Ukisakura|Điểm nhạy cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://lanqiaowangjun.lofter.com/post/1e616287_2ba8c7a71

Dòng thời gian là thời kỳ của Desire Grand Prix, tư thiết hai người họ đã ở bên nhau.

  Cảm giác khó chịu quá, Keiwa gãi gãi gáy, đuôi tóc có chút hơi dài, vừa vặn chạm vào gáy, cảm giác hơi hơi ngứa ngáy khiến cho Keiwa phi thường khó chịu, nhưng gần đây vẫn còn tham gia cuộc thi Desire Grand Prix, không thể đi ra ngoài xử lý tóc, chính mình cắt tỉa cũng rất sợ sẽ cắt hỏng, vẫn là nhịn một chút, hẳn là nó sẽ không đối với mình có cái gì ảnh hưởng đi.

  Hiện tại ảnh hưởng rất lớn a, làm sao có thể như vậy? Sau khi biến hình, áo giáp trên đầu áp vào đuôi tóc dài, sau đó dán chặt vào gáy, loại cảm giác khó chịu này. Keiwa không ngừng điều chỉnh áo giáp quanh cổ, cố gắng xua tan cảm giác khó chịu này, nhưng rõ ràng là đã thất bại, không những thất bại mà bởi những động tác kỳ lạ đã thu hút sự chú ý của những người còn lại.

  "Tycoon, em đang làm gì vậy?" Ace từ phía sau khoác lên vai Keiwa, tay anh dường như vô tình vuốt ve gáy cậu.

  "Ha." Một tiếng thở dốc kỳ quái bất ngờ không kịp đề phòng đâm vào tai Ace. Keiwa cũng nhanh chóng che miệng mình lại.

  "Không có việc gì đâu." Keiwa không để lại dấu vết hướng phía trước nho nhỏ di động một bước, sau đó lại sờ sờ gáy, "Chỉ là vừa lúc phần tóc đè ở sau cổ bên kia có chút khó chịu."
  "Ồ, Keiwa- kun giống như Công chúa Hạt đậu vậy," Neon trêu ghẹo, "Tóc ép đến cũng rất khó chịu gì đó, thật mẫn cảm nha."

  "Đó là sự thật, Neon-chan, bạn lại trêu chọc tôi nữa rồi." Keiwa đi về phía Neon, thầm thở phào nhẹ nhõm khi rời khỏi bên cạnh Ace.

  "Cho nên chuyện gì đã xảy ra vậy?" Khi trận đấu kết thúc, Neon kéo Keiwa sang một bên, hai người thì thầm với nhau, bởi vì Neon dựa vào quá gần, hơi thở phả vào cổ Keiwa, lúc này, cơ thể cậu không thể khống chế được mà co rúm lại một chút.

  "Thật sự không có việc gì, chỉ là cổ tôi có chút nhạy cảm, cho nên," Keiwa liên tục gãi, "Phần đuôi tóc của tôi hơi dài, vừa lúc đè ở sau gáy cho nên có chút khó chịu. "

  "Tycoon, nếu em gãi lần nữa, sẽ rách da mất." Ace từ phía sau bắt lấy tay Keiwa, sau đó dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu.

  Neon rõ ràng nhìn thấy thân thể Keiwa không tự chủ run rẩy một chút, một tiếng thở dốc bật thốt ra, sau đó gắt gao cắn môi dưới, nhịp thở rõ ràng nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

  Vốn dĩ, Neon cùng Keiwa chính là đang rúc vào một góc trò chuyện, vị trí đứng của Ace hoàn toàn phá hỏng con đường mà Keiwa có thể rời đi, Neon nhanh chóng lùi lại một bước, nhường cho Keiwa có một con đường chạy thoát mới.

  Neon vừa mới lùi lại một bước, Keiwa như muốn bỏ chạy, rời khỏi tay Ace, "Tôi nhớ ra còn có chuyện phải làm nên tôi đi trước."

  "A, không nghĩ tới Ace đại nhân cũng có một ngày khiến cho Keiwa sợ hãi a.." Neon vẻ mặt xấu xa cười nhìn đang ở tự hỏi Ace.

  "Hừ, đây không phải là sợ hãi, mà là một phản ứng rất thú vị." Ace cười híp mắt, nhìn chằm chằm về phía Keiwa rời đi phương hướng.

  

  Sau khi Keiwa khẩn cấp rời khỏi bên người Ace, hít một hơi khí lạnh, xong đời, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này, loại cảm giác bị dã thú theo dõi này.

  Cổ của Keiwa rất nhạy cảm, mà cột sống phía sau lưng của cậu lại càng nhạy cảm hơn, dựa vào sự nhạy cảm đặc biệt này, mỗi khi có người không có ý tốt nhìn chằm chằm vào mình, cậu đều có thể cảm nhận được trước, bí mật này vẫn chỉ có chị gái biết, còn bởi vậy mà trêu ghẹo mình là cái gì động vật nhỏ.

  
       Hiện tại, Keiwa chỉ muốn ôm lấy bản thân khóc một chút, thôi rồi chị ạ, em thực sự đang bị một con cáo nhắm đến. Không được, hôm nay dù có nói gì cũng phải cắt đi phần tóc đã gây tai họa này.

  Vội vàng tắm rửa xong, tóc vẫn còn nhỏ nước, Keiwa liền tìm một chiếc kéo, tay ở phía sau không ngừng sờ soạng, dựa vào cảm giác tìm được vị trí, cảm giác kém không nhiều lắm liền muốn một cái kéo đi xuống, sau đó liền bị ngăn lại. "Tycoon tiểu đồng học là có cái gì tự mình hại mình không tốt sở thích sao??"

  Keiwa ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhì Ace, "Tôi không có, tôi chỉ muốn cắt tóc mà thôi."

  "Nhưng tay trái của cậu sắp bị cắt rồi, hơn nữa tóc còn đang nhỏ nước, làm thế nào mà cậu có thể tự cắt được? Lại đây, tôi giúp cậu." Ace nắm lấy tay Keiwa, đi về phía sau bức màn, Neon đang ngồi trên ghế sofa phía sau, nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, không khỏi vì Keiwa mặc niệm ba giây, đi tốt, Keiwa-kun.
  

  Ace đổi điểm tích lũy của mình lấy một chiếc khăn lông, chậm rãi lau tóc cho Keiwa, "Ace, tôi có thể tự làm được." Cảm giác khó chịu mãnh liệt khiến Keiwa lên tiếng.

  "Nhưng, tôi thực sự muốn làm những việc như lau tóc cho người khác. Bạn biết đấy, tôi vẫn luôn không có cơ hội làm những việc này." Giọng điệu của Ace tràn ngập sự tiếc nuối.

  "Được rồi, anh, lau đi." Keiwa co rúm lại một chút, nghĩ đến việc Ace nói với cậu rằng bản thân anh vẫn luôn ở một mình. Cậu cố chịu đựng sự khó chịu, để Ace lau tóc cho mình. Nhưng mà ở cậu nhìn không thấy phía sau lưng, trên mặt Ace cũng không có một tia tiếc nuối nào.Con cáo xảo quyệt đang nửa híp mắt, nhìn Keiwa bởi vì  chính mình "lơ đãng" chạm vào sau gáy mà run rẩy với vẻ mặt sung sướng.

  "Được rồi, lau khô rồi. Bây giờ tôi đi cắt tóc cho cậu." Ace nhìn tóc đã lau không sai biệt lắm, anh cầm kéo lên, chạm vào phần đuôi hơi dài một chút, đặt mu bàn tay lên gáy Keiwa, "Chờ đã, ha, đợi một chút."

  Keiwa thực sự chịu không nổi kích thích nữa, đứng dậy với một âm thanh lớn, đầu óc cậu đã bắt đầu mơ hồ, quay lưng về phía Ace, còn kém đem chính mình chôn vào trong tường, trên mặt ửng hồng một mảnh, dưới lưỡi một mảnh chua xót, không chịu khống chế của mình đem đầu lưỡi lộ ra ngoài môi, thân thể phập phồng trên diện tích nhỏ, không ngừng kiềm chế tiếng thở dốc của mình, chờ đã, tại sao cậu lại không biết chính mình lại nhạy cảm như vậy?

  "Tycoon, đợi lát nữa liền phải tắt đèn, ngày mai còn muốn thi đấu," Ace ấn lưng Keiwa từ phía sau, ở bên tai Cảnh Hòa nói chuyện, còn hướng về phía cổ Cảnh Hòa thổi một hơi, một tay để ở trên tường, ngăn chặn đường lui của cậu, còn tay kia không có hảo ý từ Keiwa sau lưng dọc theo cột sống một đường sờ qua.

  Đại não vốn đã mơ hồ của Cảnh Hòa làm sao chịu được loại kích thích này, cơ thể trực tiếp mềm nhũn, Ace túm lấy Keiwa đang mềm nhũn,  khéo léo lật cậu lại. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Cảnh Hòa đã hoàn toàn mơ hồ.

  Vốn là người rất nhạy cảm nhưng lại không bao giờ để người khác chạm vào mình, sẽ chỉ trở nên nhạy cảm hơn, cho nên khi bị chạm vào, hoàn toàn chịu không nổi a.

  Con cáo ngâm nga tiểu khúc đem đã mơ hồ con lửng chó nhỏ ngậm đến chính mình trong ổ, đầu mơ mơ màng màng con lửng chó nhỏ thậm chí còn dựa vào trong lồng ngực của con cáo ác độc, đem chính mình yếu ớt điểm hoàn toàn bại lộ ở đối phương trước mặt.

  

  Ace liếm môi, hướng về phía sau gáy Keiwa nhéo một cái, không ngờ cậu lại đem gáy của mình đè lên tay Ace. "Haha, Rycoon thực sự trông giống một con tanuki nhỏ," Keiwa cọ cọ tay Ace, vô tội nhìn về phía anh. Đáng lẽ mình hẳn là bác bỏ câu nói này, nhưng đầu óc cậu quá hỗn loạn, mở miệng không biết nên nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ace với đôi mắt ươn ướt.

  "Keiwa, bộ dạng này của ngươi cũng quá nguy hiểm đi." Ace không thèm để ý quét điểm tích lũy đổi lấy một gian phòng cách âm tuyệt đối.

  

  Ngày hôm sau, rất may mắn là không có trận đấu nào, Keiwa thẳng đến giữa trưa mới mơ mơ màng màng từ phía sau bức màn đi ra, đứng trên bậc thang, dụi mắt, Ace đang ngồi trên ghế sofa uống cà phê, nhưng khi nhìn thấy Keiwa đi ra, liền đứng dậy rồi bước tới, nắm lấy tay cậu dẫn đến bàn ăn, ân cần phục vụ bữa trưa cho cậu.

  Neon ngồi phía sau Keiwa lặng lẽ liếc mắt một cái, nhìn bộ dáng Ace đại nhân không đáng tiền này, vừa nhìn chính là ngày hôm qua ăn uống no đủ. Cô lại nhìn Keiwa một chút, đuôi tóc dài đã bị cắt bỏ. Thế nhưng, cậu bé ngốc nghếch, cậu không cảm thấy sau gáy mình có gì khác biệt sao? Nhìn dấu răng sâu như vậy, cũng chỉ có Keiwa mới có thể chịu đựng được sự chiếm hữu kỳ quái này của Ace đại nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro