[Michi x Keiwa] Đói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://jiulin76505.lofter.com/post/31ca1d36_2b71a59b5

ooc của tôi!!!

Làn da cơ khát chứng giả thiết

————————————

  "Nhiệm vụ hoàn thành." Tsumuri thanh âm vừa rơi xuống, một vòng trò chơi kết thúc.

  " Michinaga, anh không sao chứ?" Sakurai Keiwa vẻ mặt lo lắng nhìn Azuma Michinaga.

  "Không cần ngươi quan tâm, ta một chút chuyện cũng không có." Azuma Michinaga hất tay Sakurai Keiwa ra, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.

  "Michinaga!" Sakurai Keiwa nhìn bóng lưng của Azuma Michinaga, âm thầm lo lắng.

  "Đừng lo lắng," Ukiyo Ace vỗ vai cậu để an ủi, "Cậu ấy sẽ không sao đâu."

  "Hắn bị thương là vì muốn cứu ta..." Tanuki nhỏ nghĩ đến vừa rồi Michinaga đem cậu đẩy ra chính mình bị địch nhân trảo thương, ít nhiều trong lòng có chút áy náy.

  "Đối với những thứ như ân huệ, lần sau trả lại là được rồi." "Cũng đúng." Sakurai Keiwa thầm hạ quyết tâm lần sau nhất định phải giúp đỡ Michinaga.

  

  Ngày này vào đêm.

  Chết tiệt, muốn. Azuma Michinaga đang nằm trằn trọc trên giường của mình.

  Hắn muốn gì, chính hắn cũng không rõ ràng.

  Chỉ biết là, hắn dường như đang thiếu thứ gì đó, thái dương giống nhau hoặc là ánh trăng giống nhau...

  Hắn phiền não mà huy động quấn băng vải cánh tay kia, miệng vết thương sớm đã mạc danh khôi phục, nhưng bị trảo thương trong nháy mắt, còn có cái kia con tanuki ánh mắt...

  Không được, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, ngày mai còn phải đi làm, phải tranh thủ thời gian ngủ.

  Thế là anh vùi đầu vào chăn, ép buộc mình phải ngủ.

  Ngày hôm sau.

  Đúng như dự đoán, Azuma xuất hiện tại địa điểm tập hợp với quầng thâm dưới mắt.

  "Này Michinaga, anh không sao chứ?" đồng nghiệp bên cạnh nhìn sắc mặt của hắn, xuất phát từ lòng tốt, ân cần hỏi:

  "...Không có việc gì." Azuma Michinaga thản nhiên trả lời một câu.

  "A..." Thấy anh không có tâm tình nói chuyện, hắn tự nhiên cũng không tự tìm mất mặt.

  "Đi thôi, đến giờ rồi." Quản đốc hét lên với họ, thế là Azuma Michinaga và mọi người cùng lên xe.

  Nhưng khi hắn nhìn thấy lần này chủ thuê thời điểm, hắn không khỏi nghĩ, còn không bằng ngủ chết ở nhà.

  "Eh? Đó là Michinaga ! "Sakurai Keiwa vươn tay, hướng hắn vẫy vẫy.

  "Keiwa, đây là bạn của em à?" Sakurai Sara ở bên cạnh hỏi.

  "Ừ... thôi, coi như vậy đi."

  "Đây là nhà của ngươi?" Azuma Michinaga nhìn về căn nhà phía sau cậu hỏi.

  "Ừ... chị tôi vẫn luôn muốn sửa sang lại sân, hôm nay rốt cuộc cũng có thời gian rảnh khởi công." Sakurai Keiwa gãi đầu, "A, nhân tiện, vết thương của cậu ổn chứ?" Nói xong, liền đặt tay lên cánh tay bị thương của Azuma Michinaga.

  Hả? Cảm giác khó chịu bắt đầu từ tối qua đã biến mất, Azuma Michinaga có chút kinh ngạc, không chỉ biến mất mà anh còn cảm thấy ấm áp và thoải mái đến không ngờ.

  Sakurai Keiwa thấy anh sửng sốt, còn tưởng rằng mình đụng đau anh, vì thế vội vàng buông tay ra.

  Khoảnh khắc cậu buông tay ra, sự khó chịu đó lại quay trở lại với Azuma Michinaga .

  ... Ngày thường không phải rất thích chạm vào ta sao? Lúc này không thể chạm thêm một lát? Azuma Michinaga không khỏi tức giận nghĩ.

  "Ừm... Michinaga?" Nhìn sắc mặt Azuma Michinaga càng ngày càng đen, Sakurai Keiwa nghĩ mãi không ra chính mình rốt cuộc là nơi nào chọc tới hắn.

  "...Ta không sao, đi làm việc đây." Cuối cùng, Azuma chỉ đơn giản là đem các công cụ trong tay đáp lại phía sau, đi theo nhóm làm việc.

  "Ồ, được rồi..." Sakurai Keiwa nhìn Azuma Michinaga bước vào cửa nhà mình.

  Tuy rằng Sakurai Keiwa chưa bao giờ thành công trong các cuộc phỏng vấn nhưng cậu cũng biết rằng trong lúc làm việc, hẳn là không nên tùy ý thất thần đi.

  Cậu mỗi lần trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên đều có thể cùng Michinaga đối diện tầm mắt, đều lấy Michinaga trừng cậu liếc mắt một cái sau đó quay đầu chấm dứt.

  Quả nhiên là anh ấy vì cứu mình mà bị thương vẫn là có chút tức giận đi. Sakurai Keiwa buồn bực nghĩ, liệu mình có thể làm gì đó cho anh ấy không... Đột nhiên cậu nhớ ra mình vừa nghe đội xây dựng nói rằng họ sẽ phải làm việc ở nhà cậu thêm vài ngày nữa vì hệ thống nước dưới sân có chút phức tạp. Như vậy ăn cơm gì gì đó, mình cũng có thể giúp mà.

  Thế là Sakurai Keiwa đứng dậy khỏi ghế và đi vào nhà làm việc.

  Nhìn thấy Sakurai Keiwa bước vào phòng, tâm trạng vốn đã cáu kỉnh của  Azuma Michinaga lại càng trở nên tồi tệ hơn, hắc khí trên người nồng đậm đến mức gần như tràn ra ngoài.

  Các đồng nghiệp rất thức thời mà không đi quấy rầy hắn, lúc này quấy rầy hắn tuyệt đối là muốn đi tìm cái chết.

  Bầu không khí này kéo dài đến tận giờ ăn trưa.

  Công việc buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc nhưng thần kinh của Azuma vẫn căng thẳng, anh vẫn đứng đó trong khi mọi người đang thảo luận xem nên ăn ở đâu.

  "Michinaga !" Sakurai Keiwa đột nhiên xuất hiện, "Thật tốt quá, cậu còn chưa đi."

  "Làm gì?" Nhìn thấy cậu xuất hiện ở trước mặt chính mình, Azuma Michinaga cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

  "Cậu còn chưa ăn cơm đi, cái này cho cậu." Nói xong, Sakurai Keiwa liền đặt một hộp cơm đơn giản vào trong tay anh.

  Lúc đưa tới khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc tứ chi, lúc này Azuma Michinaga lại cảm nhận được cảm giác giống lúc trước.

  Có vẻ như việc tiếp xúc với cậu ấy sẽ giúp mình bình tĩnh lại. Azuma Michinaga nghĩ thầm.

  "Anou..., bởi vì không biết cậu thích ăn gì nên tôi tùy tiện làm món gì đó..."

  "Không sao, cảm ơn cậu."

  "Thật?"

  "Chuyện gì vậy?"

  "Không, không có gì đâu." Anh ấy thực sự nói cảm ơn, thật ngoài ý muốn. Sakurai Keiwa thầm nghĩ.

  Trong lúc đi vào cõi thần tiên, cậu nhìn thấy Azuma Michinaga đang ngồi trên bậc thềm nhà mình.

  "A? Cậu muốn ăn ở chỗ này sao?"

  "Bằng không đâu? Vẫn là nói, không cho?" Azuma Michinaga ngẩng đầu nhìn cậu.

  "Cho! Tất nhiên là được!" Ban đầu chuẩn bị hộp cơm trưa vì nghĩ rằng  Azuma Michinaga sẽ không ăn ở đây. Nếu biết trước, cậu đã mời anh ấy vào nhà ăn cơm rồi. Sakurai Keiwa cảm thấy có chút ảo não.

  "Cậu cũng ngồi xuống đi." Azuma Michinaga hất cằm về phía cậu.

  "Eh? Ngồi cạnh anh có được không?" Sakurai Keiwa có chút thụ sủng nhược kinh.

  "Ngươi rốt cuộc muốn hay không ngồi xuống?" Azuma Michinaga có chút khó chịu, quả nhiên là một tên ngốc.

  "Ngồi!" Sakurai Keiwa đặt mông ngồi xuống cạnh Azuma.

  Vì thế Sara Sakurai đi ra liền nhìn thấy em trai mình đang ngồi nghiêm chỉnh cùng Azuma Michinaga, người thoạt nhìn ăn rất vui vẻ.

  Những ngày tiếp theo, Sakurai Keiwa vẫn luôn cùng Azuma Michi đãi ở bên nhau.

  Coi như là trì độn Tanuki cũng chậm rãi nhận ra, bọn họ khoảng cách tựa hồ trở nên càng ngày càng gần hơn, mỗi ngày tứ chi tiếp xúc cũng trở nên càng ngày càng nhiều.

  Điều đó có nghĩa là mối quan hệ của họ đã tốt hơn? Sakurai Keiwa cảm thấy thoả mãn một cách khó hiểu với sự thay đổi này, trong khi Sakurai Sara, người đã quan sát họ những ngày qua lại nghĩ thầm rằng em trai mình cách gả đi không còn xa nữa.

  Sau bữa tối hôm nay.

  "Keiwa, lại đây một chút." Sakurai Sara hướng cậu vẫy tay.

  "Em tới đây!" Sakurai Keiwa đặt cái đĩa trong tay xuống, quay người đi về phía cô.

  "Hỏi em một vấn đề, không được không trả lời."

  "Được rồi."

  "Em có phải hay không, thích cái kia Azuma Michinaga?"

  "A?" Tanuki lập tức ngây ngẩn cả người.

  "Câu trả lời là gì?"

  "Em...bọn em chỉ là bạn bè thôi, chỉ là bạn bè thôi mà!" đầu con Tanuki lắc như trống bỏi.

  "Ồ? Thật sao? Em cẩn thận nghĩ lại đi." Sarai Sakurai híp mắt, quyết tâm để người em trai ngốc nghếch này hiểu được tâm ý của mình.

  "Ừm..."

  Thực ra, sau khi nghe câu hỏi của Sakurai Sara, cậu mới nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Azuma Michinaga .

  Azuma Michinaga ở trong trò chơi giúp mình không ít lần, Ukiyo Ace đôi khi cũng sẽ nói rằng cậu có thể thăng cấp suôn sẻ là nhờ Azuma Michinaga.

  Tình cảm của mình đối với anh ấy... Là  sự cảm kích sao? Không, không đúng, không phải nông cạn như vậy...Là áy náy sao? Không, giữa bọn họ không cần để ý mắc nợ. Đó là cái gì? Có phải... tình yêu?

  Đáp án ấy khiến cậu hoảng sợ, tình cảm của mình đối với Michinaga, lại là tình yêu sao?

  Nhìn dáng vẻ buồn rầu của Sakurai Keiwa, Sakurai Sara ngược lại yên lòng, tiểu tử này nhất định đã có câu trả lời của riêng mình, những chuyện còn lại không cần lo lắng, dù sao thẳng thắn cũng là một trong những ưu điểm của Keiwa.

  Chắc chắn tối nay sẽ có người mất ngủ.

  Ngày hôm sau.

    Azuma Michinaga đến theo lịch trình, nhưng lại không thấy Sakurai Keiwa, người vẫn canh giữ ở cửa mấy ngày qua.

  Ngay khi anh cảm thấy kỳ lạ, liền nhìn thấy Sakurai Keiwa đang lảo đảo bước ra khỏi cửa với quầng thâm dưới mắt.

  Tình huống này ta đã từng gặp qua ở đâu chưa? Azuma Michinaga sờ sờ cằm.

  "Xin chào... Michinaga ..." Sakurai Keiwa ngáp một cái.

  "Ngươi... chơi game cả đêm?" Azuma Michinaga nghĩ đến một khả năng.

  "Không phải đâu, rõ ràng là tôi đang suy nghĩ đến những vấn đề rất quan trọng!" Sakurai Keiwa đột nhiên cất cao âm lượng.

  "Ồ, dù sao cũng không liên quan tới ta." Azuma Michinaga bị cậu ồn ào đến mức bịt tai lại.

  "Chuyện đó có liên quan ! Nó quan trọng rất nhiều!" Sakurai Keiwa kích động nói. "Kia rốt cuộc là cái gì?"

  "Em cảm thấy, có thể là em thích anh" Sakurai Keiwa nghiêm túc nói.

  "Ồ. Không đúng! Hả?" Azuma Michinaga mở to hai mắt.

  "Đây chính là kết luận mà em nghĩ ra sau khi suy nghĩ cả đêm! Em nghiêm túc đấy!" Sakurai Keiwa đưa tay ra nắm lấy tay anh, "Xin hãy hẹn hò với em." Kiểu tỏ tình này cho người ta chấn động hẳn là sẽ rất lớn, nếu như tay cậu không run rẩy.

  Xong đời rồi. Azuma Michinaga tự nghĩ rằng đây chính xác là loại hình mà anh ta không am hiểu đối phó nhất.

  Nhiệt độ truyền từ tay cậu sang tay anh, ấm áp như mặt trời, lại dịu dàng như mặt trăng. Người này, giống như tên của mình, có thể mang đến cho ta một vẻ đẹp hài hòa của hoa anh đào mùa xuân mà khó có ai có thể cưỡng lại được.

  Phải chăng đây cũng là tác dụng phụ của căn bệnh này?

  "Michi... Michinaga?" Sakurai Keiwa thấy hắn chậm chạp không nói gì còn tưởng rằng chắc chắn mình không có hy vọng, cả người đều phờ phạc, nếu cậu có một cái đuôi, hẳn là đã rủ xuống mặt đất đi. Mối tình đầu kết thúc trong thất bại, mình hẳn là một con tanuki thảm nhất trên thế giới.

  "Ai, thua bởi ngươi rồi." Azuma Michinaga kéo Sakurai Keiwa vào lòng, không nói hai lời liền hôn lên.

  "Hả?" Lúc này, đầu của con Tanuki đã ngừng hoạt động.

  Thừa dịp cậu còn chưa kịp phản ứng, Azuma Michinaga liền buông ra, "Nếu biết rồi thì đi thôi."

  "Điều này có nghĩa là anh đồng ý phải không?" Mắt Sakurai Keiwa đột nhiên sáng lên.

  "Ngươi nói xem? Đồ ngốc." Azuma đi về phía trước mà không quay đầu nhìn lại. Anh ấy trông rất đẹp trai nếu tai anh ấy không đỏ.

  "Tốt quá!" Con Tanuki vui vẻ nhảy cẫng lên, thật sự là quá tốt vì anh ấy cũng thích mình!

  

   Azuma Michinaga đi tới trong sân, nhìn thấy Sakurai Sara, không hiểu có chút chột dạ, dù sao thì hắn đã đem em trai người ta lừa mất.

  "Keiwa liền phiền cậu chăm sóc." Không đợi anh nói, Sakurai Sara đã lên tiếng.

  "Hả?" Anh nhìn cô mỉm cười sau đó rời đi.

  Hóa ra gia đình họ cũng có một con cáo xảo quyệt. Azuma Michinaga hiểu rõ.

  Về phần làn da cơ khát chứng, kỳ thật ngày thứ ba tiếp xúc với Keiwa đã có dấu hiệu giảm bớt, sau khi anh hôn cậu xong thì nó cũng lặng yên biến mất.

  Azuma Michinaga đối với việc này biểu thị, loại bệnh này cho dù ngẫu nhiên lại đến một lần, cũng không tệ.

  

  

  

KẾT THÚC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro