[Michi x Keiwa/Keke x Keiwa], ngày tận thế 4.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://boyi205112.lofter.com/post/32184f62_2ba0ccfa7

Phần đầu tiên là Michi x Keiwa, phần thứ hai là Kekera x Keiwa, sau một thời gian dài tác giả đã cập nhật lại bộ truyện này.



Cái chết là tất cả

  Azuma học không giỏi cho nên bỏ học sớm, ở bên ngoài dựa vào sức lực của mình để kiếm sống, trong công trình xây dựng không thể duỗi thẳng eo cùng công việc bụi bặm, các bạn bè kề vai sát cánh cãi nhau ầm ĩ là phương thuốc duy nhất trong cuộc sống khô khan nhàm chán.

  Trước khi tận thế đến hắn chưa bao giờ quan tâm người khác là như thế nào, chỉ cần nhân tính đáng ghê tởm của con người không ảnh hưởng tới hắn thì cho dù có khủng khiếp đến thế nào. Trong ngày tận thế bị tình cảm sạch sẽ và chân thành tha thiết hấp dẫn hắn mới chính thức hiểu được ý nghĩa của từ "cái chết thịnh hành" này.

  "Keiwa, anh thích em."

  Con zombie bị xiềng xích sắt trói chặt đã nghe thấy lời tỏ tình ngây ngô vào giây cuối cùng khi lý trí biến mất, người đàn ông tựa vai lên đầu cậu và chậm rãi kể lại lần đầu gặp nhau cho đến chia tay, như thể đang kể về một câu chuyện xa xưa. Anh thống hận tại sao nam chính trong truyện chỉ nhận ra tình cảm của mình sau khi họ chia tay, và vì sao lại khiến người mình yêu phải chịu nhiều đau đớn như vậy. Chất lỏng ấm áp chảy xuống má rồi trượt vào trong miệng, cơ thể khô héo phảng phất bị nước mắt chua xót thấm ướt.

  Rất kỳ quái, thân thể cùng tâm lý hai tầng mỏi mệt thúc giục cậu chìm vào bóng tối, nhưng còn không thể, thế giới này quá nguy hiểm và cậu vẫn muốn làm gì đó.

  Ký ức vụn vỡ như cát bụi, nhưng tiếng ríu rít bên tai lại rất chân thực, Keiwa thả lỏng cơ thể, dùng ý chí cuối cùng của mình hạ đạt một mệnh lệnh cho mình.

  Hãy bảo vệ người đàn ông này.

  

  Cơ thể hoàn toàn cứng đờ, đôi mắt trở nên xám xịt, những sợi xích sắt kêu lạch cạch. Azuma Michinaga đi săn bên ngoài trở về chỉ tìm được vài cọng cỏ, không có biện pháp, Keiwa rời đi lúc đó với niềm tin rằng càng tránh xa đám đông thì càng tốt, xung quanh gần như vắng vẻ.

  Bất quá cũng có chỗ tốt, Azuma cho cỏ vào miệng nhai, sửa lại phần tóc che mắt Keiwa, ít nhất sẽ không có ai đến quấy rầy bọn họ.

  Michinaga muốn thử trồng một số loại cây, dù sao zombie có thể sống sót mà không cần ăn uống, nhưng con người thì không. Nhưng đất quá khô, nước còn không đủ để uống chứ đừng nói đến tưới tiêu.

  Họ chỉ có thể đi xa hơn để tìm thức ăn, Azuma dùng dây xích sắt trói chặt hai tay của thây ma Jinghe, che đi khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt xám của cậu, khi còn sống là một người lương thiện, trở thành zombie sau cũng rất ngoan ngoãn, không cắn người cũng không gây bất kì tiếng ồn.

  Chính là sau khi khớp xương xơ cứng thì đi chậm rì rì.

  Có đôi khi Azuma cảm thấy Keiwa vẫn còn giữ được ký ức của nhân loại, chẳng hạn như khi họ gặp phải ám toán từ con người, Keiwa sẽ không chút do dự chắn ở trước người Azuma và xé xác những kẻ cặn bã đó thành từng mảnh.

  Anh mơ hồ nhận ra rằng hôm qua cậu ta vẫn là kẻ yếu đuối thậm chí còn không đánh bại được một con chuột, cho nên mỗi khi điều này xảy ra, Azuma mới nhận ra rằng đây là một thây ma chứ không phải con người.

  Nhưng anh yêu Keiwa, cho dù cậu không còn dịu dàng,hiền lành nữa thì anh vẫn sẽ yêu cậu.

  Lau sạch vết máu trên lòng bàn tay xám xịt, Azuma đội chiếc mũ nỉ cừu nhặt được lên đầu Keiwa, vành mũ dày che đi khuôn mặt nhỏ gầy, khiến cậu nhìn qua tựa như một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.

  "Keiwa." Khuôn mặt xám xịt giật mình.

  "Anh thích em." Khuôn mặt lại chuyển động một chút.

  Azuma coi đây là người yêu cho hắn đáp lại, sau khi hôn lên trán cậu, nắm tay tiếp tục tìm địa điểm dừng chân đêm nay.

  Thảm thực vật dần dần mọc lên nhiều hơn nhưng người lại không thấy một ai, dường như điểm cuối con đường này có vẻ nguy hiểm, phía trước là bóng tối nhìn không thấu, ngay cả Keiwa cũng chắn trước người Michinaga như thể cũng nhận ra được điều đó.

  Tiếng bước chân dần dần vang lên, Azuma nắm lấy tay Keiwa, mãi đến khi khuôn mặt cô gái xuất hiện trong tầm mắt, anh mới dần dần buông bỏ tâm trạng bất an.

  "Ngươi là ai?"

  Cô gái mặc bộ váy Gothic đen khẽ mỉm cười, trong mắt là ánh mắt như nhìn thấy con mồi.

  "Nhân loại nha."

  

  Chào mừng đến với vùng đất tinh khiết cuối cùng của thế giới, khu vườn.

  

  "Zombie giữ được ý thức nhân loại.
, thực sự rất hiếm thấy."

  Sau khi ngày tận thế đến, đủ thứ chuyện kỳ ​​lạ xảy ra, nhưng sự tổ hợp giữa con người và thây ma như cũ kỳ lạ làm cho người ta muốn nhìn nhiều một chút, Beroba tò mò đến gần muốn chạm vào mặt Keiwa nhưng bị Michinaga bắt lấy cổ tay mạnh mẽ quăng qua một bên.

  Người đàn ông ôm thây ma trong ngực, như thể đang bảo vệ một báu vật quý hiếm nào đó, rõ ràng trên mặt tràn đầy bụi bặm nhưng ánh mắt lại sáng dọa người, vẻ thù địch lạnh lùng và khí thế kiên định làm cho khóe miệng Beroba chậm rãi nhếch lên.

  Không thể chờ đợi được nhìn bộ dáng của hắn sau khi rơi vào bất hạnh.

  "Đừng chạm vào em ấy."

  Beroba búng ngón tay, ngay lập tức có một số người xuất hiện từ phía sau thảm thực vật.

  "Mọi người, lại có thành viên mới gia nhập cùng chúng ta!"

  Người phụ nữ dẫn đầu vỗ tay, hai ba tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng truyền đến, bất tri bất giác đã vây quanh Michinaga cùng hai người. Tiếng chuông báo động trong lòng anh vang lên điên cuồng, Azuma che Keiwa lại phía sau,cười khổ, thế nhưng đem mình đưa vào hang sói.

  Beroba nhiệt tình mời cả hai gia nhập hoa viên, chỉ là thây ma phải một mình nhốt trong nhà kho.

  "Keiwa nhất định phải ở cùng tôi." Azuma kiên quyết nắm chặt lấy cánh tay Keiwa, chắn trước mặt mọi người.

  Beroba cười nhạo nói: "Chẳng lẽ ngươi còn coi hắn là nhân loại sao? Nhìn cho rõ ràng. Nếu mắt hắn bị mù thì hãy mổ ngực hắn ra, nghe xem trái tim kia còn đập được nữa không."

  Bàn tay của anh đã nắm chặt lại khi người phụ nữ đó cười khúc khích, Azuma cắn răng không có giải thích, cũng không có nhượng bộ.

  Thật là một kẻ cứng rắn... Đôi mắt Beroba tối sầm lại.

  "Mọi người, tên này muốn đồng bạn zombie của mình sống chung với mọi người. Các vị có đồng ý không?"

  Zombie, zombie! Trong đầu phảng phất như chạm đến một từ khóa, mọi người cầm vũ khí và tỏ thái độ thù địch về phía Azuma, Keiwa đột nhiên đi tới trước đám đông, dưới hàng chục cặp mắt, chiếc mũ của chàng trai rơi xuống đất, để lộ ra khuôn mặt xám xịt vô hại. 'Đây là một thây ma?' Những người có mặt ở đây không khỏi phát ra nghi vấn, không có biểu tình dữ tợn, không có khuôn mặt rõ ràng, xem nhẹ cặp mắt màu xám kia, cậu im lặng như một con búp bê.

  Ngay cả những người đàn ông quan sát trong bóng tối cũng không khỏi ghé mắt.

  "Vậy chúng tôi rời đi." Azuma nhặt mũ lên che khuất khuôn mặt Keiwa, ánh mắt gắt gao nhìn nữ nhân trước mặt.

  Beroba lộ ra nụ cười, cô bước tới chỗ Azuma và thì thầm vào tai anh.

  "Quy tắc thứ nhất của khu vườn: đồ vật trong khu vườn không được phép rời đi."

  

  Thảm thực vật xanh biếc bao phủ, ngăn cách bão cát bên ngoài cùng cái nắng như thiêu đốt, chủ nhân của khu vườn chính là người phụ nữ tên Beroba vừa rồi, ngoài ra còn có một quản sự mà tất cả mọi người đều gọi là người làm vườn. Công việc hàng ngày của những người sống sót ở đây là trồng trọt, tưới nước và làm cỏ, bọn họ nói rằng loại thực vật này có thể chống lại sự xâm lấn của zombie, và trái cây trên cây cũng có thể thỏa mãn cơn đói của họ. Nhưng nguồn gốc của thực vật thì không ai biết.

  "Hẳn là thần minh đại nhân ban tặng." Người phụ nữ kia nói như vậy, bọn họ liền tin như vậy. Suy cho cùng, so với hoàn cảnh địa ngục bên ngoài, nơi này có thể gọi là thiên đường.

  

  Trong vườn không có phòng nên hầu hết mọi người chỉ có thể ngủ tại chỗ dưới bóng cây. Azuma đã sử dụng kiến ​​thức kiến ​​trúc của mình đơn giản dùng dây leo vây quanh cây dựng một căn phòng nhỏ. Để ngăn cản ai đó đưa Keiwa đi khi anh ấy ra ngoài làm việc vào ban ngày, anh ấy đã dùng dây xích trong túi khóa tay cậu vào thân cây.

  Chính mình thoạt nhìn tựa như thổ phỉ... Một người một thây ma bốn mắt nhìn nhau, mặc dù đối phương vốn không có cảm xúc, nhưng cặp mắt màu xám kia phảng phất đang chất vấn vì sao muốn khóa mình lại, Azuma nhịn không được sờ sờ đầu cậu an ủi.

  "Chờ ta tìm được đường ra, chúng ta sẽ rời đi ngay."

  Ngay khi người đàn ông khóa cửa rời đi, trong bóng tối liền toát ra một vị khách không mời mà đến. Hắn dễ dàng mở khóa cửa rồi đi đến chỗ Keiwa , nghiêng đầu dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá tiểu thây ma.

  Virus tang thi xâm nhập toàn thân, vẫn còn giữ lại một ít ý thức, thân thể mặc dù cứng ngắc, nhưng linh hoạt hơn nhiều so với tang thi bình thường, từ trình độ nào đó mà nói, người này chính là vật liệu thí nghiệm tốt nhất. Kekerai trên mặt hiện lên một nụ cười kích động, nóng lòng muốn đem Keiwa đi, thân thể bị kéo, xiềng xích liên tục phát ra âm thanh, trong chốc lát khuôn mặt ôn hòa của thiếu niên trở nên có tính công kích, bắt lấy mưu toan muốn mang mình đi một ngụm cắn ở trên cổ.

  Kekerai mở to hai mắt, có chút bối rối và kinh ngạc. Hắn còn cho rằng người này sẽ chỉ phản ứng với giọng nói của tên Azuma đó, nhưng thật không ngờ, cậu ta lại cắn đứt một miếng thịt trên cổ hắn.

  "Zombies không có chức năng tiêu hóa và sẽ chỉ biết theo bản năng dùng chỗ cứng rắn nhất để công kích con người mà hàm răng chính là bộ vị cứng rắn nhất của cơ thể."

  Vết thương mày đỏ tươi hoàn toàn không ảnh hưởng đến Kekerai, hắn bình tĩnh đưa tay rút miếng thịt cắn trong miệng Keiwa ném xuống đất, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay lau miệng cho cậu rồi lại nhíu mày phảng phất như muốn nói 'Đừng ăn những thứ không sạch sẽ.'

  Vẻ mặt của Keiwa lại lần nữa khôi phục thành chàng trai bình tĩnh, Kekerai chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong đầu.

  "Ngươi có ý thức của mình, chỉ là không thể khống chế thân thể?"

  Không ngờ người đầu tiên phát hiện ra lại là một người đàn ông thần bí mà cậu mới gặp lần đầu, Keiwa đầu óc hôn mê muốn gật đầu, nhưng cơ thể cậu lại không cử động chút nào, cơ thể của cậu dường như đã biến thành một cỗ máy, nặng nề đến mức khiến cậu giơ một tay lên cũng rất gian nan.

  Đầu óc hỗn độn không nhớ ra được ký ức trong quá khứ, chỉ hy vọng rằng người không quen biết này có thể đọc được nội tâm của mình qua đôi mắt xám.

  Vết thương dữ tợn đáng sợ ban đầu bắt đầu tự lành trong khi Kekerai đang trầm tư, người đàn ông lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi, thì ra là vậy." Đột nhiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.

  "Keiwa ... đúng không, tự giới thiệu một chút, tên của ta là Kekerai, là một nhân viên nghiên cứu lang thang, ta đối với cậu rất có hứng thú và hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác trong tương lai."

  Nhân viên...nghiên cứu, từ ngữ đó làm cho thân thể tự động tiến vào trạng thái phòng bị, khuôn mặt bình tĩnh của Keiwa lại trở nên hung dữ, đại não bị ký ức thống khổ chiếm giữ, khả năng tự chủ đột nhiên biến mất, cơ thể lại một lần nữa bị bản năng thây ma khống chế.

  Sợi dây xích kêu lạch cạch, Kekerai kinh hãi lui về phía sau hai bước, không cẩn thận biến khéo thành vụng.

  "Bình tĩnh một chút, tôi đã lừa dối cậu. Tôi không phải là nhân viên nghiên cứu khoa học. Tôi cũng giống như cậu đều là bị đám hỗn đản áo blouse trắng cải tạo thành một phi sinh vật. Cậu đã nhìn thấy rồi phải không?"

  Kekerai kéo ra cổ áo để lộ cái cổ đã nguyên vẹn như cũ, Keiwa bình tĩnh lại, cơ thể run rẩy không phân biệt được đó là tức giận hay là sợ hãi hoặc đơn giản chỉ là di chứng của sợ hãi.

  "Dù sao, ta có biện pháp giúp ngươi lấy lại quyền khống chế cơ thể, ngày mai ta lại tới."

  Nói xong người đàn ông vừa xoay người đột nhiên quay đầu lại.

  "À, đúng rồi, máu của tôi có chút đặc biệt. Cơ thể của cậu có thể phát sinh một số biến hoá, vì vậy hãy cẩn thận."

  Thay đổi? Cũng không thể tệ hơn bây giờ được nữa. Tuy rằng không nhớ nổi tên của người đàn ông đã trói buộc mình, nhưng vẫn nhớ rõ mình phải bảo vệ hắn.

  Nếu như những gì người kia nói là swtthật, vậy thử một chút cũng có thể đi.

  

  Đến tối Azuma trở về với khuôn mặt đen thui. Vốn dĩ anh muốn tìm lối thoát trong lúc làm việc, nhưng không ngờ tới rằng Beroba vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh nửa bước khó đi và chỉ có thể làm việc chăm chỉ.

  Kế hoạch cả ngày không có tiến triển gì, thù lao cũng chỉ có mấy trái cây trong túi.

  Nhìn mọi người cùng nhau ngấu nghiến đồ ăn, Azuma cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp cắn một miếng, vẫn có vị chua và ngọt.

  "Tôi đã trở lại Keiwa."

  Chàng trai vẫn như cũ không nhúc nhích đứng ở nơi đó, nhưng Azuma lại chú ý đến thân cây có vết ma sát do sợi xích sắt gây ra, khi anh đứng ở nơi đó, đầu óc đột nhiên lâm vào bão táp, nhưng anh không thể nghĩ ra ai sẽ xông vào. Ổ khóa trên cửa không có dấu hiệu bị động vào, Beroba toàn bộ quá trình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, người bình thường không có khả năng chủ động tới gần thây ma nguy hiểm. Vậy là ai?

  Azuma vội vàng kiểm tra Keiwa, sau khi kiểm tra một chút bảo đảm không có bất kỳ biến hóa nào, trái tim treo lơ lửng mới dần dần buông xuống.

  "Chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt."

  

  Ngày hôm sau, Kekerai quả nhiên lại tới và mang theo một bình chất lỏng màu xanh nhạt, nếu Ace ở đây, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện ra rằng bình này gần như giống hệt dung dịch gen cốt lõi mà anh ta đã giấu kín.

  "Nghe nói sau khi tận thế tiến đến, có một số người đạt được trí nhớ siêu phàm, có người cơ thể đao thương bất nhập, nhưng quá nhiều trí nhớ làm cho đại não của hắn chỉ có thể chạy ở trong nước thuốc tồn hàng, vượt qua thử thách thân thể... Ngươi cũng thấy được chính là đám tang thi bên ngoài kia. Keiwa, ngươi có được sức mạnh của zombie và gần như là bất tử. Chỉ cần làm cho cơ thể ngươi lấy lại được quyền kiểm soát trước đó, ngươi sẽ là một nhân loại tiến hóa thành công trong ngày tận thế!

  Kekerai giống như một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết bia đỡ đạn, nói những lời mà cậu không thể hiểu được với giọng điệu say mê, ngay khi hắn ta muốn mở miệng Keiwa đem chất lỏng đổ vào, một bóng người lao ra ném hắn ta xuống đất.

  "Ngươi là ai, ngươi đối Keiwa làm cái gì!"

  Thật sự là mất hứng tiểu nhạc đệm, Kekerai tức giận ghim Azuma Michinaga vào một cái cây, dây leo mọc ra từ hai bên để giam cầm người đàn ông.

  Sau khi phủi bụi trên người, Kekerai căn bản không có đem nam nhân này để vào mắt, không có trực tiếp xử lý bất quá xem ở Beroba đối với hắn cảm thấy hứng thú phân thượng. Ánh mắt nóng rực lần nữa rơi vào nóng nảy Zombie trên người, Kekerai cẩn thận bẻ gãy Keiwa cánh tay cùng chân sau, tách ra miệng đem chất lỏng đổ vào.
  

  Nhỏ yếu, nếu có từ ngữ nào có thể chân chính diễn tả được cảm xúc của Azuma lúc này, hắn chưa bao giờ như thế thống hận quá nhỏ yếu của mình, cơ thể bằng xương bằng thịt thậm chí không thể thoát ra khỏi dây leo, mà cái gọi là cứng rắn Zombie cơ thể ở cái này thần bí nam nhân trong tay cũng giống như một tờ giấy mỏng.

  Keiwa ... Keiwa !

  Ai đang gọi mình.

  Zombie nhỏ mở mắt ra, phát hiện hai tay mình đều bị trói. Dùng sức giãy ra, xích sắt liền đứt gãy. Tay chân vốn bị bẻ gãy cũng tự động chữa trị, thân thể cứng ngắc trở nên linh hoạt, chỉ là cặp mắt kia vẫn viết đầy chỗ trống.

  Cậu nhìn xem Kekerai, tại cái tay kia sắp rơi vào trên mặt mình thời điểm bắt lấy, dùng sức.

  Kekerai dường như không hề đau đớn, vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu. Ánh mắt nóng rực của hắn hận không thể ôm cậu mang vào một quầy trưng bày và phủ một tấm kính chỉ để thỏa mãn sở thích của mình.

  "Ngươi là ai, mục đích của ngươi là gì?" Giọng nói của Keiwa khàn khàn như cành cây khô héo, cậu không phân biệt được người trước mặt là tốt hay xấu, không hề có ác ý thấu xương cũng không có ý cười ôn hòa, chỉ dùng ánh mắt vững vàng nhìn mình xen lẫn vui mừng mãnh liệt, như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm thành công, một sủng vật đã khát cầu thật lâu.

  "Keiwa !" Azuma Michinaga cuối cùng cũng thoát khỏi dây leo, lao về phía trước và chen vào giữa hai người, dùng cơ thể yếu ớt của mình bảo vệ Keiwa phía sau.

  "Tự giới thiệu một chút." Kekerai lui về phía sau hai bước, trên mặt của hắn vẫn lộ nụ cười giống như một tấm áp phích, sự kiêu ngạo ẩn giấu trong con ngươi xanh lục.

  "Tôi tên là Kekerai, cậu có thể gọi tôi là Boss Gua, Sakurai Keiwa tôi rất quan tâm đến cậu."

  "Cái quái gì mà ếch nhái, tránh xa Keiwa ra."

  Lời nói của anh bị tiếng ồn cắt ngang, ông chủ Cố cau mày, cơn giận dần dần dâng lên trong lòng, hắn vốn định nhân từ một chút cho nhân loại khó được vừa ý - Keiwa, thế nhưng... người đàn ông xen ngang giữa hắn và Keiwa này, như thế nào đến bây giờ còn không rõ ràng lắm hoàn cảnh của mình đâu.

  

  Gần như ngay lập tức, hai bóng người đồng thời di chuyển, Keiwa dùng hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay của ông chủ Cố, biểu tình trên mặt cũng nhiều hơn vài phần phòng bị, trí nhớ của cậu vẫn không rõ ràng lắm thế nhưng, cậu biết được nếu như người trước mặt không kịp thời thu tay lại, nếu như mình chậm một bước, cơ thể của Azuma sẽ bị cánh tay này xuyên thủng.

  "Không dược, làm tổn thương anh ấy."

  Cảm giác bực bội càng tệ hơn một giây trước, ông chủ Cố hối hận vì chính mình không ra tay nhanh hơn, đồng thời trên mặt lại bày ra nụ cười trấn an lừa gạt Keiwa đơn thuần.

  "Nếu là thỉnh cầu của cậu, tôi liền hơi nghe một chút đi." Ông chủ Cố liếc nhìn Azuma, "Ngươi không phải vẫn kêu gào muốn đi ra ngoài sao? Ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài ngay bây giờ."

  Azuma cảnh giác nhìn chằm chằm vào Boss Gu, mặc dù anh biết rằng quyền chủ động không còn nằm trong tay mình nữa.

  

  Người đàn ông kia thực sự để họ rời đi... Lối ra của khu vườn là một bức tường được làm từ những dây leo chằng chịt, người đàn ông chỉ búng tay một cái, bức tường liền tự mình mở ra, cơn gió nóng trộn lẫn bụi bặm đập vào mặt, lại cảm thấy phảng phất như đã qua mấy đời.

  Azuma nắm chặt tay Keiwa, lôi kéo cậu thẳng tắp đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt trêu tức của Kekerai.

  

  Trong vườn mọi thứ giống như một giấc mơ, tỉnh mộng sau chỉ còn lại có vô lực cảm vẫn ở trong lòng xoay quanh, bọn họ tìm thấy một bệnh viện bỏ hoang cùng mấy chai glucose hết hạn sử dụng, thậm chí còn nhìn thấy những thây ma đang phân hủy trên bàn khám nghiệm tử thi. Azuma đem thây ma đã thành mảnh nhỏ quét đến trên mặt đất, chính mình nằm lên, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ tận xương tủy.

  "Anh đang làm gì vậy?" Keiwa , người đã thu thập một vòng, đặt thức ăn trên tay xuống đất, cậu bước đến bên cạnh Azuma và cảm thấy nghi hoặc về hành vi của anh.

  Đây có lẽ là cáu bàn dùng để đặt xác chết.

  "Ta đang thể nghiệm cảm giác tử vong." Azuma nói, nhìn lên trần nhà mà không có bất kỳ dao động nào.

  Keiwa sửng sốt một lát, đặt tay lên vị trí trái tim của anh, tiếng đập rất lớn, cơ thể cũng ấm áp.

  "Anh còn sống, tại sao phải trải nghiệm cái chết?"

  "Vì càng nỗ lực tồn tại." Azuma nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cái nhìn tuỳ ý của người đàn ông kia, thân thể không khỏi run rẩy một chút.

  "Em sẽ bảo vệ anh."

  "Nhưng ta không muốn ngươi bảo vệ."

  "Vậy anh muốn cái gì?"

  "Trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh hơn tất cả mọi người."

  Giọng nói của người đàn ông vang vọng trong bệnh viện trống rỗng, giọng điệu run rẩy không phải vì sợ hãi mà là dùng sức đến mức tận cùng, nó đã khắc thật sâu vào trong máu, khắc ở trên trái tim, để mỗi một lần nhảy lên đều nhắc nhở mình vì sao hô hấp.

  Trở nên mạnh mẽ hơn... Trong đầu cái kia "Bảo hộ" mệnh lệnh đột nhiên phai nhạt đi xuống, thay vào đó là trở nên mạnh mẽ, để cho Azuma Michinaga biến so với tất cả mọi người mạnh hơn.

  Keiwa muốn nằm trên bàn mổ giống như Azuma, nhưng bàn có chút hẹp, cậu chỉ có thể nằm nghiêng dựa sát vào vai Azuma, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh.

  "Tôi chính là sức mạnh của Michinaga."

  

  Dây leo mọc ra từ trên da, nhiệt độ người bên cạnh đột nhiên giảm xuống, Keiwa đột nhiên mở mắt ra, phát hiện Azuma lâm vào trong giấc ngủ say rất sâu, không cách nào kêu tỉnh, trên mu bàn tay chẳng biết lúc nào mọc ra mấy cây dây leo nho nhỏ.

  Những dây leo màu xanh ngọc bích quỷ dị giống như những dây leo trong khu vườn, chẳng trách người đàn ông lại để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy.

  Keiwa ôm lấy Azuma rời khỏi bệnh viện, bóng đêm đang dày đặc, từ xa đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa, đang đợi bọn họ trở về.

  Hơi thở của người trong ngực càng lúc càng yếu, Keiwa đè nén sự không cam lòng trong lòng, lần nữa tiến vào hoa viên.

  "Lần đầu tiên vẫn là hắn mang theo ngươi tới, không nghĩ tới lần này biến thành ngươi ôm hắn, thật sự là số mệnh a." Beroba trào phúng cười, đáng tiếc tên kia hôn mê bằng không thật muốn nhìn một chút hắn không cam lòng ánh mắt.

  "Cứu anh ấy."

  "A, đây chính là thái độ cầu cứu sao?"

  "Làm ơn, hãy cứu anh ấy."

  Chậc, cô không phải thức khuya chỉ để xem thứ gì đó về tình yêu sâu sắc, Beroba đang muốn tức giận, Oa lão bản đột nhiên tiến lên đè lại bả vai của nàng.

  "Tối nay gió lớn, chúng ta vào nhà nói chuyện nhé."

  Đôi mắt đó dường như đã nắm bắt được sự lo lắng ẩn giấu dưới vẻ mặt lãnh đạm của thây ma nhỏ.

  

  Hai người dẫn đường đi đến một căn phòng sang trọng - so với việc ngủ ngoài trời, lấy đất làm giường mà nói thì tốt hơn nhiều.

  Beroba từ trong túi móc ra mấy trái cây màu đỏ nhét vào trong miệng Azuma, hơi thở và nhiệt độ dần dần khôi phục.

  "Trái cây có độc?"

  "Đoán sai rồi." Cố lão bản dẫn Keiwa sang một căn phòng khác, bên trong chứa đầy các loại dụng cụ.

  "Còn nhớ những gì ta nói không, virus cũng không phải thảm hoạ, mà là sự tiến hóa. Ngươi, ta, Beroba cùng cái cây bên ngoài đều là kết quả của quá trình tiến hóa thành công, không chỉ có chúng ta mà trên thế giới còn có cực ít tiến hóa thành công cá thể, bọn ta phát hiện quả của cây này có thể đẩy nhanh tốc độ sinh sản của virus và đẩy nhanh thời gian cần thiết cho quá trình tiến hóa.Keiwa, ngươi cảm thấy vị bằng hữu kia của ngươi sẽ thành công sao?"

  "Điều gì xảy ra nếu anh ấy thất bại?"

  "Hắn sẽ trở thành tang thi bên ngoài, nhưng nếu thành công, hắn sẽ đạt được sức mạnh mà hắn khao khát, không còn phải lo lắng về hoàn cảnh khắc nghiệt và thiên tai nữa. Chẳng phải rất hấp dẫn sao?"

  Ông chủ Cố vốn tưởng rằng Keiwa sẽ biểu lộ hoặc khủng hoảng hoặc kích động vẻ mặt, nhưng mà cậu ấy chỉ nhàn nhạt cúi đầu nghĩ về vấn đề với cái đầu zombie nhỏ cứng ngắc của mình, có chút dễ thương.

  Con zombie nhỏ đột nhiên cử động, nó bước đến trước mặt Boss Gua, đôi mắt xám trong veo nhìn ông ta.

  "Có phải anh đã nói, cảm thấy hứng thú với tôi không?"

  Ông chủ nhíu mày ra hiệu tiếp tục.

  
        "Ta có thể cho ngươi nghiên cứu thân thể của ta, cũng có thể thay ngươi làm chút chuyện, chỉ cần ngươi cam đoan để cho Michinaga còn sống hơn nữa tiến hóa thành công."

  Lời này nói, giống như hắn là một cường đạo. Tuy rằng hắn nghe rất động tâm.

  Dù sao, cho dù hắn không nhúng tay, Beroba cũng sẽ không nhìn Azuma Michinaga biến thành một thây ma thiếu suy nghĩ, thất bại. Ông chủ Cố nắm lấy cằm Keiwa, hắn tưởng rằng con người trên thế giới này vì hoàn cảnh mà mất đi tất cả thiện lương cùng chính nghĩa, nhưng không ngờ rằng vẫn còn một con zombie nhỏ vẫn giữ được phần tình cảm trân quý này.

  Sakurai Keiwa, có thể ở thế giới ban đầu ngươi rất bình thường, nhưng ở tận thế này, sự dịu dàng của cậu hiếm có giống như trân châu hiếm có quý giá. Phần tình cảm này không nên bị bất luận kẻ nào ràng buộc, bất luận vướng bận gì đều là cát sỏi khiến trân châu phủ bụi.

  "Ta hy vọng em vẫn luôn duy trì thiện lương cùng ôn nhu hiện tại, như vậy là đủ rồi."

  

—————————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro