác, khóc lóc Alpha, cáo mưu mô.

Đừng chê nếu bài viết chưa hay




"Cho nên bây giờ là tình huống gì?" Sakurai Keiwa, người vừa xuống máy bay, hỏi người đại diện ở đầu dây bên kia.

Cho dù Tanuki tính tình tốt cũng bởi vì người đại diện trao đổi không có hiệu quả mà sinh ra cảm xúc không kiên nhẫn

"...Đó là, Ace đột nhiên kỳ dịch cảm phát tác, tất cả những lịch trình tiếp theo đều phải hoãn lại."

"Chuyện xảy ra khi nào?" Người bên kia do dự một chút, phải một lúc lâu mới nói: "Đêm qua."

Sakurai Keiwa ở trong lòng "Chậc" một tiếng, "Vậy anh ấy hiện tại đang ở nơi nào? ở trong căn hộ sao?", cậu một bên lôi kéo hành lý, một bên nói với người đại diện.

"Không phải, Ace nhất quyết muốn về nhà, hơn nữa thái độ còn không phải bình thường...... Cứng rắn, cho nên chúng tôi.....cứ để anh ấy đi ."

Có thể làm cho người đại diện nói ra từ "cứng rắn" này, Sakurai Keiwa liền ý thức được lần này hình như có chút nghiêm trọng, dù sao anh ấy ở trước mặt người ngoài vẫn luôn là một bộ ôn hòa lại cười híp mắt. (ps: Đây chỉ là bộ lọc riêng của Keiwa)

"Nhà" chính là ngôi nhà bình thường mà Sakurai Keiwa và Ukiyo Ace ở cùng nhau, còn căn hộ là nơi hai người đi công tác mới có thể ở đó, hơn nữa còn gọi nó một cách hoa mỹ là: "Không có Keiwa ở nhà, tôi không thể ở lại lâu hơn, thay vì ở nhà nhìn vật nhớ người, còn không bằng chờ Keiwa đi công tác trở về rồi mới về nhà."

"Được, tôi biết rồi." Sakurai Keiwa cúp điện thoại, vội vàng trở về nhà.





Vừa đẩy cửa ra, pheromone có mùi rượu vang đỏ của Alpha liền ập vào mặt, Sakurai Keiwa nhăn mũi, mới vào nhà mà pheromone đã nồng như vậy sao?

Công bằng mà nói, mùi pheromone của Ukiyo Ace cũng không phải là loại khó ngửi, nhưng cậu vẫn không thể ngửi quen được mùi pheromone của anh.

Sakurai Keiwa đóng cửa lại, phòng ngừa mùi pheromone làm phiền hàng xóm bên cạnh. Cậu bước qua phòng khách và mở cửa phòng ngủ chính ra. Mùi pheromone lại nồng hơn một chút khiến Sakurai Keiwa cảm thấy như mình bị ngâm vào trong rượu vang đỏ, cậu bịt mũi, "Ừm." Mùi pheromone càng nồng đậm, "Ace?"

Trên sàn rải rác có mấy bộ quần áo vương vãi, nhưng càng nhiều quần áo là bị lộn xộn chồng chất ở trên giường.

Sakurai Keiwa vừa nhìn trên giường chất đầy quần áo, còn bị dựng thành một cái "ổ" có mục đích, a đúng rồi, quần áo là của cậu, Sakurai Keiwa nhìn thoáng qua tủ quần áo trống rỗng, lại nhìn vài lần quần áo trong lòng Ukiyo ở giữa đống quần áo, xác nhận không sai đó là bộ quần áo cậu mặc trước khi đi công tác.

Ukiyo Ace ôm quần áo, vùi mặt vào đó, lẩm bẩm: "Keiwa ô ô ô, ngươi đã đi đâu vậy, ô ô ô, vì sao nơi nào cũng không tìm thấy Keiwa ô ô ô."

Cùng lúc đó, nước mắt của Alpha nhuộm lên quần áo thành từng chấm đen, cho dù pheromone trên quần áo trong ngực đã không còn lại gì, nhưng Ukiyo Ace vẫn ôm chặt lấy không chịu buông tay, như thể là anh đang ôm một báu vật nào đó.

"Dễ thương quá đi, Ace." Sakurai Keiwa nhịn không được lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh cho Ukiyo Ace. Ukiyo Ace như thế này là thứ mà bình thường cậu không thể thấy được. Bị tiếng máy ảnh răng rắc làm cho phiền, ánh mắt tan rã của Ace liền tập trung trên người Keiwa, nhìn Sakurai Keiwa rõ ràng đang ở trước mặt nhưng không đến an ủi mình, một khắc kia ủy khuất của Ukiyo Ace lại xông lên.

"Keiwa,vì sao em không tới dỗ anh? Ô ô ô, Keiwa không còn yêu anh nữa, Keiwa muốn ly hôn với anh, ô ô ô. Anh không muốn, anh chỉ muốn Keiwa."

Sakurai Keiwa cất điện thoại di động, tiến tới ôm lấy Ukiyo Ace, "Em ở đây, không có không cần anh." Sakurai Keiwa dỗ dành người trong lòng, bởi vì ôm người vào trong ngực mà vừa vặn bỏ qua sự giảo hoạt lóe lên trong mắt người trước.

"Keiwa, bây giờ anh cảm thấy rất khó chịu, làm sao bây giờ?" Tất nhiên lúc ôm lấy Ukiyo Ace, Sakurai Keiwa đã nhận thấy nhiệt độ cơ thể quá cao của anh ấy, "Chúng ta tiêm một liều thuốc ức chế được không?" Sakurai Keiwa nói như thể đang dỗ dành một đứa trẻ. lại bị Ukiyo Ace phản đối kịch liệt: "Keiwa coi anh là trẻ con sao? Anh không muốn thuốc ức chế, anh chie muốn Keiwa."

Nói xong tay của Ukiyo Ace bắt đầu không an phận cử động, bắt đầu từ bụng dưới của Sakurai Keiwa, từ từ di chuyển lên trên, mà đầu thì cọ tới cọ lui xương quai xanh của cậu, "Keiwa, anh cảm thấy thật khó chịu."

"A, đừng sờ loạn ~ Ace, ưm." Sakurai Keiwa vốn có chút chịu ảnh hưởng bởi pherhomone của Ukiyo Ace, hiện tại lại bị sờ có chút phản ứng, cậu nhắm mắt lại, ép buộc chính mình bảo trì thanh tỉnh.

"Mùi vị đâu? Tại sao lại không có mùi vị? Keiwa, anh không ngửi thấy được mùi của em." Nhìn Ukiyo Ace bởi vì không ngửi thấy pheromone của mình mà nước mắt lại sắp rơi xuống, ma xui quỷ khiến, Sakurai Keiwa bóc miếng dán ức chế sau gáy ra, mùi bạc hà tỏa ra từ tuyến thể chậm rãi trấn an Ukiyo Ace.

Đột nhiên, Ukiyo Ace đẩy người đang ôm mình xuống giường, nghiêng người về phía trước, nhìn Sakurai Keiwa với đôi mắt ướt đẫm, trong mắt tràn đầy dục vọng. Sakurai thật sự không có biện pháp cự tuyệt ánh mắt như vậy của người yêu, cậu nghiêng đầu sang một bên, ngầm đồng ý hành động tiếp theo của Ukiyo Ace...




(ps: Tôi thực sự không biết viết XX)






Giữa trưa ngày hôm sau, Keiwa mới từ từ tỉnh lại, trên người không có cảm giác dính dính, chắc là tối qua Ace đã dọn dẹp cho cậu, mà một nửa vị trí khác trên giường vẫn ấm áp, hẳn là vừa rời đi không lâu.

Cậu xem đoạn video giám sát do trợ lý của mình gửi đến, trong đoạn video, một người mặc trang phục bồi bàn đã thêm bột thuốc màu trắng vào ly rượu mà Ukiyo Ace đã uống, người ra lệnh cho anh ta là một nam Omega có chút danh tiếng gần đây, mục đích không cần nói cũng biết.

"Ông chủ, chuyện này nên xử lý như thế nào?"

"Ngươi xem mà làm, đừng đi quá xa là được."


Sau khi xử lý xong chuyện này, Tanuki ném điện thoại di động đi, tối hôm qua Ukiyo Ace thật sự giày vò cậu có chút thảm, không cần nhìn cũng biết trên da mình nhất định lưu lại đầy dấu vết xanh tím sau cuộc ân ái tối qua với anh.

Cậu sờ gáy, là dấu răng, ngoài cửa truyền đến chút động tĩnh, cậu vội vàng nhắm mắt lại.

Ukiyo Ace mở cửa phòng ra với bữa sáng đơn giản trên tay, nhìn Sakurai Keiwa lông mi khẽ run rẩy, hiểu được cậu đang giả vờ ngủ nên cúi xuống hôn cậu, kết quả là anh đã thành công khiến Sakurai Keiwa đỏ mặt.

Ukiyo Ace, người đã hôn ai đó thành công, tâm trạng rất vui vẻ, nhưng mà Sakurai Keiwa, người đầy đau xót, không thực sự muốn nói chuyện với thủ phạm nên nghiêng đầu sang bên kia, Ace đem bữa sáng đặt ở một bên, đứng dậy ngồi ở bên giường, "Keiwa còn muốn tiếp tục sao?"

Thanh âm không lớn, còn mang theo chút lưu luyến ôn nhu,nhưng lại khiến cho Sakurai Keiwa chuông báo động đại tác, mang theo một chút ý tứ kháng cự muốn đẩy Ukiyo Ace ra: "Tối hôm qua lăn qua lăn lại ta như vậy......" Lúc này, con cáo đạt được một con tanuki mặt đỏ.

Chút sức lực này đối với Ukiyo Ace căn bản không tính là gì, "Nhưng Keiwa không ăn cái gì sẽ chịu không nổi." Mặt Sakurai Keiwa lại càng đỏ hơn.

Kỳ dịch cảm của Alpha là một tuần, đây là lẽ thường tình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro